2 thg 11, 2014

Có những ngày


Có những ngày bạn ngồi thẫn thờ thật lâu, mắt nhìn chăm chú vào hai chiếc tất khác màu đang mang, tự hỏi tại sao bản thân lại đãng trí đến như thế. Rồi bạn giật mình không biết đang ở đâu. Trong túi vỏn vẹn vài ba đồng lẻ, điện thoại hết tiền và cạn kiệt pin. 

Có những ngày bạn chợt nhận ra, bạn thật sự không có nơi nào để đi. Nhà bạn thì ở rất xa, người yêu từ chối chứa chấp và thằng bạn cùng phòng trọ năn nỉ  đi đâu đó qua đêm để hắn tiện ở cùng bạn gái. 

Có những ngày bạn viết rằng ở Sài Gòn nhỏ bé này chỉ có mỗi cái cửa hàng tiện ích mở cửa qua đêm nhỏ xíu. Cái nơi chỉ dành những chiếc ghế trống cho khách lỡ đường mua hàng nghỉ chân rồi đi ngay lại là chốn lý tưởng để bạn ngồi suốt đêm với lon côca lạnh ngắt, cố làm thân với người bán hàng ca đêm cho bớt cô đơn.

Có những ngày bạn cảm thấy rõ ràng hơn hết rằng thế giới này thật sự quá rộng lớn với cái cơ thể chỉ vỏn vẹn cao 1m60 và vừa đủ 48 cân trọng lượng giúp bạn trụ vững trước trọng lực trái đất này là quá nhỏ bé. Chỉ cần bạn thở ra cũng thấy buồn...

         

5 comments:

  1. Lâu lâu rồi không thấy cậu viết gì a Khoai Tây...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi đây! Chị có nhớ tôi không? :')

      Xóa
    2. Lạ nhờ, không nhớ thì tôi hỏi làm gì... chậc chậc...

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena