31 thg 12, 2013

Cậu



Vào một này trước ngày chúng tôi kết thúc học kì đầu tiên, tôi đã rất muốn lại bắt chuyện với cậu ấy. Khi tôi thấy cậu ngồi một mình trên bệ cửa nhìn ra khoảng sân rộng của trường Đại học. Trông cậu lúc ấy vừa mỏng manh vừa như sắp vỡ vụn ra tới nơi. Tựa hồ như một quả bóng bay bị thổi căng quá mức. 

Cậu là một cô gái mạnh mẽ. Tôi công nhận điều đó dù đôi lần có dịp ngồi chung, tôi luôn thấy cả cơ thể cậu run lên bần bật. Tôi từng cho rằng đó là do tác dụng phụ của việc tiêm hoocmon. Nhưng giờ thì tôi biết, cậu run lên vì phải chịu đựng ánh mắt nhìn của tất cả mọi người. Một cô gái đã vì muốn được là mình mà chịu đựng. Một cô gái đã vượt qua tất cả những nghi kị và dèm pha. Để lại sự miệt thị và những ánh nhìn kinh tởm, sự dằn xé nội tâm để vẫn cứ sống, sống tốt và phập phồng yêu thương. Một cô gái như thế thì thật đáng trân trọng và ngưỡng mộ, phải không?

Tôi vốn dĩ là một thằng dở hơi nên tư tưởng của tôi cũng tương đối dở hơi như thế. Tôi thương chơi vơi mỗi khi nghĩ đến lúc cậu tần ngần trước hai cánh cửa nhà vệ sinh ở một nơi công cộng hay cậu sẽ ở dãy nào trong kí túc xá. Cậu tự mình phá hỏng nhan sắc của bản thân. Tôi xót xa mỗi khi tưởng tượng ra gương mặt cậu lúc quyết định hy sinh tất cả những thứ mà mọi cô gái đều quý trọng. Cậu bức tử đôi ngực mình trong lớp vải dày bó sát. Bao giờ ra đường, tôi cũng thấy cậu đầu trần phong phanh áo cộc để da đen đi và mụn mộc dày lên. Cậu luôn phải gồng mình để được làm con trai, cái đầu 3 phân giúp cậu củng cố điều đó. Rồi khi nói chuyện với ai, cậu cũng cố nói cho to và gằn lại giọng mình...

Đôi khi, tôi tự thắc mắc, cậu được gì sau tất cả những khi sinh đó? Cậu bị tẩy chay ra khỏi đám con gái và đồng thời chẳng thể hòa nhập được với đám con trai. Cậu cô độc và hàng ngày phải trân mình chịu đựng những ánh mắt săm soi, dò hỏi về giới tính của mình. Thế có đáng không? Nhưng rồi tôi vẫn thấy cậu cười. Nụ cười méo mó của một thằng con trai thật thụ. Cậu vẫn giúp đỡ những người khác như một cách trả thù sự khinh rẻ của họ. Và tôi biết, ở một góc khuất nào đó đã vỡ ra trong tâm hồn cậu đang dần nảy sinh một mầm sống mới.

Đó là hạnh phúc, tôi chắc là thế...

           

Read More

27 thg 12, 2013

Groundhog Day








Tôi đang tự hỏi liệu tôi sẽ làm gì nếu này mai không bao giờ đến và tôi chả cần phải chịu bất kì trách nhiệm nào gây ra bởi ngày hôm nay. Nghe thì thật là tuyệt. Nhưng sẽ ra sao nếu như mỗi sáng khi chuông báo thức điểm 6.00 và mọi thứ chung quanh cuộc đời lại diễn ra trình tự giống hệt ngày hôm qua? Sống và trân quý từng phút giây hẳn là điều tốt nhưng cuộc sống có nghĩa là đi tới nên đừng dừng lại ở quá khứ quá lâu.

P.S  Không liên quan nhưng Andie MacDowell đẹp điên đảo.











Read More

Fuck you

Mỗi một ngày bóc ra một tờ lịch mà không khỏi giật mình. Cuốn lịch trên tường càng vơi đi bao nhiêu thì tuổi của tôi càng dày lên bấy nhiêu. Tuổi tôi dày lên bấy nhiêu thì phiền muộn cũng thừa cớ mà tăng lên gấp bội. Chúng như cỏ dại, tiêu diệt hoài cũng không hết. Tôi thề là tôi đã nghe thấy mùi của tủi già rồi. Tôi lật bàn tay lên đến thầm từng nốt. Ôi, 1/3 cuộc đời đã trôi qua từ lúc nào ấy nhỉ? Trong ngần thấy thời gian, tôi đã làm được gì? Tôi không thể liệt kê ra được bởi chẳng có việc gì . Bàn tay nắm lại mà trống rỗng. Buồn...

Tôi nhớ có một lần anh Q. vỗ vai tôi và bảo thế này:

- Nhóc tin anh đi, chỉ cần em bước qua tuổi 20 một thời gian rồi ngoảnh đầu nhìn lại. Em sẽ chẳng còn nhớ những ngày tuổi trẻ của bản thân đã diễn ra ra sao nữa, còn tuổi già thì đến gõ cửa mất rồi. Thật đấy, nó diễn ra nhanh hơn cả một cái chớp mắt của anh em tụi mình. 

Những gì anh Q. nói thì chẳng có sai. Mùi tuổi trưởng thành của tôi chua lét đến là đáng ghét. Lắm lúc nằm suy nghĩ, tôi hốt hoảng thật sự. Tôi đã trưởng thành thật rồi ư? Làm thế nào được nhỉ? Ngần ấy thời gian trôi qua, tôi có để lại được chút gì cho mọi người xung quanh không? Tôi không biết. Đó cũng chính là điều mà tôi đang thắc mắc. 20 năm tổng kết lại, chỉ thấy trong mắt cuộc đời thu vào một màu xám ngắt tệ hại. Tôi chưa làm được gì lại còn dung nạp vào mọi thứ tiêu cực. Tôi như một cục nam châm to tướng trong bãi phế liệu. Làm một công việc tưởng chừng ý nghĩa mà thật ra cũng chỉ đi tách rác ra khỏi rác. Thối nát như nhau. 

Mà này, tôi thấy tôi thật hư hỏng. Cái này là thứ duy nhất tôi thấy hào hứng khi kể ra. Gì chứ, tôi nghiện sex, tôi uống rượu, tôi lệch lạc, tôi bê tha bệ rạc,... Tôi tri thức mà tôi biết chửi thề. Thế cũng đủ để nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ rồi nhỉ.

Đụ mẹ, tôi đã 20 tuổi rồi sao?

P.S Chưa đâu, còn 8 ngày nữa tôi mới tròn 20 nhưng chỉ cần nghĩ đến là căm phẫn đến chỉ muốn văng tục.

           

Read More

19 thg 12, 2013

Thật là khó hiểu!


Có một vài chuyện những tưởng thuộc về phạm trù riêng tư của người khác. Mà lạ thay, nó gắn bó hết sức mật thiết đến cuộc sống của chính bản thân mình. Giống như thời tiết, mưa rõ ràng là chuyện của trời mà chính bản thân mình lại bị ướt. Lạ thế đấy...

Thật là khó hiểu!


           
Read More

17 thg 12, 2013

...









Bỗng dưng tôi muốn một lần được chạy mô tô giữa đường vắng người. Kéo hết tay nắm ga và trêu đùa với tốc độ. Lúc đó, cái chết sẽ ở trước mắt, nỗi sợ hãi ở cùng bên và mọi thứ sẽ bị bỏ lại ở phía sau...









           
Read More

12 thg 12, 2013

Thôi được... anh nhớ em!


- Em đang bực mình. Em cảm thấy anh không tôn trọng em và em rất ghét những người như vậy.
- Anh bận công việc nên không có thời gian mà.
- Đừng viện lý do. Chẳng có lý do gì cho người anh yêu cả.
- RAM của anh yếu lắm xử lý công việc hay bị treo nên hay quyên chuyện mình làm. Chính vì lỗi này mà gây sự hiểu lầm đó. 
- Bởi vì em không chiếm vị trí đặc biệt trong lòng anh nên trò chuyện với em chỉ là một trong những "công việc" bắt buộc của anh thôi.
- Em muốn nghĩ sao cũng được. Anh không giải thích nữa.
- Nếu anh yêu ai đó thì họ sẽ luôn chiếm vị trí ưu tiên trong lòng anh. Em không phải ưu-tiên của anh nên anh chỉ xem em là một-trong-những-sự-lựa-chọn.
- ...
- ...
- Thôi được... anh nhớ em!

           
Read More

7 thg 12, 2013

Làm ba


Tôi rất thích nhìn một đứa con trẻ uống nước. Nhìn những ngón tay nhỏ xíu đó cầm chai nước to đùng, cái cách chúng nó chu cái mỏ nhỏ xinh của mình ra tu lấy tu để những ngụm nước trong chai. Ôi sao đến là đáng yêu! Tôi phát hiện ra tôi thích trẻ con vô cùng. 

Làm cách nào để có một đứa bé là con của chính mình mà bỏ qua giai đoạn cưới sinh, ôm bợ một một đứa bé? Cứ mỗi ngày trôi qua, nhìn đống tinh trùng tanh rình của mình nằm bẹp dí trên sàn lạnh, tôi lại tưởng tượng ra những đứa trẻ. Rất có thể trong cái mớ trắng đục màu nước vo gạo kia sẽ là một đứa trẻ đáng yêu khấu khỉnh. Cũng có thể sau này sẽ là một thiên tài Vật lý, Toán học hay một nhà văn tầm cỡ cũng nên. Vậy mà nó chen chút nằm trên gạch lót sàn, vẫn buồn bã tranh đấu nhau mà không biết rằng sắp bị hút vào một nhúm giấy vệ sinh tái chế bẩn thỉu rồi vứt đi như rác rưởi. Trong cái mớ ấy... có con tôi.

Hay là tôi thôi thủ dâm nhỉ mà nghĩ đến việc trút bỏ hết tất cả vào âm hộ của một người đàn bà? Ôi thôi, tôi mới 19 tuổi. Tôi còn quá trẻ để trở thành một ông ba mô phạm. Mà đừng nói chi chuyện con cái xa vời vì có lẽ suốt cuộc đời này tôi cũng sẽ chẳng có một cái đám cưới nào đâu. Tôi nghĩ cả rồi để có thể khướt từ một cách khôn ngoan chuyện cưới sinh mai mối. Tôi sẽ bảo tôi bị vô sinh. Đó là một lý do hay. Làm sao có thể để khổ đời con gái người ta vì một thằng đàn ông vô sinh được cơ chứ. Mẹ tôi không ác như thế, bà đi chùa suốt mà. Và để lý do này hợp lý hơn nữa, một cuộc tiểu phẫu thắt ống dẫn tinh hẳn là hay ho. Thế là chẳng còn một đứa trẻ nào nữa... Cũng chẳng còn ông ba nào nữa... 

Tuyệt nhỉ?

P.S Tôi bắt đầu cảm thấy thích thú về việc có những đứa con gái thích tôi mà tôi lại tỏ ra rất vô tư vì đang yêu một người đàn ông khác. Tàn nhẫn nhưng mà vui. 

           
Read More

Tròn 1 tuổi


Lẽ ra phải viết cái entry này cách đây 2 ngày rồi nhưng nếu bây giờ nhớ ra cũng chưa gọi là quá muộn. Ây da, thế mà củ Khoai tây thối như tôi đã gắn bó với cái blog "trời đánh" này đã tròn 1 năm rồi ấy nhỉ. Nhớ ngày nào tôi còn hậm hực khi bị 360+ tự ý xếp gọn đồ đạc và quăng thẳng ra khỏi nhà mà nay đã "an cư" bên này lâu đến như vậy rồi.

Một năm qua từ những bài viết trên blog nhìn lại, tôi thấy có vẻ như bản thân mình đã thay đổi rất nhiều. Kì lạ làm sao khi con người ta cứ bảo rằng mình chẳng thay đổi gì qua từng ngày mà nhìn lại đã thấy một chặn đường đời trôi qua khác lạ. Tôi thầm cảm ơn sự cố năm nào đã giúp tôi từ bỏ một thời non nớt mà quyết tâm trở thành một chàng trai trưởng thành hơn. Tuy đó là một sự trưởng thành đầy bồng bột đi chăng nữa cũng thật sự biết ơn rất nhiều.

Blog quả thật là một nơi rất tốt để bày tỏ. Blog cũng là một nơi rất tốt để rèn luyện và nhem nhóm niềm đam mê viết lách ngỡ như đã bị lùi tàn bởi những thay đổi thời gian. Blog như một cuốn nhật ký mà nhờ có nó tôi cảm thấy vững vàng hơn trước những biến đổi. Có một người chị bảo với tôi rằng chị không thích viết nhật ký. "Vì những điều hôm nay ghi lại dường như đều trở thành nông nổi của ngày mai". Tôi nghĩ chị nói đúng nhưng đó là đúng ở phần chị. Riêng tôi, mỗi ngày đứng trước cuộc sống muôn màu thay nhau biến đổi, tôi lại nghĩ đến blog của mình mà an tâm hơn. Bởi đó là nơi nắm giữ kí ức để giúp tôi nhìn lại như một khung hình mà phán xét đúng sai. Để nhìn lại quá khứ mà thấy trân trọng hiện tại. Để nếu quên đi vẫn có cái tìm về.

Tôi không viết blog để chứng tỏ điều gì, không nhằm tìm kiếm lượt view, không để kết bạn, cũng không phải viết để người khác vào đọc, bình phẩm và giải trí. Tôi xem blog như một cái nghĩa trang vứt bỏ phiền muộn. Là một đám tang của những nỗi niềm sâu kín. Để xả stress và để buông bỏ, thế thôi. Và đó cũng là lý do vì sao blog tôi đặt tên là "Welcome to my funeral"đấy. 

Tôi nhận thấy tôi nên cảm ơn bản thân mình vì đã chăm chỉ cố gắng. Cảm ơn bản thân đã không tìm vui mà từ bỏ chốn thân thuộc này.

Chúc mừng sinh nhật mày, blog ạ!

           

Read More

6 thg 12, 2013

1


Có những thói quen bắt nguồn từ hoàn cảnh sống. Chẳng hạn như việc lang thang ra bờ sông mà lang chạ với nỗi cô đơn là một ví dụ. Mặc cho những cặp yêu nhau rù rì âu yếm cứ thế mà ngồi nhìn về phía bờ bên kia.

Đôi lúc tôi vẫn hay tự hỏi, có phải tôi vẫn còn trẻ không. Tôi chắc rằng có một sự nhầm lẫn nào đó về mặt thời gian rồi. Bởi vì tôi trẻ trung là thế mà sao tâm hồn quá đỗi già nua...

           
Read More

5 thg 12, 2013

Một kẻ nghiện rượu


Làm cách nào khiến một kẻ cô đơn rời khỏi màn hình máy tính, đóng lại tất cả những trang web đen và chat box đầy rẫy những cô gái nóng bỏng? Câu trả lời là đem cho anh ta một vài chai bia và ít đồ nhấm làm sẵn. Say xỉn giúp con người ta quên tất cả mọi sự trên đời và bay bổng trên mây với những điên rồ không thực. Tôi có đang nhầm lẫn giữa tác dụng của bia bọt với heroin không nhỉ? Kệ xác, bởi vì bằng một cách nào đó, tôi đã trở thành bợm rượu rồi...

Trong những cơn say xỉn bè nhè, tôi nhận ra một điều rằng thì ra thuốc độc và rượu cũng chẳng khác nhau là mấy. Chỉ khác mỗi một điều là khi uống rượu bạn chạy nhảy xung quanh mọi người và khi uống thuốc độc, mọi người sẽ chạy nhảy xung quanh bạn. Còn giây phút mà ban tỉnh rượu ấy à thì thà uống thuốc độc chết quách đi còn tốt hơn.

Và vào những lúc tỉnh rượu thức dậy như thế, lúc nào tôi cũng nghĩ đến Win của cùng một câu hỏi:

- Nếu thấy mình như thế này, anh sẽ như thế nào?

Bời vì người tôi yêu chưa từng động đến một giọt rượu nào, anh cũng không hút thuốc hay cờ bạc. Anh giữ cơ thể mình trong sạch với nước chín nấu sẵn, không bao giờ dùng đá lạnh cho dù đó có đang là mùa hạ oi nồng. Anh tập thể dục 2 lần một ngày, vào lúc ban mai và tờ mờ tối. Anh cũng bắt đầu đạp xe thay vì đi xe máy đến trường dạy học và hoàn toàn chẳng bỏ vào bụng bất cứ thứ gì sau 7 giờ tối... Một người mô phạm như vậy sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy người anh ta yêu say mèn ói mửa, thậm chí còn không thể định vị được đâu là tường phòng ngủ đâu là nhà vệ sinh? Tôi đã thắc mắc về câu trả lời đến phát điên lên được. Thế là tôi lại tiếp tục uống...

Rồi những thắc thắc, những biểu hiện của một gương mặt tưởng tượng về hình hài người yêu dấu biến thành nỗi nhớ nhung vướn vất khó bỏ trong những tháng ngày sống cô đơn. Tôi đã nhận ra rằng, yêu ai đó cũng giống như tự xây gạch chôn mình. May mắn phát hiện thì kịp thời nhảy ra. Còn không thì suốt đời chịu mất tự do, buồn bã sống trong bóng tối...

           
Read More

Phía bên này cửa sổ


- Mày này, liệu ở trên đấy có ai đó ngó xuống thấy tụi mình không?
- Ngu thế, làm gì có ai. Nếu có, ai lại ngang nhiên thay đồ cho chúng ta ngắm như thế.
- Ờ nhỉ...

           
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena