30 thg 5, 2013

Người phụ nữ của tôi




Người phụ nữ đó luôn có một ma lực mà tôi không lý giải nổi. Mỗi lần bà ấy cất giọng nói, hay một làn hơi  thở nhẹ phả vào điện thoại hay thậm chí là những quãng ngắt câu lấy hơi, suy nghĩ của bà ấy, ... đều làm cho tôi có cảm giác thổn thức khó tả. Bà ấy làm tôi run rẫy nhưng đồng thời lại làm tôi rung động... 




Cái cách bà ấy nhẹ nhàng khen ngợi hay bậm trợn đe dọa, cái cách bà ấy nhíu mày tỏ vẻ khó chịu hay cong môi mỉm cười đồng ý. Cái cách bà ấy làm việc, cái cách bà ấy châm chút cho mọi thứ. Cách bà hồ hởi nói chuyện hay cách bà thở dài buồn bã. Cách bà ăn hay cách bà ngồi phía sau báu vào hông tôi mỗi khi có một chiếc xe khác rồ ra vượt mặt trên đường. Cái cách bà ngủ hay cách bà thức dậy. Cách bà pha cà phê hay hì hục nấu bữa sáng. Cách bà răn dạy hay chửi mắng. Cách bà nhẹ nhàng vuốt ve hay vung tay đánh... Mọi cử chỉ của bà, dù là nhỏ nhất như một cái chớp mắt đến một giọng cười bật thành tiếng, tất thẩy đều làm tôi tê liệt...



Mẹ tôi không phải là một người phụ nữ đẹp, những lo nghĩ thường nhật và thời gian đã tạc cho vẻ ngoài của bà một vẻ thô cứng và buồn tẻ. Trước đây, mẹ tôi còn trông rất có phong cách "dì ghẻ" với một nốt ruồi khá to bên trên mép, bà không ác như mụ dì ghẻ trong những câu chuyện cổ tích nhưng vẻ ngoài của bà khi ấy hoàn toàn phản bội lại bà. Thật không hay nhưng phải thừa nhận rằng lắm lúc nó cũng làm tôi ám ảnh... May thay sau này, một người quen bằng cách nào đó đã hô biến mất tiêu cái nốt ruồi ấy. Giờ thì mẹ tôi trông hiền hậu rất nhiều rồi. [cười]



Mẹ tôi không hay cười nên mỗi lần nhìn thấy nụ cười của bà, đó là một món quà to lớn dành tặng cho một đứa trẻ ngoan. Tôi đã nhận ra được điều này trong những năm tháng tuổi thơ của mình, trẻ ngoan thì mới nhận được quà, ngoan nhất sẽ nhận được nụ cười đẹp nhất và lâu nhất từ mẹ. Mẹ tôi cũng rất hiếm khi khóc. Duy nhất từ trước đến nay chỉ hai lần tôi thấy bà khóc, một lần, bà khóc vì phát hiện ba tôi ngoại tình. Lần thứ hai, bà khóc vì gói bánh cúng giỗ không đủ cho khách mời. Tôi thì không đủ tinh tế để đoán biết những gì đang diễn ra trong đầu mẹ tôi những lần bà khóc. Tôi luôn ví việc đoán biết cảm xúc của bà như chơi một trò chơi xổ số, rất khó để mua trúng mà nếu có trúng số thì chỉ là gặp may . Nhưng tôi tin chắc rằng, những thứ có thể làm cho mẹ tôi phải khóc, chắc chắn, thứ đó rất quan trọng đối với bà. 



Lắm lúc tôi cũng tự đặt ra một câu hỏi vui trong đầu mình, liệu khi chẳng may tôi chết đi, mẹ tôi có khóc không? Đến giờ, tôi vẫn chưa hỏi bà câu hỏi đó nhưng chắc phải tranh thủ vì nhỡ như chẳng biết câu trả lời khi còn đang sống mà tôi lại chẳng thể chứng minh được bà có khóc hay là không lúc tôi chết rồi thì uổng quá. Cần phải biết, tôi có quan trọng bằng mớ bánh ít, bánh tét của bà không... [ hè hè]

Mẹ tôi vẫn thường kể cho tôi nghe luôn về những chuyện ngày thơ ấu. Bà đặc biệt tiếc rẻ khi bảo rằng bà không nên giúp đỡ tôi khi tôi bắt đầu biết lật. Bà bảo, con nít lúc biết lật phải để tự nó thì sau này lớn lên nó mới không phụ thuộc vào cha mẹ. Riêng đối với tôi, bà lại bảo lúc nhìn thấy con trai bé bỏng cực nhọc quá chừng bà lại không đành lòng... Bà kể câu chuyện này rất nhiều lần mà lần nào kể, tôi cũng cảm thấy mình cần phải mạnh mẽ hơn để bảo vệ được mẹ. Đó cũng chính là lý do mà mỗi khi  gặp phải chuyện khó khăn, những vấp ngã trong cuộc sống, tôi không muốn kể cho mẹ tôi nghe. Bà cần phải được yên, bà đã khổ cực với tôi quá nhiều rồi...

Mẹ, chính là lý do sống duy nhất trên đời này và làm cách nào để trả công ơn sinh thành và dưỡng dục của bà là mục đích lớn nhất của cuộc đời tôi . Nhờ mẹ,  mỗi khi tôi cảm thấy mình chán chường muốn buông xuôi tất cả, mỗi lần tôi thấy những bước đi của mình nặng nề như treo đá, tâm hồn mình vỡ nát tan tành, trái tim mình như bị xé banh ra, tôi lại nghĩ đến bà. Mẹ là động lực, là thuốc an thần, là linh đơn nuôi sống tôi mỗi ngày. Chẳng thể tưởng tượng nỗi nếu sống trên đời này mà không có bà ở bên...

Tôi, cần phải nhanh chân hơn trước khi thời gian mang bà đi mới được...

P.S. Đọc lại thấy có những đoạn viết không được hay, không suông và thấy lủng củng quá. Có thời gian sẽ sửa lại sau, dạo này kĩ năng viết lách tệ thế nào ấy...



Read More

28 thg 5, 2013

Bisexual

Giới tính là thứ nằm giữa hai tai bạn chứ không phải thứ nằm giữa hai chân bạn.
-Chaz Bono -
...
Tôi đã ủng hộ shop thời trang online của Zyn bằng hai chiếc áo T-shirt, một cho tôi, một cho Nâu. Chiếc áo của tôi có màu đen, in hình đầy ở mặt trước, áo Nâu màu xanh cũng in hình tương tự. Tôi vẫn mặc áo size M luôn từ năm lớp 9 đến giờ, một thằng nhóc kén ăn, hay bệnh vặt liên miên như tôi chưa bao giờ thấy mình có chút lớn hơn nào sau bao nhiêu năm. Ấy vậy mà ngay khi lần đầu tiên mặc chiếc áo mới mua, mọi người lại luôn miệng hỏi, tôi không mua được chiếc áo lớn hơn hay sao, "chiếc áo này làm tôi trông... hơi đĩ..." (theo nguyên văn)

Có lẽ bởi vì ảnh hưởng của chiếc áo mới, tôi gặp một chút rắc rối vào trưa hôm nay. Chả là khi tôi đang nghiền ngẫm từng trang sách của cuốn "Biên niên kí chim vặn dây cót" của Haruki Murakami trong nhà sách để tránh cái tiết trời nóng gắt, một gã đàn ông trung niên chẳng biết từ bao giờ đã quẫn quanh kế bên tôi rồi. Bất thần gã tiến sát lại tôi hỏi chuyện luyên thuyên rồi bất tình lình đặt tay lên hạ bộ của tôi bóp mạnh và thỏ thẻ một lời đề nghị bước vào nhà nghỉ. Tôi hất tay gã ra, trừng mắt nhìn gã tức giận rồi bỏ đi. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như tôi không thấy trên tay gã đàn ông đó là quyển sách Toán lớp 5. Gã cũng có gia đình, gã cũng đã có con, sao gã lại làm thế nhỉ?

Bước ra khỏi nhà sách, trong đầu tôi chỉ xoay quanh hình ảnh quyển Toán lớp 5 trên tay gã đàn ông đó. Rồi từ lúc nào tôi lại mường tượng ra hình ảnh của một người phụ nữ khốn nạn, một đứa nhỏ đáng thương. Họ đang và sẽ sống trong ảo tưởng về sự che chở của một người đàn ông mà không biết rằng trong chính con người tưởng như vũng chắc đó lại đang che giấu một sự thật tàn độc về giới tính của mình mà sự thật có định một quả boom hẹn giờ. Bất kì lúc nào quả boom cũng có thể phát nổ và hạnh phúc mỏng manh kia rồi cũng sẽ vỡ tan theo...

Tôi thấy sợ lắm! Ken Demons đã từng bảo tôi rằng mọi chuyện mà tôi đang gặp phải chỉ là tạm thời, rồi đây nó sẽ trở lại bình thường nếu như tôi gặp được người tôi yêu thật lòng. Tôi đã tin như vậy, trong suốt một quá trình dài câu nói này đã thay đổi toàn bộ tư duy của tôi. Nó giúp tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa, chấp nhận sống một cuộc sống khác biệt với 90% số người trên thế giới này. Tôi đã là một anh chàng bisexual vui vẻ cho đến ngày hôm nay. Một phần nào đó trong niềm tin của tôi đã vỡ tan. Tôi đâm ra lo sợ...

Liệu có thể tìm ra một cô gái mà tình yêu của cô ấy đủ lớn để chấp nhận con người tôi và đem tôi trở lại? Liệu có một cô gái nào chấp nhận bạn trai mình đã từng quan hệ với người đồng tính và xem như đó là chuyện bình thường? Liệu có cô gái nào can đảm đến mức chấp nhận hôn một đôi môi đã từng dính chặt vào đôi môi của một người đàn ông, chấp nhận sở hữu một cơ thể đã từng trần trụi trên giường với một người đàn ông khác? Đáp luôn rằng, không một cô gái nào thể chấp nhận yêu một con người như thế nếu như cô gái ấy đến với tôi không với bất kì một mục đích ngoài mục đích yêu đương đơn thuần nào bởi giá như tôi đã từng quan hệ với một người con gái, mọi thứ sẽ dễ chấp nhận hơn rất nhiều... 

Nếu tôi may mắn hơn, tôi tìm ra một cô gái như vậy thì liệu tôi có thể thay đổi được mình không? Hay tôi sẽ tự dối lừa người mình yêu như gã đàn ông kia, sẽ sống trong một hạnh phúc giả dối và nơm nớp lo sợ bí mật của mình một ngày nào đó sẽ bị bại lộ. Rồi vào một ngày nọ, khi sự bưng bít làm cho tôi  mệt mỏi, sự thèm khác xác thịt đồng phái làm cho tôi mất đi lý trí và sĩ diện, tôi sẽ bước vào giai đoạn "quơ quào" cốt để cầu may nhằm thõa mãn nhu cầu tình dục cấp bách của bản thân. Nếu may mắn nhận được một tín hiệu trả lại, tôi sẽ va vập vào như một con sói hoang đói khát. Nếu như xui xẻo, nhẹ, tôi sẽ nhận lại một ánh mắt kinh bỉ rồi bỏ đi, nặng, tôi sẽ nhận được một vài cú đấm cùng những lời lăng mạ kinh tởm. Nếu phải sống dơ như thế thà chết quách đi còn hơn...

Người ta bảo, người lưỡng tính thật là may mắn, anh ta cùng lúc có thể yêu được cả hai giới. Tốt hơn gay, anh ta hoàn toàn có thể yêu một người khác phái và lấy vợ theo yêu cầu của gia đình. Nhưng ai biết người lưỡng tính tuy uống được cà phê và ăn được ớt nhưng với họ, cà phê thì không đắng và ớt lại chẳng cay. Họ hoàn toàn chẳng cảm nhận được một vị nào...

Read More

26 thg 5, 2013

Stress


"Đừng nói phía trước không có gì, phía trước có tất cả."
...
Mấy dạo gần đây tôi liên tục bị chứng đau đầu hoành hành, giống như có một khối thạch cao đông tụ bên trong não mà cứ hễ có một chút chuyển động dù là nhẹ nhất thì nó cũng thừa cớ mà khuynh đảo cả đầu óc. Tôi lại có cái cảm giác như mọi thứ đều có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng tư thế để bất kì một sơ xuất nhỏ nào cũng sẽ lấy cớ mà chống lại tôi. Tôi điên tiết với cảm giác đó, chúng làm cho đầu tôi căng như dây đàn mặc dù tôi không biết chính xác nó là gì.

Tôi thấy mình chơi vơi quá. Thấy như mình đang bước đi trên một con đường mình không quen, đích đến đã có sẵn trong đầu nhưng đường đi thì không rõ. Tôi cứ luây huây mãi để tìm lối đi cho mình, cuối cùng lại nhận ra rằng mình đang đi một con đường vòng. Mệt mỏi đấy, đuối sức đấy nhưng hóa ra tôi chẳng tới được đâu ngoài trở về vạch xuất phát. Hơn mười lần trong ngày tôi bị cảm giác mệt mỏi xâm chiếm, nó lấy đi quyết tâm của tôi, rút cạn cả nhiệt huyết trong người và làm tinh thần tôi tuột dốc không phanh. Tôi bị lạc! Tôi lạc trong những lối đi của mình. Tôi cần một tấm bản đồ rách nát hoặc một chiếc la bàn hỏng bét hoặc cái gì đại loại như thế để tôi vịn vào. Chỉ cần tôi níu được một điểm tựa để niềm tin được trở lại là đủ...

Tôi thấy sao mà tương lai mình mơ hồ quá rồi tự dưng muốn buông lơi tất cả để mặc cho nó trôi đi đâu thì trôi. Cảm giác giống như tôi sắp mất đi thứ gì đó. giống như nếu tôi quá cố gắng, nếu như tôi thành công và thực hiện xong ước mơ của mình, cuộc sống tiếp sau đó sẽ như thế nào? Không còn mục đích nào nữa để phấn đấu, tôi sẽ sống ra làm sao? Còn nếu tôi thất bại, tương lai tôi rồi sẽ ra sao? Sẽ đi theo lối nào?... Dẫu biến cuộc đời thiên biến vạn hóa, dẫu biết  nếu bước tiếp thì vẫn sẽ có đường đi nhưng tôi nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng để lớn... Tôi thật ngu ngốc và ấu trĩ!

Chắc có vẻ dưới áp lực của lần thứ hai chạm mặt với cơ hội lớn nhất cuộc đời mình và cũng sẽ là cơ hội cuối cùng cho cuộc sống tốt đẹp hơn với tôi sau này, tôi đã quá căng thẳng rồi chăng? Tôi thấy sợ quá, tôi ghét phải thừa nhận điều này nhưng tôi thấy sợ, rất sợ. Tôi như một con cá nhỏ khao khát được vùng vẫn giữa đại dương mà không biết rằng mình chỉ thích hợp trong một chiếc chậu nhỏ. Tôi thấy như mình đã đặt một mục đích quá lớn, ngoan cố vượt qua cái rào chắn quá cao. Tôi sợ mình trượt chân ngã thêm một lần nữa, lần này chắc sẽ đau và khó đứng dậy lắm đây. Có lẽ tôi nên an phận thì hơn...

Tôi muốn thét lên cho vơi đi nỗi lo mơ hồ, tôi giống một thằng khùng giữa cái chợ đời này. Không biết mình đang muốn cái giống gì nữa mà tôi vừa viết cái gì kia? Sao tôi lại yếu đuối thế này? Điên thật!

Read More

Lời trần tình số 25



Tôi không buồn vì cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương hay là vì tiếc nuối cậu ấy. Đôi khi tôi vẫn tự nhắc mình như vậy là đúng, như vậy là tốt nhất, nhưng tôi không quên được. 


Tôi chỉ quen thôi chứ chưa hẳn đã quên, quenquên là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau...


Read More

Biển











Thèm mùi biển quá! Thèm cả một cái ôm mà nếu có ai cho hôn luôn thì càng tốt...

Read More

Cô ấy (3)


Khi đang trú mình trong nhà chờ xe buýt giữa một cơn mưa nặng hạt bất chợt, anh ta nhận được tin nhắn từ cô ấy:

- "Cậu này, chúng ta là bạn bè, đâu phải anh em."

Bất giác, anh ta nhìn lên bầu trời, mỉm cười và bước đi trong mưa...

Read More

25 thg 5, 2013

Tatoo



"Đừng bao giờ mặc cả với một hình xăm. Nên nhớ, bạn đi xăm hình có nghĩa là bạn tìm tới một người nghệ sĩ, yêu cầu anh ta vẽ cho bạn một tác phẩm nghệ thuật và tác phẩm đó sẽ theo bạn suốt đời".

Read More

20 thg 5, 2013

Nghĩ

Con người muốn thấu hiểu bản thân mình hóa ra cũng không phải việc dễ dàng
...

Người ta nghĩ, cứ hễ biết cái tên, số điện thoại hay địa chỉ nhà. Thỉnh thoảng đi ăn cùng, kể phớt cho nhau nghe một vài câu chuyện bên rìa cuộc sống là hẳn sẽ thân nhau, hẳn sẽ thấu hiểu nhau rành rọt lắm.

Người ta nghĩ, cứ hễ là người yêu. Lắm lúc tâm sự chuyện này chuyện nọ. Đôi khi hì hục cùng nhau trên giường thì đã quá hiểu nhau đến chẳng còn gì là bí mật không của lứa đôi.

Người ta nghĩ, cứ hễ có chung nhau một nắm ruột, sống cùng một nhà, ăn chung một bàn, chia nhau một nỗi vui, sớt nhau một gánh lo là sẽ thấu hiểu nhau ghê lắm, là xem như đã trọn vẹn cả một nghĩa tình.

Thế nhưng đâu phải cứ hễ muốn hiểu một ai đó là hiểu được đâu...


...kể cả người đó là bản thân mình...


Read More

18 thg 5, 2013

Cô ấy (2)


 She has always loved him, but everytime he gets those same feelings.... he runs away. He comes back, always does, but he isnt ready for those feelings chasing him...

Read More

17 thg 5, 2013

Có cảm giác...


Có cảm giác như giấc ngủ là một thằng bé bướng và tôi là một anh trông trẻ bất tài bị nó điều khiển bởi hàng ngàn sợi dây nắm giữ kí ức. Mỗi một sợi dây được giật lên là mỗi một phút giây đau đớn nghiêng ngã. Giấc ngủ đã trở thành món tiền lương qúa tầm đối với hầu bao của một đứa trẻ.

Có cảm giác như hễ trái tim muốn bước đến một bước thì cái đầu lại cho lùi một bước.

Có cảm giác như nỗi cô đơn và trống trải đã dọn đến ở với tôi quá lâu và trở nên quen thuộc đến không thể nhận ra nữa.

Có cảm giác mình đã sống lệch múi giờ...

P.S: Ngủ đi những trái tim thổn thức nhịp yêu đương. Ngủ đi những trái tim mang vết thương đã làm sẹo. Cũng ngủ đi những trái tim lành lặn chưa từng trật nhịp vì ánh nhìn của bất kì ai. Ngày thì quá ngắn cho những thổn thức yêu đương, đêm lại quá dài cho ngàn nỗi nhớ. Vậy thì hãy ngủ đi thôi!



Read More

Cô ấy


Cô ấy ngủ thiếp đi
Headphone vẫn còn đeo bên tai
Mascara chảy dài trên khuôn mặt
Nghe một bài hát
Điều đó làm cho cô ấy nhớ đế ANH TA....

P.S: Baby don't cry, just say fuck you and smile :)

Read More

Vì đó là anh.


Với anh, bạn có nghĩa là tin tưởng, anh em có nghĩa là quan tâm, yêu có nghĩa là trách nhiệm.
- Ai tin tưởng anh, anh trân quý.
- Ai quan tâm anh, anh yêu mến.
- Ai yêu anh có nghĩa là anh sẽ phải có trách nhiệm làm người đó hạnh phúc.
Đạp đổ những thứ đó? Đến làm người anh ghét cũng điếu có điều kiện. 


Anh rất dễ tha thứ nhưng quên thì không bao giờ. Ai làm anh đau đớn, ai làm anh thất vọng, ai đâp đổ những thứ anh gầy dựng cho mối quan hệ cùng nhau. Dù là kẻ anh yêu hay là người anh quen biết, đều sẽ được anh phân vào loại rác rưởi khó phân hủy.


Read More

I will be alright...


I will be alright...

...just  not tonight.
Read More

13 thg 5, 2013

NHỮNG ĐIỀU (NGAY CẢ) HARVARD CŨNG KHÔNG DẠY BẠN



Trong vụ cướp nhà băng, một tên cướp hét lên: "Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về chúng mày!"


Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.


 => Điều này được gọi là: "Cách thức khai tâm - Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn"

-


Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên: "Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải những kẻ hiếp dâm!"

=> Điều này được gọi là "Hành xử chuyên nghiệp - Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!"

-

Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông): "Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?". Tên cướp già gằn giọng: "Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!"

=> Điều này được gọi là: "Kinh nghiệm - Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn giấy tờ, sách vở"

-

Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài: "Đợi đã, hay để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!"

=> Điều này được gọi là: "Bơi theo dòng nước - Chuyển đổi những tình huống bất lợi trở thành thuận lợi"

-

Người giám đốc tự nhủ: "Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp!"

=> Điều này được gọi là: "Hãy loại bỏ những điều khó chịu - Hạnh phúc là điều quan trọng nhất"

-

Ngày hôm sau, TV đưa tin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng. Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu. Chúng rất giận dữ: "Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu, bọn chó lãnh đạo chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu. Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế đấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!"

=> Điều này giải thích tại sao: "Kiến thức thì giá trị như vàng"


------------------
KẾT LUẬN: Trong cuộc sống luôn có những điều chúng ta có thể nhanh chóng nhìn ra, có những điều không, có những điều phải qua đau đớn mới học được mà không trường học nào dạy được cho ta.

Quan trọng là thái độ của ta, niềm tin của ta sau mỗi thất bại để đứng lên và tiếp tục "đi cướp" (tiếp tục dấn thân mà trải nghiệm cuộc sống)

Read More

10 thg 5, 2013

10 ngày chó chết.

"Sao ngươi lại nhìn ta như thế? Màn đêm ủ dột kia. Ngay cả ngươi cũng ruồng bỏ ta. Ta biết đi tới đâu?"
...
1. Làm gì đó đi, mắng chửi, nặng lời, đấm đá hay ra ngoài kia mà sống cho ra sống. Đụ mẹ, đừng nằm yên ở đây, khốn khổ với những suy nghĩ không đầu không cuối về việc tại sao những người đó lại đối xử với mày như vậy. Chó chết, đừng bao giờ nghĩ rằng sẽ có kiếp sau. Những kẻ nợ nần tình cảm của mày đến hết kiếp sau cũng chẳng thể nào trả hết được. Hãy sống trọn vẹn cho hết kiếp người này đi vì chắc gì kiếp sau đã được làm người?

2. Cười một nụ cười nặng nề như đá, những thứ chó má trên cuộc đời này nhiều vô số kể. Nếu cứ ở đó mà để tâm, cầm notebook trong tay mà ghi lại, học thuộc thì thế đéo nào mày mới sống tốt được. Quẳng nó qua một bên mà cải tạo cái cuộc đời tạn rùi của mày đi.

3. Con người cũng chỉ là món đồ chơi của Thượng đế và yêu đương thực chất là làm phiền nhau. Chịu đựng được thì tiếp tục, không thì cút. Thế thôi!

4. Thưa Thượng đế, nếu ngài cảm thấy con là một bản thể hỏng bét và không theo những tiêu chuẩn mà ngài muốn. Ngài cảm thấy xấu hổ vì con vô cùng và ghét con đến chỉ muốn con biến mất. Xin ngài hãy làm điều đó ngay đi chứ đừng đề nặng vô số những rắc rối lên đầu con.

5. Tôi vô cùng chán ghét bản thân mình. Từng thớ thịt trên người, từng suy nghĩ và hành động,... của bản thân, tôi đều cảm thấy vô cùng kinh tởm. Tôi tự hỏi, những người khác đã phải chịu đựng mình thế nào trong ngần ấy năm qua nhỉ. Và rồi tôi cảm thấy ngưỡng mộ họ vô cùng vì đã giữ một thái độ cực kì tự nhiên khi đối diện với tôi.

6. "Nếu em không biết giá trị của mình ở đâu thì em nhìn ai cũng sẽ hơn mình cả thôi cô bé à!
Đừng quá khắc khe với bản thân, nhìn lại những gì mình đã làm được mà tự hào, xét xem những gì mình chưa đạt được mà phấn đấu. Đời còn dài, tự từ mà trải nghiệm". 


Lạy thánh, tôi đã khuyên một cô bé như vậy. Xét lại bản thân tôi mà xem này. Quả thật người ta nói gì về mình cũng đúng, tôi chỉ được cái nói giỏi.

7. Không muốn thi Đại học! Không còn đam mê, không còn ý chí phấn đấu. Cảm giác cuộc sống không còn lối đi, tôi như một con ó chỉ có thể bay từ mặt đất, một con dơi không thể cất cánh từ một địa điểm bằng phẳng và một con ong nghệ không biết cách hướng lên trên tìm sự giải thoát. Đời này còn bao xa? Bế tắc này còn bao lâu? Bao giờ thì ta chết?


8. Tôi đã làm tình đấy. Hơn nữa là một cuộc làm tình đồng tính. Chẳng có một cảm giác sướng khoái này để mà rên rĩ. Chẳng có một cái hôn nào được ban phát. Chỉ là hì hục cùng nhau và trở về với một khỏang trống đen tối trong tâm hồn. Không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Không biết đang lơ lững ở đâu trong sâu thẳm của phần tối tăm nhất cuộc đời. Tôi không biết gì cả! 


- Tình dục làm người ta lầm tưởng rằng mình thân nhau lắm!


9. Ngày qua ngày, tôi lại nghĩ đến Roz. Có người bảo tôi chỉ cần nghĩ đến ai đó mà thấy đau lòng thì hẳn là bạn yêu người đó. Tôi đã cố gắng hận cô ấy, tôi tưởng mình đã thành công. Nhưng không, không, không thể nào hận được. Vẫn thấy lòng đau nhói. Tim, gan và nội tạng như vỡ vụn ra. Tôi chỉ biết lau nước mắt!


10. Fuck....fuck....fuck.....y.....o....u...u....u!


Read More

6 thg 5, 2013

Vì đời còn một chữ duyên...

Anh lang thang góc phố 1 mình, lắng nghe lòng, buồn như oà khóc...
...
Chị cứ nhìn tôi mãi, mái tóc ngắn cá tính, nụ cười tinh nghịch, cô gái nhỏ nhắn ngồi trước mặt tôi nhìn thật dễ thương. Sau 4 năm với những quãng liên lạc đứt gãy và những cuộc hẹn gặp mặt bị trì hoãn, cuối cùng, tôi cũng gặp được chị với không một cuộc hẹn, không một lời nhắn, tất cả chỉ là tình cờ. Tôi bắt đầu tin vào duyên số... 

Sau chầu cafe kéo dài 30 phút trong lặng im, chỉ là ngồi nhìn nhau nghe tiếng nhạc không rõ tựa đề. Cố gắng đoán biết trong tâm tưởng những gì diễn ra trong suy nghĩ của đối phương mà như giả đò mừng vui vì nhớ ra được tên một bài hát... Lắm lúc lại đảo đôi mắt cười như dò xét, chắc là người đó thất vọng lắm... 

Tôi đã gặp chị  ở ngã 4 đường, chia tay cũng ở gã tư đường. Chị rẽ trái, còn tôi rẽ phải...

Cố gắng trở lại những phút giây bình tịnh nhất như chưa hề đi qua một cơn rung lắc nhẹ nào trong cuộc đời về một cuộc gặp mặt bất ngờ không được tiên đoán trước, tôi đi trong vô thức đến khi đôi chân mệt mỏi rã rời. Tôi cố lê thêm vài bước nữa để đưa cái cơ thể khô cằn với cái tâm hồn nặng trĩu những suy nghĩ mông lung trở về với thực tại. Bỗng dưng sao thấy hối hận và muốn trở thành một đám mây yên bình trôi giữa trời đất. Và thấy như mình vừa được nhẹ tênh...

Ngồi nghỉ ở một trạm xe buýt có vòm che, tôi hớp một ngụm coca vừa mới mua, ngắm nhìn những giọt mưa thông thả rơi xuống từ bầu trời. Tôi thích loại nước thức uống xẫm màu này, vị thì không có gì đặc biệt nhưng tôi khoái cái cảm giác tức tưởi khi hơi gas xộc lên mũi, cái nghẹn ran rát ở cổ và cả cái ợ khoan khoái từ bao tử. Tất cả tạo nên một sự sảng khoái lạ kì. Tôi chợt nhớ đến một người cũng từng có sở thích uống coca như thế...

Người đó, bây giờ như thế nào tôi hoàn toàn không biết, đang ở đâu cũng là một câu hỏi khó khăn. Không những anh mà một loạt những cái tên với những hình ảnh đính kèm chạy qua đầu trong buổi chiều hôm đó như những giọt mưa chỉ xuất hiện một lần rồi tan biến mất. Không cách nào tìm lại được... Hơn 19 năm, tôi không đếm được có bao nhiêu người đã đi qua cuộc đời mình. Có những gương mặt chẳng thể nhớ rõ nét, chỉ còn mập mờ chút kí ức mông lung. Có những người một thời thân thiết, thế rồi dần dần lặng lẽ rời xa nhau. Có những người ngày nào cũng giáp mặt mà chẳng thế nhớ nổi tên. Cuộc sống cứ thế trôi, người đến rồi người lại đi. Đôi khi bất giác nhớ về một ai đó rồi tự dưng sờ tay lên ngực mình, thấy nhoi nhói đau. Chợt nhận ra, mình đã bỏ rơi họ đâu mất rồi...

Có quá nhiều những sự biến mất như quy luật bài trừ của cuộc sống, họ đến với ta trong một thời khắc nào đó trong đời, làm tròn nghĩa vụ của mình rồi rời xa ta mãi mãi. Cũng có những người đến không đúng thời điểm thế nên họ buộc phải đi và sẽ trở lại vào thời điểm đã được định ước sẵn và rồi lại tiếp tục ra đi. Ta thì cứ lao đầu tiến về phía trước, sống cuộc sống của mình với những gánh lo nặng trĩu. Nhớ có một câu trong "Những người khốn khổ": những người trĩu xuống dưới sức nặng thường không nhìn phía sau họ. Thấy thấm quá đỗi, vì quá chú tâm với gánh nặng của mình, ta đã chẳng hề chú ý đến một dấu hiệu của sự chia ly. Đến khi quay đầu nhìn lại, ai đó đã đem người thân yêu ta đi đâu mất...

Tôi sợ những sự biến mất như thế. Y như rằng đã bị đánh cắp mất một mảnh yêu thương quý giá trong tâm hồn. Thế nên tôi tìm đủ mọi cách để giữ những người tôi yêu không rời xa tôi đi mất. Tôi xin số điện thoại, tôi mãi miết với những lời mời kết bạn, tôi tìm đến tận nơi họ ở như thể để chắc rằng họ chẳng thể nào biến mất được. Nhưng như những kì quặc vốn dĩ đã là sở thích của Thượng đế, ta có cố gắng nắm giữ những người ta quý mến trong vòng tay thì một phút giây xao nhãn vô tình để lạc một hình hài đến khi tìm lại thì đã là quá muộn màng , chỉ còn biết ngậm ngùi nếm vị chia phôi. Cái gì đã là quy luật thì chắc chắn nó sẽ được thực thi. Làm sao khác đi được? Có cố níu giữ cỡ nào rồi cũng sẽ tuột khỏi tầm tay...

Và rồi, cuộc gặp gỡ định mệnh với chị như một ngọn lửa nhen nhóm trong tôi một niềm hy vọng và lạc quan về về sự khởi sắc trong những mối quan hệ sắp mờ phai và bị quên lãng qua thời gian. Tôi cười vui sướng và nhủ thầm "À, thì ra trên đời này còn có một chữ duyên". Phải rồi, đó là chữ "duyên". Tôi bắt đầu tin rằng, nếu còn "duyên" thì vào một khắc nào đó trong cuộc đời này, tôi sẽ còn gặp lại những người tôi yêu mến. Ở một địa điểm nào đó, một hoàn cảnh nào đó mà tôi không ngờ tới. Tôi sẽ lại được gặp lại họ trong reo vui. Bởi vì, trên đời này vẫn còn một chữ DUYÊN...

P.S: Từ giờ phút này, khi đối diện với một cuộc chia ly, tôi sẽ mỉm cười thay vì mếu máo, sẽ khẽ khàng thì thầm vào tai người yêu dấu: Nếu còn duyên, thì dù có đi đến đâu cũng sẽ có ngày gặp lại mà. 

           
Read More

CÂU CHUYỆN VỀ CON NHỆN Ở TRÊN CỬA MIẾU PHẬT BÀ QUAN ÂM


Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.
Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.
Phật dừng lại, hỏi nhện: "Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?"
Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: "Thế gian cái gì quý giá nhất?"
Nhện suy ngẫm, rồi đáp: "Thế gian quý nhất là những gì ta không bao giờ có được và những gì đã mất đi vĩnh viễn!". Phật chỉ gật đầu, rồi Ngài đi khỏi.
Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.
Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: "Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?"
Nhện nói: "Con vẫn tin rằng trong nhân gian quý nhất vẫn là "không có được" và "đã mất đi" ạ!"
Phật nói: "Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi."
Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.
Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: "Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?"
Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: "Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không bao giờ ta có được và cái đã mất đi vĩnh viễn."
Phật nói: "Nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người!"
Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.
Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng nghĩ rằng, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.
Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.
Châu Nhi nói với Cam Lộc: "Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, người gặp con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?"
Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: "Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?". Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.
Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.
Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.
Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: "Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi." Nói đoạn rút gươm tự sát.
Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: "Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi.
Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?"
Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: "Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…
Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?
"Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!"
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.
Mất một người không biết trân quý bạn, có gì phải buồn rầu?
Bởi bạn còn cơ hội, một lần nữa, gặp người biết rằng bạn quý giá.!!!

Read More

4 thg 5, 2013

Có quan trọng không?


Có người nói với tôi rằng, việc gì phải lo nghĩ, bản thân mình là ai không quan trọng, sống tốt là được...

Tôi tự hỏi, xác định mình là ai, bây giờ có còn quan trọng không?

Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena