30 thg 12, 2017

Chị hủ tíu gõ

Chị hủ tíu gõ không còn ham thích trò chuyện nữa. Đó là điều tôi đã tiên liệu được từ lúc nhìn thấy chiếc smartphone chị mua góp cách đó mấy ngày. Giờ thì lên facebook xem livestream người ta hát với nhau, lướt một dọc từ trên xuống dưới like không sót một post nào kể cả post quảng cáo quần lót nam. Chị bán hủ tiếu gõ đã thôi không còn ham muốn trò chuyện nữa... 

Tối nào đi học về khuya lắc lơ, tôi thường lười lục đục xuống bếp nấu vội gói mì. Để tiện hơn, tôi sẽ tấp vào xe hủ tíu gõ lề đường của chị làm một bụng. Nước lèo thanh (chẳng biết chị cho cái gì) với mấy lát bò viên mỏng tới nỗi tôi đồ rằng nếu thả từ trên lầu xuống chắc nó sẽ bay phấp phới như diều. Được cái ngon và rẻ, chị bán hủ tíu cũng vui vẻ đôn đả nói chuyện này chuyện nọ. 

Và nếu là thường lệ, khi tôi vừa ngồi xuống bàn là sẽ hỏi mấy câu gợi chuyện kiểu như Tết này chị có về quê không thì chắc chắn chị hủ tíu gõ sẽ mừng như bỗng dưng được lên sóng radio trực tiếp yêu cầu bài hát. Lúc đó chị sẽ xởi lởi nói đông nói tây, thuộc lòng? vanh vách như người ta gửi lời chúc đến một danh sách mênh mông cơ mang nào là người với người. Chị sẽ kể chuyện say đến nỗi đến khi tôi đã húp đến giọt nước lèo cuối cùng chị cũng chưa ngừng nói. Nhưng hôm nay chị chỉ nói vỏn vẹn một câu "50/50 em ơi" rồi im bặt.Tiếp tục cấm đầu vào điện thoại xem nốt cái giọng ca chói lóa đặc sản miệt vườn, hát một bài bolero giai điệu quen quen rồi tủm tỉm cười nôm chú tâm ghê lắm. Chị bán hủ tiếu gõ đã thôi không còn ham muốn trò chuyện nữa... 

Cách đó mấy ngày, chị vẫn còn phàn nàn anh chồng của mình bị nghiện "chơi điện thoại" đến lú lẫn. Chị chắc nịch sang năm (tức là 2018) chị sẽ bỏ ảnh mà qua Hàn Quốc xuất khẩu lao động . "Tao sẽ đi, tao tức ổng quá rồi nên tao đi. Giờ qua đó dễ ẹc. Để ở đây ổng làm gì thì làm"- chị dứt khoát. Ấy vậy mà không gặp có 2 ngày chị đã im bặt như anh chồng "nghiện chơi điện thoại" của mình. Bỏ mọi thứ vào thinh không và hòa nhịp với sự sôi động của thế giới số, cách xa nơi này. Nơi có lẽ chị không phải bực mình anh chồng, nơi chị có thể xả một tấn cực nhọc sau nồi nước lèo nghi ngút khói, nơi Hàn Quốc xa xôi có lẽ đã gần hơn... 

Chị bán hủ tíu gõ đã không còn ham muốn trò chuyện nữa... 

Read More

3 thg 12, 2017

Giai đoạn hai của thất nghiệp


Chúng tôi bắt đầu giai đoạn thứ hai của cái gọi là hội chứng của sự rỗi rảnh. Đầu tiên là cảm giác tự do phơi phới, chết tiệt lũ khốn hãy nhìn cách ông mày đang vui vẻ đây. Tiếp đó là một chút gì đấy hối hận. Bao giờ cũng vậy, hối hận luôn đến sau bất kì một sự sa đọa nào. Nhưng chờ đã, khúc nào trong khoảng thời gian đã qua khiến ta hối hận. Chó chết, không thể phận biệt được sự lựa chọn nào dẫn đến con đường này. Mọi thứ như sự trêu ngươi ác ý để tuổi trẻ của bố mày trở lại với điểm xuất phát ban đầu.

Tháng ngày dài tiếp theo sẽ chứng minh tất cả. Hoặc trở lại quỹ đạo ban đầu hoặc kiến tạo một con người mới hoặc tệ nhất là tránh ra đường và thậm chí không ra khỏi giường, trừ lúc đói. Thiếu mỗi chiếc quan tài là thành vampire cuồng dâm khoái tạo hickey lên cổ tụi khốn kiếp. Lựa chọn khác ít ác ý hơn là thôi chôn tụi tao với đống tỏi cô đơn luôn đi để có cái mà ăn phở ở kiếp sau.

Thôi ngưng kiểu ngước mặt lên rời rống cổ gào thét: trời thương thảy xuống cho con cái cần câu cá với. Không thương thì thôi con ngậm miệng lại, bật trang phim lậu mở American Gods ra tu liền 8 tập. Ít ra thì Ricky Whittle (mới google xong) cũng hấp dẫn thực sự...
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena