2 thg 11, 2022

Tình đơn phương



Mọi người nghĩ gì về tình đơn phương nhỉ? Bây giờ người ta dùng một từ tiếng anh để thay thế là "crush", từ này đối với tôi vừa thấy hiện đại vừa bớt sến súa và không mang đến cảm giác bi luỵ về tình. Nhưng bản chất vấn đề vẫn là vậy, đơn phương hay crush ai đó là một cảm giác vừa có vẻ được nếm trải dư vị tình yêu vừa lại không có gì.
 
Người được nhận không có động thái đáp lại hoặc không biết có một loại tình cảm như thế để được lựa chọn đáp lại hay từ chối. Với người mang tương tư, đơn phương là một loại cảm giác "đ.ĩ đợi" nhất trên đời. Vì nó vừa mang đến cho con người ta ảo giác được đắm đuối trong biển tình, thoáng chốc lại tống thẳng thực tại vào mặt họ là đã có gì xảy ra đâu.
 
Với cá nhân tôi, khi biết cảm giác ấy điểm danh mình, tôi sẽ tự động đặt cơ chế phòng vệ - một giới hạn đủ an toàn để tránh né mọi loại tổn thương mà người khác có thể đem lại. Vậy nên khi thích ai đó, tôi để họ ở một vị trí khá xa tầm với, để theo dõi, hạn chế tiếp xúc trực tiếp tránh đối phương lờ mờ phát giác ra dù một dấu hiệu đối đãi đặt biệt nào.
 
Bữa ăn này là bữa ăn crush dành tặng chúng tôi sau khi tổ chức một sự kiện đặc biệt kết thúc vào tối muộn. "Chúng tôi" ở đây là đồng đội làm việc cùng một dự án - bao gồm cả tôi. Anh ấy đã dành thời gian đợi trước cổng toà nhà đến khi chúng tôi làm việc xong và bắt xe mời cả hội đi ăn.
 
Đối với tôi bữa ăn này rất đặc biệt vì cảm giác được chăm sóc dù không chỉ dành riêng cho mình. Đã từ rất lâu rồi, tôi chưa từng được đối đãi theo một cách thức ân cần đến thế. Nên dù tiếp cận mục đích bữa ăn từ góc độ nào đi chăng nữa, tôi vẫn thích cách nhìn nhận nó như một đặc ân dành cho riêng mình.
 
Dẫu sau đó, tôi chưa từng nói ra góc thẳm sâu trong tâm khảm mình. Dù sau đó, có rất nhiều mối tình khác đi qua trong đời anh. Dù sau đó, tôi đã chọn nước đi không hề có trong dự liệu để mối quan hệ với anh không có cơ hội để được tỏ bày. Tôi vẫn trân quý và xem trọng bữa ăn này vô cùng tận.
 
Một đêm trong nhiều đêm mất ngủ kéo dài hậu covid. Giữa mớ công việc ngổn ngang và căng thẳng kiệt cùng hệt như chiếc sự kiện năm nào, tôi xin dành ít phút để nhớ đến cảm giác dịu dàng năm đó.
 
Hoa hồng thì màu đỏ
Violet ngời xanh
Có vẻ anh không biết
Em vẫn còn thích anh…
Read More

1 thg 11, 2022

Một hôm buồn miệng



Một hôm buồn miệng, tôi chợt nhớ ra món bún xào chay hồi nhỏ đã từng ăn. Thế là tôi bước vào siêu thị giữa trời mưa lất phất, mua bún gạo với ít cải bèo. Tôi cũng chợt thèm nem chua quá xá. Nem Lai Vung mà bồ cũ hay mua mỗi lần từ quê lên ngon hơn nhiều nhưng tình cũ giờ còn chua hơn nem nên trên kệ siêu thị có sẵn những gì cứ bỏ vào giỏ hàng đi đã.
 
Sau khi mua cả mớ nguyên liệu về, tôi đứng giữa bếp lúng ta lúng túng. Thế bây giờ mình nên ngâm bún khô hay luộc nó trước khi bật bếp lên xào nhỉ? Không nhớ ra câu trả lời, tôi gọi cho mẹ cầu cứu. Mẹ tôi ở bên kia màn hình, đèn phòng tối ôm chuẩn bị đi ngủ khi chưa đến 7 giờ tối. Đèn màn hình hắt ánh sáng vào mặt mẹ tôi lem luốt, khiến mẹ nheo mày: thế bây giờ con đã có gì trong tay?

Vậy là sau 15 phút hí hoáy với công thức mẹ dạy, tôi có một đĩa bún xào cải nồi to ứ hự và một đĩa rau xanh mơn mởn - lá cải bèo khéo còn to hơn cả mặt người. Tôi cũng tự pha một chút nước mắm để chấm cùng. Mấy đứa thèm điên thèm khùng như tôi nghĩ cũng khéo tay...

Hồi tôi còn nhỏ và bà tôi còn khoẻ mạnh, nếu trưa đến mà không biết ăn gì, bà sẽ nấu món này. Bún khô không bao giờ thiếu trong kệ bếp của bà, còn khóm rau xanh ngoài vườn tươi ngon đến nỗi có thể tự mời gọi người ta ra hái vào ăn. Bún xào của bà không có cải nồi vì bà bảo cải nồi làm các khối u phát triển.
Bà tôi thao tác chậm lắm, tuổi già và bệnh tật khiến bà ít khi bước vào bếp. Nhưng nếu là bữa trưa có tôi cùng ăn, bà sẽ cố. Tôi nhớ, để làm ăn món này, bà cháu tôi mất gần một tiếng đồng hồ. Bà thì nấu, tôi thì nếm thử. Tôi luôn là chiếc lưỡi nếm tài ba của các món ăn của bà.
 
Giữa trưa nắng chang chang như thổi lửa, bà đặt đĩa bún lên chiếc mâm đồng đã thủng lỗ chỗ, mớ rau sống để trực tiếp lên mâm. Món ăn dân dã đến nỗi ngửi được mùi nghèo phảng phất trong căn nhà lá đã quá cũ kỹ. Nhưng thường thì món gì gắn với chữ nghèo cũng rất ngon.
Bây giờ ngồi ăn món một cũ, vị cũng đôi ba phần giống bà mình năm nào chỉ khác nỗi đã lớn khôn già cỗi và lủi thủi ăn một mình...
Read More

26 thg 7, 2022

26.07.2022

Có mấy ngày cực buồn như hôm nay, tôi nghĩ mình nên trở lại viết cái gì đó trên blog của mình. Ngăn ngắn thôi nhưng dần dần có thể trở lại thói quen ghi chép cho chính mình - để giải toả đi hết mớ cảm xúc hỗn mang này - như trước đây. 

Tôi nghĩ do hậu covid-19, tôi suýt quên mất cách đăng nhập và soạn thảo hmmm chính cái blog của mình. Nhưng sau một hồi tìm kiếm đủ loại tài liệu & keyword hỗ trợ từ Google Help, cuối cùng chỉ 1 dòng là có giá trị: bạn hãy chắc chắn là bạn đăng nhập đúng tài khoản đã khởi tạo blog. Chết tiệt, mình đăng nhập sai tài khoản email mới đau!

Ừ, và bởi vì đã mất quá nhiều thời gian cho một việc chỉ vỏn vẹn mấy giây ngắn ngủi, tôi quên xừ nó mất mình muốn chia sẻ chiếc tâm sự gì cho bài viết hôm nay. Nhưng ít nhất thì giờ đây tôi đã trở lại "chiếc đám tang" đã bỏ dở này. Viết tiếp vài mẩu chuyện cỏn con của mình mỗi ngày... chắc là mỗi vài ngày... chắc là vài mươi ngày... cả tháng nữa cũng nên. 

Rất vui vì bạn đã đọc đến đoạn nhảm thúi cuối cùng này. Nếu không phải vì hậu covid khiến bạn mất ngủ như tôi - bạn ngủ ngon nhé! See yah~

Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena