2 thg 11, 2022

Tình đơn phương



Mọi người nghĩ gì về tình đơn phương nhỉ? Bây giờ người ta dùng một từ tiếng anh để thay thế là "crush", từ này đối với tôi vừa thấy hiện đại vừa bớt sến súa và không mang đến cảm giác bi luỵ về tình. Nhưng bản chất vấn đề vẫn là vậy, đơn phương hay crush ai đó là một cảm giác vừa có vẻ được nếm trải dư vị tình yêu vừa lại không có gì.
 
Người được nhận không có động thái đáp lại hoặc không biết có một loại tình cảm như thế để được lựa chọn đáp lại hay từ chối. Với người mang tương tư, đơn phương là một loại cảm giác "đ.ĩ đợi" nhất trên đời. Vì nó vừa mang đến cho con người ta ảo giác được đắm đuối trong biển tình, thoáng chốc lại tống thẳng thực tại vào mặt họ là đã có gì xảy ra đâu.
 
Với cá nhân tôi, khi biết cảm giác ấy điểm danh mình, tôi sẽ tự động đặt cơ chế phòng vệ - một giới hạn đủ an toàn để tránh né mọi loại tổn thương mà người khác có thể đem lại. Vậy nên khi thích ai đó, tôi để họ ở một vị trí khá xa tầm với, để theo dõi, hạn chế tiếp xúc trực tiếp tránh đối phương lờ mờ phát giác ra dù một dấu hiệu đối đãi đặt biệt nào.
 
Bữa ăn này là bữa ăn crush dành tặng chúng tôi sau khi tổ chức một sự kiện đặc biệt kết thúc vào tối muộn. "Chúng tôi" ở đây là đồng đội làm việc cùng một dự án - bao gồm cả tôi. Anh ấy đã dành thời gian đợi trước cổng toà nhà đến khi chúng tôi làm việc xong và bắt xe mời cả hội đi ăn.
 
Đối với tôi bữa ăn này rất đặc biệt vì cảm giác được chăm sóc dù không chỉ dành riêng cho mình. Đã từ rất lâu rồi, tôi chưa từng được đối đãi theo một cách thức ân cần đến thế. Nên dù tiếp cận mục đích bữa ăn từ góc độ nào đi chăng nữa, tôi vẫn thích cách nhìn nhận nó như một đặc ân dành cho riêng mình.
 
Dẫu sau đó, tôi chưa từng nói ra góc thẳm sâu trong tâm khảm mình. Dù sau đó, có rất nhiều mối tình khác đi qua trong đời anh. Dù sau đó, tôi đã chọn nước đi không hề có trong dự liệu để mối quan hệ với anh không có cơ hội để được tỏ bày. Tôi vẫn trân quý và xem trọng bữa ăn này vô cùng tận.
 
Một đêm trong nhiều đêm mất ngủ kéo dài hậu covid. Giữa mớ công việc ngổn ngang và căng thẳng kiệt cùng hệt như chiếc sự kiện năm nào, tôi xin dành ít phút để nhớ đến cảm giác dịu dàng năm đó.
 
Hoa hồng thì màu đỏ
Violet ngời xanh
Có vẻ anh không biết
Em vẫn còn thích anh…

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena