29 thg 3, 2015

Lời trần tình số 32


CHAO ÔI LÀ BUỒN

Anh à, em thật sự rất ghét cái cách anh cứ rối rít xin lỗi em và tỏ ra một thái độ tội lỗi vô cùng tận. Anh sợ gì khi anh ôm em và thì thầm "Hãy hiểu cho anh", "Em đừng buồn anh". Nó làm em cảm thấy như mình là một đứa nhỏ nhen vô bờ bến. Một cử động của em, dù không có chủ đích như một cái chớp mắt cũng khiến em lo sợ rằng anh sẽ vì thế mà cho rằng mình có tội. Thôi được rồi, bằng tất cả sự rộng lượng em vắt ra từ tâm hồn nhỏ nhen bẩn thỉu của mình, em tha thứ cho anh.

Anh đã đưa ra quyết định cho mình tức là chúng ta: anh và em. Quyết định đó là vì cô ta. Em hiểu. Nhưng em vẫn muốn biết cô gái đó là ai và cô ta đã làm gì để anh rời bỏ em. Biết những điều mình cần biết, chủ động trước thông tin bất lợi dành cho cuộc đời mình đó là những gì em cần để sống vui và không buồn như anh mong muốn. Chỉ thế thôi là em sẽ thanh thảng sống một cuộc đời khác. Chỉ thế thôi đó. Vậy mà anh im lặng giấu kín. Buông một lời khướt từ chiếu lệ. Và thế là em buồn...

Em ghét cái cách TV réo vang giọng một nữ MC người Bắc. Khi cô ta đọc tâm thư gửi người cũ của một cô gái lúc chúng ta im lặng ôm nhau thật lâu. Ánh sáng từ chiếc TV cũ 17 inches là ánh sáng duy nhất có trong phòng và giọng trầm buồn của cô MC nọ là âm thanh duy nhất em có thể nghe được ngoài tiếng lòng mình. Những chi tiết vụn vặt đầy chất điện ảnh ấy và cả vài câu sến súa từ giọng đọc ấy lọt thỏm vào đáy lòng em rồi không ra được. Nhưng giờ mà bắt em viết ra thì em không thể ghép nối được câu từ hay ho như nguyên bản. Một mối tình tiếc nuối, đó là nội dung của lá thư. Chúng làm cho anh buồn và em cũng thế. 

Anh à, hôm nay là ngày Chủ nhật, lẽ thường phố xá hẳn sẽ rất đông vui. Nhưng khi từ nhà anh về, em cứ tưởng mọi người trốn đi đâu mất ý. Đường phố vắng tanh người, đèn đường cứ thế lướt qua mặt em. Chao ôi là buồn... 


Read More

20 thg 3, 2015

Lời trần tình số 31


KẺ ĐÁNG THƯƠNG

Anh à, mỗi lúc em nắm lấy tay anh rồi xoa nhẹ ngón tay cái vào mu bàn tay ấy hay những lúc anh ôm em thật chặt như sợ em biến đi đâu mất, em lại nghĩ đến cô gái ấy. Cái người mà anh đang yêu ấy, em nghĩ về cô ấy dường như tất cả thời gian mình ở bên nhau. Em không cao cả gì đâu, chúng ta quen nhau trước và cô ta là người đến sau. Chẳng có lẽ nào em lại nhân từ được với cô ta mà tại sao trong em lại dấy lên một nỗi mặc cảm tội lỗi đến như vậy. Tại sao thế hả anh?

Giống như khi em nắm lấy tay anh, em lại nghĩ đến người con gái ấy cũng đã từng nắm lấy bàn tay anh như thế. Trong một nỗi niềm hạnh phúc không thể nào tả được. Một cái nắm tay với em (và rất có thể với cả cô ấy nữa) là một phương thức nối kết hai con người riêng biệt lại với nhau. Và một cái ôm thật chặt là phương thức cuối cùng để cả hai thể độc lập đó hòa vào thành một. Chúng là những chi tiết nhỏ nhặt cho một mối quan hệ nhưng đối với em, chúng thiêng liêng hơn nhiều. Anh có nhận thấy sự trân trọng đấy của em không?

Hôm nay, em phải nói lời xin lỗi với anh trước bởi vì em đã thử nắm tay một người khác. Bàn tay của cậu ấy đẹp đẽ biết là bao nhiêu và em đã nắm nó thật chặt như cách mà em nắm lấy bàn tay anh. Nhưng thật tệ anh à, chẳng có một liên kết nào xảy ra giữa em và cậu ta. Mọi cảm xúc cứ trơ lì ra và trong đầu em chỉ nghĩ đến anh, duy chỉ có anh thôi. Và rồi khi buông bàn tay ấy, cả một buổi chiều em đã thắc mắc không thôi rằng liệu anh có nhớ đến em trong một khảnh khắc nào đó khi anh nắm lấy tay cô gái không?

Anh đã từng nói với em rằng anh chỉ ước có một điều: em là con gái. Vào khoảnh khắc khi nghe câu nói đó, em đã dường như muốn bật khóc. Em đã nghĩ mãi mà chẳng biết em đã làm sai điều gì để làm rơi mất tình yêu của mình nhưng cuối cùng chính bản thân em lại một điều sai trái nhất. Cuộc đời em là một chuỗi những sai lầm. Sinh ra là một sai lầm, lớn lên cũng là sai lầm và đang sống một cuộc sống sai lầm tệ hại. Nhưng ít ra em biết được sự thật, em làm chủ được tình hình và em có quyền chọn lựa giữa ở lại và ra đi. Và em đã chọn ở lại với anh với nỗi kiệt quệ và buồn bã rút lấy tâm hồn em từng ngày. Nhưng cố gái đó thì không. Cô ta chẳng có quyền được biết sự thật và tất nhiên cả quyền chọn lựa đi-ở. Một người phụ nữ đang bị anh bao vây bởi hàng rào hạnh phúc. Nó quyến rũ cô ấy đến chẳng còn biết đường ra nữa. Mà anh hãy cầu nguyện rằng cô ta, suốt cả cuộc đời còn lại sống bên anh của mình sẽ chẳng bao giờ tìm cách trốn ra khỏi chốn hạnh phúc đó đi. Bởi vì bên ngoài là cả một bầu trời sự thật sẽ thiêu đốt cô ta. Cô ta chẳng phải rất đáng thương sao? 
Read More

19 thg 3, 2015

...


Tôi muốn thay cái nền màu đen của blog mình bằng một cái nền khác tươi sáng hơn nhưng luây huây tìm hình mãi vẫn không tìm ra thứ ưng ý nhất. Thay nền là một việc rắc rối nhất quả đất, ít ra là đối với tôi. Thêm một chút nàu sắc ở chỗ này, thêm một tẹo ánh sáng ở chỗ kia. Rách việc! Màu chữ cũng phải thay đổi theo, rồi lằng nhằng những mã code chẳng hiểu quái quỷ gì. Chẳng mấy chốc mà cái blog đen đủi này sẽ trở thành một đống cứt không có tổ chức. 

Ôi lười quá, đây là lý do chính. Mà trong đời ai lại đi trang trí cho một cái đám tang đúng không? Một lý do nữa để tiếp tục ve vuốt cái sự biếng nhớt này của tôi. Đi dạo một vòng (đã rất lâu chưa làm điều đó) thấy ai biết blog cũng hay ho, cũng thật nhiều màu sắc... Nhìn lại, blog tôi cũng buồn, chị Sonata ạ!
Read More

13 thg 3, 2015

Trống


Rốt cuộc thì sau tất cả những thân thiết giờ đã thành xa xôi, một tin nhắn cũng trở nên mênh mông đến mức khó hiểu như thế đấy. Kiểu như ai đó vừa nhấc ra hộ một tảng đá thật to rồi bỏ mặt chỗ trống không được lấp đầy. Ai sẽ giúp ta làm điều đó? Khi một sớm vô tình mở chiếc điện thoại luôn đặt ở chế độ im lặng, người kia nhắn cho mình một cái tin: Dạo này em có khỏe không? Thật xa xôi và nhiều khoảng trống...
Tôi-không-buồn...
... chỉ là hơi đói một chút thôi.
Read More

Cơm trứng cuộn của Hennry


Hennry đưa cho tôi hộp cơm này, rồi quát rất to:

- Ăn phần cơm này đi, đã ốm mà còn đi hiến máu.

Tôi cười, nhận hộp cơm từ tay nó. Hộp cơm đẹp và rất ngon :)
Read More

Số phận


Số phận ư? Với tôi, đó là khoảng cách từ điểm A đến đích B. Nếu bạn phó mặc, nó sẽ là một đường thẳng liên từ tì đến B. Nếu bạn can thiệp, nó sẽ là đường zic zac, đường xoắn ốc, đường vòng cung,... và đích đến (cũng vẫn) là B chứ không phải C hay D hay 20 chữ cái còn lại. Bạn nghĩ bạn thay đổi được số phận ư? Bạn vẫn nghĩ như vậy ư? Tôi thì không. Chắc chắn là KHÔNG!
Read More

Nóng


Sài Gòn những ngày oi bức, trời nóng đến nỗi khiến người ta chẳng còn muốn ôm nhau...
Read More

7 thg 3, 2015

Gốc tối



Hồi nhỏ, những lúc giận ai đó hoặc tủi thân, mình thường chui vào một góc giường, chùm chăn lên và khóc một trận ngon lành. Khóc xong rất mệt, thế là xoãi chân, úp mặt ngủ một giấc, tỉnh dậy những giận dữ, buồn bực mười phần tan tám chín. Hình như hội trẻ con đứa nào cũng thế, đều có một cái góc bí mật để chui vào trốn, để khóc cho trôi sạch hoặc gặm nhấm hết những nỗi buồn be bé, khi ra khỏi buồn phiền đều đã được bỏ lại sau lưng
Lớn lên, mình muốn tìm một chỗ để giấu những thứ mình không muốn giữ, không muốn mang vác theo, vậy mà một góc tối nhỏ ấy, xem ra cũng rất khó tìm. Người lớn tưởng được sống riêng tư tự chủ hơn, nhưng thực ra, cuộc sống của họ như phim nhựa chiếu tự do giữa chợ, ai cũng có thể xem, ai cũng có quyền bình phẩm, ai cũng tò mò
Mình cũng nhận ra, bởi trái tim bây giờ không còn thuần khiết, bởi đầu óc họ toan tính quá nhiều, họ cũng khó rũ bỏ buồn phiền hơn . Ngay cả khi đã có một góc tối thật sự riêng tư, rất nhiều người lớn đã không còn có thể khóc ngon lành một trận, ngủ một giấc dài sâu để sáng mai lại tươi mới hiền vui như cũ. Cái góc tối của họ được đặt vào trái tim nhỏ bé mang đi khắp chốn, không phải là nơi họ có thể trốn vào, mà là nơi họ cất đi những nỗi buồn đóng chặt
Mình tin ai cũng cần một góc tối, bởi ai mà không cần một nơi để chui vào co chân ngồi khóc hay trút bỏ những buồn phiền chỉ mình biết với mình
Góc tối của mình, bạn giấu ở đâu?

{Góc Tối - Phạm Việt Hà}

Read More

5 thg 3, 2015

...


Điều duy nhất khiến tôi cứ buồn đau mãi về một mối tình tan vỡ. Đó không phải là tôi không còn yêu, cũng không phải vì tôi không tốt mà chỉ bởi vì tôi là con trai.
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena