Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyện con ma. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Chuyện con ma. Hiển thị tất cả bài đăng

12 thg 5, 2020

Kể chuyện về ăn uống


Không hiểu sao, dạo gần đây, mỗi lúc, tôi lại càng thích ăn nhiều hơn. Cảm giác không có gì cho vào miệng khiến tôi cảm thấy trống trải. Việc bận ăn một cái gì đó mà bản thân yêu thích khiến tôi cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn. Kiểu, à thì ra cuối cùng cũng có thứ duy nhất trên đời ngoài chuyện yêu đương có thể làm tôi thật hạnh phúc. Hạnh phúc thật sự từ tận bên trong. Và tất nhiên, hệ lụy của cảm giác trống trải được lấp đầy là khuôn bụng tròn vo núc ních và cân nặng tăng chả buồn nói.

Tôi, một dạo còn mang tâm lý thử - béo - coi chơi, cố gắng ăn càng nhiều càng tốt và đã đinh ninh bản thân có thể ốm lại như hồi 49 kí. Tôi, hiện tại cảm thấy việc béo lên không còn là vấn đề đáng quan tâm hơn trước duy chỉ cần chăm tập thể dục một chút để luôn khỏe là được. Bởi vì trở thành một cậu bé béo nhưng có nội dung thì tốt hơn là một cậu bé xinh mà nhạt nhẽo. Tôi hơi tham nên tôi là một cậu bé béo xinh có nội dung và không nhạt nhẽo nhé!

Tôi cố kéo dài thiệt dài để có thể diễn tả chủ đề cho đủ 1000 chữ ý, vậy nên nếu bạn kiên nhẫn đến đây thì cũng được xem là có quan tâm tôi một chút. [Tôi còn ế, cua tôi đi!] – thông thường trên youtube vẫn hay được chèn nội dung quảng cáo ở giữa clip xong mấy bạn vlogger hay năn nỉ xem quảng cáo ủng hộ. Tôi cũng vậy, thấy thông điệp thì inbox tôi ngay nhé. Tôi hơi xàm nhưng it’s ok sự xàm xàm sẽ làm nên nét quyến rũ của tôi.

Tiếp tục, và đây là cách ăn uống của tôi nhé:

1. Đừng bao giờ đi ăn một mình

Tôi mua quyển sách này lâu kinh ý nhưng chỉ đọc mỗi tựa sách và sau đó bỏ xó trên kệ. Tôi khá ác cảm với mấy quyển sách dạy làm người tốt, thanh xuân – tuổi trẻ các kiểu các kiểu, nhưng tựa quyển sách này thật sự ám ảnh tôi dù tôi chưa đọc lấy một trang. Nó ám ảnh sâu đến nỗi có một giai đoạn khi đã trưởng thành, tôi thường không dám đi ăn một mình. Tôi cảm thấy việc sống một mình không thành vấn đề gì cả nhưng đi ăn một mình đặc biệt là bữa tối thì chẳng phải là đang gặm nhấm đến tận cùng của nỗi cô đơn hay sao.

Nhưng sau một khoảng thời gian tốn kém và nhiều tổn thương vì bị từ chối ăn cùng, tôi mới phát hiện ra là việc ngồi để ăn món tôi thích và cảm thấy ngon đã là một đặc ân của sự hạnh phúc rồi. Sau đó là một chuỗi ngày tận hưởng sự trống trải dịu ngọt ở khắp các ngõ ngách của Sài Gòn một mình. Không lâu tiếp theo, tôi tìm thấy người chị ruột Quỳnh Trần JP và tôi lại bắt đầu cuộc hành trình tìm ăn cùng món với vlog của chị ấy. Tôi cho đấy là một sự an ủi bởi ăn cùng và nghe những câu chuyện khiến tôi cảm thấy ngon và vui dẫu là đang ở một mình. Thế nên bạn thấy đấy, “đừng bao giờ đi ăn một mình” không đúng đâu mà phải là “đừng để mình cảm thấy một mình khi ăn” mới đúng nhé.

2. Tôi ghét ốc

Bạn biết không, tôi cực kì ghét ốc. Thế nên, tôi chọn cách ăn sập những hàng quán bán ốc ngon mà tôi biết. Tôi cũng thuộc dạng dị ứng với món ăn độc hại này, cứ hễ ăn một đĩa ốc là tôi bị không ngừng được mà ăn tiếp đĩa thứ hai. Cứ thế đến no bụng thì thôi…

Chuyện thú vị nhất trên đời là tôi hiếm thấy ai đi ăn ốc một mình. Người ta chọn ăn cùng một nhóm bạn hoặc ăn cùng nhân tình, tôi – có lẽ - là trường hợp duy nhất xuất hiện lén lút trước hàng ốc một mình (đôi khi). Đấy, bạn thấy đấy, khi ghét điều gì đó thì người ta chỉ tập trung vào thứ mà mình ghét nhất thôi.

Tôi có một quán ốc quen từ hồi còn là sinh viên (món ốc xào tỏi ở đó là cực phẩm nhân gian), tôi xem đó như căn cứ bí mật giải tỏa nỗi u uất và gặp gỡ người thương. Mấy dạo không xuất hiện một mình, tôi lại đến cùng với đôi ba người mà tôi quý. Từ trung tâm đến đó khá xa thế nên ai chịu đi cùng chắc chắn là bạn của ta.

3. Chuyện bếp núc

Hồi còn bé, mẹ tôi luôn bắt vào bếp xem mẹ nấu ăn. Mẹ hay chỉ tôi vài công đoạn trước đó và sau đó để tôi làm phần kế tiếp cho đến khi thành phẩm dưới sự giám sát của bà ấy. Mẹ bảo học nấu ăn để cuộc sống sau này không phải phụ thuộc vào bất kì ai. Lớn khôn hơn một chút (và thông minh), tôi hay giả vờ là tôi chẳng biết làm gì cả, cộng với tính hậu đậu vốn có, điều đó lại càng được củng cố hơn. Nhưng tạm cất đôi ba sự giấu giếm tệ nạn thì thật sự cảm giác đứng phía sau ngắm người khác chăm chú nấu cho mình ăn thật sự thích hoặc nhắm mắt thưởng thức món ai đó nấu dẫu có mặn ngọt cũng tuyệt vời phải không?
Read More

9 thg 5, 2016

...

Tôi viết những thứ này và đăng lên facebook cá nhân. Chả hiểu sao nó lại trở thành trò hề cho tất cả mọi người. Thế nên tôi đăng vào đây, hy vọng chẳng ai vui vẻ khi đọc nó nữa...

1. Bé An đi học về, thấy trước ngõ nhà mình có một cọc tiền ai đó đánh rơi. Bé An nhìn quanh chỉ thấy có cô mua ve chai luẩn quẩn gần nó. An liền đem cọc tiền đưa cho cô ấy, lòng vui sướng biết bao vì đã làm được một việc tốt. Bước vào nhà, bé An thấy mẹ hớt hải tìm cọc tiền bị đánh rơi, mắt mẹ đỏ hoe. Số tiền đó là cả một tháng sinh hoạt của gia đình An.

2. Tuấn đang dừng đèn đỏ trên đại lộ, bất ngờ thấy một cây đinh to nằm trên mặt đường. Tuấn nghĩ, trên đại lộ mình vẫn về thường ngày, hiếm lắm mới có một một chỗ sửa xe. Ai chẳng may bị bể bánh vì cây đinh này, hẳn sẽ phải khổ sở lắm. Đoạn, Tuấn bèn khom người xuống nhặt lấy cây đinh. Về nhà, Tuấn phát hiện mình đã đánh rơi chiếc điện mới mua trong lúc khom nhặt lấy cây đinh nọ.


3. Minh rất hay đi thăm tụi nhỏ trong mái ấm. Mỗi lần như thế, Minh hay mang theo ít kẹo vào cho tụi nhỏ. Chúng nó thích lắm. Mấy hôm nay, mọi người đồn nhau, Minh cho tụi mồ côi ăn thức ăn bậy bạ khiến hơn 30 em ngộ độc thực phẩm phải nhập viện.

4. Nam trên đường đi làm về gặp một bà cụ hơn 70 tuổi đang đi bộ giữa trưa nắng. Thương cụ già tội nghiệp. Nam dừng xe tự nguyện chở cụ về nhà. Giữa đường, cụ già vì quá mệt ngã khỏi xe. Nam phải lo viện phí và chu cấp tiền thuốc men cho cụ già.

5. Vợ chồng bác Năm hiếm muộn đã lâu nhân có một phụ nữ ở xã bên rao tin bán con. Rũ lòng thương đứa nhỏ tội nghiệp, bác Năm nhận nó về nuôi đồng thời gửi cho người mẹ một số tiền. Nhiều năm trôi qua, đứa nhỏ kia đã lớn biết được sự thật, nó tìm và nhận lại mẹ ruột. Sau đó, hai mẹ con âm mưu chiếm hết tài sản của vợ chồng bác Năm.

6. Thắng chạy xe trên đường gặp một đứa trẻ bị tai nạn giao thông nhưng kẻ gây tai nạn đã bỏ chạy. Thương lòng, Thắng chở đứa nhỏ đi cấp cứu. Gia đình cháu nhỏ nọ không rõ đầu đuôi, rượt đánh Thắng chết ngay trong bệnh viện.
Read More

23 thg 6, 2015

Đêm cuối thứ n


Anh không dám hôn em vì anh cảm thấy có lỗi vợ anh. Vậy có bao giờ anh cảm thấy có lỗi với em chưa?
Read More

21 thg 5, 2015

...






- Anh thấy em rất lạ... Em rất khác. Nói thật anh nghe em đã làm tình với... người khác phải không?
- Không, chỉ mỗi anh thôi. Em- không- giống- anh.
- ...
- Em muốn anh phải nhớ tới em. Em muốn anh không bao giờ có thể quên em. (Em muốn để lại dấu vết trên cơ thể mà em đã từng sở hữu. Em muốn anh nhớ đến ngày hôm nay và dù có làm tình với chị ta anh cũng phải nghĩ đến em)
- Anh xin lỗi. Anh rất nhớ em nhóc à.
- Anh- phản- bội- em!
Read More

...


- Hôn và ôm anh ngủ. Mình đừng đi quá giới hạn được không em?
- Giới hạn của mình là ở đâu hả anh?

Read More

...


Hứa với anh, đừng bỏ anh. Làm em trai của anh. Hứa với anh đi!
Read More

26 thg 2, 2015

"Nếu anh cưới, buồn không?"


Tựa đầu tôi lên ngực
Tay vuốt ve tóc hiền
Đầu mới gọi còn ướt
Thoảng một mùi an yên

Rồi bỗng nhiên anh hỏi:
"Nếu anh cưới, buồn không?"
Xong, đặt lên tóc mượt
Nụ hôn anh, mênh mông...

Bờ ngực của đàn ông
Rắn như là đá tảng
Khẽ khàng tôi đáp lãng
Buồn chứ làm sao không

Một đời người mênh mông
Tìm được nhau quá khó
Để yêu càng khó nhọc
Nói "không" có được không?
[26.02.2015]
Read More

24 thg 2, 2015

Thì chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ?


- Anh về Tết có vui không?
- Ngủ là chủ yếu nhóc à.
- Có anh Hai và chị Ba về không anh?
- Có, chị Ba mùng 3 mới về. Có hai đứa nhỏ lém lắm còn anh Hai thì chuẩn bị sinh thêm đứa thứ hai.
- Về có ai thúc cưới không?
- Có
- Vậy thì... cưới đi.
- Em có buồn không? (thì thầm)
- Thì chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ...

Read More

2 thg 2, 2014

Text



- Mày biết tin gì chưa?
- Tin gì?
- Bệnh viện mua tinh trùng những 15 triệu.
- Ơ, thế thì liên quan mẹ gì đến mày?
- Đệch, vậy mà lâu nay tao vất gần nữa tỷ xuống đất.

Read More

12 thg 12, 2013

Thôi được... anh nhớ em!


- Em đang bực mình. Em cảm thấy anh không tôn trọng em và em rất ghét những người như vậy.
- Anh bận công việc nên không có thời gian mà.
- Đừng viện lý do. Chẳng có lý do gì cho người anh yêu cả.
- RAM của anh yếu lắm xử lý công việc hay bị treo nên hay quyên chuyện mình làm. Chính vì lỗi này mà gây sự hiểu lầm đó. 
- Bởi vì em không chiếm vị trí đặc biệt trong lòng anh nên trò chuyện với em chỉ là một trong những "công việc" bắt buộc của anh thôi.
- Em muốn nghĩ sao cũng được. Anh không giải thích nữa.
- Nếu anh yêu ai đó thì họ sẽ luôn chiếm vị trí ưu tiên trong lòng anh. Em không phải ưu-tiên của anh nên anh chỉ xem em là một-trong-những-sự-lựa-chọn.
- ...
- ...
- Thôi được... anh nhớ em!

           
Read More

5 thg 12, 2013

Phía bên này cửa sổ


- Mày này, liệu ở trên đấy có ai đó ngó xuống thấy tụi mình không?
- Ngu thế, làm gì có ai. Nếu có, ai lại ngang nhiên thay đồ cho chúng ta ngắm như thế.
- Ờ nhỉ...

           
Read More

30 thg 11, 2013

...


- Anh à, mỗi ngày em càng thích anh nhiều hơn. Phải làm sao bây giờ?
- Em chỉ "thích" anh thôi à?
- Cái "thích" gôm nhiều tới độ thành "yêu" luôn rồi nên em mới lo...
- Hmmm, vậy em nên vui chứ sao lại lo?
- Bởi vì rồi sẽ có một ngày anh rời bỏ em thôi.
- Em ngốc...
- Em nghĩ trước khi mối quan hệ của chúng ta đi xa hơn không thể kiểm soát và tình trạng tâm lý của em còn tồi tệ hơn lúc này, chúng ta dừng tại đây nha anh.
- Ừ...

           
Read More

18 thg 7, 2013

Nói về Tận thế cùng lllvlllr. Slky


- Em cảm thấy cực kì bất mãn với cuộc sống này. Tốt nhất là hãy Tận thế nhanh đi!

- Anh cũng bất mãn. Nói cho anh xem em bất mãn cái gì?

- Về tất cả anh trai à, về tất cả những thứ hiện hữu trên Thế giới này. Từ những thứ sờ nắn được như chiếc điện thoại trên tay em đây cho tới những thứ khó nắm bắt được như tình bạn và tình yêu. Nhưng những thứ đó chỉ là một phần, bất mãn nhiều nhất là em không tìm ra Mục đích sống. Đáng để bất mãn lắm chứ!

Ừm. Anh hiểu. Cái ngày ấy sẽ như một thứ kì diệu làm mọi thứ bằng phẳng. Kể cả chúng ta. 
Anh muốn cứu ai đó. Khi những mảnh vỡ rung chuyển và rơi rụng. Anh muốn nói yêu ai đó. Lần cuối rồi thôi. Anh muốn ngắm, và sờ nắm được những vô hình. Trong giây phút đó. Biết đâu... : )

- Em nghĩ cái ngày ấy rồi cũng sẽ đến với chúng ta, ý em là sẽ lần lượt đến với mỗi người. Em tin nếu như ta mong đợi điều gì đó thì đến một thời khắc nó sẽ thành hiện thực. Cái ngày tận thế của anh không biết sẽ đến vào lúc nào vì em vẫn còn nhìn thấy khát khao được sống của anh còn nhiều lắm nhưng ngày tận thế của em em nghĩ là nó đang đến. Em cảm nhận được mùi vị của giải thoát, của tự do rồi đây này...

Read More

16 thg 4, 2013

What is love?

What is love
Love is nothing!
...

Monster háo hức hỏi tôi: 

- Tình là gì? Tình là chi? Có ăn được không? Có quăng được không?

Tôi trả lời lời em ngay:

- Tình là vật chất và hoàn toàn có thể trét cứt lên được. Không ăn được nhưng hưởng thụ được (qua tình dục). Quăng không được nhưng tự vỡ.

Monster mặt tiu nghỉu, em không hỏi tôi gì thêm...

Read More

5 thg 3, 2013

Thật là đĩ!

Thế giới này thật kì quặc, bạn chỉ cần hô biến mất là biến mất ngay. 
...

Trời ơi, tệ quá! Tôi không thể tập trung vào bài vở nếu như không tống khứ cái thứ đang làm ruột gan tôi lộn tùng phèo lên và não tôi giờ như một cái bộ nhớ hết thời đầy nhốc dữ liệu chốc chốc lại phát ra âm thanh "Đồ chó chết, viết cái gì đi nếu không tao nổ ngay bây giờ"

Ờ thì viết, tình trạng này tệ hại đến nổi thời gian khởi động máy cũng làm cho những đầu ngón tay tôi liên tục tiếp xúc vào nhau và não thì lại tiếp tục tru tréo "Mẹ kiếp, cái máy nhà mày chạy chậm như chó".


Rồi rồi đây, những ngón tay tôi đang gõ để thỏa mãn ngài còn ngài giờ thì im re, phẳng phiêu và nhẹ hững một cách đầy hưởng thụ. Não ôn tồn bảo với tôi "Nhiều thứ trong tao thật nhưng để viết ra thì mày cần phải có trình độ. Mà cái thứ như mày, trình độ chỉ để ú ớ rên la với mớ chữ nghĩa rời rạc kiểu của mấy tay chuyên đi chat sex. Lên NCT hay Zing mà nghe một chút nhạc đi"


- Khốn kiếp! Thiệt là đĩ!


- Gì cơ?- Não hỏi


À không có gì, tôi đang tự chửi rủa mình rằng tôi thiệt là đĩ. Thế đấy, ngài cứ tiếp tục hưởng thụ và làm ơn lát nữa cho tôi một giấc ngủ ngon, những ngày nay đã đủ tồi tệ lắm rồi...


P/S: Chả tin ai chỉ tin mình mình thôi. Yêu mình mình và chỉ quan tâm mỗi mình mình...

P/S2: Chọn bài hát nào đây, chả có bài nào hợp với tâm trạng lúc này...
P/S3: Trời đất, tôi cũng muốn biến mất cho xong...

Read More

30 thg 1, 2013

Cùng chết không?

Tự tử là là một giải pháp lâu dài cho những vấn đề mang tính tạm thời.
...

- Chết chung đi. Chết 1 mình sợ lắm!

- Không có chuyện chết chung. Phải có đứa chết trước đứa chết sau. 

- Chênh lệch mấy giây là cùng...

- Thế chị hay em trước? 

- Chị đi, em nhường chị trước.

- Không được! Lúc chị gần chết, chị giật giật tê tê, chị nắm tay em. Em hãi, em chạy mất thì chị chết một mình à?

- Eo, thế thì em chết trước.

- Cũng không được! Lúc em chết, em kêu tên chị, chị hãi chút ý chí cũng bay mất. Thế là em vẫn phải chết một mình... 

- Hmm, phiền nhỉ? Vậy thì khoan chết. Đợi em suy nghĩ đã...

P/S: Không máu mủ ruột rà nhưng đôi lúc, tôi thầm cảm ơn Thượng đế. Đời mà thiếu chị chắc sẽ kém vui...



Read More

11 thg 9, 2012

Con đường


"Bạn cần phải đứng vững vì ít nhất một điều gì đó, nếu không, bạn sẽ ngã vì bất kì điều gì" 

...

- Anh không tìm ra con đường dường như chúng đều đổ sập dưới chân anh, em à!
- Ở đâu cũng có đường cả, chỉ tại anh ngại đi thôi.
- Có lẽ điều đó là dành cho những người khác còn đời anh thì chỉ có một con đường và nó ngăn biển "Cấm người đi bộ" mất rồi!
- Sao anh không tự tạo con đường cho riêng mình?
- Bằng cách nào?
- Hmm, ngày xưa trên thế gian làm gì có đường, người ta đi riết rồi cũng thành đường thôi...
- Anh phải tự tạo con đường cho riêng mình?
- Sao người ta thích dùng một câu nghi vấn cho một vấn đề mà họ đã xác định trong đầu rồi nhỉ?
- Sao người ta lại thích dùng một câu hỏi để trả lời cho một câu hỏi khác vậy nhỉ? 
- ...
- Vậy anh phải đi một mình sao?
- ...
- Em sẽ đi cùng anh chứ?
- Không, em sẽ chờ anh ở đích đến nhưng cả cuộc hành trình dài này thì e rằng anh phải tự đi...
- Em có thể cho anh biết, anh phải bắt đầu con đường của mình ở hướng nào không?
Hướng của cây do gió quyết định nhưng hướng của con người do tự mình quyết định, anh à!
- Khi nào thì anh có thể bắt đầu đi con đường của riêng anh?
- Bất kì lúc nào và cũng có thể anh đã bắt đầu đi con đường đó từ rất lâu mà anh không biết đó thôi.
Thành Công à!
- Hửm?
- Anh yêu em!
- Em sẽ không đáp lại lời yêu của anh đâu cho đến khi nào anh đi hết con đường...
- ...nhưng em sẽ chờ anh chứ?
- Tất nhiên rồi, em sẽ chờ anh cho dù là 20 năm hay 30 năm nữa hay thậm chí là suốt cuộc đời miễn là anh không ngừng chiến đấu, không ngừng nổ lực để đến với em. Miễn là anh không bỏ cuộc cho dù có bất kì biến cố nào xảy ra, miễn là anh vẫn giữ tình yêu của anh dành cho em và em là mục tiêu sống duy nhất của cuộc đời anh... Và xin anh hãy nhớ cho điều này, Thành Công chỉ dành cho nhưng ai biết giữ vững lòng tin vào chính bản thân mình!
Read More

21 thg 2, 2012

Sợ



Có cảm giác như cả Thế giới này đều ghét mình
...

- Mày không nên nghe nhạc bằng tai nghe với âm lượng lớn như vậy! Rồi sẽ có lúc mày chẳng thể nghe được gì hoặc tệ hại hơn, tai mày sẽ bị tổn thương nặng và máu sẽ rĩ ra từ bên trong... 



- Kệ tao đi, quen rồi!

- Mày không biết sợ à? 



- Không! 



-Thôi đừng xạo, nói tao nghe, mày sợ điều gì nhất? 



- Tao không sợ gì cả, thật đấy, điều đó khiến chính tao cũng bất ngờ. Rồi tao nhận ra điều này, khi mày sợ quá nhiều thứ, mày sẽ không còn sợ một thứ gì cụ thể nữa cả.

- Hừm, lý thuyết quá, mày cụ thể hơn xem...

- À, giống như khi mày bị đâm, bị đâm một nhát sẽ thấy rất là đau, không tin về làm thử đi, nhưng khi mày bị đâm quá nhiều nhát, chẳng nỗi đau nào là cụ thể vì lúc đó mày chết mẹ nó rồi. Thế đã hiểu chưa thằng mặt lợn :))
Read More

13 thg 1, 2011

Đậm và Nhạt


"Những cây viết có mực đậm là những cây viết sắp hết mực"- Bạn nói khi đổi cây viết mực nhạt của bạn với cây viết của nó.
Lạ! Trước giờ nó vẫn thích viết những cây viết có mực đậm, những cây viết có mực nhạt viết chán lắm và nó sẽ quẳng cây viết ấy ngay. Bởi nó vẫn thường thích những gì rõ ràng và sòng phằng.
Bạn bảo, đâu phải cái gì hễ rõ ràng, hễ sòng phẳng là tốt, đôi khi có những cái mờ nhạt, thiếu rõ ràng lại là điều tốt cho nó hơn hoặc dã sẽ tốt cho những người xung quanh nó.
Quái! Bạn nói lúc nào cũng triết lý, nhưng nó thề, nó thề là nếu nó hiểu được những gì bạn nói nó sẽ đi bằng đầu và uống nước bằng lỗ mũi. Chả hiểu cái con khỉ khô nào ráo trội!
"Rồi có một lúc mày sẽ hiểu những gì tao nói"- Bạn khẽ rò rĩ bên tai nó.
Ừ, giờ thì nó đã ngờ ngợ ra hết rồi giống như cây viết chứ gì. Mọi cây viết đều bắt đầu từ những dòng chữ rất nhạt, về sau là những dòng chữ đậm hơn, và khi nó thực sự đậm như ý ta mong muốn thì cũng là lúc cây viết ấy sắp hết mực... Đôi khi nhạt một chút, lợt một chút mà ta biết rằng cây viết của ta vẫn còn một ống mực đầy còn hơn đậm đà mà ta chẳng biết khi nào ống mực sẽ rỗng toét bất ngờ!
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena