31 thg 1, 2013

Chuyện tháng hai

Tháng hai, ai côi cút thêm những ngày phía trước...
...

1. Tôi ngồi trên băng ghế đá công viên, rít lấy rít để điếu thuốc của mình như một thằng nghiện. Tôi vừa đi rút nhuận bút từ tòa soạn về, buồn quá nên rẽ vào đây làm điếu thuốc. Một cảm giác buồn lan tỏa xung quanh tôi, khói thuốc mỏng tanh thôi mà sao cũng làm tôi tổn thương. Tôi đã bán những con chữ của mình, việc mà trước giờ tôi rất ghét và điều đó đang làm tôi đau. 

Chữ của tôi, thật là rẻ mạt!

Tôi thấy mình tệ hại và bất tài. Cúm rúm cằm số tiền trên tay, tôi chả biết mình phải làm gì. Như tình yêu, tiền này cũng làm tim tôi đau buốt. Một câu nói cứ ong ong trong đầu tôi thôi, nó làm đầu tôi đau như búa bổ và mặt tôi buồn so, nó nói rằng:

- Mày đã bán chữ của mình và nó thật là rẻ mạt...

2. Tình yêu cũng giống như thuốc lá, nó làm ta ho, nó nhanh tàn, độc hại và cuối cùng, ta sẽ chết trong mòn mỏi... 

Chiều qua, tôi bạo miệng không suy nghĩ mà nói với em rằng:

- Này, anh yêu em!

Em trả lời, cười toe toét:

- Ừ, em cũng yêu em...

Ôi, cái tình yêu khốn kiếp này của em là gì vậy? Trông nó còn tội lỗi hơn cả những việc xấu của tôi...

3. Tôi cứ hằng nghĩ rằng, bản thân tôi thế là đã ổn. Tôi không phạm sai lầm, mọi việc tôi làm tôi đều đã tính toán thiệt hơn và nếu như tôi có sai lầm thì đó cũng là do tôi tự sa chân vào mà thôi. Tôi hãnh diện lắm, tôi là một thằng con trai mà tôi biết tính toán rất chi li những bước đi, cuộc sống và công việc của bản thân. Nhưng vào chiều qua, sau một cuộc gọi ngắn từ Rem, khi cô nàng bảo tôi hãy giữ lấy số tiền kia để trả cho mẹ vì việc kinh doanh mượn vốn của bà bất thành, tôi mới phát hiện ra rằng, cho dù tôi có giỏi cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng thể qua được cái đầu óc tính toán tài tình và bản tính chu đáo thiên bẫm của một người phụ nữ.

Trời ạ, tôi đã muốn yêu rồi đây!

4. Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình là một chàng trai hấp dẫn bởi vì tôi đã thu hút được rất nhiều rắc rối...

5. Có ai nghe thấy gì không? Tết về rồi đấy...

P/s: Ê thằng chó, tao yêu bạn gái mày! *middle finger*

Read More

30 thg 1, 2013

Tình yêu của tôi

Xem nào, ai muốn trở thành cô bé Lọ Lem?
...

Có lẽ tôi yêu hơi khác, tôi muốn yêu một cô gái theo cách của tôi. Một kiểu yêu khác người khi cô ta và tôi có quyền quen với ai cũng được, ăn uống hay thậm chí là ngủ với những người chúng tôi muốn chỉ việc luôn yêu nhau thôi. Đó một kiểu yêu khác người vì nó không ràng buộc...

Tôi chỉ cần mỗi tối cuối tuần dành cho nhau vài tiếng đồng hồ dạo chơi đâu đó. Nắm tay thả bộ trên những đường phố đông đúc người hay cùng thưởng thức một bộ phim hay. Sẽ ngồi một quán nhỏ quen thuộc kể cho nhau nghe về người tình mới quen hay cố định ở nhà cùng nhau nấu ăn. Một ngày gặp nhau cho cả tuần nghĩ về nhau. Tôi chỉ muốn yêu như thể thôi!

Sẽ có người bảo đó không phải là yêu, nhưng đã sao nào? Chỉ cần chúng tôi thấy hạnh phúc là đủ, ừ thì lắm lúc cũng thấy ghen thật là ghen nhưng thế thì đã sao nào? Chúng tôi sẽ kể cho nhau nghe về những cảm giác khó chịu đó và xoa dịu nhau bằng một cái hôn thật lâu, thật chặt. Và chỉ cần kết thúc con đường yêu dài ơi là dài này bằng một cuộc hôn nhân hạnh phúc là đủ.

Vấn đề còn lại  là tìm đâu ra một cô gái như vậy? Và bao lâu thì nàng ấy xuất hiện? 

Thế thôi! :)


Read More

Cùng chết không?

Tự tử là là một giải pháp lâu dài cho những vấn đề mang tính tạm thời.
...

- Chết chung đi. Chết 1 mình sợ lắm!

- Không có chuyện chết chung. Phải có đứa chết trước đứa chết sau. 

- Chênh lệch mấy giây là cùng...

- Thế chị hay em trước? 

- Chị đi, em nhường chị trước.

- Không được! Lúc chị gần chết, chị giật giật tê tê, chị nắm tay em. Em hãi, em chạy mất thì chị chết một mình à?

- Eo, thế thì em chết trước.

- Cũng không được! Lúc em chết, em kêu tên chị, chị hãi chút ý chí cũng bay mất. Thế là em vẫn phải chết một mình... 

- Hmm, phiền nhỉ? Vậy thì khoan chết. Đợi em suy nghĩ đã...

P/S: Không máu mủ ruột rà nhưng đôi lúc, tôi thầm cảm ơn Thượng đế. Đời mà thiếu chị chắc sẽ kém vui...



Read More

26 thg 1, 2013

Chuyện của những con mèo đực

Người bạn tốt là người anh em mà Thương đế quên gửi vào gia đình ta.
...

Thật ra thì Nâu rất thân với lão mẫu thân. Tôi có thể chào cậu ta bằng cách hô lên "Thằng mập!", tôi cũng thường ôm cậu, khi cao hứng có thể làm một Hải Hổ Bạo Phá Quyền vào mông hoặc vào mặt cậu. Một đứa nhỏ như tôi sẽ không bao giờ bị trách móc...

Nhưng thôi, bài viết hôm nay không dành để đá xoáy về "con mèo cưng" của mẹ tôi, nó viết về thằng bạn thân của tôi cơ. Cậu ta cũng yêu mèo, cậu giống mẹ tôi trong khoảng đó và cả trong khoảng chăm bẫm tôi như một đứa trẻ. Cậu cực thích ăn cùng với gia đình tôi, huyên thuyên đủ thứ trên trời dưới đất trong bữa cơm và thu thập gần như toàn bộ cảm tình của mọi người. Lắm lúc tôi cũng thầm trách, nếu không cùng huyết thống chắc có lẽ tôi đã bị quẳng ra ngoài đường để nhường chỗ ở cho Nâu. Nhưng thôi, vì cậu ta rất tốt và vì cậu luôn giúp tôi trong mọi việc nên nếu có thế tôi cũng sẽ không giận được lâu đâu. Nói đến, tôi lại thấy nhớ Nâu rồi...

Sáng nay Nâu đến nhà tôi rất sớm, cậu giúp mẹ tôi nấu nướng trong khi tôi vẫn còn lặn lộn như một con khô mực trên vĩ nướng than hồng. Nhưng mà tôi dậy ngay sau đó trước một lời cảnh cáo, bao giờ bướng bỉnh tôi cũng bị cho ăn gối hay tệ hại hơn là một cú đánh trời giáng vào mông. Bữa ăn bắt đầu ngay sau đó, sáng Chủ Nhật lúc nào cũng vui và yên ả nếu như không có những câu chuyện kể đi không biết chán về tật xấu và những sự cố triền miên trong tuần của tôi mà mẹ kể cho Nâu nghe.

Nhưng Nâu không đến chỉ vì bữa ăn sáng, cậu có nhiệm vụ riêng. Cậu đến mang cho tôi hộp thuốc lá và vài câu chuyện về Rozet. Thuốc lá hiệu này chỗ tôi không bán và những câu chuyện của Roz thì tôi không thể hỏi chi tiết hơn nếu người kể không phải là Nâu. Tôi hút thuốc từ dạo chia tay Roz, Nâu không đồng ý với việc này nhưng cậu vẫn giúp tôi mua thuốc điều đặn và giao một cách lén lút với điều kiện hút tiết kiệm, bảo vệ sức khỏe và chỉ hút khi trong lòng cần giải tỏa chứ không phải đốt thuốc vì nhớ Roz. Tôi "ừ" nhưng chẳng bao giờ thực hiện đúng theo lời hứa...

Chuyện hút thuốc của tôi, Nâu là người duy nhất biết và phản đối. Chuyện yêu Rozet và chia tay với cô ả, Nâu cũng là người duy nhất biết và an ủi. Lúc tôi đề nghị cậu hãy giúp tôi quan tâm đến Roz, cậu bảo tôi điên nhưng vẫn là cậu đã giúp tôi. Điều đặn mỗi tháng cậu đều kể tôi nghe Roz sống như thế. Nhờ cậu, tôi cảm thấy mình gần Roz hơn và đỡ đi một phần đau thương nào đó.

Những chuyện Nâu kể luôn được tôi dành phần tâm trí nhiều nhất nhưng sáng nay, những câu chuyện về Roz tôi nghe mà cảm thấy là lạ làm sao. Cảm giác như Nâu đang kể chuyện về một cô gái hàng xóm của cậu ta chứ không phải là người tôi yêu, nó không khiến tôi để tâm đến nhiều hơn so với làn khói mỏng tanh của tách trà nóng đặt trên bàn. Lắm lúc trong đầu cứ ngờ ngợ mà không nhớ ra, hơn một lần định hỏi "Ủa, cái con nhỏ mày đang kể đó, nó là ai vậy chèn?". Rồi tôi phì cười, bỏ đi tìm hộp đựng những quân cờ vua.

- Chuyện chán phèo! Mình làm một ván cờ đi...

Tôi bỏ đi dưới sự ngạc nhiên của cậu bạn. Rồi cậu cười, tôi thấy cậu trang điểm nó trên khuôn mặt mình. Một nụ cười đầy hàm ý và rôi tôi cũng cười, lớn hơn và thành tiếng. Hai thằng hâm cùng nhau cười như điên mà không có chủ đề. Nhưng tôi biết chắc chắn thằng bạn của tôi hiểu những câu chuyện về con mèo đực Ngoao Ngoao của mẹ tôi bây giờ chắc còn thú vị hơn là những câu chuyện về một con nhỏ tôi không  hề quen...

P/s: Bắt đầu từ bài viết này, những bài viết sau của tôi sẽ đính kèm một bài hát... 
Xem nào, thế giới ngoài kia đã đủ nhạt nhẽo lắm rồi...
Read More

18 thg 1, 2013

Lời trần tình số 20

"Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ mới biết cô đơn là thứ ta chưa bao giờ muốn chọn..."
...

Có người nói với tôi rằng "Ai cũng có những chuyện đau buồn của riêng mình hơn thua nhau là biết tiết chế nó mà sống". Tôi thấy họ nói đúng, vậy nên tôi không việc gì phải đeo bám nỗi đau buồn của mình mãi như thế trong khi những người khác đã vứt bỏ nó đi và bắt đầu sống tốt cả rồi...

Tôi vừa bước sang tuổi mới của đời mình cách đây không lâu, cảm giác tuyệt như vừa thoát khỏi ngục tù u tối của những nỗi đau bất diệt và bước sang một thế giới mới mẻ tươi sáng hơn. Tôi như một cậu thanh niên sung sức đang dang tay hưởng gió trời giữa lòng một cánh đồng hoa hướng dương ngút ngàn vàng ươm. Gió phả vào cơ thể sung mãn làm mát rượi những thớ thịt nóng rẫy, nhầu nhĩ. Tôi thấy yêu đời phơi phới trở lại...

Sự tràn trền nhựa sống này có lẽ bắt nguồn từ một sự giác ngộ mang tính phi thực và hơi mơ hồ... Như một con tàu cả nể bất thần lệch khỏi đường ray đi tìm thế giới của chính mình bất chấp những luật lệ xưa nay. Tôi thấy hạnh phúc khi hàng ngày được nghe những lời dịu ngọt và những vỗ về quan tâm của một ai đó đang đứng giữa thế giới khác xa với thế giới thực tại phũ phàng. Tôi không phủ nhận rằng đã có đôi lúc tôi cảm thấy cái thứ tình cảm đó nhớp nháp và kinh tởm. Cảm giác như một người đang cố tọng vào họng mình một miếng thịt sống nhăn đã trương sình và bốc mùi ôi thối thu hút ruồi nhặng.

Tôi thề rằng, có đôi lúc trong mơ hồ, tôi thèm khát một bờ môi mềm mại, mọng căng như một trái dâu tây, không phải của ai khác mà là của chính người con gái tôi yêu. Không phải của một người thuộc thế giới ẩn nấp trong những lớp mặt nạ hoàn hảo của sự lừa dối, trốn tránh ánh nhìn kinh tởm của những người sống bình thường còn lại. Không phải là cố chờ đến nửa đêm chỉ để được nhận một cuộc điện thoại chóng vánh hỏi thăm sức khỏe kéo dài không quá 5 phút đồng hồ. Không phải là cảm nhận sự rụt rè, cố nghe giọng nói nhỏ thó từ đầu dây bên kia khi đôi mắt lim dim mơ màng liên hợp với nhưng tràng ngáp liên tu bất tận.

Tôi biết rằng sự bất chính của mình rõ ràng hơn hết thảy những sự bất chính hàng ngày tôi vẫn bắt gặp của người khác. Nhưng cảm giác ấm áp đã che phủ tất cả những nỗi lo sợ đang định hình càng ngày càng dày đặt. Rồi tôi thấy buồn cười quá chừng khi những con người tự cho mình cái quyền được nghĩ rằng họ sống trong một trạng thái bình thường đang cùng nhau gầy dựng yêu thương kia, trong cái số người tay trong tay đó có bao nhiêu người thật sự đã biết thế nào là tình yêu? Tôi cười vào những người mà bản mặt đang trang điểm cái thứ nhan sắc mà người đời nhìn vào cảm thấy thèm thuồng và ưa chuộng kia. Tôi thấy kinh hãi họ quá khi họ xem tình cảm như bọt bèo và mỗi mối tình đi qua chỉ để làm dày lên bộ sưu tập về sự nhẫn tâm của chính họ và đau thương của người khác. Ấy vậy mà những con người đó, đã tự cài đặt cho mình một bản mặt khinh khỉnh và một bộ óc lạnh tanh thiếu sự thấu hiểu để đi phán xét mảnh tình thật lòng con con của người khác là rác rưởi. 

Tôi không phải là một kẻ lệch lac nhưng chính những khát khao được yêu thương và yêu thương đã bẻ cong tôi cho lệch lạc. Tôi chẳng màng về việc đó, miễn là tôi tìm thấy những yêu thương thật sự chứ không phải là những mảng bám hôi thối trương mùi vật chất. Miễn là tôi thấy hạnh phúc thật sự chứ không phải là tiếp tục dày vò thân xác mình với những đau thương lỡ loét. Miễn là tôi thấy sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng chứ không phải là những ánh nhìn lạnh đến đông cứng của chính người tôi thương nhớ. Ai đó bảo tôi điên rồ, hay bệnh hoạn cũng được nhưng tôi thà nhận được một cái ôm siết chặt còn hơn đau đớn ngoái nhìn một cái khoát tay hờ hững. Chưa hẳn là yêu vì tôi cũng ngỡ người ta tìm đến tôi cũng chỉ khỏa lấp cái nỗi trống trải đang hoành hành họ từng đêm về một mối tình đau thương không tròn vẹn. Hai nửa mảnh tình tả tơi nương nhờ sự ấm áp yếu ớt của nhau mà tồn tại. Tất cả cũng chỉ vì sự đặt để tình cảm không đúng chỗ dành cho những người con gái.

Không ai bảo nhau nhưng tất cả đều biết rằng chuyện này rồi sẽ kết thúc mà chẳng đi đến đâu và sẽ dứt ra khi một trong hai tìm được một bến đổ mới cho những yêu thương "bình thường" của chính mình. Vậy nên, xin làm ơn hãy hiểu cho chỉ vì quá cô đơn mà thành ra như thế...


Read More

11 thg 1, 2013

Trên một chuyến xe


Với tôi xe buýt là cả một xã hội thu nhỏ
...
Đi xe buýt và ngồi băng ghế cuối, cố đừng ngủ gật và chịu khó quan sát, bạn sẽ thấy cả một xã hội thu nhỏ chỉ vỏn vẹn vài băng ghế trống mà cho bao nhiều bài học về văn hóa ứng xử và đạo đức của những con người trên cái đất nước hình chữ S có 3 chấm tròn này.

Bạn sẽ thấy rõ một lơ xe hách dịch và một lão quái xế nói sành sỏi tiếng Đan Mạch như ngôn ngữ quê hương =]]

Bạn cũng sẽ thấy một bà già không kịp ngồi vào chỗ của mình mất trớn đập đầu vào thành ghế mà những người ngồi gần đó vẫn thản nhiên như không có gì.

Rồi bạn sẽ cười ngặt nghẽo khi thấy một cậu thanh niên khỏe mạnh đẹp trai tranh giành chỗ ngồi với một ông già nhưng lại sẵn sàng đứng lên nhường chỗ cho một cô gái bằng tuổi.

Một bà già nhất quyết phải xuống đúng nhà mình, ra sức cãi cọ ầm ĩ với tài xế mặc dù trạm dừng chỉ cách nhà bà có 2 căn.

Một gã đàn ông trung niên sẵn sàng gõ đầu và nạt nộ cô sinh viên đang ngủ ở băng ghế gần chót chỉ để cô này đứng lên nhường chỗ cho gã.

Một bà mẹ dắt theo 2 con nhỏ thắc mắc tại sao lại bán cho bà đến 2 vé trong khi hai con của bà đều dưới 5 tuổi. Có quá bất công không khi mà 3 mẹ con choáng hết một băng ghế rộng mặc cho hàng chục người, già có, trẻ có, trung niên có phải đứng mỏi mòn...

Đừng mong sẽ được một lời cảm ơn khi bạn đứng dậy và làm nghĩa vụ của một người có văn hóa. Nó được xem như là một nhiệm vụ, một công việc được lập trình sẵn cho những người trẻ như chúng ta, hễ lên xe buýt là phải nhường ghế, là phải đứng. Đó là một việc tốt và chứng tỏ cho người lớn thấy, lớp trẻ bây giờ được giáo dục đàng hoàng lắm lắm. Ấy vậy mà khi được ngồi, những người được gọi là lớn tuổi kia có nói được một lời cảm ơn cho đúng cái nghĩa người lớn ấy hay chưa?

Đó chỉ là 1 ngày trong n ngày tôi phải chứng kiến hay cũng chính tôi là nạn nhân trên những chuyến xe buýt ngược xuôi khắp các ngõ ngách trong cái thành phố hơn 7 triệu người này (số liệu năm 2011). Hãy đi xe buýt một ngày đi, bạn sẽ gặt hái được bao nhiêu là thú vị đấy :))
Read More

10 thg 1, 2013

Lời trần tình số 19


Đừng nhìn tôi, ngay cả tôi cũng thấy kinh tởm chính mình

P/S: Tôi nhận ra mình bắt đầu thích... người cùng giới.
Read More

5 thg 1, 2013

Dưỡng sinh


Bạn biết không? Cái này xem người ta tập thì thiệt là khoái mà động vào thì từ khó đến cực khó thôi. 

Chỉ mới có vài tư thế cơ bản như xòe quạt cũng có đến 4-5 tư thế: trên, dưới, trước mặt, ngang hông. 

Chỉ mới những bước cơ bản thôi mà tập một hồi vừa mỏi tay mà lại phồng rộp cả ngón tay. Cơ mà hay kinh khủng khiếp! :>

Chờ mình nhé, sau khi tập thành thục sẽ khoe với mọi người :P
Read More

3 thg 1, 2013

HPBD

Happy birthday to me
Happy birthday to me
I feel so damn lonely
Won't someone kill me
...
Tôi đồ rằng ngày mai sẽ có nhiều người rất ngạc nhiên vì làm thế nào mà một ngày đẹp trời như thế lại là sinh nhật của tôi được cơ chứ. Hờ, chính tôi cũng cảm thấy chán nản vô biên, như mọi năm, hễ là sinh nhật của tôi, mọi thứ đều không theo bất kì một qui tắc cố hữu nào cả, chúng nó cứ rối loạn cả lên, quay vòng vòng và làm mọi thứ trở nên vô cùng tệ hại.

Tôi cảm thấy chẳng có một chút tẹo vui vẻ gì, sự cô độc luôn luôn vây kín xung quanh tôi, tất nhiên là mỗi ngày sự cô độc luôn là bạn đồng hành nhưng vào đúng ngày sinh nhật, nó tăng lên gấp đôi thậm chí là gấp 3, gấp 5. Tôi thật chỉ muốn quên bén đi ngày sinh của mình cho khuất mắt, tôi thật muốn nó trở thành một ngày nào đó bình tường như mọi ngày khác, thật chẳng có gì vui khi mà người ta buộc phải chứng kiến và ăn mừng cách mà thời gian lấy đi của họ sự trẻ trung và dung lượng sống bất đắc kì tử.

Tôi nghĩ, trong một thoáng chốc nào đó, tôi đã quên bén mất ngày sinh của chính mình, chẳng thèm rờ vào tờ lịch tháng 1, tôi chỉ thầm ước ao nếu nó chóng qua mau mà không có bất kì một biến cố nào xảy ra đã là một thành công rất lớn với tôi rồi. Sáng hôm thứ 2 này, tức là cách đây 4 ngày, mẹ nhìn vào cuốn sổ ghi chép riêng và nói với tôi rằng, liệu tôi có muốn một bữa tiệc cùng bạn bè trong ngày sinh nhật sắp tới của tôi không. Cũng nói thêm, tôi chưa từng có một bữa tiệc sinh nhật nào cùng chúng bạn, phần vì tôi không thích, phần vì chúng quá rườm rà và ồn ào, phần nữa là việc tập hợp một đám người láo nháo với những thời gian biểu chênh lệch nhau thì có đến Tết Công Gô mới đủ số thành viên. Bạn bè vắng tôi thì chúng nó vẫn vui, tôi mà thấy vắng một đứa nào thì thà chẳng tổ chức tiệc còn hơn. 

Tôi chả muốn tổ chức chi cho tốn kém, tôi không thích đám đông đứng ngồi dập dựa trong nhà mình, lại càng không thích sự ồn ào, chúng làm tôi cảm thấy khó chịu và buồn nôn. Tôi từ chối mẹ ngay và chỉ yêu cầu mẹ làm giúp cho một vài món mà cả nhà cùng thích, quây quần bên nhau trong chính ngày sinh tôi ra đời là đủ hạnh phúc lắm rồi. Mẹ cười, mắng tôi trùm sò rồi nói đùa rằng mẹ mừng siết bao, như thế thì đỡ hầu bao biết mấy. Ừ, như thế là nên lắm chứ, thứ gì cần tiết kiệm thì cũng nên tiết kiệm...

Bản thân tôi có khá nhiều mối quan hệ nhưng chúng chỉ dừng lại ở mức quen biết mà thôi. Số bạn mà tôi nghĩ là thân thiết thì khá là ít ỏi và chúng nó, cũng giống như tôi, tất cả đều là những ông bà trùm sò khét tiếng. Thế nên việc có một người hỏi tôi muốn quà gì trong ngày "giỗ" của mình đã làm tôi rất lúng túng. Tôi đã chọn không trả lời tin nhắn đó, cứ cho là nó bị đã bị nhà mạng nuốt chửng rồi đi hay là tin nhắn đến lúc em tôi mượn điện thoại chơi game và lỡ tay mở ra đọc nó, sợ tôi phát hiện nên không dám báo lại. Đủ thứ lý do để mà cho phép mình không đọc được tin nhắn. Mà nếu là người tinh ý, ai đó nên biết rằng, tôi chẳng cần bất kì một món quà vật chất nào cả, miễn là người có lòng, hát cho tôi nghe cũng vui lắm rồi...
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena