28 thg 12, 2014

...


Trộm nghĩ, sau này tôi làm có tiền sẽ mua hoặc thuê một căn nhà. Nhà lớn nhỏ không quan trọng nhưng nhất thiết phải có máy tắm nước nóng, đặt một chiếc ghế sô pha dài, nuôi một con mèo Ba Tư lông trắng và nuôi luôn một đứa người yêu. Mỗi tối đi làm về, ngâm mình trong bồn nước ấm nghe nhạc. Sau đó thì nằm dài trên ghế sô pha, đầu gối lên đùi người yêu dấu vừa đọc sách vừa vuốt ve mèo,  thỉnh thoảng với tay với lấy tẹo bánh bích quy bơ rồi nhâm nhi.  

Ôi chao là hạnh phúc! :)))

Read More

8 thg 12, 2014

...


"Phụ nữ giống như giấy thế chấp. Một khi đã ký cậu phải tiếp tục trả lãi cho suốt phần đời còn lại. Đàn ông thì giống giấy bảo hiểm. Họ đánh giá cao khi cậu đóng góp. Nhưng sớm hay muộn, khi trả nợ xong cũng quay về đá cậu thôi."

-Amphetamine-

Read More

1 thg 12, 2014

...


Nếu một người tự nguyện hao tổn công sức nửa đời mình để đỡ bạn một bước lên mây, trước tiên bạn nên kiểm tra DNA xem đối phương có phải chính là cha mẹ ruột của bạn? Nếu quả thực không phải, vậy anh ta nhất định yêu bạn sâu đậm, mà là yêu đến mức luôn cảm thấy còn chưa hoàn toàn có được bạn, mới có thể dốc lòng dốc dạ vì bạn tựa mất đi lý trí như thế. (Chỉ khi đối phương không yêu ta như mong muốn, con người mới có thể dốc hết tất cả của mình. Còn một khi đôi bên yêu nhau ngược lại người ta sẽ không đổ tâm sức lớn lao như vậy, dần dần sống rồi sẽ quên tình yêu)”
Read More

28 thg 11, 2014

Dành cho những ngày tôi mất tích


Tất cả những gì còn động lại trong tôi suốt một khoảng thời gian vừa qua là sự trống trải và chán chường đến kiệt cùng. Tôi thức dậy vào mỗi buổi sáng, nhìn vào gương rồi tự hỏi:

- Này Khoai, mày sống trên cuộc đời này để làm gì?

Tôi dành suốt khoảng thời gian của ngày hôm đó để tìm ra câu trả lời. Rốt cuộc thì ý nghĩa của sự tồn tại mang tên tôi là để làm gì.

1. Tôi học một ngành học tôi không thích. Điều đặn mội ngày tôi đến lớp, chọn ngồi một chỗ khuất và ngáy ngủ. Tôi nhúng bộ não trẻ trung của mình vào một vùng thời gian vô nghĩa rồi để mặc nó ở đó. Không có trách nhiệm. Cuối ngày, tôi gấp nó ra. Nhầy nhụa. Tôi chạy đến một lớp học khác, nơi tôi được là tôi là chính bản thân mình với ngành học mình mong muốn. Tôi yêu lắm 2 tiếng đồng hồ ngồi trên bục giảng đó. Tôi chìm vào một khoảng không gian khác hẳn. Tôi bơi một cách sướng khoái như một con cá được về biển khơi. Và khi tôi trở về chỗ trọ của mình, tôi nằm vật ra đó với mớ bài luận dở dang. Tôi thức tận những 1-2 giờ sáng và đi ngủ trong trạng thái chẳng biết mô tê gì. Thời gian ư? Chẳng có để mà buồn. 

2. Tôi chọn một buổi tối rỗi nhất trong tuần. Rỗi rảnh gì cũng hơn 9h tối để đến nhà Win. Tôi lại tiếp tục trở về mối quan hệ với anh ta nhưng tôi không hề cảm thấy hạnh phúc. Tôi ngờ vực, tôi kinh tởm, tôi ghen tuông và tôi vô cảm. Tôi sợ hãi nữa. Tôi không biết tôi và anh ta muốn gì ở nhau. Tôi chỉ đơn giản muốn mình được hạnh phúc. Quá nhièu mệt mỏi và khổ đau khiến tôi đôi lúc trở nên nhạy cảm hơn, dễ xúc động hơn và cần được ai đó cạnh bên. Đôi khi. Nhưng Win không phải là người đó. Đôi khi tôi chỉ muốn hét lên vào mặt anh ta:

- Đừng bắt tôi phải chịu đựng những thứ nằm ngoài khả năng của tôi. Cái gì cũng có giới hạn. Anh hãy cút xéo đi!

Tôi vô giá trị và tầm thường trong mắt gã. Tôi vô hình và sự hiện diện của tôi cảm giác như là một sự khủng bố đối với gã. Gã cần tình dục và tôi sạch để có thể an tâm. Chắc chỉ có thế. Và đôi lần tôi đau, đôi lần tôi cảm thấy như trái tim mình vụn ra mất rồi. Ôi một trái tim đáng thương. Anh ta bỏ mặc tôi giữa những người lạ và anh ta đi cùng một người khác. Lần này thôi nhé, kể từ lần sau hãy cút đi chàng trai. Quá nhiều sự chịu đựng bỏ ra không cần thiết. Cút!

3. Anh chị tôi vừa mới có thêm một đứa bé. Nó là con trai! Ôi bé cưng, sự hiện diện của con là sự cứu rỗi cho cuộc đời của chú. Nhỡ may sau này, hoặc là chú chết trẻ, hoặc là chú không thể có một đứa trẻ nào đáng yêu giống con hoặc là chú sẽ dành tiền kiếm được để chu cấp cho một đứa trẻ cô nhi thì con chính là niềm an ủi và sự bù đắp lớn cho gia đình. Con sinh ra là để có ý nghĩa và ta đang hưởng thụ điều đó, cưng à.

4. Tôi đã đến trại trẻ mồ côi sau bao lần thất hứa. Đó là một cảm giác choáng ngộp giữa mùi trẻ con, sự bỏ rơi và những nỗi buồn. Chúng được nhặt từ khắp nơi sao? Người ta đã bỏ rơi chúngnhư vứt một thứ không cần thiết, không có giá trị? Là chúng sao chứ? Những gương mặt thánh thiện và đáng yêu như thế lần đầu nhìn thấy người lạ đã dang những cánh tay bé bổng ôm chân tôi đã bị chính những người lẽ ra phải hết mực yêu thương chúng bỏ rơi. Chúng rồi đây sẽ trưởng thành và trong lòng mỗi một đứa trẻ sẽ đeo mang một khoảng trống lớn lao. Chỉ cần nghĩ thôi, đã thấy thương vô cùng...

Tôi đã gần như bật khóc khi một đứa trẻ mặt mũi lấm lem chạy đến đòi bế với hai hàng nước mắt lưng tròng. Bắt tôi bế bổng lên cao và xoa lưng. Nó tên là Huệ Xuân. Tôi sẽ nhớ mãi cái tên đó và cả gương mặt đó nữa. Tôi sẽ nhận nuôi một đứa trẻ sau này nếu như tôi có đủ tiền để lo thêm cho một người. Tôi hứa!

P.S Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu  ý nghĩa sống còn của bản thân mình là gì nữa nhưng tôi sẽ gắng sống để tìm cho ra... 

Read More

2 thg 11, 2014

Có những ngày


Có những ngày bạn ngồi thẫn thờ thật lâu, mắt nhìn chăm chú vào hai chiếc tất khác màu đang mang, tự hỏi tại sao bản thân lại đãng trí đến như thế. Rồi bạn giật mình không biết đang ở đâu. Trong túi vỏn vẹn vài ba đồng lẻ, điện thoại hết tiền và cạn kiệt pin. 

Có những ngày bạn chợt nhận ra, bạn thật sự không có nơi nào để đi. Nhà bạn thì ở rất xa, người yêu từ chối chứa chấp và thằng bạn cùng phòng trọ năn nỉ  đi đâu đó qua đêm để hắn tiện ở cùng bạn gái. 

Có những ngày bạn viết rằng ở Sài Gòn nhỏ bé này chỉ có mỗi cái cửa hàng tiện ích mở cửa qua đêm nhỏ xíu. Cái nơi chỉ dành những chiếc ghế trống cho khách lỡ đường mua hàng nghỉ chân rồi đi ngay lại là chốn lý tưởng để bạn ngồi suốt đêm với lon côca lạnh ngắt, cố làm thân với người bán hàng ca đêm cho bớt cô đơn.

Có những ngày bạn cảm thấy rõ ràng hơn hết rằng thế giới này thật sự quá rộng lớn với cái cơ thể chỉ vỏn vẹn cao 1m60 và vừa đủ 48 cân trọng lượng giúp bạn trụ vững trước trọng lực trái đất này là quá nhỏ bé. Chỉ cần bạn thở ra cũng thấy buồn...

         
Read More

10 thg 10, 2014

Trống rỗng

Trước bốn ngày tôi bị tai nạn, tôi đã hứa với Hiền rằng tôi sẽ cùng cô ấy đến thăm những đứa trẻ mồ côi trong một ngôi chùa, nơi mà Hiền thường hay lui tới cùng các ni cô chăm sóc bọn trẻ. Tôi lại thất hứa thêm một lần nữa, tổng cộng ba lần tôi không thể đến thăm những đứa trẻ đáng thương đó được. Một lần do bận học, một lần họp nhóm đột xuất và lần này do tai nạn. Tôi rất tiếc vì điều đó. Không hiểu sao tôi lại nó một niềm thương cảm đặc biệt đối với những đứa trẻ ở đó đến như vậy. Tất nhiên mọi đứa trẻ đều cần tình yêu thương của chúng ta nhưng những đứa trẻ mồ cô hoặc bị cha mẹ bỏ rơi cần chúng nhiều hơn cả. Tôi hiểu mà.

Bởi vì tôi cũng bị bỏ rơi đây...
...


Tôi cảm thấy mình mất mác cái gì đó mà không sao tìm ra được đã bỏ mất cái gì trong lúc bản thân luây huây đi tìm sự ổn định trong cuộc sống. Khoảng trống trong cơ thể ngày càng to ra như ai đó đang ra sức thổi không khí vào một quả bóng bay. 

- Nó như thế nào? - Anh Dương hỏi.
- Em không biết nữa. Cảm giác như cả những nỗi buồn cũng bắt đầu trống rỗng.
- Anh không biết nói sao. Anh cũng không chịu được điều đó. Mong đó là cảm giác tạm thời thôi.
- Em cũng mong vậy. Nhưng nếu nó cứ tiếp tục phát triển thì sao?
- Thì coi đó là tài sản.
- Tài sản của em là khoảng trống không vô hình? Em có vẻ giàu có ghê.
- Sự giàu có đó được tính bằng sự trưởng thành của em thôi.

Sự trưởng thành? Tôi cảm thấy sợ hai từ này. Sợ, tức là tôi vẫn chưa hoàn toàn trống rỗng. Như vậy tức là đáng mừng? Tôi không biết nữa. Hầu như tôi chẳng biết cái gì cả. Có phải bắt đầu cảm thấy sự trống rỗng đang dần phát triển từ bên trong là khi đó con người ta bắt đầu trưởng thành phải không? Những người trưởng thành đều trống rỗng ở bên trông như vậy? Nghe thật là sợ. Như một chai nước để trên ngăn đá tủ lạnh không quá lâu vậy. Cứng cáp vỏ ngoài mà bọng nước ở bên trong. Nếu như mọi người đều như vậy thì họ đã sống như thế nào nhỉ? Họ sống qua hết mùa hè này đến mùa hè khác mà không bị tan chảy lớp băng cứng cáp bên ngoài hay sao? Chắc chắn là không bởi vì họ đã sống qua mỗi ngày mà bên trong chứa toàn sự trống rỗng. Đáng nể thật.

Tôi không rõ mình có những cảm giác kì lạ này từ khi nào. Nhưng chắc là nó đã ẩm ở bên trong tôi lâu lắm mà tôi không biết. Kể từ khi tôi học cách biết từ bỏ những thứ không thuộc về mình nữa. Như cắt bỏ một vết thương đã hoại tử ra khỏi cơ thể để nó không ăn lang sang những chỗ lành lặn khác. Là lúc tôi bắt đầu cảm nhận thấy sự trống rỗng. Tôi cảm thấy trong tôi mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng nó rõ nhất là từ khi tôi bị tai nạn và tôi buộc phải dừng lại guồng quay đang hoạt động của mình. Tôi bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn sự phát triển. Nó là một cảm giác kì lạ. Nó là một hỗn hợp của hụt hẫng, tiếc nuối, bất lực, đau đớn và cả nhẹ nhõm không nhiều

- Em không thấy thích thú gì nữa. Em không còn muốn yêu ai nữa. Em cũng không ham muốn hay chán ghét cái gì. Em hời hợt với tất cả. Tất cả luôn.- Tôi than thở
- Em phải làm gì đây?
- Chắc nó sẽ qua...

Còn nếu như nó không qua? Tôi buộc phải kết thúc nó. 

         
Read More

9 thg 10, 2014

Thang 10


1. Tháng 10 tặng tôi một vết thương 7 mũi chỉ may ở chân và cổ tay trái trật khớp do ngã xe máy. Tôi rất lấy làm cảm kích về điều đó. Không thấy may sao? Tôi không phải làm gì ngoài nằm một chỗ ở nhà và nhìn ngắm miếng bông băng trắng tinh khôi của mình. Thật tuyệt diệu khi một vết máu thấm cũng làm cho con người ta lâng lâng lên một cảm gáic muốn chết ngây ngất.

2. Cách đây vài ngày trong lớp Báo chí, chúng tôi được giảng viên cho hẳn một tiết học để báo cáo về chủ đề nghiên cứu lấy điểm giữa kì. Một nhóm hai cô gái, một cô chuyển giới thành trai chưa phẫu thuật và một cô gái "bình thường" đứng lên báo cáo đề tài nghiên cứu về người đồng tính và người chuyển giới. Sẽ chẳng có gì nói nếu như trong lúc các cô thuyết trình về đề tài của mình, những người ngồi phía sau rù rù cười mia mai. Sau đó, thầy đứng nhận xét một cách rất bảo thủ và cay nghiệt về đề tài của các cô. Thậm chí dùng những lời lẽ hết sức khó nghe. Đến giờ tôi vẫn không hiểu, người đàn ông đã tự hào được du học ở nước Nga xa xôi và tiến bộ kia lại đang giảng dạy môn Nghiên cứu khoa học sao có những tư tưởng lạc hậu đến vậy?

Tôi đã ngồi nhìn các bạn khóc và nghe những lời lẽ chói tai kia mà không thể đứng lên bảo vệ các bạn và cho chính bản thân mình. Tôi hèn hạ ngồi đó, cuối đầu sợ hãi...

3. Dạo này ngồi không nên tôi hay mơ mộng lắm. Lắm lúc ước gì mình quên sạch mọi thứ chó má trong suốt khoảng thời gian qua. Tôi muốn bắt đầu làm lại mình như một chiếc máy được nâng cấp lên phiên bản mới. Lúc đó, tôi sẽ sống cuộc sống bận rộn suốt ngày và tối về ôm mèo ngội cạnh người tôi yêu. Cùng nhấm nháp ly trà pha sữa tự làm nóng bốc khói vừa xem phim kinh dị.

Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận lớp lông mèo mềm mại trong lòng bàn tay mình chân thật khó tả. Tôi thậm chí còn có cảm giác môi mình đỏ ửng lên sau một chiếc hôn lâu. Tôi hoang tưởng nặng như thằng cha Kenny Sang quái quỷ nổ tung trời đất nào đó mà báo chí nhắc đến mấy ngày qua. Mà sao tôi thấy có động lực sống dễ sợ. Tôi, thần kinh đã có vấn đề thật rồi.



Read More

21 thg 9, 2014

Sau nửa tháng 9


1. Hồi đó tôi bị phỏng bô xe máy, vậy là suốt một thời gian tôi ngại đứng gần những chiếc xe vô cùng. Nhưng tôi không bỏ xe được vì tôi vẫn cần nó để đi học. Tuy vậy, mỗi lần lên xe ngồi, tôi vẫn dè chừng hết mức có thể mặc dù vết thương ở chân đã liền hẳn sẹo. Chỉ bởi vì tôi sợ sẽ bị bỏng lần thứ hai.

Hiện bây giờ, chuyện tình cảm của tôi cũng giống như vậy.

2. Các bạn trong lớp rủ rôi cùng chơi hụi không lời. Một kiểu tiết kiệm cùng nhau dựa trên sự tin tưởng. Đứa nào trong số đó cũng có ý định đổi điện thoại mới khi đồng ý tham gia trò tiết kiệm này. Tôi cũng đồng ý chơi nhưng không biết mục đích sử dụng tiền khi đến lượt mình được hốt hụi là gì.Tôi cầm chiếc Nokia 2700 classic cũ mèm xoay xoay trong tay. Có lẽ sẽ dùng số tiền đó mua một cây guitar và đăng ký lớp học đàn ở nhà văn hoá.

3. Tôi yêu cuộc đời của tôi nhưng con đĩ đó muốn chúng tôi chỉ nên là bạn.

4. Tôi là tôi không bao giờ đọc (chứ đừng nói đến tin vào) mấy cái cung hoàng đạo vớ vẩn. Không. Một chàng trai Ma Kết không bao giờ để ý tới mấy thứ ba xàm đó.

5. Tôi thề sẽ không bao giờ vui mừng khi bóc thăm trúng đề tài thuyết trình về đồ ăn nữa. Làm việc trong tình trạng bụng cồn cào đói mà trên màn hình laptop đầy rẫy những chiếc đĩa thức ăn hết sức gợi tình thiệt muốn chết quá đi mất.

6. Khi ai đó đang tức giận và liên tục muốn được giải thích, cách tốt nhất vẫn là giữ im lặng và đợi mọi thứ tạm lắng. Mình mà mở miệng ra thì cái gì mình nói cũng sai, cũng làm tình hình căng thẳng hơn. Thật!

Read More

4 thg 9, 2014

Please Don't Leave Me


Làm sao tôi muốn những gì thuộc về tôi sẽ bị tô đen trong cuộc đời của ai đó. Tôi sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trong bất kì câu chuyện ngày xưa nào mà họ kể. Tôi sẽ là phần sâu kín nhất ẩn sâu ngút ngàn trong kí ức họ mà nhắc nhớ đến tôi là điều không bao giờ xảy ra. Làm sao tôi muốn mình bốc hơi sạch sành sanh như chưa hề tồn tại khi mà tôi đã xuất hiện, đã từng là phần đời mà họ đã trải qua. Tôi không muốn bị lãng quên. Tôi không muốn là phần thừa khốn kiếp đeo bám lấy ai đó mà người ta chỉ muốn vứt bỏ.

Làm ơn đừng bỏ rơi tôi.


         

Read More

24 thg 8, 2014

From Slky



"Tôi rất muốn động viên nó vài câu, nhưng k sao tìm được từ ngữ nào cho thỏa xuể. Con người ta có thể khuyên nhủ, răn dạy nhau nhiều điều, nhưng vẫn còn là suông đối với những người đang gặp bế tắc lắm. 

Tôi nhớ chơi vơi những ngày nó vui vẻ, lần nào cũng hào hứng lí lắc kể chuyện cho mọi người nghe, qua cái góc nhìn rất láu cá của nó. 

Hm, nó phải tự lo cho mình thôi. Hơi to tát, nhưng cũng như 1 dân tộc bị áp bức vậy, phải tự đứng dậy, tự đấu tranh, tự giải phóng, chứ đừng mong trông hòng được vào số phận; lời khuyên, hay sự giúp đỡ của một ai khác. 

Sau cùng, trong cơn tuyệt vọng, mong rằng nó vẫn nhận ra, nó là 1 thằng trai 20 tuổi có bút lực rất dồi dào và độc đáo. Quá trẻ. Cậu còn trẻ lắm cậu giai ạ. Dưới vòm trời này, luôn có đủ thời gian để cậu làm 2 việc: những việc cậu thích và những việc cậu phải làm. Nên cậu nghe anh nhé, cứ dần dần, đừng vội. Cái gì phải đến thì r nó cũng sẽ đến thôi. Vấn đề, chỉ là thời gian."

         
Read More

19 thg 8, 2014

Note ngắn, nhạt và buồn


Ngày 19.08.2014



Nhìn thấy Win đi hướng ngược lại trong kính chiếu hậu xe máy trên đường đi học về. Tôi không kịp gọi và cũng không thấy có lý do để gọi. Chỉ thấy buồn. Người tôi thương đến từng cái nốt ruồi cũng thuộc mà giờ xa xôi đến nỗi vô tình lướt qua nhau trên phố cũng không nhận ra. 

         
Read More

17 thg 8, 2014

Thuốc an thần


Jasmine gọi điện hỏi tôi có còn dùng thuốc an thần mỗi đêm nữa không. Tôi đã nói dối cô ấy để cô không phải lo lắng về tôi thêm. Jasmine không có nhiệm vụ và trách nhiệm gì đối với tôi hết và việc làm phiền lòng cô (một cách gián tiếp) vì tôi thật là một điều tệ bạc. Nhưng việc dùng thuốc an thần xét thấy không tốt cho sức khoẻ và đặc biệt trong khoảng thời gian này liều lượng tôi dùng có phần tăng lên, rõ ràng không hay. Tội lại cần phải yêu thương bản thân mình hơn để còn lấp đầy khoảng trống vừa mất đi. Tôi quyết định ngưng dùng thuốc.

Tệ hại một điều là tôi không ngủ được. Tôi phát cáu lên vì điều đó. Đầu óc cứ miên mang suy nghĩ. Những suy nghĩ tiêu cực lại càng dày hơn lên. Tôi cố xua đuổi chúng bằng cách đọc một vài trang sách. Sách cũng không giúp ích được gì cho tình trạng của tôi. Chữ nghĩa rối loạn và tôi chỉ muốn kiếm dây treo mình lên khỏi sàn nhà. Ai đó bảo thủ dâm sẽ giúp ngủ ngon nhỉ? Đồ láo lếu!

...

Sáng nay, tôi thức dậy một cách cáu gắt sau vài ba tiếng đồng hồ ngủ trong chập choạng. Định đi pha cho mình một tách trà nóng uống cho tỉnh hẳn thì tôi thấy mẹ ngồi một mình trước ô cửa sổ mở nhìn ra khoảng sân trước nhà. Mẹ tôi chưa bao giờ trông như thế trước đây. Bà là người hoạt náo. Vào giờ này, thông thường bà đang bộ hành với khệ nệ bao bị các thứ trên đường từ chợ về nấu bữa ăn cho cả một ngày. Hoặc bà đã đi chợ về từ lâu, đang bận rộn trong bếp với nồi nồi chảo chảo nghi ngút khói. Hoặc mẹ tôi sẽ đi quét sân, vừa quét vừa trò chuyện với bà hàng xóm kế bên nhà...

Tôi chưa từng thấy mẹ ngồi thừ ra và trầm tư nghĩ ngợi như thế. Có phải mẹ đang nghĩ ngợi không? Tôi không biết. Có thể mẹ tôi đã đi xa đâu đó rồi. Mẹ không còn ở đây nữa. Có phải những tin nhắn tối qua mà mẹ bắt tôi đọc cho bà nghe từ chiếc điện thoại của ba đã biến mẹ thành một người phụ nữ kì quặc ngồi lặng im bên cửa sổ của buổi sáng ngày hôm nay không?

Mẹ tôi bảo bà chẳng ghen tuông gì cả. Khi một người bước qua tuổi năm mươi, tình yêu như một dạng nghĩa vụ. Vợ chồng sống không vì tình yêu mà vì tình nghĩa. Ba đã bỏ mặc mẹ trong những ngày tháng cô đơn nhất cuộc đời. Đôi lúc mẹ nghĩ, vợ của ba hẳn là con ma men kia rồi. Bởi nó mới là thứ đi cùng ông suốt quãng đời trung niên. Ông đã không có mặt khi mẹ sinh tôi ra. Ông đã không có mặt khi người khác ức hiếp mẹ. Ông cũng không có mặt khi mẹ tôi bệnh thập tử nhất sinh. Sau tất cả, ba từ bỏ rượu chè để về với mẹ cùng những căn bệnh mãn tính. Mẹ bảo, mẹ đã hết tình nghĩa với ba tôi rồi. Mẹ sống với ông chỉ bởi vì mẹ thương chúng tôi.

Vậy mà sáng nay tôi nhìn thấy mẹ ngồi mất hồn ở đó. Mẹ hẳn vẫn còn yêu ba. Yêu một cách tha thiết. Mẹ cũng ghen. Người ta chẳng thường bảo, còn ghen là còn yêu đó sao. Tình yêu không tắt đi khi những tổn thương từ đối phương dồn dập ập đến. Nó không biến mất mà chỉ chuyển từ trạng thái ấm nóng sang dửng dưng lạnh nhạt mà thôi. Một kiểu đại loại như, tôi yêu anh nhưng đó là chuyện của tôi. Tình yêu là dành cho anh nhưng tôi giữ lại cho riêng tôi. Không đưa nó cho anh - đó là cách tôi tránh tiệt những tổn thương.

Mẹ, phải thế không?

...

Nhìn mẹ ngồi cô đơn bỗng dưng tôi nhớ những ấu thơ. Tôi đã chỉ có mẹ theo suốt hành trình lớn khôn đó. Tôi đã từng rất ganh tỵ với lũ bạn vì chúng nó luôn được ba làm cho cái này, sửa cho cái nọ. Tôi đã từng mang cây bút tưởng đã hư vào lớp học luyện chữ mà bảo với tụi bạn một cách tự hào rằng ba tôi đã sửa lại nó cho tôi đấy. Tôi nói dối. Tôi đã tự hì hục sửa lại cây viết bị tắt mực của mình mà chẳng có ba kề bên hướng dẫn. Từ bé đến lớn, tôi chưa từng nhờ ba mình làm điều gì trừ tham dự những buổi họp phụ huynh. Tôi không có những dịp cùng ba mình thay bóng đèn hư trong nhà tắm, đi sửa chiếc TV hư hay vác cần đi câu những con cá to. Tôi không có những khoảng thời gian cùng ngồi với ba, nghe ông đọc một bài báo hay tranh luận về một quan điểm chính trị. Đơn giản hơn, chỉ là mỗi sáng cha con ngồi cùng nhau nhìn đường xe tấp nập, nhấp một ngụm trà tươi thơm lừng cũng không bao giờ có...

Bởi vì ba tôi đã chẳng theo sát hướng dẫn tôi suốt cả chặng đường tôi lớn lên. Bởi vì tôi chỉ ở cạnh mẹ và chỉ có mẹ. Thế nên tâm hồn tôi mới yếu đuối. Thế nên tôi chẳng đủ mạnh mẽ để quyết đoán cho số phận mình. Thế nên tôi trở thành một đứa kì dị. Tôi không đủ đàn ông để yêu một cô gái và không là đàn bà để yêu một người đàn ông. Bởi vì tôi có sự mền mỏng và sâu sắc của mẹ. Bởi vì tôi học từ một người phụ nữ sự mạnh mẽ và kiên cường  chứ không phải từ ba mình. Bởi vì tôi là một sản phẩm lỗi của một người cha vô tâm. Nên tôi quái thai hành động và dị dạng suy nghĩ. Tôi cầu siêu cho tâm hồn mình.

Tôi không trách ba mình. Tôi có mặt trên đời này, tôi sống một cuộc sống đủ đầy là nhờ có ông. Tôi không oán hận ba bởi một lẽ duy nhất, ông là ba của tôi. Nhưng tôi vẫn đau những nỗi đau âm ĩ khắp cơ thể như dòng máu ông đang chảy trong người tôi. Tôi tưởng mình đã quên những chi tiết nhưng thật ra cảm xúc sợ hãi và những tổn thương từ tuổi thơ vẫn đeo bám tôi đến tận bây giờ. Tôi không kể ra được  nhưng tôi đã khóc khi viết đến đoạn này đấy. Có hẳn hai viên nước tròn lăn ra từ mắt tôi chạy dài trên má. Khỉ gió!

Tôi cần những viên thuốc an thần!

         
Read More

...



Lạy Chúa, xin Ngài hãy ban cho con một lượng testosteron vừa đủ để con có thể cảm nhận đc những điều nơi nàng. 

A di đà men!

         


Read More

11 thg 8, 2014

Khoai Tây ở Khoai tây


 Đang? 
+ Tiến hành "cải thiện quan hệ" -.,- 
- Với? 
+ Người hay dỗi nhất thế giới :l 
- Ở? 
-
+ Mr. Potato
- Khác? 
+ Khoai tây chiên, ít nước sốt dở nhất mọi thời đại và những ly coca cỡ trung. 
Thực ra có cả bao thuốc nhưng giấu rồi :v
- Tóm tắt: 
+ Vui nổ trời. :))

         

Read More

7 thg 8, 2014

Xỏ khuyên



Việc con xỏ một bên lỗ tai để đeo khuyên xét thấy không phải là vấn đề lớn, mẹ ạ. Mẹ bảo nếu nhìn thấy, người ta sẽ đánh giá mình. Nhưng con lại nghĩ, việc đánh giá một ai đó qua vẻ bề ngoài hay những chi tiết nhỏ nhặt trên cơ thể họ chẳng hạn như khuyên tai hay một hình xăm thật là cạn nghĩ và ấu trĩ. Với những người như vậy thì mình còn quan tâm đến suy nghĩ của họ để làm gì? 

Người trên đời này nhiều vô kể mất cả cuộc đời cũng không sao gặp được hết. Con không nghĩ mình lại muốn dành thời gian làm hài lòng thị giác của vài người trong khi ngoài kia còn rất nhiều người sẵn sàng bên con mà không màng chú ý đến một cái chấm nhỏ tí teo trên trái tai. 

Con là đứa thích gì làm nấy mẹ ạ. Và nếu một cái khuyên tai thôi có thể giúp con phân định những người con gặp thì hời quá còn gì, phải không?


Read More

Fuckin' life




Read More

6 thg 8, 2014

...


Mất bao lâu để nhận ra bầu trời hôm nay thật đẹp?

         
Read More

3 thg 8, 2014

...


Tôi không nghĩ mình còn nợ gì ở anh ta. Tôi đã cố gắng yêu hết phần mình và giờ là lúc tôi tự giải thoát thân đến với tự do. Tôi yêu anh ta nhưng tôi cũng yêu tôi. Chẳng còn gì để tôi phải hối tiếc. Vậy tại sao anh ta vẫn còn đeo bám tôi như thể muốn vắt kiệt phần yêu còn lại vốn dĩ không thuộc về phần mình? 

Anh ta cần gì ở tôi chứ? Anh ta có tất cả rồi và dư thừa là đằng khác. Anh ta có một cô bồ ở Đà Lạt xa xôi. Gái Đà Lạt thì đẹp và dịu dàng phải biết. Anh ta có một "bà xã" trên mạng xã hội. Cô chuyên viên làm tóc 18 tuổi đỏm dáng và đáng yêu. Anh ta có một chàng võ sinh đẹp mã đồng tính sẵn sàng hiến dâng, ôm ấp. So với anh ta, tôi chẳng có gì. Anh ta vốn dĩ là tất cả, là yêu thương, là sự ưu tiên hàng đầu. Tôi đã dành cho anh ta phần hơn tình yêu của mình, phạm cả vào phần yêu dành cho bản thân và cả sự tha thứ anh ta không đáng có. Tôi đã nhận được gì ngoài sự tổn thương và chịu đựng? Chết tiệt thật, đéo có cái chó gì. 

Tôi muốn được yên.Tại sao anh ta không để cho tôi yên? 

Xin hãy làm ơn...

         

Read More

1 thg 8, 2014

Chuyện trai bao và vài điều linh tinh khác


1. Chuyện trai bao thì phải nói về trai bao trước rồi. Chả là tôi được người ta rủ đi làm trai bao với cái lý do "chuối nguyên nải" luôn là đi một mình họ sợ. Người ta bảo tôi làm trai bao vừa được sướng vừa được trả tiền nữa đấy. Nghe có kích thích không? 

Ai đang chờ đợi câu trả lời của tôi cho đề nghị đó nhỉ? Tôi đã không vội từ chối nhé. Kể ra thì làm trai bao cũng là một gợi ý hay hay để ghi vào "Danh sách những việc đã làm trước khi chết" của tôi lắm chứ. Nên tôi bảo để tôi suy nghĩ đã. Vì dù sao chuyện này cũng an ủi được một chút là bởi vì tôi... đẹp nên người ta mới rủ đi làm việc đó, đúng không? ha ha

2. Cuối cùng thì tôi cũng biết lý do vì sao cân nặng của mình vẫn hoài số 49. Số là dưỡng chất mà tôi ăn vào đã cuốn gói theo mớ tinh dịch lúc tôi thủ dâm mà đào tẩu ra khỏi cơ thể mất rồi. Chết tiệt thật! Ăn bao nhiêu cũng chẳng béo ra một vạch kí lô. Thủ dâm, thủ dâm, thủ dâm, thủ dâm suốt. Tôi nhất quyết sẽ không xem phim sex và tấy máy tay chân nữa (chỉ nốt hôm nay thôi).

3.  Hê, tôi thích cái cảm giác một đôi ngực đầy đặn chạm vào lưng mình. Tôi cá là lưng tôi còn nhậy cảm hơn cả lòng bàn chân ấy chứ. Tôi có thể cảm thấy được đường ngấn của những chiếc áo ngực nữa đấy. Nhưng thế quái nào mà những cô gái cứ thích ép sát bộ ngực khủng bố của họ vào lưng đàn ông vậy nhỉ? Quá đáng các cô có biết chúng tôi thích lắm không?

4. À, tình yêu của đàn ông là cái mà họ dùng để thò vào quần của phụ nữ. Thế nhé, đừng hỏi nữa.

5. Sexphone thật là thích!

         
P.S Sẵn tiện cho gửi ngón tay thối thay lời chào cho tháng 8 nhé! 
Read More

29 thg 7, 2014

...


Một ngày tháng Bảy trời mưa
Mẹ tôi chẳng đợi tạnh mưa ra đồng
Hoa cau rụng trắng trầu không
Mẹ nằm mẹ ngủ trên đồi cỏ xanh.

         
Read More

24 thg 7, 2014

...


"Nghiên cứu của ông Vosswinkel chỉ ra rằng chấn thương trong một vụ nổ giữa không trung đến từ ba nguồn, gồm sức ép của vụ nổ, sự giảm tốc mạnh khi phi cơ đang bay với vận tốc 800 km/h đột ngột bị dừng giữa không trung và tác động của vụ va chạm. Ngoài ra, việc mất áp suất trong cabin có thể gây giảm ôxy trong máu chỉ trong vài giây tại độ cao hơn 10.000 m, dẫn đến bất tỉnh. "Không ai còn tỉnh táo hoặc cảm nhận vụ rơi máy bay đó." 

Tôi bắt đầu thích hãng máy bay của Malaysia. Tôi thích mạo hiểm và cảm giác chết ngay tắp lự như vầy. Ờ hớ!

         
Read More

23 thg 7, 2014

...



Có quen không chợi? Tự dưng tui đang nằm mệt nhừ cái cô gái này sáp sáp lại, dụi đầu vô người tui rồi nằm xuống. Đoạn cổ tự nhiên chấp hai tay để lên mũi như cầu nguyện rồi nhắm mắt, thở đều đều. Cổ ngủ trong vòng tay tui đó chời ạ. Tui mệt mà nhìn người ta ngủ ngon là tui cáu lắm. Nhưng mà nhìn cô này ngủ tui thấy sao mệt mỏi của tui đâu biến mất hết trơn hết trọi hà. 

Nghe tiếng hơi thở của cổ đều đều như vậy, tự dưng tui suy nghĩ nhiều chuyện. Hẳn là chừng 4-5 năm nữa thôi là tui sẽ liên tục bị nghe hoài cái điệp khúc lấy vợ muôn thuở của bà, rồi của mẹ. Xong rồi tui cứ thấy tui lêu bêu mình ênh tới già với chiếc máy ảnh, với sổ tay rồi cặp quai chéo đi khắp nơi. Tui mà không làm một anh hướng dẫn viên du lịch ốm yếu hom hem thì chắc là một tay copywriter chân tay trạm trổ với một khuôn mặt rất chi đồng tính. Hoặc không làm gì cả, tui trở thành một gã chuyên bán heroin dạo cho mấy thằng nghiện già kiêm bảo kê mấy con điếm đứng đường. Rồi một lúc, tui sẽ rùng mình. Tui rùng mình theo cái kiểu mỗi lần đi tiểu xong ấy. Rồi ngở ngác, thảng thốt hỏi: đụ mẹ, vợ con tao đâu?


Nhớ hồi đó, một lần ghé nhà Win, tui vừa ăn mì gói vừa xem TV. Tới đoạn người ta chiếu cái viện dưỡng lão tình thương. Mấy ông bà già trong đó hoặc là bị con cháu vứt bỏ hoặc là không có ai thân thích chăm lo. Họ ở trong đó, có người không nhớ gì, có người nhớ tất cả mà nhìn cái cách họ cười thôi thấy sao cũng buồn hiu đến lạ. Xong, tự dưng tui quay qua hỏi ông anh:

- Hổng biết mốt em già có ai nuôi em hông nữa?

Rồi xong tui thấy mình cũng rươm rướm nước mắt. Chưa gì đã buồn vậy thì mấy ông bà già kia còn thế nào? 

Rồi cái tui tự dưng thắc mắc. Không biết có cái hội nào lập lên trên facebook như hội yêu động vật không ha. Để mai mốt tui già, cái tui nhờ người ta chụp hình tui méo mó bẩn thỉu lên trên mạng. Dưới hình ghi dòng chữ: "Ông già bị bỏ rơi, tìm thấy ở gầm cầu trong tình trạng khoẻ mạnh. Đã chích ngừa phòng bệnh, cần tìm người tốt bụng nhận nuôi"...

         
Read More

20 thg 7, 2014

Ngày hôm nay


1. "Để quần lót dưới gối nằm"- đó là cách bà bảo tôi làm khi tôi phàn nàn dạo này cứ hay giật mình thức vào giữa đêm và khó mà ngủ lại. Tôi làm theo, thật là tuyệt vời, tôi ngủ một mạch đến 6 giờ kém 5 không giật mình, không mộng mị. Tôi phát hiện mình bị viêm họng và có một chút sốt nhẹ. Cái gì cũng phải có cái giá của nó cơ mà. Tôi thức dậy, thủ dâm sau đó gập bụng vài ba cái rồi súc miệng bằng nước muối. Thật là thảnh thơi! Chẳng mong buổi sáng nào lại tốt lành hơn thế!

2. Tôi mang chiếc áo khoác hôi hám và bụi bậm của mình đi giặt. Tôi biết chiếc áo này bẩn rất lâu rồi giờ mới có động lực mang nó đi giặt. Mùi nước xả vải làm tôi dễ chịu giống như cảm giác khi đốt một cây nến thơm vậy.

3. Trong lúc thảnh thơi khi chờ nước xả vải ngấm vào chiếc áo thần thánh. Tôi đã nảy sinh một ý tưởng điên rồ. Tôi đem chai sting dâu đổ ra một chiếc cốc lớn và cho sữa đặc vào khuấy đều trên nền nhạc cầu siêu trong phim All about Lyly Chouchou . Tôi cảm giác như mình một bartender phá hoại vậy. Cuối cùng thì tôi nhấp một ít hỗn hợp điên rồ đó, thấy nó cũng không tệ một chút nào và đem số còn lại trong ly đổ hết xuống bồn cầu. 

4. Tôi đi cắt tóc. Tôi đã định sẽ nuôi tóc để uốn xoăn nhưng cuối cùng thì cũng quyết định đi cắt nó đi. Tôi lười chờ đợi. Nhờ vậy, tôi có một cái đầu chẳng liên quan gì đến toàn bộ khuôn mặt của mình.

5. Tôi không ngờ mình đã đến cái tuổi mà gặp một đứa nhỏ phải phân vân không biết nên gọi nó là "em" hay là "con".

6. Cổ họng tôi rất đau và đột nhiên lại mất tiếng. Rất may là tôi đã tắt tiếng. Cuối cùng thì tôi cũng có cái lý do để không phải nói chuyện với bất kì ai. Tôi thật chỉ muốn có một cái công tắc đặt âm trong người. Để nếu muốn nói thì bật lên và muốn im thì bật xuống. Khỏi cần mong bệnh hoạn làm gì cho cực thay. Vì cái thời này, hầu như chẳng ai còn thèm lắng nghe người khác nói.

         
Read More

15 thg 7, 2014

...





"Tôi nghĩ, mình vẫn thích hợp với những kiểu không gian như trên tàu xe, đông đúc người nhưng không phải liên quan đến ai. Giao tiếp là hành động khó khăn. Tiếp nhận tình cảm là việc nên dè chừng. Luôn thấy khó khăn khi phải đối mặt với người quen, đành lòng tỏ ra hời hợt, là nỗi buồn không thể sẻ chia. Bạn phải hạn chế đụng chạm, để tránh mọi tổn thương. Đôi lúc trong cuộc sống, chúng ta cứ phải trốn chạy như vậy…

Trên xe, ngồi giữa những người xa lạ, không ai chú ý đến ai. 

Bạn chỉ là riêng mình thôi. Không ai bận tâm dò xét xem bạn đang nhai kẹo hay đọc tiểu thuyết, đã từng làm điều gì xấu hổ chưa, gia đình tan nát thế nào, có ngoan ngoãn không, có tư tưởng gì không lành mạnh hay lệch lạc giới tính không. Cũng không phải nghe những câu chuyện khó hiểu. Trên một chuyến xe, mỗi người là một thế giới, phần lớn đều ngủ hoặc ngồi lặng lẽ, không ai gây khó khăn cho bạn. Bạn rất thoải mái, mắt chỉ khẽ mở, đôi lúc có nỗi buồn thoảng qua. Nhưng không ai chạm vào bạn, bạn không phải đề phòng. Chỉ ngồi thế, nhìn cảnh vật lướt qua ô cửa kính, tận hưởng sự trốn chạy êm đềm.

Tôi nghĩ, mình vẫn muốn đi xa. Như ngồi trên chuyến xe này, bắt đầu một cuộc sống mới…"




         

Read More

13 thg 7, 2014

Win


Hôm qua, khi ngồi trên ghế đá trước sân trường Đại học để chờ D qua rước, tôi đã mở điện thoại của mình để đọc hết những tin nhắn miệt thị mà Win đã gửi cho tôi. Những tin nhắn của ngày cuối cùng trước khi khai tử tình yêu đó , tôi lưu lại hết trong điện thoại. Tôi không có can đảm để mở chúng ra đọc bất kể lần nào và cũng không đủ can đảm để xoá chúng đi. Chúng cứ ở trong đó như cục đá nặng nề đè lên lòng tôi. Tôi sợ nếu tôi xoá nó đi, tôi sẽ lại tìm đến Win của tôi để lại chịu đựng những ngày tháng đau khổ và ngờ vực. Tôi cũng sợ nếu tôi mở nó ra đọc, những vết thương chưa kịp liền lại sẽ tiếp tục toét loét ra.

Ấy vậy mà ngày hôm qua, tôi đã mở ra đọc để có can đảm đi đến nhà D. Tôi chỉ đọc chưa đến một phần ba tổng số tin nhắn của ngày hôm đó vậy mà trên đường đi với D, tôi đã không thể cầm được nước mắt. Và khi D ôm tôi thật chặt, tôi đã khóc nức nỡ như một đứa trẻ. Tôi chui rúc vào lòng anh mà khóc tu tu. Ướt cả tấm chiếu của anh, ướt cả tay của anh. Nỗi đau giống như đang bóp lấy cổ tôi. Đầu tôi trống rỗng và mờ mịt. Mắt ngấn nước và cổ họng tôi run run rên rĩ. Tôi vừa khóc vừa lí nhí nói lời xin lỗi với D. Anh ôm tôi, lau nước mắt:

- Không sao mà. Còn khóc là còn lương thiện.- rồi anh cười.

Tôi không biết làm sao mình lại khóc nhiều đến như vậy. Giống như lúc đó, người bên cạnh D không phải là tôi vậy. Tôi rõ ràng là rất mạnh mẽ. Tôi giấu giếm sự xấu hổ của mình như những con mèo. Vậy mà hôm nay tôi phơi bày chúng ra cho người tôi mới gặp mặt lần đầu tiên nhìn thấy. Thật là xấu hổ!
...

Cảm giác của tôi đã hại chết tôi rồi. Cảm giác về căn nhà của D khiến tôi nhớ tới nhà của Win. 

1. Nhà Win không nhiều sách đến như vậy, nhà Win của tôi trống trơn mà nếu trời mưa lớn kiểu như ngày hôm qua, anh phải bỏ ngủ để lau dọn nhà ngập nước. Nhà anh toàn đồ võ và dụng cụ dậy dưỡng sinh. 

2. Nhà Win không có mùi của áo ẩm chưa khô, nhà Win có mùi của anh. Nhà Win không hẳn bừa bộn nhưng hễ có tôi đến là anh bối rối dọn dẹp ngay, lau lau dọn dọn vừa làm vừa nói:

- Anh bận mấy ngày nay nên không có dọn dẹp nhà cửa. Em vào nhà thì mang dép để khỏi dơ chân.

2. Nhà Win không có coca, anh mua cả một thùng sting dâu. Bao giờ có tôi vào anh cũng chạy đi mua đá. Sau đó, cả hai cùng ăn mì hoặc đôi khi là cháo ăn liền vừa xem truyền hình vừa uống thứ nước ngọt có gas ấy. Nhớ mấy ngày sau khi chia tay, chị phát thanh viên đài VOV cùng học chung lớp với tôi thấy tôi tu dở chai sting dâu liền nói:

- Chai này toàn hoá chất không em à. Hôm bữa chị đọc báo thấy người ta bảo họ mua chai không về rồi đổ hoá chất vào để bán. Chai này bán sỉ cho quán có ba ngàn một chai còn chai C2 thì một ngàn sáu. Vậy mà người ta bán ra đến mười mấy ngàn...

Vậy mà tôi sót. Không phải vì phải bỏ đi chai sting dâu mà là không biết Win có đọc được bài báo ấy không và anh có còn mua thứ nước này để ở trong nhà.

3. Win cũng không ngủ giường. Anh chải chiếu ngủ ở dưới đất. Những hôm tôi đến ngủ, anh lót thêm ở chỗ tôi một miếng lót chuyên dụng để tập yoga. Trước thì chỉ có một chiếc gối, sau anh mua thêm một chiếc nữa cho tôi. Bao giờ đến tôi cũng ôm chiếc gối đó. Dụi dụi má vào rồi hùng hồn tuyên bố:

- Cái gối này là của em.

Không biết một tháng qua không còn tôi, cái gối đó giờ thuộc quyền sở hữu của ai?

4. Tôi không bao giờ ăn gì khi đến nhà Win. Để khi đến đó tôi sẽ được cùng anh ăn mì gói. Bởi sau này anh không được khoẻ nên mua cháo ăn liền, tôi cũng ăn cùng anh. Những ngày trước lúc chia tay, chúng tôi lục đục, Win không ăn cùng tôi nữa. Khi tôi đến thì anh bỏ ra ngoài rất khuya mới về và thường đã bỏ vào bụng cái gì đó. Và luôn luôn nôn thóc nôn tháo khi về đến nhà. Riêng tôi, vẫn giữ nguyên thói quen nhịn đói đến nhà anh. Tôi nghiện những gói mì.

Tôi đã từng bảo tôi là người rất dở hơi và ngốc nghếch. Nên có một lần anh đón tôi trễ, đói đến ngất đi nên tôi vào một quán cơm ăn vội. Lúc anh đến đón thì tôi cũng vừa tính tiền xong. Thấy thế nên anh hỏi:

- Em vừa ăn ở quán đó à? Chỗ này bán mắc lắm anh không dám ăn. Thôi lên xe mau anh chở về.

Bởi vì thế mà anh hay ăn mì phải không? Tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã ăn cơm ở quán ấy. Không, tôi thấy thật có lỗi vì đã ăn cơm trong lúc để dành dụm tiền gửi về cho mẹ ở quê anh phải ăn mì suốt ngày này sang ngày khác. Từ lúc đó trở đi, tôi tự hứa là sẽ chẳng bao giờ ăn gì trước khi đến nhà anh. Cùng anh ăn mì là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để chia sẻ phần nào khó khăn trong cuộc sống của anh. 

5. Win tôi không biết viết kịch bản. Anh chỉ quẩn quanh với mấy cái giáo án. Anh cũng không có đủ kiến thức rộng lớn nếu như tôi hỏi anh nội dung về một cuốn sách nào đó hay dễ dàng nói ngay tên tác giả của một bức tranh vẽ trên tường. Anh còn rất đãng trí vào nhầm cột điểm trong học bạ của học sinh. Vậy mà tôi vẫn thương anh.

6. Win của tủa tôi thờ một ông Phật tổ của nghề võ trang trọng trên một chiếc bàn. Anh chẳng bao giờ cho tôi hôn anh trước mặt bức tượng kia. Lúc nào cũng đẩy tôi ra, làu bàu:

- Em kì quá. Phật nhìn kìa!

7. Win hay phàn nàn vì tôi để cặp hay áo khoác không đúng chỗ. Cái này ở chỗ này, chiếc áo phải treo ở chỗ kia. Anh giúp tôi dọn dẹp.
...

D bảo tôi trước lúc về hãy ôm anh một cái. Tôi đã ôm anh. Nhưng tôi không có chút cảm giác nào cả. Tôi đã ôm anh thật chặt với cảm giác vay mượn từ tấm lưng của Win, mùi tóc của Win và cả nhịp tim của anh ấy. Tôi đã ôm người khác với nước mắt tiếc nuối của bản thân mình. Về sự bất lực và yếu nhược không thể giữ nổi được tình yêu. Từ lúc bước vào nhà của D và ngồi trên tấm chiếu của anh, hít thở mùi phòng ốc và nhìn ngắm cách bày biện đẹp đẽ của căn phòng ấy, tôi đã biết rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có thể yêu được ai nữa cho đến khi sự trưởng thành có thể gõ cửa bước vào. Tôi đã dốc hết trọn vẹn sự ngây thơ của mình cho Win mất rồi và giờ thì tôi vẫn chưa đủ trưởng thành để yêu một ai khác.

Tối hôm đó tôi đã gọi cho Win vào lúc 11 giờ đêm. Hai cuộc gọi nhỡ. Hai tin nhắn tự động được gửi đến từ anh:

- Tôi đang bận. Tôi sẽ gọi lại cho bạn sau.

P/S: Ai đã đọc entry này của tôi và chịu đựng sự cẩu thả và hỗn độn không thể chịu nổi đến tận những dòng chữ cuối cùng này thì làm ơn hãy nắm giữ bài học sau: Đừng bắt một ai dùng tình yêu để chấp nhận những tổn thương từ bạn rồi bắt họ từ bỏ tình yêu đó, vì đó sẽ là nỗi đau gấp bội. Tôi đang phải chịu đựng những nỗi đau gấp bội phần đó và xin hãy lấy tôi làm ví dụ cho người phải chịu sự hờ hững và phản bội từ người mình yêu nhất mà sửa chữa sai lầm, nghe không?

         
Read More

10 thg 7, 2014

Nhóc của anh


Tôi không biết phải làm cách nào để xoá bỏ tất cả những hình ảnh của người đó ra khỏi đầu. Tôi rất muốn làm như vậy, thật sự rất muốn. Tỉ như có một ngày giật mình thức dậy, nghe ai đó nhắc tới một cái tên. Tôi ngơ ngác hết sức rồi hỏi lại: Ủa người đó là ai vậy? Tôi có quen không? Người đó đã làm gì tôi mà sao tôi không nhớ gì vậy cà? Và khi không bói ra được câu trả lời nào, tôi sẽ tự gõ khẽ vào đầu mình, cười bản thân thật ngốc vì tự dưng lại quá để tâm đến một người dưng.

Đó chắc chắn là một buổi sáng tuyệt vời biết bao nhưng tiếc rằng đó không phải là buổi sáng của ngày hôm nay. Vì suốt tôi hôm qua tôi đã chẳng thể nào chợp mắt được, trong đầu cứ vẩn vơ hình bóng của người cũ. Và khi chút ánh nắng đầu ngày lọt qua khe cửa sổ thì một lúc chợp mắt mệt mỏi là nguồn cơn của sự buồn bã đeo bám suốt buổi sáng ngày hôm nay. Tôi lại mơ thấy anh...

Tối qua, khi anh D nhắn vào màn hình máy tính của tôi dòng chữ:

- Hãy chờ anh 5 phút được không? Đừng ngủ khoè nhé nhóc của anh.

Tôi đã bật khóc hù hụ như một đứa trẻ. Tôi thấy xấu hổ khi tôi nói ra điều này. Tôi là một cậu trai mà giữa đêm tôi lại bất lên khóc nức nỡ chỉ vì có người đã gọi tôi ba từ "nhóc của anh". Tôi lại càng thấy khó chấp nhận hơn khi mình đang nói chuyện với một người đàn ông mà lại để đầu óc của mình quẩn quanh cùng kỉ niệm với một người đàn ông khác. Nhưng biết là sao được khi tôi chỉ mới chia tay người tôi yêu chưa lâu. Người quan trọng đến thế đối với cuộc đời tôi. Và hơn nữa, tôi chỉ là một gã trai trẻ 20 tuổi chưa hoàn toàn lớn khôn và tự chủ. Tôi không biết cách kiểm soát cảm xúc của mình. Bấy nhiêu đó liệu có thể cảm thông đối với những giọt nước mắt của tôi không? Nếu được thì cho tôi thú nhận nhé. Tôi lại nhớ tới Win.

Một lần sau khi làm tình, anh nằm ôm tôi rất chặt. Tim anh đập thình thịch và mồ hôi anh chảy như tắm. Anh chẳng bao giờ để tôi bật quạt sau khi làm tình. Anh bảo như thế tôi sẽ bị bệnh. Thay vào đó, anh ôm tôi chặt hơn, người anh nóng như cục than đang cháy và tôi cũng thế. Vậy mà hai kẻ trần truồng nằm ôm nhau chặt cứng. Giống như thể nếu như anh buông tay tôi ra để tôi chạy đi bật quạt thì gió sẽ khiến tôi tan ra vậy. Và tôi còn nhớ, tôi chả bao giờ quên bất kì chi tiết nào, vào lúc đó, tôi đã hỏi anh một câu thật khẽ:

- Em là gì của anh?

- Em là nhóc của anh.

- Sao lại là nhóc của anh? Nhóc là gì chứ? Anh trả lời lại đi, em là gì của anh?

- Hmmm, em là nhóc của anh.

Tôi dỗi, nằm quay lưng. Anh xoay người tôi lại. Hôn khắp mặt tôi. Anh hôn lên khắp tráng, hôn lên hai đôi mắt, anh hôn lên khắp má, lên môi, cằm, tai rồi anh cắn thật đau vào mũi tôi. "Thằng nhóc con". Tôi không thích bị gọi là nhóc này nhóc nọ, tôi không thích ai gọi tôi như thế. "Nhóc" hay "bé" chả phải là danh từ để những bọn trẻ trâu yêu đương chóng vánh gọi nhau thôi ư? Tôi không muốn tình yêu của mình chết yểu như vậy. Nó phải sống và sống thọ cơ. Hơn nữa, anh đã suy nghĩ một thoáng rất lâu để nghĩ ra từ "nhóc của anh" trả lời câu hỏi của tôi. Như vậy có nghĩa là anh không thật lòng yêu tôi đúng không? Chắc chắn là như vậy vì mãi về sau anh vẫn trả lời an toàn như vậy khi tôi hỏi anh câu hỏi tương tự.

Anh D bảo với tôi:

- Nhóc để anh thương chứ không phải để ám chỉ một người đàn ông chưa trưởng thành.

Từ "nhóc" còn có nghĩa như vậy nữa ư? Sao trước nay tôi không biết? Win cũng không nói cho tôi biết. Anh rất hay gọi tôi là nhóc, anh thay từ "em yêu" bằng "nhóc yêu" để gọi tôi. Vậy từ nhóc đó của anh là để ám chỉ rằng tôi là để anh thương hay là một người đàn ông chưa trưởng thành khiến anh chán ghét? Tôi buồn quá. Tôi đã sống trong sự ngờ vực chính mình tạo ra quá lâu để không còn minh mẫn nhận ra ý nghĩa từ những gì đơn giản nhất xung quanh mình. Tôi đã để vụt mất tình yêu của bản thân mình, đã trách móc người đó rất nặng lời chỉ bởi vì trong cơn tức giận anh không kiểm soát được lời nói. Tôi chỉ ước giá như được trở lại mà lẽ dĩ nhiên là không bao giờ có, tôi sẽ không dỗi hờn trẻ ranh như thế nữa mà sẽ vui vẻ gật đầu, hôn thật kêu lên đôi má người yêu:

- Đúng rồi, em là nhóc của anh.

         
Read More

5 thg 7, 2014

Lời trần thứ số 30

MỌI THỨ HÃY CÒN CHƯA MUỘN

Đô Ti rụt rè viết những dòng chữ đầu tiên vào khung chat của tôi. Tôi không thấy mặt cậu nhưng những dòng chữ hiện lên trên màn hình tố cáo rằng, mặt chủ nhân của chúng đang đỏ lựng lên cả như đã uống quá nhiều rượu táo. Cậu nói với tôi rằng liệu tôi có giận không khi cậu nói ra sự thật này. Cái sự thật mà rất có thể sau khi cậu nói xong, tình bạn dựng xây giữa chúng tôi sẽ vỡ vụn ra. Và cậu, bằng sự nảy nở không thể kiểm soát được, bằng tất cả sự bập bùng rực đỏ trong lòng. Lầu đầu tiên trong đời, cậu thích một ai đó đến như vậy. Tôi, có lẽ nào, dùng sự dễ thương nhiều nhất có thể mà chấp nhận cậu không?

Cậu có biết không, cậu bé? Cái người mà cậu dùng chân thành để trao đi là một kẻ chẳng ra gì cả. Cậu có biết không cậu bé, rằng hắn giờ đây còn hèn hạ và gớm ghiếc đến mức tự thương lấy mình cũng cảm thấy hổ thẹn thì còn dám yêu ai? Cậu có biết tôi đã trải qua những gì trong cuộc đời của tôi không? Cậu yêu chỉ để yêu thế thôi ư? Cậu có biết cứ mỗi đêm tôi lại đi gạ gẫm một ai đó để chat sex với mình không? Tôi rên rĩ khĩ khầm trong sung sướng tự tạo. Tưởng tưởng một vòng tay và giả vờ đê mê trong những khung cảnh tưởng tượng ra trong đầu. Từ ngữ văng tục, thô bạo, kinh tởm và khủng khiếp. Cậu không thấy tôi đã dâm đãng và đáng thương như thế nào đâu.  

Ấy vậy mà cậu còn dây vào. Cậu có biết tôi đã đứng đợi suốt 3 tiếng đồng hồ trong góc tối trước cửa nhà của người tôi yêu chỉ để nhận những sự xua đuổi qua những dòng chữ trên màn hình điện thoại của anh ta hay không? Cậu có biết cứ mỗi lần chạy xe trên đường mà nghĩ đến người cũ, tôi lại phải dừng lại, úp mặt vào đầu xe khóc nức nỡ? Cậu có biết tôi hạ tiện đến mức ngu ngốc khi gần như đeo bám, cầu xin tha thứ cái người đã hết lần này đến lần khác giày vò và làm tổn thương tôi? Cậu có biết đến những vết thương trong lòng tôi, những vết loét hẩm sâu nhạy cảm. Một ánh nhìn, một mùi thơm, một khung cảnh quen thuộc,... hiện lên trong con ngươi cũng khiến nó toét loét ra, máu rỉ rả chảy. Bốc mùi buồn thương đến phát rướm nước mắt.

Cậu bé ạ, khi quyết định yêu một ai. Cậu phải tìm hiểu thật kĩ đối tượng mà cậu yêu. Cái thế giới này cực kì tàn nhẫn cậu có biết không? Tàn nhẫn cho những người như chúng ta này. Những người khác biệt với những người khác. Ẩn nấp trong vỏ ngoài cứng cáp tạo dựng tạm thời. Những tổn thương bập bùng cháy ở bên trong. Có người cố gắng mạnh mẽ, có người không thể mạnh mẽ và cũng có người yếu đuối đáng thương. Tất cả họ ẩn mình trong đám đông, xung quanh những người khác. Nhiều lúc tôi thấy chúng ta thật đặc biệt. Chúng ta có siêu năng lực nhưng các dị nhân trong phim X-men. Siêu năng lực của chúng ta là yêu thương người cùng giới. Thế thì có gì sai nhỉ? Yêu một ai đó là có tội hay sao mà đau lòng thay, năng lực này không người "thường" nào chấp nhận. Họ ghét bỏ, họ khinh thường, họ muốn chúng ta biến đi khỏi thế giới này. Đúng, Trái đất này là của họ và họ muốn chúng ta CÚT đi. Biến mất, tàn hình hoặc bằng cách nào đó. Cút đi khỏi họ và những đứa con của họ. Chúng ta là rác rưởi, chúng ta làm vấy bẩn Trái đất và làm lây lang bệnh dịch cho những người khoẻ mạnh. 

Có người vì gia đình phát hiện ra đồng tính mà bị đưa đi "chữa bệnh". Bị chính người thân mình quất roi vào người để trục xuất "con ma" ra khỏi người. Có người bị đốt cháy, nhốt trong nhà để sám hối mà dẫn đến khủng hoảng, trầm cảm. Có người làm việc vất vả, dành dụm cả đời để đi chuyển giới làm chính mình. Để chính thức yêu người họ yêu. Thế mà trở về làm con người khác, xã hội không công nhận và người yêu mình vứt bỏ. Có người bị gia đình ép buộc phải đi cưới vợ. Nửa đêm chạy ra khỏi nhà vì thấy kinh khủng khi chạm vào da thịt đàn bà. Có người cam chịu ngần ấy năm, có gia đình hạnh phúc, có con cái đáng yêu mà nửa đêm vẫn đăng đàn rên khóc cho số phận. Có người chịu không nổi, quẫn bách quá mà tự tử. Cũng có những người như tôi, yêu như trộm cướp. Nửa đêm mới dám đến nhà người yêu, bịt kín mặt mày để chẳng ai nhận ra. Đến cả làm tình cũng không được rên la thoả mãn. Đến khi bị bỏ rơi, tổn thương tinh thần nặng nề cũng chẳng dám tìm ai kêu cứu.

Người ta nói người đồng tính yêu vội vã lắm. Họ chỉ biết đến tình dục. Họ chẳng chung tình với ai đâu. Ai nói như thế? Ai đã làm người đồng tính, đã trải qua yêu thương mà dám nói như thế? Đã trải qua tổn thương như chúng tôi chưa, đã phải chịu đựng như chúng tôi chưa? Đã đầu hàng với số phận mình và mặc cho nó đưa đẩy chưa? Chúng tôi đã bất lực mà giao phó cuộc đời mình cho các người. Chúng tôi chẳng có lựa chọn nào cả chỉ bởi các người quá đông và hung hãn. Chính nỗi sợ và suy tưởng của các người. Sự ích kỷ của các người đã khiến cho cuộc đời của chúng tôi nhuộm màu đen tối. Chính các người đấy chứ còn ai khiến chúng tôi ra nông nổi đó mà giờ lại đánh giá chúng tôi?

Này cậu bé, tôi không xứng đáng với cậu. Tôi chẳng xứng đáng với ai cả. Đời tôi hỏng rồi. Tôi quá trẻ mà không biết sử dụng. Tôi cũng chẳng thiết sử dụng nữa. Đời này còn mấy cái vui mà cần đi qua. Nhưng cậu thì khác, cậu có thể cứu được cậu. Còn kịp mà. Cậu chỉ cần yêu một cô gái trong số những người đeo đuổi cậu. Bọn con gái thích chúng ta. Những cậu trai sạch sẽ, đẹp đẽ và tốt bụng. Bọn gay nào chẳng thế. Chọn một đứa mà yêu đi. Tình chị em cũng được. Có tàn nhẫn không ấy à? Có! Nhưng có hề gì. Chính họ tàn nhẫn với chúng ta trước. Một chút nhỏ để trả thù thỉ đã thấm gì. Hãy yêu chúng nó, đó là cách tốt nhất để cậu quên tôi và cứu rỗi cuộc đời mình.

Hãy làm ngay đi...
... khi mọi thứ hãy còn kịp lúc.

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena