13 thg 7, 2014

Win


Hôm qua, khi ngồi trên ghế đá trước sân trường Đại học để chờ D qua rước, tôi đã mở điện thoại của mình để đọc hết những tin nhắn miệt thị mà Win đã gửi cho tôi. Những tin nhắn của ngày cuối cùng trước khi khai tử tình yêu đó , tôi lưu lại hết trong điện thoại. Tôi không có can đảm để mở chúng ra đọc bất kể lần nào và cũng không đủ can đảm để xoá chúng đi. Chúng cứ ở trong đó như cục đá nặng nề đè lên lòng tôi. Tôi sợ nếu tôi xoá nó đi, tôi sẽ lại tìm đến Win của tôi để lại chịu đựng những ngày tháng đau khổ và ngờ vực. Tôi cũng sợ nếu tôi mở nó ra đọc, những vết thương chưa kịp liền lại sẽ tiếp tục toét loét ra.

Ấy vậy mà ngày hôm qua, tôi đã mở ra đọc để có can đảm đi đến nhà D. Tôi chỉ đọc chưa đến một phần ba tổng số tin nhắn của ngày hôm đó vậy mà trên đường đi với D, tôi đã không thể cầm được nước mắt. Và khi D ôm tôi thật chặt, tôi đã khóc nức nỡ như một đứa trẻ. Tôi chui rúc vào lòng anh mà khóc tu tu. Ướt cả tấm chiếu của anh, ướt cả tay của anh. Nỗi đau giống như đang bóp lấy cổ tôi. Đầu tôi trống rỗng và mờ mịt. Mắt ngấn nước và cổ họng tôi run run rên rĩ. Tôi vừa khóc vừa lí nhí nói lời xin lỗi với D. Anh ôm tôi, lau nước mắt:

- Không sao mà. Còn khóc là còn lương thiện.- rồi anh cười.

Tôi không biết làm sao mình lại khóc nhiều đến như vậy. Giống như lúc đó, người bên cạnh D không phải là tôi vậy. Tôi rõ ràng là rất mạnh mẽ. Tôi giấu giếm sự xấu hổ của mình như những con mèo. Vậy mà hôm nay tôi phơi bày chúng ra cho người tôi mới gặp mặt lần đầu tiên nhìn thấy. Thật là xấu hổ!
...

Cảm giác của tôi đã hại chết tôi rồi. Cảm giác về căn nhà của D khiến tôi nhớ tới nhà của Win. 

1. Nhà Win không nhiều sách đến như vậy, nhà Win của tôi trống trơn mà nếu trời mưa lớn kiểu như ngày hôm qua, anh phải bỏ ngủ để lau dọn nhà ngập nước. Nhà anh toàn đồ võ và dụng cụ dậy dưỡng sinh. 

2. Nhà Win không có mùi của áo ẩm chưa khô, nhà Win có mùi của anh. Nhà Win không hẳn bừa bộn nhưng hễ có tôi đến là anh bối rối dọn dẹp ngay, lau lau dọn dọn vừa làm vừa nói:

- Anh bận mấy ngày nay nên không có dọn dẹp nhà cửa. Em vào nhà thì mang dép để khỏi dơ chân.

2. Nhà Win không có coca, anh mua cả một thùng sting dâu. Bao giờ có tôi vào anh cũng chạy đi mua đá. Sau đó, cả hai cùng ăn mì hoặc đôi khi là cháo ăn liền vừa xem truyền hình vừa uống thứ nước ngọt có gas ấy. Nhớ mấy ngày sau khi chia tay, chị phát thanh viên đài VOV cùng học chung lớp với tôi thấy tôi tu dở chai sting dâu liền nói:

- Chai này toàn hoá chất không em à. Hôm bữa chị đọc báo thấy người ta bảo họ mua chai không về rồi đổ hoá chất vào để bán. Chai này bán sỉ cho quán có ba ngàn một chai còn chai C2 thì một ngàn sáu. Vậy mà người ta bán ra đến mười mấy ngàn...

Vậy mà tôi sót. Không phải vì phải bỏ đi chai sting dâu mà là không biết Win có đọc được bài báo ấy không và anh có còn mua thứ nước này để ở trong nhà.

3. Win cũng không ngủ giường. Anh chải chiếu ngủ ở dưới đất. Những hôm tôi đến ngủ, anh lót thêm ở chỗ tôi một miếng lót chuyên dụng để tập yoga. Trước thì chỉ có một chiếc gối, sau anh mua thêm một chiếc nữa cho tôi. Bao giờ đến tôi cũng ôm chiếc gối đó. Dụi dụi má vào rồi hùng hồn tuyên bố:

- Cái gối này là của em.

Không biết một tháng qua không còn tôi, cái gối đó giờ thuộc quyền sở hữu của ai?

4. Tôi không bao giờ ăn gì khi đến nhà Win. Để khi đến đó tôi sẽ được cùng anh ăn mì gói. Bởi sau này anh không được khoẻ nên mua cháo ăn liền, tôi cũng ăn cùng anh. Những ngày trước lúc chia tay, chúng tôi lục đục, Win không ăn cùng tôi nữa. Khi tôi đến thì anh bỏ ra ngoài rất khuya mới về và thường đã bỏ vào bụng cái gì đó. Và luôn luôn nôn thóc nôn tháo khi về đến nhà. Riêng tôi, vẫn giữ nguyên thói quen nhịn đói đến nhà anh. Tôi nghiện những gói mì.

Tôi đã từng bảo tôi là người rất dở hơi và ngốc nghếch. Nên có một lần anh đón tôi trễ, đói đến ngất đi nên tôi vào một quán cơm ăn vội. Lúc anh đến đón thì tôi cũng vừa tính tiền xong. Thấy thế nên anh hỏi:

- Em vừa ăn ở quán đó à? Chỗ này bán mắc lắm anh không dám ăn. Thôi lên xe mau anh chở về.

Bởi vì thế mà anh hay ăn mì phải không? Tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã ăn cơm ở quán ấy. Không, tôi thấy thật có lỗi vì đã ăn cơm trong lúc để dành dụm tiền gửi về cho mẹ ở quê anh phải ăn mì suốt ngày này sang ngày khác. Từ lúc đó trở đi, tôi tự hứa là sẽ chẳng bao giờ ăn gì trước khi đến nhà anh. Cùng anh ăn mì là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để chia sẻ phần nào khó khăn trong cuộc sống của anh. 

5. Win tôi không biết viết kịch bản. Anh chỉ quẩn quanh với mấy cái giáo án. Anh cũng không có đủ kiến thức rộng lớn nếu như tôi hỏi anh nội dung về một cuốn sách nào đó hay dễ dàng nói ngay tên tác giả của một bức tranh vẽ trên tường. Anh còn rất đãng trí vào nhầm cột điểm trong học bạ của học sinh. Vậy mà tôi vẫn thương anh.

6. Win của tủa tôi thờ một ông Phật tổ của nghề võ trang trọng trên một chiếc bàn. Anh chẳng bao giờ cho tôi hôn anh trước mặt bức tượng kia. Lúc nào cũng đẩy tôi ra, làu bàu:

- Em kì quá. Phật nhìn kìa!

7. Win hay phàn nàn vì tôi để cặp hay áo khoác không đúng chỗ. Cái này ở chỗ này, chiếc áo phải treo ở chỗ kia. Anh giúp tôi dọn dẹp.
...

D bảo tôi trước lúc về hãy ôm anh một cái. Tôi đã ôm anh. Nhưng tôi không có chút cảm giác nào cả. Tôi đã ôm anh thật chặt với cảm giác vay mượn từ tấm lưng của Win, mùi tóc của Win và cả nhịp tim của anh ấy. Tôi đã ôm người khác với nước mắt tiếc nuối của bản thân mình. Về sự bất lực và yếu nhược không thể giữ nổi được tình yêu. Từ lúc bước vào nhà của D và ngồi trên tấm chiếu của anh, hít thở mùi phòng ốc và nhìn ngắm cách bày biện đẹp đẽ của căn phòng ấy, tôi đã biết rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có thể yêu được ai nữa cho đến khi sự trưởng thành có thể gõ cửa bước vào. Tôi đã dốc hết trọn vẹn sự ngây thơ của mình cho Win mất rồi và giờ thì tôi vẫn chưa đủ trưởng thành để yêu một ai khác.

Tối hôm đó tôi đã gọi cho Win vào lúc 11 giờ đêm. Hai cuộc gọi nhỡ. Hai tin nhắn tự động được gửi đến từ anh:

- Tôi đang bận. Tôi sẽ gọi lại cho bạn sau.

P/S: Ai đã đọc entry này của tôi và chịu đựng sự cẩu thả và hỗn độn không thể chịu nổi đến tận những dòng chữ cuối cùng này thì làm ơn hãy nắm giữ bài học sau: Đừng bắt một ai dùng tình yêu để chấp nhận những tổn thương từ bạn rồi bắt họ từ bỏ tình yêu đó, vì đó sẽ là nỗi đau gấp bội. Tôi đang phải chịu đựng những nỗi đau gấp bội phần đó và xin hãy lấy tôi làm ví dụ cho người phải chịu sự hờ hững và phản bội từ người mình yêu nhất mà sửa chữa sai lầm, nghe không?

         

2 comments:

  1. Tôi chính thức thừa nhận cậu là supper gì đó rồi, dù gì thì cậu cũng biết mình dở hơi và ngốc nghếch
    Mà trong tình yêu chẳng ai là không ngốc nghếch đâu cậu ơi.
    P/S: Tôi chẳng biết cái còm kia chạy đi đâu

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Super gì cơ? Nếu bạn thừa nhận một điều gì đó cho một người nào đó thì phải chăng cũng nên cho nó một cái tên cụ thể nhỉ?

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena