5 thg 7, 2014

Lời trần thứ số 30

MỌI THỨ HÃY CÒN CHƯA MUỘN

Đô Ti rụt rè viết những dòng chữ đầu tiên vào khung chat của tôi. Tôi không thấy mặt cậu nhưng những dòng chữ hiện lên trên màn hình tố cáo rằng, mặt chủ nhân của chúng đang đỏ lựng lên cả như đã uống quá nhiều rượu táo. Cậu nói với tôi rằng liệu tôi có giận không khi cậu nói ra sự thật này. Cái sự thật mà rất có thể sau khi cậu nói xong, tình bạn dựng xây giữa chúng tôi sẽ vỡ vụn ra. Và cậu, bằng sự nảy nở không thể kiểm soát được, bằng tất cả sự bập bùng rực đỏ trong lòng. Lầu đầu tiên trong đời, cậu thích một ai đó đến như vậy. Tôi, có lẽ nào, dùng sự dễ thương nhiều nhất có thể mà chấp nhận cậu không?

Cậu có biết không, cậu bé? Cái người mà cậu dùng chân thành để trao đi là một kẻ chẳng ra gì cả. Cậu có biết không cậu bé, rằng hắn giờ đây còn hèn hạ và gớm ghiếc đến mức tự thương lấy mình cũng cảm thấy hổ thẹn thì còn dám yêu ai? Cậu có biết tôi đã trải qua những gì trong cuộc đời của tôi không? Cậu yêu chỉ để yêu thế thôi ư? Cậu có biết cứ mỗi đêm tôi lại đi gạ gẫm một ai đó để chat sex với mình không? Tôi rên rĩ khĩ khầm trong sung sướng tự tạo. Tưởng tưởng một vòng tay và giả vờ đê mê trong những khung cảnh tưởng tượng ra trong đầu. Từ ngữ văng tục, thô bạo, kinh tởm và khủng khiếp. Cậu không thấy tôi đã dâm đãng và đáng thương như thế nào đâu.  

Ấy vậy mà cậu còn dây vào. Cậu có biết tôi đã đứng đợi suốt 3 tiếng đồng hồ trong góc tối trước cửa nhà của người tôi yêu chỉ để nhận những sự xua đuổi qua những dòng chữ trên màn hình điện thoại của anh ta hay không? Cậu có biết cứ mỗi lần chạy xe trên đường mà nghĩ đến người cũ, tôi lại phải dừng lại, úp mặt vào đầu xe khóc nức nỡ? Cậu có biết tôi hạ tiện đến mức ngu ngốc khi gần như đeo bám, cầu xin tha thứ cái người đã hết lần này đến lần khác giày vò và làm tổn thương tôi? Cậu có biết đến những vết thương trong lòng tôi, những vết loét hẩm sâu nhạy cảm. Một ánh nhìn, một mùi thơm, một khung cảnh quen thuộc,... hiện lên trong con ngươi cũng khiến nó toét loét ra, máu rỉ rả chảy. Bốc mùi buồn thương đến phát rướm nước mắt.

Cậu bé ạ, khi quyết định yêu một ai. Cậu phải tìm hiểu thật kĩ đối tượng mà cậu yêu. Cái thế giới này cực kì tàn nhẫn cậu có biết không? Tàn nhẫn cho những người như chúng ta này. Những người khác biệt với những người khác. Ẩn nấp trong vỏ ngoài cứng cáp tạo dựng tạm thời. Những tổn thương bập bùng cháy ở bên trong. Có người cố gắng mạnh mẽ, có người không thể mạnh mẽ và cũng có người yếu đuối đáng thương. Tất cả họ ẩn mình trong đám đông, xung quanh những người khác. Nhiều lúc tôi thấy chúng ta thật đặc biệt. Chúng ta có siêu năng lực nhưng các dị nhân trong phim X-men. Siêu năng lực của chúng ta là yêu thương người cùng giới. Thế thì có gì sai nhỉ? Yêu một ai đó là có tội hay sao mà đau lòng thay, năng lực này không người "thường" nào chấp nhận. Họ ghét bỏ, họ khinh thường, họ muốn chúng ta biến đi khỏi thế giới này. Đúng, Trái đất này là của họ và họ muốn chúng ta CÚT đi. Biến mất, tàn hình hoặc bằng cách nào đó. Cút đi khỏi họ và những đứa con của họ. Chúng ta là rác rưởi, chúng ta làm vấy bẩn Trái đất và làm lây lang bệnh dịch cho những người khoẻ mạnh. 

Có người vì gia đình phát hiện ra đồng tính mà bị đưa đi "chữa bệnh". Bị chính người thân mình quất roi vào người để trục xuất "con ma" ra khỏi người. Có người bị đốt cháy, nhốt trong nhà để sám hối mà dẫn đến khủng hoảng, trầm cảm. Có người làm việc vất vả, dành dụm cả đời để đi chuyển giới làm chính mình. Để chính thức yêu người họ yêu. Thế mà trở về làm con người khác, xã hội không công nhận và người yêu mình vứt bỏ. Có người bị gia đình ép buộc phải đi cưới vợ. Nửa đêm chạy ra khỏi nhà vì thấy kinh khủng khi chạm vào da thịt đàn bà. Có người cam chịu ngần ấy năm, có gia đình hạnh phúc, có con cái đáng yêu mà nửa đêm vẫn đăng đàn rên khóc cho số phận. Có người chịu không nổi, quẫn bách quá mà tự tử. Cũng có những người như tôi, yêu như trộm cướp. Nửa đêm mới dám đến nhà người yêu, bịt kín mặt mày để chẳng ai nhận ra. Đến cả làm tình cũng không được rên la thoả mãn. Đến khi bị bỏ rơi, tổn thương tinh thần nặng nề cũng chẳng dám tìm ai kêu cứu.

Người ta nói người đồng tính yêu vội vã lắm. Họ chỉ biết đến tình dục. Họ chẳng chung tình với ai đâu. Ai nói như thế? Ai đã làm người đồng tính, đã trải qua yêu thương mà dám nói như thế? Đã trải qua tổn thương như chúng tôi chưa, đã phải chịu đựng như chúng tôi chưa? Đã đầu hàng với số phận mình và mặc cho nó đưa đẩy chưa? Chúng tôi đã bất lực mà giao phó cuộc đời mình cho các người. Chúng tôi chẳng có lựa chọn nào cả chỉ bởi các người quá đông và hung hãn. Chính nỗi sợ và suy tưởng của các người. Sự ích kỷ của các người đã khiến cho cuộc đời của chúng tôi nhuộm màu đen tối. Chính các người đấy chứ còn ai khiến chúng tôi ra nông nổi đó mà giờ lại đánh giá chúng tôi?

Này cậu bé, tôi không xứng đáng với cậu. Tôi chẳng xứng đáng với ai cả. Đời tôi hỏng rồi. Tôi quá trẻ mà không biết sử dụng. Tôi cũng chẳng thiết sử dụng nữa. Đời này còn mấy cái vui mà cần đi qua. Nhưng cậu thì khác, cậu có thể cứu được cậu. Còn kịp mà. Cậu chỉ cần yêu một cô gái trong số những người đeo đuổi cậu. Bọn con gái thích chúng ta. Những cậu trai sạch sẽ, đẹp đẽ và tốt bụng. Bọn gay nào chẳng thế. Chọn một đứa mà yêu đi. Tình chị em cũng được. Có tàn nhẫn không ấy à? Có! Nhưng có hề gì. Chính họ tàn nhẫn với chúng ta trước. Một chút nhỏ để trả thù thỉ đã thấm gì. Hãy yêu chúng nó, đó là cách tốt nhất để cậu quên tôi và cứu rỗi cuộc đời mình.

Hãy làm ngay đi...
... khi mọi thứ hãy còn kịp lúc.

         

5 comments:

  1. A, khuyên người khác nghe hay à nha, vậy mà không khuyên nổi mình nữa chứ, thiệt cái cậu này... chả biết nói thế nào cho phải... :-<

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thế thì chị Sonata viết entry mới cho tôi đọc đi. Viết về tối chẳng hạn. Haha

      Xóa
    2. ừ, để viết xem sao, viết một cách lâm ly bi đát như kiểu ngôn tình mới được, he he

      Xóa
    3. Lâu rồi không đọc ngôn tình a :3

      Xóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena