4 thg 7, 2014

...


Tôi rời khỏi nhà Win lúc 7 giờ 30 tối. Còn nhớ lúc đó mặt trăng rất nhỏ và khuyết rất sâu. Nó nằm lẻ lôi ở trên cao, mờ nhạt vì mây đen bao phủ. Mắt tôi mờ đi. Hình như tôi khóc. Có phải không nhỉ? Tôi cũng không rõ nữa.

Tôi đã bỏ cả một buổi học quan trọng mà rất có thể nếu vắng buổi học đó tôi sẽ bị cấm thi kết thúc môn chỉ bởi vì một tin nhắn bâng quơ của anh ta. "Nếu em có rảnh thì đến nhà anh chơi". Tôi vốn dĩ ngu ngốc, trước tình yêu, cái thông minh tự tạo trước nay của tôi hoàn toàn biến mất. Tôi đã nghĩ nếu như vậy có nghĩa là anh ta nhớ tôi. Tôi vui vì điều đó. Tôi đã rất vui mà chạy đến căn nhà đó.

...

Anh ta dồn tôi vào tường. Ngấu nghiến vào môi tôi. Tôi nhớ người tôi yêu. Người tôi đang ôm hôn là người tôi yêu cơ mà. Chúng tôi đã từng hôn nhau nhất nhiều lần. Đúng là như vậy. Nhưng sao sự ngấu nghiến này như kiểu một thú hoang ngấu nghiến con mồi mình bắt được một cách đói khát. Tôi thấy môi mình lạnh. Tim mình cũng lạnh.

Sau khi làm tình. Anh bảo tôi hãy đi học đi. Anh nhả xác tôi ra như miếng bã trầu không nuốt được. Giống như đã thoả mãn xong cái nhục dục bản năng của một người đàn ông và cảm thấy có lỗi. Ờ thì đúng mà. Tình yêu của bọn đàn ông thì nằm chung với đám nòng nọc trong người nó. Nó bắn hết ra ngoài là hết yêu. Tôi còn mong gì hơn như thế khi chưa chưa từng có người cho tôi cái cảm giác rằng mình giống đĩ đến như vậy. Một thằng đĩ đực đánh mất sĩ diện để làm sướng kẻ nó yêu. Một thằng đĩ hành nghề không vì tiền mà vẫn phải chịu đựng sự hắt hủi không đáng phải có.

Tôi khóc không bởi vì tôi đau khổ. Tôi rơi nước mắt bởi vì tôi kiệt cùng cảm xúc rồi. Tôi không tìm đâu ra mạnh mẽ để chịu đựng nữa. Bao giờ thì tôi có thể dứt khỏi anh ta? Bao giờ thì tôi mới có thể tìm được đúng với hạnh phúc của cuộc đời mình? Đến bao giờ thì tôi thôi khóc và mạnh mẽ hơn lên như một người đàn ông thực thụ? Đến khi nào thì tôi thôi không còn làm đĩ cho người mình yêu nữa? Tôi độc lập mình và độc lập tình yêu của mình. Con tim khi nào sẽ được tự do? Sao nhiều câu hỏi thế mà tôi không bói đâu ra được một câu trả lời.

Tôi đã làm gì với chính cuộc đời tôi thế này?

         

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena