31 thg 12, 2012

2013


Chào năm mới, chào những thay đổi mới, cơ hội mới, thành công mới và những mối quan hệ mới!
Hãy là một năm đầy ý nghĩa với căng tràn nhựa sống nhé 2013! 
: )
Read More

28 thg 12, 2012

Đi tìm chốn không người


Xin chào, tôi là Khoai Tây và tôi đến từ một thế giới không có những nụ cười.
...

Tối nay, tôi sẽ lên đường bắt đầu cho một chuyến hành trình kéo dài 5 ngày, cảm giác háo hức như một đứa trẻ chờ đợi phép mầu từ những điều ước ngày sinh nhật, tôi nôn nóng muốn đến với thế giới khác lạ nơi tôi chưa từng đặt chân trước đây. Tôi thèm được hưởng một bầu không khí tự do tự tại quá chừng, nơi không có những cảnh vật hàng ngày chạm mặt, quen thuộc đến ngán ngẫm và những khuôn mặt mà hễ nhìn thôi cũng đủ để bỏ bữa suốt hàng tuần liền...

Chuẩn bị ba lô với vài bộ quần áo cũ, ắp lẫm đồ ăn, một chiếc máy ảnh, vài ba đồng tiền lẻ,... tôi nghĩ với một mình mình như thế là đã đầy đủ lắm rồi. Những lần đi trước, còn sơ sài và tệ lậu hơn ấy chứ.

Có một chuyến du lịch, cảm giác thật khó tả, một sự sung sướng chảy rần rần trên từng mạch máu kèm theo đó là vài ba cơn buồn nôn và một tẹo cảm giác lo sợ vẩn vơ. Thật chẳng may chút nào nếu như trước một chuyến đi dài, người ta luôn có cảm giác rằng mình sẽ gặp nguy hiểm, rằng chẳng may xe lao xuống vực thẳm vun vút và mình chẳng thể đến nơi mình muốn đến nữa...

Tôi nghĩ sẽ chẳng có chuyện gì đâu, rồi tôi lại nghĩ, nhỡ như có chuyện đó thật, rồi tôi lại lo lắng... Bản tính tôi thế đấy, hay suy nghĩ và tưởng tượng hung lắm, toàn chuyện chẳng lành lặn gì. Haizz...

Tôi nghĩ, linh cảm là cái gì đó hơi mơ hồ và không thực nhưng đôi khi nó đúng, theo một cách nào đó, ai mà biết được! Thế là tôi sắp xếp cho ổn thỏa mọi việc, tôi chuẩn bị hết mọi thứ, chuẩn bị cho một chuyến hành trình mới mẻ hay là chuẩn bị cho một cuộc vượt tẩu chạy trốn cuộc đời bản thân tôi cũng không rõ. Chỉ biết, có một sự nôn nao và buông xuôi bất lực.

Tôi đã không định viết ra hết những mớ bồng bông vây bủa trong đầu trước chuyến đi này, chỉ thấy nếu như tôi trở về bình yên tôi sẽ chia sẻ nó cho tất cả như là một câu chuyện vui nhưng nếu lỡ đâu nó là sự thật, và tôi kịp viết ra, tôi cũng đã chứng minh cho mọi người rằng linh cảm của mình cũng không tệ. Nếu như, nếu như thôi nhé, nêu điều thứ 2 trở nên là sự thật mà tôi không kịp nói lại với bất kì ai, cũng hy vọng những dòng chữ này như một lời chia sẻ, một lời nhắn gửi đến những người vô tình lạc bước vào chốn này, rằng tôi đã sẵn sàng, tôi đã hoàn toàn chấp nhận sự an bày của số phận, hoàn toàn mãn nguyện, hoàn toàn chịu trách nhiệm và không hối tiếc chi hết.

Vài dong thế thôi rồi tôi xách ba lô lên và đi, cố gắng thưởng ngoạn cho bằng hết cuôc hành trình này, rồi tôi cũng sẽ trở về an toàn như mọi lần thôi ấy mà. 

... nhắc lại nhé, chỉ là một chút lo sợ vẩn vơ thôi...

Read More

24 thg 12, 2012

Gửi ông già Noel



Gửi ông già Noel,

Nếu như là mọi năm, con đã hí huấy viết một danh sách dài hàng ngàn thứ con muốn ông bỏ vào trong chiếc tất của con, thèm được biết đến cái cảm giác sáng ban mai choàng tỉnh giấc phát hiện ra trong chiếc tất xinh đầy ứ quà. Thế nhưng, đồng thời con cũng lại sợ cái cảm giác thất vọng đến muốn khóc khi chiếc tất rỗng không. Đã từng một thời, con hằng lầm lẫm rằng chắc là mình chưa ngoan, năm sau mình phải cố gắng, cố gắng hơn nữa nhưng khi bắt đầu có sự nhận thức, con không còn muốn tự dối gạt bản thân vì phép màu không hề có thật và ông già Noel cũng chỉ có trong những giấc mơ, nếu muốn những điều ước của chính bản thân mình được thành hiện thực, chỉ có duy nhất một cách là tự thân vậ động mà thôi.

Năm nay cũng không ngoại lệ, cảm thấy mình đã quá già để đặt để niềm tin vào những điều vô thực, con không xin ông dành tặng con một món quà nào cả. Chỉ xin ông với một chút ít nhỏ nhoi về sự tin tưởng còn sót lại về cái gọi là phép màu nhiệm, xin ông cho con tăng thêm mấy "phần công lực" để con đủ sức khỏe, đủ niềm tin, đủ nghị lực để bước đi trên con đường con đã chọn.
Trẻ ngoan quá lứa của ông.

Read More

19 thg 12, 2012

Tramp



"Nơi đây là thánh đường mà kẻ tội nhân này tìm về sự giải thoát. Là hậu trường của vở kịch đời. Nơi tôi trút bỏ những nặng nề phàm tục, để được nhẹ hơn mảnh tâm hồn.
Con chữ như những nhân tình vụng trộm. Lặng lẽ nhưng bản năng.  Được viết là chìm trong sự hoan lạc thánh thiện cứu rỗi những linh hồn chán chường và lạc lõng"
-Trích từ blog Val quanium-
Read More

15 thg 12, 2012

Vài dòng suy tưởng...


Ở đây anh đã sẵn sàng, chờ cơn lạnh đến cho ấm lòng.
...

Anh viết entry này khi những người bạn của anh đã và đang rời xa anh để thực hiện mục tiêu sống của cuộc đời họ. Những người bạn mà anh không biết tên, chưa từng thấy mặt chỉ bắt gặp và quen biết nhau qua những trang viết vội tường thuật về một cuộc sống khi thì sôi nổi khi thì lắng động đầy biến đổi của họ. Và rồi, những trang viết thưa dần, sợi dây kết nối ấy cũng mờ nhạt và đứt quãng...

Anh viết entry này khi headphone của anh nhao nhao lên một giai điệu của một bài hát tiếng Anh anh vừa bắt gặp trên TV. Một bài hát kinh điển, rất hay nhưng dường như nó đã bị bỏ quên qua rất nhiều năm, nay được lục lạo bởi một nhóm những người yêu âm nhạc.

Anh viết entry này khi vừa lắng lòng nghĩ về những chuyện đã trải qua trong cuộc đời 18 năm của mình và bất chợt kí ức khựng lại khi nó lia qua một loạt những hình ảnh về người con gái anh rất yêu. Anh đã nhiều lần tự thề với lòng mình rằng sẽ chẳng bao giờ viết về người con gái đó trong bất kì một entry nào của anh nữa, anh đã nổ lực xóa sổ cái tên đã ám ảnh anh suốt một thời gian dài nhưng chúng đều bất lực.

Anh đã bỏ ra hai năm của cuộc đời mình để đeo đuổi theo những thứ viễn vong vớ vẩn, anh đã lao động bằng tất thảy khả năng của mình, anh đã dường như điên loạn thật sự khi một lần anh không thể kiềm chế cái bộ não ngu ngốc của mình thôi nghĩ về một hình bóng đã quá hạn sử dụng, anh đã nguyền rủa con tim mình khi nó nhói lên đau đớn mỗi khi ai đó vô tình nhắc đến một cái tên mà anh đã giấu nhẹm nó đi bằng tất cả sự hận thù giả tạo mà mình có được. Nhưng anh đã thua, 2 năm nổ lực đã thành công cóc chỉ sau hai giây anh sống thật với trái tim mình. Anh vẫn còn rất yêu người con gái đó.

Anh sẽ không viết nữa đâu, anh bắt đầu thấy sợ cái mãnh lực ghê gớm của tình yêu và sức sống quá bền bĩ của những thứ rẻ rách mà tình yêu đó mang lại cho anh. Anh không muốn viết nữa, anh sợ sự cứng rắn của mình sẽ bị bẽ gãy mất. Anh rất sợ, anh rất sợ phải đối đầu với những thứ mà anh không biết.

P/S: Anh bỏ ra hai năm để tôi luyện cho con tim mình trở nên cứng rắn nhưng chỉ với 2 giây, kí ức ngọt ngào đã làm nó mềm nhũn ra...
Read More

13 thg 12, 2012

Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối


Thầy văn học đọc cho tôi nghe câu phương ngôn
"Khi biết yêu người ta bắt đầu nói dối"
Có đúng thế không hả bạn bè cùng tuổi
Lứa tuổi bắt đầu yêu

Sáng nay em gửi gắm gì qua ánh mắt
Mà khiến anh đêm về mất ngủ
Ở gần thôi mà sao vẫn nhớ
Ngày ngắn vô cùng không đủ để nhìn nhau

Đừng ai hiểu lầm ai muốn làm cao
Dù đôi lúc ngó lơ quay chỗ khác
Thì ra thầy bảo mà đúng thật
Khi biết yêu mình tự dối mình

Rồi nếu lỡ bạn bè nhắc đến một cái tên
Tự dưng em quá chừng xấu hổ
Má đỏ bừng và thôi không cười nói nữa
Có ai hỏi :"hắn đấy à", vội đáp :"còn lâu"

Và anh thì có khác gì đâu
Cũng bối rối rồi vội vàng phủ nhận
Ai lại dám bày tỏ niềm xúc động
Nên bất ngờ phải nói "có thành không"

Bài anh hát cho cả lớp nghe chung
Sao ánh mắt cứ nghiêng về một phía
Tự dưng em không dám lên lớp trễ
Chỉ sợ anh cho "con bé ấy lười"

Và bỗng nhiên ai cũng thấy yêu đời
Anh đi dạo thường xuyên hơn qua căn phòng em ở
Em cũng chợt thích ngồi bên cửa sổ
Chỉ cần một cái nhìn là 2 đứa ngủ ngon

Nhưng bạn bè ơi đừng tìm hiểu gì thêm
Em sẽ bảo em chỉ ngồi hóng mát
Anh sẽ bảo anh đi qua căn phòng đó
Như đi qua bao căn phòng khác của trường...

Khi biết yêu ai cũng ngỡ mình vẫn bình thường 
Dù thật sự có rất nhiều thay đổi 
Mà cái thay đổi thước tiên là bắt đầu nói dối 
Nhưng là cái nói dối vụng về con nít rất dễ thương 
Và dĩ nhiên là đáng được bao dung 
Hãy tha thứ cho những người 
Vì biết yêu nên bắt đầu nói dối... 
                                              ___Thanh Nguyên___
Read More

9 thg 12, 2012

Le Petit Prince


"Có những ngôi sao được thắp sáng là để mỗi người một ngày kia trở về ngôi sao của mình? Hãy nhìn xem tinh cầu của tôi. Nó ở ngay bên trên chúng ta... Nhưng sao mà xa thế!"
Read More

2 thg 12, 2012

Lạnh


"Hãy mở rộng trái tim", cô khẽ khàng nói, "Ai đó sẽ tới. Ai đó sẽ tới vì anh. Nhưng trước hết anh phải mở rộng trái tim đã."
...

Tháng 12 rồi, nghĩa là sẽ chẳng còn bao lâu nữa để kết thúc một năm đầy thất bại. Sáng nào cũng vậy, cứ hễ vừa lờ mờ mở mắt thức dậy là bị cái không khí hơi se lạnh làm cho chui rút người vào trong chăn, cố ngã giá với lý trí thêm một vài phút nữa, một vài phút để nướng cho ráo cái lười biếng trong người. Và một vài phút nữa đó, nếu tôi không lầm, luôn ngốn một khoảng thời gian kha khá của đầu ngày và chiếm hoàn toàn thời gian ăn sáng của bản thân tôi. Bệnh đau bao tử cũng bởi thế mà hoành hành...

Những sáng sớm ban mai vay tạm cái lạnh của những ngày đông hiếm hoi ở Sài Gòn là điều kiện tốt để người ta giả đò đã quá giới hạn chịu lạnh nép mình tìm hơi ấm của người yêu. Còn với những người neo đơn như tôi, thời tiết thất thường khiến cho người ta muốn phát bệnh. Nó thay đổi nhanh như một cô gái thay đổi quần áo, nó làm cho người ta cảm thấy khó xử khi thèm thuồng ngắm nhìn những chiếc áo ấm để cả năm mốc meo trong tủ quần áo mà ngần ngại mặc vào vì đến trưa lạnh lẽo đã tan đi đâu mất, nóng nực lại ùa về ngặc mình chịu không nổi rồi đến tối cái lạnh lại trở lại, nhẹ nhàng như một hơi thở khiến cho người ta cảm thấy buồn hiu vì cô quạnh. Nó nung sôi những cảm xúc đã ngụi lạnh bấy lâu và nhắc nhở con tim đang nhảy dựng trong lòng ngực rằng cần phải tìm cho ra nửa kia, phải tìm cho nhanh vì đông lạnh đang truy lùng để phả cô đơn vào bất cứ kẻ nào ra đường một mình.

Tôi sợ lạnh, sợ tháng 12 với những yêu thương không tròn vẹn. Sợ ra đường khi đang co ro trong chiếc áo ấm mà bị những yêu thương của những người xung quanh bóp nghẹt. Đến khi nào người ta dừng cái trò vô tình làm tổn thương người khác đây? Trái đất không phải của những cặp tình nhân, tình yêu đâu riêng đôi lứa. Sự cô độc là lựa chon của những người muốn trốn tránh tình yêu...

Yêu thì yêu nhưng làm ơn để yên cho người khác cô độc!

P/S: Tôi thề, tuần này có 2 lần tôi muốn nhắn tin cho em, 1 lần muốn nói nhớ em kinh khủng và lần thứ 2 muốn rũ em đi ăn cùng nhưng may thay đều kiềm chế được tất...
Read More

22 thg 11, 2012

Hmm


Một nơi để đến và sự ra đi đó là những gì tôi cần lúc này.
...

Chả biết tối qua tôi ngủ kiểu gì nữa mà sáng ra cái đồng hồ báo thức đã làm một cú rơi tự do từ hồi nào nằm chõng chơ dưới nền gạch lạnh. Quờ quạng tìm điện thoại thì mới hay đã là giờ nắng lên, vậy là muộn mất một buổi học...

May quá, mẹ tôi đi tập thể dục với mấy bà bạn chưa về, lật đật leo xuống giường tìm cái gì đó bỏ bụng rồi vọt ngay ra đường. Mẹ mà biết lại ngủ dậy trễ làm muộn giờ học thì chỉ có nước cạo đầu tôi ra thôi. Mẹ mà giận lên thì còn đáng sợ hơn cả tận thế ấy chứ. 
Tôi khai quật được trong tủ lạnh mẫu bánh bông lan ăn dỡ tối qua, một bịch sữa tươi nữa quá đủ cho một buổi sáng thảnh thơi đẹp trời. Phát hiện ra chiếc tất bị đè dưới chồng báo cũ sau gần 6 phút lục lọi mọi ngõ ngách. Tôi rời nhà 30 phút sau đó, cố tình đi hướng ngược lại thường ngày để tránh trùng đường mẹ về. Đầu mông lung nghĩ ngợi mà chẳng biết phải đi đâu, đến trường giờ này thì rõ không phải là một ý hay cho lắm.

Giá như còn thằng bạn thân, thể nào nó cũng quân sư cho một chỗ lý tưởng hay ngồi đợi cho đến lúc nó cúp cua đi cùng. Không còn ai bên cạnh, tự dựa dẫm vào cái bản năng dò tìm của một thằng mù đường trong một mớ những kí ức đã qua, chỗ nào vui chỗ nào hay lui tới nhất ắt hẳn đều có trong đó như một trang Google Maps. Thế là chân rảo bước xuống một nhà sách nằm trên đường 3 tháng 2. Ừ, đời tôi chỉ biết trốn vào sách mà thôi.

Tôi đi quanh một vòng, chỗ này quen thuộc đến mức chẳng cần nhìn bản chỉ dẫn cũng biết quầy nào bán sách nào. Vào giờ này, thì khó lắm mới bói ra được một bóng người đến tìm mua sách ở đây. Thế nên tôi đủ không gian trống để đặc biệt chú ý đến một cô gái nhỏ nhắn đứng đắn đo giữa hai quyển sách. Chóc chóc lại lật từng trang với vẻ tiếc nuối ghê lắm, "mua quyển nào đây trời ạ nên mua quyển nào đây" chắc hẳn là những suy nghĩ đang đánh nhau trong đầu của cô gái ấy. Trong một thoáng, tôi đã tưởng đó là em trong một lần hiếm hoi cùng tôi đi chọn thiệp cho Giáng Sinh. Buồn cái gì đâu...

3 tiếng đồng hồ vùi mình ở một góc cùng với quyển sách tôi chọn làm người bạn tình. "Mọi điều ta chưa nói" của Marc Levy vơi đi một nửa, tiếc nuối đóng quyển sách lại để ra về lòng tự hỏi liệu một ngày nào đó em có sẵn sàng bới tung cuộc sống của mình lên chỉ để tìm những kí ức tưởng đã lãng quên về tôi hay không. Tôi thì vẫn ở đây, thời gian thì trôi qua vùn vụt và những kí ức ít ỏi của chúng ta chắc hẵn sẽ phai mờ theo, liệu một ngày nào đó em có sẵn sàng tìm lại?

Tôi thật không nhớ ra nổi rằng tôi đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian chỉ để nhắc nhở bản thân mình rằng em đã ra đi và yêu một người khác. Tôi đã không nhớ nổi những cảm giác thôi thúc muốn tìm một nơi nào đó đủ yên tĩnh để ngủ suốt ngày dài không mộng mị về hình bóng của em và thèm khát muốn thức dậy và quên đi tất cả. Cũng không thể nhớ nổi đã bao nhiêu lần tôi tự ngộ nhận với bản thân rằng đã quên sạch tất cả và cũng là lúc đau đớn nhận ra chẳng quên được bất cứ thứ gì. Và tôi vẫn cứ sống và nhớ trong vô vọng. Chẳng ai bắt tôi phải như vậy ngay cả em cơ mà.

Tôi rời khỏi nhà sách đúng giờ hết tiết thứ 5. Leo vọt lên xe buýt và bất ngờ khi phát hiện cô bạn nhỏ người đã sẵn sàng ngồi cạnh hàng giờ đồng hồ với tôi chỉ để nghe một bản nhạc không hề có trong tiềm thức đã ngồi ở đó tự bao giờ, một mình và toát ra một vẻ cô đơn chưa từng có. Chúng tôi lại ngồi chung với nhau, không huyên thuyên nhiều chuyện chỉ ngồi và cố ngắm nhìn đường phố và dòng xe hối hả. Bất ngờ rẽ phải, đầu của cô bạn nhỏ tựa vào vai tôi. Cô ấy ngủ từ khi nào ấy nhỉ? Một cảm giác ấm áp chợt len lỏi trong tôi, có cái gì đó thật kì lạ ở cô gái này khiến cho tôi muốn được che chở.

Cô ấy ngủ thật hiền, dĩ nhiên là trên vai tôi, suốt chuyến xe...
Read More

5 thg 11, 2012

Tìm về...


Biết bao giờ mới đến ngày xưa...
...
Hôm nay tôi đã ngồi thật lâu trước một băng ghế đá, tai đeo earphone và nghe một bản nhạc không lời xưa cũ dưới làn nắng nhẹ của ban mai. Nhẹ nhàng và êm ả như vuốt tay lên một dải lụa mềm. Cảm giác như tôi đang trở về với những sớm mai nào đó của xa xưa, một phần kỉ niệm trở về trên nền nhạc cũ. Có cái gì đó thoáng buồn trên nét mặt...

Bất giác quay nhìn sang bên, cô bạn cùng lớp đã ngồi cạnh tự bao giờ. 

- Gì thế?- Tôi hỏi

- Không có gì...

- Không có gì cớ sao cậu nhìn tôi ghê thế?

- Ừm... chỉ là thắc mắc không biết cậu đang nghe thấy những gì mà dáng vẻ cô đơn đến thế...

Tôi sững sờ trong giây lát rồi cũng vui vẻ chia sẻ cho cô ấy cái tai nghe bên trái. Cũng phải nói thêm, tôi chưa từng chia sẻ tai nghe của mình, đơn giản là tôi không thích chia cho ai một phần cảm xúc riêng tư. Riêng cô gái này thì khác, có cái gì đó ở cô ấy khiến tôi thấy an tâm và thân thuộc như đã gần gũi rất lâu. Chúng tôi ngồi đó, trên chiếc ghế đá, để nắng xuyên qua những tán cây đổ lên trên mặt thành từng vệt sáng đan nhau. Giá như lúc ấy, thời gian dừng lại như một bức ảnh thì hay biết mấy...

Dạo gần đây, tôi thấy mình lại trở về với cái vỏ bọc của kiếp sống người trong bao. Tôi lại trầm tư và ít nói cười. Cảm giác như chẳng có cái gì có thể làm tôi vui lên được nữa. Một đóng những suy nghĩ đã đè bẹp những gì vui tươi tôi cố gầy dưng bấy lâu. Tôi không còn nhận ra mình trong gương, trông tôi thật khác. Dường như thể xác này và linh hồn không phải là một tổng thể hòa hợp, linh hồn tôi chán ghét cái thể xác nó đang mang hay ngược lại tôi cũng không rõ. Nhưng tôi cảm nhận rằng, chúng như đang tranh đấu nhau, cố gắng giành giựt một khoảng riêng tư cho mình. Không hề nhượng bộ. Thật là đáng ghét!

Có lẽ vì những cuộc tranh đấu trong chính cơ thể mình mà tôi không thể theo kịp với những biến đổi mang tính thời đại của thế giới bên ngoài. Không theo kịp, tôi lại tìm về với những kỉ niệm đã bị chính tôi bỏ rơi. Đôi khi đó là một cái tên trong danh bạ điện thoại, là một tấm ảnh cũ trong album, chiếc áo cũ trong tủ đồ cũ, món đồ chơi đã giấu kín thời ấu thơ. Mỗi lần tìm về là một lần bỡ ngỡ không thôi, tự hỏi mình đã để nó ở đây bấy lâu mà sao mình không nhớ vậy chèn. Và đôi khi, tôi tìm với những thứ mang tính phi vật chất hơn. Như là một bài hát, một bản nhạc hay những kỉ niệm đã để trôi qua và bị lãng quên bởi những cảm xúc mới mẻ và mãnh liệt khác mà cuộc sống thường nhật đem đến.

Thật là thèm hương vị của cái bánh ngày nào bạn và tôi chia nhau trong ngăn tủ bàn học, lén lút sợ cô phát hiện đang ăn vụn. Thèm gì đâu cảm giác của cái ôm siết chặt buổi chia tay. Cũng thật thèm cái cảm giác ghen tuông khi chỉ đơn giản thấy em nắm tay thằng bạn của tôi trong vở kịch ở trường. Nhớ quá chừng cái vị béo của bột chiên nhà em làm mời tôi đến ăn... Sao mà quay lại đây? Ai giúp tôi quay lại với cái khoảng thời gian mà những cảm xúc đã tạo dựng ra một tôi vừa khích với một tôi khác trong thời khắc đó để thành một tổng thể hoàn chỉnh? 

Hạnh phúc ngày đó, tôi tìm đâu ra?

Tôi đã bỏ rơi tôi rồi! Đã đánh mất một phần của chính mình ở đâu mất rồi, tôi cố tìm lại trong những mảnh ghép thời gian mà sao thấy khó khăn quá. Tìm lại tôi của thời ấy, tìm lại tôi của một thời yêu thương say đắm, tìm lại nụ cười của những sáng mai thức giấc. Tôi đang tìm về những ngày đó, bước chân như vững vàng thêm nhưng con đường sao mà mờ nhạt, chênh vênh quá đỗi. Biết bắt đầu từ đâu đây? Quá khứ mờ nhạt quá và những kỉ niệm cũng rời rạc theo... Biết tìm sao cho hết những cảm xúc ngày xưa ấy? 

Sáng hôm nay, tôi sống lại với gia điệu của bản nhạc cũ ngày nào, thời tôi còn là tôi của những niềm vui đáng nhớ ấy, của tình đầu khôn nguôi, của tình bạn thân thiết. Bản nhạc gắn liền với những thời khắc quan trọng nhất cuộc đời mà tôi đã bỏ quên. Tôi tìm lại mà sao thấy xa quá...

Cô đơn thật!
Read More

4 thg 11, 2012

Frog kiss




Này em, thà em ngủ hàng trăm năm để hôn đúng chàng hoàng tử còn hơn hôn hàng trăm lần mà toàn là ếch...
Read More

2 thg 11, 2012

Ngày tự kỉ


Napoleon nói: "Ta chỉ làm tốt khi ta tự làm lấy"
...

1. Khoai này, cậu nên rũ bỏ cái vẻ mặt thiếu thân thiện đấy đi nếu cậu muốn có thêm nhiều bạn. Cậu là một người khó gần lắm, cậu có biết không? Khi ai đó hỏi cậu, hãy nở một nụ cười và trả lời họ một cách cặn kẽ hơn, nói nhiều một chút cũng không chết ai, lang mang hơn cần thiết trước khi vào trọng tâm câu hỏi sẽ giúp cho người đối diện không cảm thấy họ đang ở trong một cuộc phỏng vấn với sếp mà là đang trò chuyện bình thường với người bạn. Câu nên tự chủ động bắt chuyện với những người ngồi gần bên, đừng như một pho tượng bằng nước đá cứng ngắc và lạnh băng như thế. Thật buồn khi cô đơn cứ đeo bám theo suốt, rũ nó đi bằng cách tạo dựng những mối quan hệ chi nhánh xem sao...

2. Hãy thôi đừng ích kỷ nữa! Cậu không thích chia sẻ đúng không ngay cả khi chỉ là một cây bút? Đó là nguyên tắc sống của cậu: không cho ai thứ gì và cũng không lấy của ai thứ gì trừ khi đó là một cuộc đổi chác sòng phẳng. Đúng, đó là một nguyên tắc sống đúng nhưng đừng quá khuôn phép, cuộc sống có những thứ được trao đi và nhận về miễn phí. Đó là những thứ gì? Thử động não xem...

3. Cậu ngăn nắp đến đáng ghét! Cậu không bao giờ làm mất đồ của mình và thường nổi cáo khi ai đó động vào đồ vật riêng. Đúng rồi, nổi cáu thật sự và không màng đến việc sẽ làm cho người khác tổn thương như thế nào. Cậu thật là đáng ghét! Đồ vật mất đi có thể mua về được, tình cảm mất đi vun đắp thế nào cũng không thành hình trở lại đâu.

4. Cậu tính toán thời gian chi li quá chừng! Thời gian đúng là rất quý nhưng phí một vài phút cũng không sao. Đôi khi đến sớm để chờ đợi cũng là một niềm vui và chấp nhận người khác đến trễ một vài giây cũng chẳng chết ai. Đừng nghĩ rằng cậu sẽ chết nếu cậu phí thời gian vào việc chờ và đợi. Cũng đừng nghĩ rằng, bỏ phí mất một vài giây công việc sẽ không thể kiểm soát được. Một khi cậu còn có thể thở, tim còn đập và đầu óc còn có thể suy nghĩ, một vào giây trôi qua vô nghĩa cũng chẳng đáng là bao



5.Đừng đặt trọng tâm vào bạn bè! Chẳng bao giờ có thể tin tưởng hòan toàn vào những người lạ này hoặc là cậu sẽ thất vọng ghê lắm hoặc là cậu sẽ mắc một căn bệnh mang tên "ỷ lại". Hãy tin vào chính mình, đặt trọng tâm vào mình và chỉ mỗi mình mình mà thôi. Hãy nhớ, con người không thay đổi nhưng tình cảm thì một lúc nào đó sẽ đổi thay. Ai biết trước mai sau một con người ruột để ngoài da sau này có thể mu mô như thế nào và kẻ hung ác hôm nay mai sau sẽ trở nên hiền lành ra sao. Ôi, loài người là một đống những rắc rối. Hãy biết làm bạn với rắc rối của chính mình thay vì gửi nó cho một người cũng có những rắc rối tương tự!

5. Tiền quan trọng lắm nhưng không phải là tất cả!

6. Tình yêu cần thiết nhưng có hay không cũng chẳng sao. Đừng trốn tránh cảm giác rằng cậu vẫn nhớ nhung một người đã bỏ rơi cậu, hãy sống với nó như cậu đã từng. Ai cũng có một điều gì đó không thể nào quên và điều không thể quên của cậu không may lại là một người con gái. Không sao cả còn đỡ hơn đau tình mà tỏ vẻ tỉnh bơ sau đó chết trong nhà tắm với cổ tay bị cứa tan nát thì ngu lắm.

7. Hãy yêu mẹ! Mẹ là người tốt duy nhất và mãi mãi của cậu...

8. Trân trọng những phút giây đã có bên gia đình đi. Cậu là người trẻ nhất trong gia đinh.

9. Thời gian trôi nhanh thật. Một năm sẽ chóng qua. Đời cậu lại lần nữa giao nhau với cơ hội cũ. Năm bắt được không là do tài năng cảu cậu đấy.

10. Cuộc sống này đáng quý biết bao nhiêu!
Read More

31 thg 10, 2012

Wake up me when September comes...


Con người giết thời gian mỗi khi họ nhàn rỗi nhưng không biết rằng, thời gian giết họ mỗi khi nó đang trôi.
...

Không thể tin được! Rõ ràng là tôi đã bỏ lỡ điều gì đó rồi, nó có thể là một cái đồng hồ, một vài tờ lịch hay những thay đổi trên màn hình điện thoại chăng? Có lẽ một trong số chúng đã làm biến mất một khoảng kha khá thời gian của tôi. Không lý nào có chuyện, tháng 10 qua nhanh một cách vội vã như thế. Nhanh đến mức tôi chẳng kịp nhớ ra rằng trong suốt 31 ngày qua tôi đã làm được gì hay chỉ toàn là ăn và ngủ...


Trời ơi, không thể nặn ra nổi một điều gì đó nhắc nhớ cho tôi rằng tôi đã tồn tại suốt một tháng qua. Trong mớ hỗn độn những tập tin trong đầu, tháng 10 rõ là đã bị virus ăn mất tiêu rồi. Cố lắm thì chỉ lượm lặt được một vài chi tiết vô nghĩa về ngày 16, bão, thằng bạn thân và hết. Như thế, nó có nghĩa rằng tôi đã đi xuyên qua thời gian một cách vô thức(?!). Rằng tôi không còn nhớ ngày 16 là sinh nhật người tôi yêu, bão Sơn Tinh hoành hành khắp các tỉnh miền Bắc và quên đi thằng bạn thân đã làm trò mèo khiến tôi như muốn nổ tung. Hờ, thế là chả còn nhớ gì nữa rồi...

Hmm, bữa tối hôm nay chả ngon tí nào, tôi phải cố dữ lắm mới nghiền nhỏ được mớ thứ ăn có trong chén ra và cho vào bụng. Vậy thì cái quái gì đang khiến cho tôi có cảm giác no đến không thở nổi thế này?

Ở cái nơi mà người ta dạy cho tôi rằng một cái bao tử teo tóp đang treo ở trong đó, bữa tối của tôi đang làm cho nó rục rịch phát ra liên tiếp hàng tràng âm thanh nghe như tiếng bước chân xung trận trong MV mới của Fun, cái bài Some nights ấy.

Cảm giác nhộn nhạo muốn ói thì chực chờ như thể chỉ cần một một cái công tắc ở đâu đó là nó sẽ tuông trào ra như dung nham núi lửa mà không một câu lệnh nào có thể ngăn nó dừng lại được. Và tôi thề là nếu như tôi không bất giác sờ vào hạ bộ thì không khéo tôi đã nghĩ rằng mình đang có thai. Chết tiệt thật!

Thật là buồn khi mang chuyện bệnh tật đi nói với mẹ và chỉ nhận được một từ "Đáng!" như tát vào mặt và một tiết mục tổng sỉ vả về chuyện ăn uống điều độ, nhịn ăn và mì tôm các loại blah blah blah

Thử đoán xem, khi ngày đầu tiên của tháng 11 bắt đầu, tôi có thể đi học với bộ đồ lòng trục trặc này không?
Read More

29 thg 10, 2012

Thế giới này thật tồi tệ


Thế giới màu gì khi những yêu thương bắt đầu trong suốt?
...

Tối qua, tôi ngủ mà quên kéo rèm cửa sổ, sáng dậy được báo thức bằng một cảm giác khô khốc như đang bị nướng trong lò vi sóng. Hóa ra là tại nắng lên chiếu thẳng vào mặt. Tôi khó chịu ngay khi mới bắt đầu ngày mới vì một lý do như thế đấy. Rõ thật là tào lao!

Hôm nay tôi không được vui, tôi cảm thấy lòng mình bị tổn thương ghê lắm. Tựa như trái tim chấp vá không khéo lại bị một chấn động làm cho vỡ nát ra, thành trăm ngàn mảnh nhỏ nữa. Những mãnh vỡ chi chít theo mạch máu đi khắp cơ thể, phá nát một cơ cấu bền vững. Không biểu hiện ra bên ngoài, linh hồn đã chịu đựng hoàn toàn những đau đớn giày xéo. 
Tổn thương vô phương cứu chữa!

Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần mình cố xây dựng những mối quan hệ bằng sự chân thành thì nó sẽ bền vững. Tìm một người bạn đôi khi thật khó, phải tương đồng ở một mặt nào đó thì mới có thể thấu hiểu để chơi chung với nhau được. Bảy năm chơi cùng nhau, ngắn ngủi với một đời người 60 năm nhưng đủ để gọi là dài cho một tình bạn thắm thiết. Một mối quan hệ bền vững và hoàn toàn kháng sinh được với những đổi thay của thời gian. Tôi nghĩ thế...

Bảy năm, quá dài để để biết nhau hơn cả cặn kẽ. 

Một thay đổi nhỏ của bạn, dù không nói ra tôi cũng biết, tôi đủ thông cảm để bỏ qua cho những ganh đua của bạn. Hòan toàn tha thứ cho những việc bạn làm tổn thương tôi. Đơn giản vì tôi nghĩ bạn là một người anh em. Một người anh em thật sự!

Còn bạn, t
ôi là gì trong cuộc sống của bạn đây? Một thằng khốn nạn hay một thằng láo lếu ngu ngốc? 

Sao bạn làm tôi đau? Tôi không thể hiểu nổi!

Trong khoảnh khắc, tôi chợt thức tỉnh khi nhớ lại câu Nem đã từng nói với tôi:

- Bạn tốt thì chơi lâu nhưng chơi lâu chưa chắc đã là bạn tốt...

Lúc đấy tôi cười cô nàng là cụ non. Giờ nghĩ lại, bà cụ non nói thế mà đúng thật! Có lẽ tôi đã ngộ nhận, một ngộ nhận ngu ngốc. Một ngộ nhận kéo dài bảy năm. Ngu như một con bò đội nón.

Thằng khốn, vứt bỏ lòng tin của mày đi, nó không phải là thứ đáng giá nếu mày vẫn còn đang thở trong cái xã hội bẩn thỉu này! Thế giới làm gì còn chỗ cho những yêu thương chân thành!
Read More

26 thg 10, 2012

Một bài học


"
Dí dỏm mang đến sự sáng suốt và lòng khoan dung. Châm biếm mang đến sự thấu hiểu sâu sắc hơn và ít thân thiện hơn."
...

Có một con chim bay về phương Nam để tránh rét. Trời lạnh quá con chim bị đông cứng và rơi xuống cánh đồng lớn. Trong lúc nó đang nằm chờ chết thì có một con bò đi ngang qua ỉa vào người nó. Con chim nằm giữa đống cứt bò nhận ra rằng cơ thể nó đang ấm dần. Đống phân đó đã ủ ấm cho nó. 

Nó nằm đó thấy ấm áp và hạnh phúc, nó bắt đầu cất tiếng hót yêu đời. Một con mèo đi ngang qua nghe thấy tiếng hót liền tới thám thính. Lần theo âm thanh, con mèo phát hiện ra con  chim nằm dưới đống cứt, nó liền bới con chim ra ăn thịt.

Bài học xương máu: 

1. Không phải thằng nào  ỉa vào mình cũng là kẻ thù của mình.


2. Không phải thằng nào kéo mình ra khỏi đống cứt cũng là bạn của mình.


3. Khi đang ngập ngụa trong đống cứt thì tốt nhất là ngậm cái  mồ lại.
Read More

23 thg 10, 2012

B L O G



"Nghiêng đầu ngắm lại ngày cũ, từ thưở biến đóng hoang mang của mình thành chữ, ngay cả những quen thuộc cũng mỉa mai ta đang héo úa."

...

Hôm nay, Sói hỏi tôi có viết blog không cho cậu ấy đường link xem tôi bi bô cái gì. Tôi bảo với cậu ấy là tôi đang dùng Blog 360plus và vì blog vừa chuyển sang giao diện mới nên tôi cũng chẳng kịp cập nhật xem đường link dẫn vào là gì. Phần vì tôi không quan tâm, phần vì tôi không thích bất kì một người quen nào biết đến nơi này. 

- Blog 360plus à? Khoai ơi là Khoai, thời đại nào rồi mà cậu còn dùng cái đồ cổ đấy sao? Facebook, Tweeter, Wordpress,... thú vị hơn nhiều!- Sói vừa nói vừa cười, khuôn mặt tạc lên vẻ mỉa mai đáng ghét chưa từng có khi nghe tôi nhắc đến "360plus"

Hmm, thật lòng mà nói thì tôi cũng tự thấy là cái chỗ này nó đã cũ kỹ quá rồi. Hơn nữa, tôi không có bạn ở đây, không có lượng view ngất ngưỡng, lâu lâu mới có vài người vào thăm,... tẻ nhạt và buồn chán không tả nổi. Toàn cảnh hệt như một cái mộ hoang tàn đã bị quên lãng và lạc nhịp trước cuộc sống xô bồ bên ngoài. So sánh kiểu đấy hơi thảm nhưng cũng đúng mà, chả phải nơi này là cái mồ chôn vùi bao nhiêu cảm xúc của tôi đấy sao...

Nhiều lúc ngẫm lại, tôi ngờ rằng kiếp trước mình là một tên nô lệ. Bởi lẽ, kiếp sống này, tôi thấy mình trung thành trên mức cần thiết. Trung thành với những cảm xúc tàn phế, với những món đồ xưa cũ,những con người rác rưởi, với cả những thói quen ngu xuẩn và một linh hồn đã tan ra từng mảnh... Có lẽ, cũng vì sự trung thành này mà tôi không rời được blog plus chăng?

Sói không thể hiểu và chắc sẽ không bao giờ hiểu lý do tại sao tôi trung thành với Blog plus suốt ngần ấy thời gian dù đã không ít lần cố từ giã nó để đến với những cái tên đã được cậu ấy liệt kê ra trong buổi nói chuyện. Tôi chỉ giải thích đơn giản thế này:

- Tôi dùng blog plus bởi vì nó là đồ cổ đấy cậu ạ!


P/S: Hi vọng cậu ấy hiểu, đồ cổ có giá trị đến như thế nào...
Read More

22 thg 10, 2012

Đi tìm thế giới


Thế giới thật rộng lớn, nơi nào mới thuộc về riêng tôi?
...


Tôi có một thói quen rất quái là mỗi lần tôi cảm thấy bản thân chán nản, tôi lại dành cả thời gian vào nhà sách. Tôi có thể ngồi hàng giờ ở một góc kín người qua lại chỉ để đọc cho hết những tựa sách đặt trên giá. Khi mắt lia qua một tựa sách hay hoặc thấy thật quen mà tôi đã có dịp biết đến ở đâu đó trong tiềm thức, tôi lại trân trọng lấy nó xuống và mân mê đọc từng trang một.


Bạn có tin không? Sách cũng có mùi vị đấy! 

Đôi khi tôi cảm nhận được vị chua trong một cuốn sách viết về cuộc đời của nhân vật bất hạnh, vị mặn của những giọt nước mắt trong một cuốn sách bi đát khác. Vị ngọt của tình yêu, vị đắng của sự chia ly, vị cay của đời người,.. tôi đều nếm được qua từ những trang sách. Sách còn có mùi của tóc con gái nữa, cả mùi của gió biển hay đôi khi là mùi ẩm mốc của một ngôi nhà không người ở... Ôi thôi, lần nào bước ra khỏi nhà sách tôi đều cảm thấy bụng mình căng lên vì no. Nếm những quyển sách với chiêu thức nấu ăn độc nhất của chủ nhân viết ra nó, ngon miệng hơn ăn một tô phở bò đặc biệt nhiều. Thật đấy!

Có một điều kì lạ, đó là... tôi không hề cảm thấy cô độc một chút nào khi tôi ở trong thế giới của những quyển sách ngay cả khi tôi chỉ đi có một mình. Có lẽ, tôi đã dần quen với sự cô độc rồi. Với tôi, sách là một người bạn tuyệt vời và hơn thế nữa, sách còn là một người tình tuyệt đối chung thủy. Và...

...làm tình với sách, thú vị hơn nhiều! 

Thế giới của những quyển sách kì lạ lắm! Xin đừng tưởng bạn sứt tiền mua là bạn đã sở hữu quyển sách của riêng mình. Không phải thế đâu, còn cần cả cái duyên nữa. Không có duyên, dù bạn có được chúng, bạn cũng chẳng thể nào thấu hiểu được nội dung bên trong. Những quyển sách là những cô gái đẹp, mỗi quyển mang một vẻ đẹp riêng và cảm nhận được nó hay không là tùy thuộc vào tâm hồn của bạn...

Tâm hồn, không phải là đầu óc!

...
Hôm nay, tôi lại một mình đi đến nhà sách, cố trốn chạy khỏi những phiền não vây bủa. Tệ hại thật! Cảm giác như trái đất này chẳng còn chỗ nào để dung thân. Cảm giác như chính những thứ thuộc về bản thân mà khi muốn cho đi và người ta có đón nhận cũng vẫn là của tôi lại không còn thuộc về riêng tôi nữa. Giấc ngủ này giờ đã thuộc quyền sở hữu của những cơn ác mộng. Mắt này, giờ thuộc về một miền nào đó xa xăm của thế giới khác. Não này, thuộc về quá khứ tồi tàn. Tim này, thuộc về người con gái nào đó tôi đã quên mất cảm xúc yêu đương nhưng vẫn không thể vứt bỏ. Tay này, chân này, tai này, mũi này,... cũng chẳng còn thuộc về tôi nữa. Tôi chẳng còn gì...

Bạn tôi đâu rồi? Tình tôi đâu rồi? 

Linh hồn không còn thuộc về thể xác, tim tôi đập nhưng mất cả yêu thương. Khối óc ngày ngày quản lý cơ thể nhưng lại không thể kiểm soát được chính nó, nó đang quên dần những thứ cần phải nhớ và lại nhớ da diết những thứ cần phải quên đi.

Một cơ thể ngu ngốc, một linh hồn chết tiệt! 

Thế giới của tôi, đang thu lại và biến mất từng ngày...


Sách ơi, làm ơn mang tao vào thế giới của mày đi!
Read More

20 thg 10, 2012

Heart wanna speak, mouth can't.



 Heart wanna speak, mouth can't.
...
Xin em đừng cầm đục
Tạc buồn lên mắt tôi
Đừng tô lên trên đấy
Mỗi một màu xám thôi

Xin em đừng nói nữa
Để yên mảnh hồn tôi
Nỗi sầu như gió thoảng
Thổi buồn cho tình trôi.

Xin em đừng hát nữa
Lời hát nghe buồn tênh
Sâu như là vực thẩm
Khiến lòng tôi chênh vênh

Xin em thôi đừng nhớ
Những ngày tôi chờ mong
Những đêm tôi không ngủ
Thức ngóng trông đợi người

Nỗi buồn như làn khói
Em có biết không em?
Nó làm cay mắt thẳm
Và tim đau nhói hơn.

Thôi từ đây xin hứa
Viết mỗi bài này thôi
Tặng cho em lần cuối
Vào ngày đầu tôi quên...
Read More

18 thg 10, 2012

Rầu



Nhà mà không có mẹ thì nó không được gọi là gia đình.
...

Lúc chiều vừa tắm trong nhà tắm vừa nói vọng ra với mẹ, tôi nói nhiều lắm nhưng chốt lại là than thở rằng sao thời gian trôi nhanh quá đi mới Chủ Nhật đấy giờ lại sắp đến một cái Chủ Nhật nữa.


Mẹ ở ngoài vọng vào, mẹ cũng thấy nhanh... vì mới phát tiền tuần cho con hồi Chủ Nhật giờ lại sắp phải sứt tiền ra nữa rồi. 
Tôi không nói gì nữa, bật vòi nước lên rồi  tiếp tục tắm, thấy hơi dỗi vì tự dưng mẹ lại nói như thế làm dậy lên cái cảm thấy tội lỗi vì đang sống bám. 


Tiếng nước quá lớn nên tôi không chú ý rằng mẹ vẫn còn đang nói, tắt vòi nước thì mẹ đã nói hết câu, chỉ còn nghe loáng thoáng vài từ:


-... trông nó qua nhanh để mày còn đi thi Đại Học...


Chắc mẹ lo cho tôi nhiều lắm, mỗi lần mẹ nhắc tới tôi đi liền với hai chữ Đại học là tôi thấy trong mắt mẹ và cả khuôn mặt đã bị thời gian tạc những vết nhăn của mẹ một chữ RẦU. 

Nghĩ tới mẹ...

Buồn quá! 
Read More

15 thg 10, 2012

Buồn ơi là sầu


Nhiều lúc thấy mình như Chí Phèo, ngửa mặt lên trời gào thét: "Tôi muốn hạnh phúc, ai cho tôi hạnh phúc?"
...


Có những ngày, nỗi buồn được cài đặt sẵn, chỉ cần mở mắt thức dậy là nó kích hoạt ngay. Và rồi, chẳng cần có một nguyên cớ nào hết, nó khiến cho khuôn mặt ta méo sệch, mắt ta dường như rướm nước và những bước chân đi thật nặng nề...

Tôi sẽ không viết để than thở đâu, tôi hứa đấy, than về những nỗi buồn thì đời nào cho hết. Nỗi buồn chất thành đống, lựa ra một cái để buồn cũng mất thời gian lắm rồi, thời gian còn lại phải tranh thủ thưởng thức nó, không viết đâu mà đúng ra là không thể nặn ra từ để mà viết. Nỗi buồn chiếm chỗ cả rồi, buồn chỉ muốn tôi ở cạnh thôi.

Ở cạnh, im lặng, suy nghĩ và buồn...

Tối qua tôi lại có một đêm thức trắng, không máy tính, không sách, không cà phê, thuốc lá cũng không hề có chút nhạc nhẽo nào làm bạn, tôi chỉ nằm chống tay lên trán như một cụ già và suy nghĩ rất hung về đủ thứ chuyện. Có những suy nghĩ làm tôi sợ và có những suy nghĩ làm tôi đau nhưng tuyệt nhiên chẳng có một suy nghĩ nào làm tôi hạnh phúc cả. Tôi không nghĩ ra được chuyện gì hay ho về mình, để cơ mặt tạc cho một cái cười thiệt đã ban tặng cho linh hồn héo hon. Tôi thật là tệ!

Sáng hôm nay, khệ nệ vác cả khuôn mặt trầm tư đi học, thằng bạn dưới sau vỗ vai thì thầm:

- Con nào đá mày vậy?

- Có một con nhỏ chẳng hề thấy giá trị của thằng bạn mày, nó vừa co chân đá vào mông tao một cú lăn ngay xuống hố sầu suýt nữa là chết đuối.

- Con nào "hên" vậy?

- ...

- Mà mày bị đá khi nào?

- Mới đây thôi, cách có hai năm.

- Mày đùa tao đấy à, thằng hâm này!

- Không, chỉ tại mai là sinh nhật nhỏ...
P/S: Có nhiều lúc trộm nghĩ, con tim tật nguyền chẳng còn khả năng chứa chấp ai. Phàm là người tốt, thấy yêu được thì đặt luôn quan hệ. Bất chập là ai, là nam hay là nữ...
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena