15 thg 12, 2012

Vài dòng suy tưởng...


Ở đây anh đã sẵn sàng, chờ cơn lạnh đến cho ấm lòng.
...

Anh viết entry này khi những người bạn của anh đã và đang rời xa anh để thực hiện mục tiêu sống của cuộc đời họ. Những người bạn mà anh không biết tên, chưa từng thấy mặt chỉ bắt gặp và quen biết nhau qua những trang viết vội tường thuật về một cuộc sống khi thì sôi nổi khi thì lắng động đầy biến đổi của họ. Và rồi, những trang viết thưa dần, sợi dây kết nối ấy cũng mờ nhạt và đứt quãng...

Anh viết entry này khi headphone của anh nhao nhao lên một giai điệu của một bài hát tiếng Anh anh vừa bắt gặp trên TV. Một bài hát kinh điển, rất hay nhưng dường như nó đã bị bỏ quên qua rất nhiều năm, nay được lục lạo bởi một nhóm những người yêu âm nhạc.

Anh viết entry này khi vừa lắng lòng nghĩ về những chuyện đã trải qua trong cuộc đời 18 năm của mình và bất chợt kí ức khựng lại khi nó lia qua một loạt những hình ảnh về người con gái anh rất yêu. Anh đã nhiều lần tự thề với lòng mình rằng sẽ chẳng bao giờ viết về người con gái đó trong bất kì một entry nào của anh nữa, anh đã nổ lực xóa sổ cái tên đã ám ảnh anh suốt một thời gian dài nhưng chúng đều bất lực.

Anh đã bỏ ra hai năm của cuộc đời mình để đeo đuổi theo những thứ viễn vong vớ vẩn, anh đã lao động bằng tất thảy khả năng của mình, anh đã dường như điên loạn thật sự khi một lần anh không thể kiềm chế cái bộ não ngu ngốc của mình thôi nghĩ về một hình bóng đã quá hạn sử dụng, anh đã nguyền rủa con tim mình khi nó nhói lên đau đớn mỗi khi ai đó vô tình nhắc đến một cái tên mà anh đã giấu nhẹm nó đi bằng tất cả sự hận thù giả tạo mà mình có được. Nhưng anh đã thua, 2 năm nổ lực đã thành công cóc chỉ sau hai giây anh sống thật với trái tim mình. Anh vẫn còn rất yêu người con gái đó.

Anh sẽ không viết nữa đâu, anh bắt đầu thấy sợ cái mãnh lực ghê gớm của tình yêu và sức sống quá bền bĩ của những thứ rẻ rách mà tình yêu đó mang lại cho anh. Anh không muốn viết nữa, anh sợ sự cứng rắn của mình sẽ bị bẽ gãy mất. Anh rất sợ, anh rất sợ phải đối đầu với những thứ mà anh không biết.

P/S: Anh bỏ ra hai năm để tôi luyện cho con tim mình trở nên cứng rắn nhưng chỉ với 2 giây, kí ức ngọt ngào đã làm nó mềm nhũn ra...

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena