2 thg 12, 2012

Lạnh


"Hãy mở rộng trái tim", cô khẽ khàng nói, "Ai đó sẽ tới. Ai đó sẽ tới vì anh. Nhưng trước hết anh phải mở rộng trái tim đã."
...

Tháng 12 rồi, nghĩa là sẽ chẳng còn bao lâu nữa để kết thúc một năm đầy thất bại. Sáng nào cũng vậy, cứ hễ vừa lờ mờ mở mắt thức dậy là bị cái không khí hơi se lạnh làm cho chui rút người vào trong chăn, cố ngã giá với lý trí thêm một vài phút nữa, một vài phút để nướng cho ráo cái lười biếng trong người. Và một vài phút nữa đó, nếu tôi không lầm, luôn ngốn một khoảng thời gian kha khá của đầu ngày và chiếm hoàn toàn thời gian ăn sáng của bản thân tôi. Bệnh đau bao tử cũng bởi thế mà hoành hành...

Những sáng sớm ban mai vay tạm cái lạnh của những ngày đông hiếm hoi ở Sài Gòn là điều kiện tốt để người ta giả đò đã quá giới hạn chịu lạnh nép mình tìm hơi ấm của người yêu. Còn với những người neo đơn như tôi, thời tiết thất thường khiến cho người ta muốn phát bệnh. Nó thay đổi nhanh như một cô gái thay đổi quần áo, nó làm cho người ta cảm thấy khó xử khi thèm thuồng ngắm nhìn những chiếc áo ấm để cả năm mốc meo trong tủ quần áo mà ngần ngại mặc vào vì đến trưa lạnh lẽo đã tan đi đâu mất, nóng nực lại ùa về ngặc mình chịu không nổi rồi đến tối cái lạnh lại trở lại, nhẹ nhàng như một hơi thở khiến cho người ta cảm thấy buồn hiu vì cô quạnh. Nó nung sôi những cảm xúc đã ngụi lạnh bấy lâu và nhắc nhở con tim đang nhảy dựng trong lòng ngực rằng cần phải tìm cho ra nửa kia, phải tìm cho nhanh vì đông lạnh đang truy lùng để phả cô đơn vào bất cứ kẻ nào ra đường một mình.

Tôi sợ lạnh, sợ tháng 12 với những yêu thương không tròn vẹn. Sợ ra đường khi đang co ro trong chiếc áo ấm mà bị những yêu thương của những người xung quanh bóp nghẹt. Đến khi nào người ta dừng cái trò vô tình làm tổn thương người khác đây? Trái đất không phải của những cặp tình nhân, tình yêu đâu riêng đôi lứa. Sự cô độc là lựa chon của những người muốn trốn tránh tình yêu...

Yêu thì yêu nhưng làm ơn để yên cho người khác cô độc!

P/S: Tôi thề, tuần này có 2 lần tôi muốn nhắn tin cho em, 1 lần muốn nói nhớ em kinh khủng và lần thứ 2 muốn rũ em đi ăn cùng nhưng may thay đều kiềm chế được tất...

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena