Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký củ khoai tây thối. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nhật ký củ khoai tây thối. Hiển thị tất cả bài đăng

8 thg 6, 2023

Chọn chữa lành từ những bữa cơm nhà



Hôm nay là ngày thứ ba tôi bắt đầu một hành trình mới tại một môi trường mới. Ngày tôi bắt đầu trở lại nấu cơm nhà và mang theo để ăn trưa. Người ta bảo cần khoảng 21 ngày để hình thành một thói quen mới và chắc nấu ăn trưa đã trở thành một thói quen của tôi rồi.
 
Trong hành trình chữa lành của tôi, người ta bảo nên bắt đầu biết cảm ơn dù là nhỏ nhất và lựa chọn những điều tích cực khiến bản thân thấy vui vẻ và hạnh phúc. Với tôi, nấu ăn là một trong những điều như thế (à, cần loại trừ việc rửa bát ra nhé).
 
Tôi bắt đầu tập trung hơn vào nấu nướng khi tôi mất đi Noel. Bạn biết không, vào cái ngày mà tôi ẵm em ấy rệu rã trên tay đến bệnh viện và ngồi một mình chờ bác sĩ khám cho em, tôi chợt nhận ra mình không hề ổn một chút xíu nào. Ngày đầu tiên sau khi em mất, tôi trở về nhà không thấy em ấy đâu, tôi mới cảm nhận sự trống trải và cô độc của bản thân biết nhường nào.
 
Những ngày trầm mình trong buồn bã đó, tôi đã xách xe vào siêu thị và bắt đầu hành trình nấu nướng tự thân. Nấu những món mà tôi thích, ăn những thứ khiến tôi khỏe hơn và thậm chí nấu cho những người mà tôi yêu mến. Tôi nấu gần như mỗi ngày, thậm chí khi tôi thấy mỏi mệt nhất và không muốn ăn gì, thậm chí là lúc 11 - 12 đêm vẫn hí hoáy xào xào nấu nấu.
 
Tôi thích cái cách một món ăn ra đời bởi bàn tay mình và mọi người yêu thích nó. Tôi thích cái cách não bộ của tôi phân tách và suy tính quản lý thời gian như thế nào để nấu được một món chính, một món xào và một món canh trên cùng một chiếc bếp. Câu hỏi "hôm nay ăn gì?" biến đổi thành "hôm nay nên nấu món gì đây?" cũng tự nhiên thành tích cực và chủ động quá đỗi.
 
Hôm nay lên pantry ăn trưa cùng những gương mặt xa lạ, mọi người nhìn vào hộp cơm trưa của tôi với cơm gạo lứt, đùi gà kho, dưa gang muối xào và canh bí đỏ mà trầm trồ. Tự dưng thấy hãnh diện quá!

Ai đọc được bài viết này, hẹn bạn một dịp nào, chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhà nhé!
Read More

2 thg 11, 2022

Tình đơn phương



Mọi người nghĩ gì về tình đơn phương nhỉ? Bây giờ người ta dùng một từ tiếng anh để thay thế là "crush", từ này đối với tôi vừa thấy hiện đại vừa bớt sến súa và không mang đến cảm giác bi luỵ về tình. Nhưng bản chất vấn đề vẫn là vậy, đơn phương hay crush ai đó là một cảm giác vừa có vẻ được nếm trải dư vị tình yêu vừa lại không có gì.
 
Người được nhận không có động thái đáp lại hoặc không biết có một loại tình cảm như thế để được lựa chọn đáp lại hay từ chối. Với người mang tương tư, đơn phương là một loại cảm giác "đ.ĩ đợi" nhất trên đời. Vì nó vừa mang đến cho con người ta ảo giác được đắm đuối trong biển tình, thoáng chốc lại tống thẳng thực tại vào mặt họ là đã có gì xảy ra đâu.
 
Với cá nhân tôi, khi biết cảm giác ấy điểm danh mình, tôi sẽ tự động đặt cơ chế phòng vệ - một giới hạn đủ an toàn để tránh né mọi loại tổn thương mà người khác có thể đem lại. Vậy nên khi thích ai đó, tôi để họ ở một vị trí khá xa tầm với, để theo dõi, hạn chế tiếp xúc trực tiếp tránh đối phương lờ mờ phát giác ra dù một dấu hiệu đối đãi đặt biệt nào.
 
Bữa ăn này là bữa ăn crush dành tặng chúng tôi sau khi tổ chức một sự kiện đặc biệt kết thúc vào tối muộn. "Chúng tôi" ở đây là đồng đội làm việc cùng một dự án - bao gồm cả tôi. Anh ấy đã dành thời gian đợi trước cổng toà nhà đến khi chúng tôi làm việc xong và bắt xe mời cả hội đi ăn.
 
Đối với tôi bữa ăn này rất đặc biệt vì cảm giác được chăm sóc dù không chỉ dành riêng cho mình. Đã từ rất lâu rồi, tôi chưa từng được đối đãi theo một cách thức ân cần đến thế. Nên dù tiếp cận mục đích bữa ăn từ góc độ nào đi chăng nữa, tôi vẫn thích cách nhìn nhận nó như một đặc ân dành cho riêng mình.
 
Dẫu sau đó, tôi chưa từng nói ra góc thẳm sâu trong tâm khảm mình. Dù sau đó, có rất nhiều mối tình khác đi qua trong đời anh. Dù sau đó, tôi đã chọn nước đi không hề có trong dự liệu để mối quan hệ với anh không có cơ hội để được tỏ bày. Tôi vẫn trân quý và xem trọng bữa ăn này vô cùng tận.
 
Một đêm trong nhiều đêm mất ngủ kéo dài hậu covid. Giữa mớ công việc ngổn ngang và căng thẳng kiệt cùng hệt như chiếc sự kiện năm nào, tôi xin dành ít phút để nhớ đến cảm giác dịu dàng năm đó.
 
Hoa hồng thì màu đỏ
Violet ngời xanh
Có vẻ anh không biết
Em vẫn còn thích anh…
Read More

1 thg 11, 2022

Một hôm buồn miệng



Một hôm buồn miệng, tôi chợt nhớ ra món bún xào chay hồi nhỏ đã từng ăn. Thế là tôi bước vào siêu thị giữa trời mưa lất phất, mua bún gạo với ít cải bèo. Tôi cũng chợt thèm nem chua quá xá. Nem Lai Vung mà bồ cũ hay mua mỗi lần từ quê lên ngon hơn nhiều nhưng tình cũ giờ còn chua hơn nem nên trên kệ siêu thị có sẵn những gì cứ bỏ vào giỏ hàng đi đã.
 
Sau khi mua cả mớ nguyên liệu về, tôi đứng giữa bếp lúng ta lúng túng. Thế bây giờ mình nên ngâm bún khô hay luộc nó trước khi bật bếp lên xào nhỉ? Không nhớ ra câu trả lời, tôi gọi cho mẹ cầu cứu. Mẹ tôi ở bên kia màn hình, đèn phòng tối ôm chuẩn bị đi ngủ khi chưa đến 7 giờ tối. Đèn màn hình hắt ánh sáng vào mặt mẹ tôi lem luốt, khiến mẹ nheo mày: thế bây giờ con đã có gì trong tay?

Vậy là sau 15 phút hí hoáy với công thức mẹ dạy, tôi có một đĩa bún xào cải nồi to ứ hự và một đĩa rau xanh mơn mởn - lá cải bèo khéo còn to hơn cả mặt người. Tôi cũng tự pha một chút nước mắm để chấm cùng. Mấy đứa thèm điên thèm khùng như tôi nghĩ cũng khéo tay...

Hồi tôi còn nhỏ và bà tôi còn khoẻ mạnh, nếu trưa đến mà không biết ăn gì, bà sẽ nấu món này. Bún khô không bao giờ thiếu trong kệ bếp của bà, còn khóm rau xanh ngoài vườn tươi ngon đến nỗi có thể tự mời gọi người ta ra hái vào ăn. Bún xào của bà không có cải nồi vì bà bảo cải nồi làm các khối u phát triển.
Bà tôi thao tác chậm lắm, tuổi già và bệnh tật khiến bà ít khi bước vào bếp. Nhưng nếu là bữa trưa có tôi cùng ăn, bà sẽ cố. Tôi nhớ, để làm ăn món này, bà cháu tôi mất gần một tiếng đồng hồ. Bà thì nấu, tôi thì nếm thử. Tôi luôn là chiếc lưỡi nếm tài ba của các món ăn của bà.
 
Giữa trưa nắng chang chang như thổi lửa, bà đặt đĩa bún lên chiếc mâm đồng đã thủng lỗ chỗ, mớ rau sống để trực tiếp lên mâm. Món ăn dân dã đến nỗi ngửi được mùi nghèo phảng phất trong căn nhà lá đã quá cũ kỹ. Nhưng thường thì món gì gắn với chữ nghèo cũng rất ngon.
Bây giờ ngồi ăn món một cũ, vị cũng đôi ba phần giống bà mình năm nào chỉ khác nỗi đã lớn khôn già cỗi và lủi thủi ăn một mình...
Read More

26 thg 7, 2022

26.07.2022

Có mấy ngày cực buồn như hôm nay, tôi nghĩ mình nên trở lại viết cái gì đó trên blog của mình. Ngăn ngắn thôi nhưng dần dần có thể trở lại thói quen ghi chép cho chính mình - để giải toả đi hết mớ cảm xúc hỗn mang này - như trước đây. 

Tôi nghĩ do hậu covid-19, tôi suýt quên mất cách đăng nhập và soạn thảo hmmm chính cái blog của mình. Nhưng sau một hồi tìm kiếm đủ loại tài liệu & keyword hỗ trợ từ Google Help, cuối cùng chỉ 1 dòng là có giá trị: bạn hãy chắc chắn là bạn đăng nhập đúng tài khoản đã khởi tạo blog. Chết tiệt, mình đăng nhập sai tài khoản email mới đau!

Ừ, và bởi vì đã mất quá nhiều thời gian cho một việc chỉ vỏn vẹn mấy giây ngắn ngủi, tôi quên xừ nó mất mình muốn chia sẻ chiếc tâm sự gì cho bài viết hôm nay. Nhưng ít nhất thì giờ đây tôi đã trở lại "chiếc đám tang" đã bỏ dở này. Viết tiếp vài mẩu chuyện cỏn con của mình mỗi ngày... chắc là mỗi vài ngày... chắc là vài mươi ngày... cả tháng nữa cũng nên. 

Rất vui vì bạn đã đọc đến đoạn nhảm thúi cuối cùng này. Nếu không phải vì hậu covid khiến bạn mất ngủ như tôi - bạn ngủ ngon nhé! See yah~

Read More

26 thg 5, 2019

Về người yêu cũ


Có hai lần trong suốt 3 năm chia tay tôi chủ động liên lạc với người yêu cũ. 

Lần đầu tiên là sau 49 ngày bà tôi mất. Trong nỗi đau buồn đến kiệt cùng và tự nhiên thèm nghe quá đỗi cái giọng nói quen thuộc của bà, tôi đã liên hệ với người ấy để xin lại chiếc điện thoại cũ - thứ tôi nhớ đã lưu rất nhiều file ghi âm cuộc nói chuyện của hai bà cháu. Bạn ấy đã giữ chiếc điện thoại làm kỷ niệm sau khi tặng tôi một chiếc điện thoại khác. 

Tôi nhớ có lần đọc ở đâu đó, khi con tim sống chung được với quá khứ bạn sẽ dễ dàng đối mặt với người yêu cũ hơn. Chắc có lẽ vào lúc đó, sau hơn một năm kể từ lúc bạn ấy bảo bạn ấy từ hôn là vì tôi và hai đứa không có bất kỳ liên lạc nào, tôi vẫn chưa thể bình thản để đối mặt một cách trực diện với người cũ. Rất may, bạn ấy còn xem trọng tôi và để chiếc điện thoại ở trước cửa nhà. Chiếc điện thoại chai pin, màn hình bị vỡ và gần như không thể cứu chữa được bất kì dữ liệu nào. Và lúc đó tôi đã khóc nấc lên như một đứa trẻ, khóc gấp những 2 phần: phần đau vì nhớ bà và phần vì đối mặt với nỗi đau cũ. 

Lần thứ hai là hôm nay, khi tôi không tài nào liên lạc được với mẹ. Thật tệ khi vào những lúc yếu đuối hoặc kinh hoảng nhất tôi đều phải cầu cạnh sự giúp đỡ của bạn ấy. Dẫu hai đứa không còn ở cạnh nhau nữa, dẫu đã rất nhiều năm tôi cắt đứt liên lạc, bạn ấy vẫn giúp đỡ tôi như hồi tụi tôi còn quen.

"Bản chất của lựa chọn là từ bỏ" - một câu nói tôi rất thích khi ông giáo sư già nọ phát biểu trên sân khấu của TEDxDakao hôm tôi đi dự thính. Giữa muôn vàn lựa chọn, bạn người yêu cũ của tôi đã từ bỏ tôi - lẽ dĩ nhiên để bước tiếp một hành trình tôi nghĩ là cũng là lẽ dĩ nhiên phải thế. Tôi từng đau khổ vì điều đó và cũng từng hận vì điều đó đến nỗi nó trở thành nỗi ám ảnh đến tận ngày hôm nay khi tôi không còn dám tin ai nữa. 

Tuy nhiên sau rất nhiều năm như thế, bạn ấy vẫn chọn lựa cho tôi cuộc sống độc thân - thứ mà bạn đã cám cảnh đến nỗi quyết định chia tay tôi. Nếu thật sự con tim đã yên bình sống với quá khứ, tôi rất muốn đối mặt với bạn ấy một lần - bằng xương bằng thịt để hỏi đúng một câu cho ra nhẽ: 

Tai sao đã từ bỏ để lựa chọn một cuộc sống cá nhân hạnh phúc hơn nhưng cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ nó để rồi cả hai chúng ta đều thành ra như thế này?
Read More

Xích đu tiên


Thật ra khi nhìn thấy tấm ảnh này, tôi không nhớ ba nhiều như nhớ đến nội. Trò chơi Xích đu tiên hồi 3 - 4 tuổi trong tấm ảnh vẫn in đậm trong ký ức tôi đến giờ và tôi vẫn dùng nó để chơi đùa với bọn trẻ như một cách để níu kéo chút ít ký ức tuổi thơ với bà...

Hai năm tạm biệt vĩnh viễn thơ ấu để trưởng thành hơn, ký ức và hình ảnh của bà vẫn không phai nhoà đi chút nào mà mỗi lúc lại càng trở nên dầy lên sự nhớ thương không nguôi ngoai đi được. Thề là tôi vẫn khóc như một đứa trẻ mỗi khi về nhà vào lúc khuya bởi chỉ đơn giản là không phải bà tôi ra mở cửa sau tiếng gõ cốc cốc. Và tim tôi vẫn đau nhói khi số điện thoại và hình nền chụp chung với bà hiện lên trên màn hình điện thoại mà nhấc máy không phải tiếng nói thân thuộc vẫn trông đợi ở đầu dây bên kia. Là mấy hôm trời trở lạnh tự dưng thèm chui vô cái chăn ấm áp đã có bà chờ sẵn hay bỗng nhiên thèm quá cái cảm giác được thương từ mấy cái xoa lưng diệu êm của bà.

Tôi là loại người luôn muốn cân bằng mọi thứ và coi gia đình là giá trị cốt lõi nên không thể ở được với gia đình vì nhiều lý do tạo nên sự bi kịch cho cuộc đời tôi. Thế nên vẫn là tôi với cái cảm giác tội lỗi chất chứa mỗi khi mở cửa về phòng trọ lúc nửa đêm, tâm niệm vẫn luôn bảo phải dọn đồ và trả phòng ngay bởi bà chẳng muốn tôi đi đâu quá xa và quá lâu. Nhưng đó là điều chắc chắn không thể dẫu mỗi tuần trôi đi cái cảm giác là khách của ba mẹ thật không dễ chịu đựng chút nào.

Tôi rõ ràng biết là trên con đường trưởng thành mất mác những điều lớn lao dường như nhất cuộc đời này là một lẽ hiển nhiên phải có. Nhưng để hỏi có sẵn sàng cho điều đó chưa thì câu trả lời luôn là chưa thể. Giống như hôm nay, một tấm hình nhặt ở đâu đó vô tình khơi lại một ký ức đẹp xưa cũ cũng đủ để tôi trở nên yếu đuối vô cùng...
Read More

31 thg 3, 2019

Tháng 4 đổi nhà




Một buổi trưa tháng 8, tôi phát hiện ra yên xe của mình đã luôn là chỗ ngủ lý tưởng của con mèo bà chủ nhà. Tìm ra nguyên cớ của chiếc yên xe bị rách thay mất 250 nghìn. Con mèo này là 1 trong số 4 con "yêu nghiệt" trú ngụ trong nhà bà ý. Sáng nào, sau cú gọi điện dắt xe qua viber đúng 8 giờ như quát tháo vào lỗ nhĩ để sẽ là mùi cá hấp cho lũ mèo ngồn ngộn hiếp dâm lỗ mũi khi tôi bước xuống chiếc cầu thang vàng chanh đã gỉ sét nhiều chút.

Những kẻ yêu mèo thường không thể là người xấu được - đó luôn là ý nghĩ trong đầu của tôi khi đôi lúc sự quá đáng của bà chủ nhà nọ khiến tôi như muốn nổi điên. Vậy nên tính đến nay, khi tôi dọn sang chỗ ở mới thì ngót nghét cũng 7 tháng ròng chung chạ nơi căn phòng gác xép tĩnh lặng nọ.

Trưa nay, khi tôi dọn đi thùng giấy cuối cùng, trước khi khép chiếc cửa rào bằng sắt mà bà ấy đã từng phàn nàn là nó đã xiêu vẹo đi nhiều phần từ khi tôi dọn vào, bà chủ nhà nọ đã nhắc lại cái câu bà ấy đã nói với tôi nhiều lần trong nhiều ngày trước đó: Dọn đi trong êm đẹp nhé! Do tự con đã chọn dọn đi nhé.

Và tôi đã gật gù thay cho lời đồng ý rằng mọi sự quyết định đổi thay này đều nằm ở phần tôi cả. Rằng đâu đó trong cái tâm lý bất ổn định giữa sự muốn cân bằng mọi chuyện đã dẫn đến muôn nghìn cớ sự khó ngờ như việc dọn đi ngày hôm nay. Nó cũng giống như khi tôi leave khỏi group lớp đại học chỉ bởi vì tụi nó bàn chuyện đi du lịch chung (khi tôi quá bận), như tôi đã đóng cửa phòng khi có mẹ ở phía ngoài vì mẹ đã kể với tôi về chuyện của hàng xóm (khi tôi quá bận) hay như bà chủ nhà đã không đúng lúc mắng nhiết qua điện thoại về cái cửa rào bị tôi bỏ không (khi tôi quá bận),...

Tôi sẽ nhớ bà chủ nhà không thể phân biệt được màu xanh và đỏ, nuôi rất nhiều mèo và tối nào cũng xem clip phản động trên youtube ở một con hẻm nhỏ ở đường Phan Văn Hân như khi nhớ những người chủ nhà khác ở những nơi tôi đã tá túc một phần thanh xuân. Dẫu thế nào họ cũng đã tử tế với tôi, đôi khi.

Từ nay cho đến khi tôi có thể cân bằng mọi thứ vẫn mong được chíu cố một chiếc ôm thay cho quở trách. Bởi một đứa tâm lý nhạy cảm như tôi, quyết định đúng hay sai đều khiến tôi tổn thương nhiều.


Read More

29 thg 11, 2018

Mình sẽ nói chuyện gì khi gặp nhau vào lần sau?


Tôi ước giá mà chúng ta bắt trúng tầng số của nhau trong lần nói chuyện sau. Bạn hãy giả vờ vặn nút dò đài và tôi sẽ kêu rẹt rẹt hệt như âm thanh từ chiếc radio ở nhà.

Bạn sẽ vừa dò đài vừa nói về Kitchen nhé, hoặc về Banana Yoshimoto cũng được. Sẵn về sách, sao bạn không nói về Cưỡng cơn gió bấc và Con sóng thứ 7. Cùng đề tài đó, vui lòng dò thêm Nhà giả kim, Từng qua tuổi 20, Đầu óc người Ý. Hay tụi mình nói với nhau về sự khó hiểu của cuốn Bay lên tổ chim cúc cu và Bắt trẻ đồng xanh đi. Tôi sẽ rè rẹt một đôi chút nếu bạn nói về Haruki. Nhưng sẽ trong veo lại ngay nếu bạn nhắc về Phía đông biên giới, phía tây mặt trời. Đặc biệt là Sơn Táp với Thiếu nữ đánh cờ vây.

Không thích sách? Bạn hãy vặn cái nút dò đến tầng số khác. Về Lê Cát Trọng Lý, về Hy, Vũ hay The Beatle hay Chet Barker. Một rè rẹt với Britney Spear và trong veo, lảnh lót hát We are ever never getting toghether của Taylor Swift. Dạo gần đây bạn nghe Anh đếch cần gì ngoài anh chứ, hay I'll never let you down?

Còn không thú vị? Về porn nhé! Tôi sẽ nói bạn nghe về chiếc đĩa CD 18+ đầu tiên tôi đã xem. "L'amant" đâu phải là một lựa chọn tồi ở tuổi 14? Hay xa hơn, tụi mình dò đến trang chaturbate nhé, hay pornhub? Bạn thích xem ở trang redtube hơn hay là xvideos hơn?

Chúng ta sẽ nói nhiều với nhau vào lần sau. Tôi hứa sẽ không nhàm chán như thế. Tôi hứa sẽ chẳng mỉm cười ngây dại như một thằng khờ. Dù đôi khi tôi không nhớ đường về hay sự nhầm lẫn về tên của 2 kênh truyền hình trong lần phỏng vấn tìm việc đầu tiên.
Read More

19 thg 4, 2018

Tối qua tôi mơ thấy bà mình

Tối qua tôi mơ thấy bà, trong một nỗ lực để trở thành người tốt nhất, tôi đã lại được gặp bà. Mấy lần nhỉ? Tôi nhẩm tính để đếm thử xem từ dạo đấy, tôi có bao lần được gặp lại bà tôi trong những giấc mơ. 3 lần vỏn vẹn trong 9 tháng ròng có thêm bớt gì đâu mà lần gặp nào cũng chóng vánh như thế.

Tối qua tôi đã thấy bà mặc chiếc áo bà ba màu nâu hạt dẻ và chiếc quần phi bóng màu đen. Đầu nội tôi bới tóc gọn gàng như xưa, mướt rượt và thoảng thơm mùi dầu dừa mà bà tôi vẫn hay dùng. Nội ngồi trước cái hiên nhà cũ có tán cây vú sữa che mát, trước mặt là cái giỏ xách màu đỏ rượu chứa đầy bánh mì như thể là bà vừa mới đi đâu đó về. Lần nào cũng vậy, hễ có dịp đi đâu lên thành phố, nội tôi vẫn hay mua về mấy ổ bánh mì làm quà. Loại bánh mì to vĩ đại người ta thường bỏ vào cần xé bán ở bến xe Chợ Lớn. Tôi lúc đó, trong cơn mơ, vẫn có thể ngửi rõ thấy mùi bơ thơm lừng với cái vỏ bánh giòn rụm không chê vào đâu được.

Thế rồi tôi tỉnh giấc trong cái không gian thực tại đen đặc của gian phòng ngủ cũ kĩ. Tôi thức dậy mà không khóc ngay như những lần trước. Chẳng lần nào trong 3 lần gặp ngắn ngủi, nội nói chuyện với tôi. Một nỗi trách cứ dấy lên trong lòng tôi. Và vẫn là câu hỏi cũ, của một kết quả rõ ràng là biết trước từ rất lâu rồi mà vẫn cứ cố hỏi: Bà tôi đã đi đâu mà lâu quá không về vậy chèn? Từ trước giờ ngoài nhà ra bà có đi đâu quá xa xôi như vậy đâu?

Rồi tôi lại khóc như những lần trước. Ấm ức như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Bất lực nhìn người mình yêu thương nhất đời bỏ mình ra đi. Bà tôi đã đến một nơi yên bình hơn nơi này. Nơi mà những nỗi đau không còn nữa. Nhớ bà thì cũng đừng nấc lên như thế....
Read More

15 thg 3, 2018

Con chó chửa nhà chúng tôi


Khi nhìn vào bức ảnh này, tôi lại càng có nhiều lý do hơn để không thể chấp nhận việc Mimi nhà chúng tôi đã có thai. Một con chó vàng ất ơ nào đó được con bé dẫn về nhà mà không ai hay biết và vài tuần sau thì cái bụng vốn bé tí teo của nó đã trương phồng lên như ai đó vừa thổi một luồng hơi. 

Ôi giời ơi, sao lại có cái thể loại gái lứa dễ dãi như chủ nó vậy chứ hả giời?!

Nhưng khi nhìn vào bức ảnh này, tôi lại càng có nhiều lý do hơn để không thể chấp nhận việc Mimi nhà chúng tôi đã mang bầu. Cho bạn nào không biết Mimi là ai. Mimi là tên con chó nhà chúng tôi, chính tôi đã đặt tên cho nó mà chưa một lần ngờ vực rằng đó không phải là cái tên đúng để đặt cho một con chó. 

Anyway, khi nhìn vào bức ảnh này, tôi lại càng có nhiều lý do hơn để không thể chấp nhận việc Mimi nhà chúng tôi đã có chửa.

1. Con bé chưa tròn 1 tuổi. Nó quá trẻ để trở thành mẹ. Tuổi đời của một con chó là hơn chục năm và đếm xem bao nhiều lần con cái có thể trở thành mẹ của những con chó con khác? Quá nhiều lần ham vui để đếm đến nỗi 1 năm tuổi đủ để là lý do cho một con chó không thể mang bầu. 

Ôi giời ơi, sao lại thích làm người nhớn sớm như chủ con vậy con ơiiiii

2. Mimi là một con chó ăn chay trường. Nó không thích thịt và cực kì thù cá. Nó từ chối khẩu phần ăn đầy đạm để để giữ vòng eo con kiến. Nghĩa là nó sẽ chỉ ăn cơm với tí nước kho mằn mằn rót nhẹ lên bề mặt. Mimi cũng chỉ thích gặm mớ bánh bitch quy bơ dừa có đường trên mặt hay được cân ký bán ngoài chợ. Nó hay nhai món đó rau ráu như người ta ăn nước đá. Và cách ăn bánh của nó cũng rất lạ kỳ.

Thay vì nhận lấy từ tay chủ, nó thích thử thách mình bằng cách ăn miếng bánh dính dưới nền gạch bông. Nó sẽ cố nghiêng chiềng cái mỏ háu đói của nó dò cho được miếng bánh. Nước dãi chảy tèm nhèm dưới gạch nhưng hễ ăn được cái bánh nào là nó nhảy lên vui lắm. 

4. Mimi nhà chúng tôi còn rất ngây thơ. Nó cũng rất tăng động. Cái cách nó mừng chủ cũng chẳng giống ai. Nó sẽ nhảy cẫng lên rất nhiều lần mừng chủ về ỏ ngoài cổng và nó sẽ liếm láp tay bạn liên không thôi khi bạn vào nhà. Rồi cứ thế nó chạy rất nhanh xuống nhà sau rồi chạy lên nhà trước nhiều lần. Cho đến khi bạn bảo "Mimi, mày có thôi đi không?" thì nó cũng sẽ không thôi như ý bạn muốn đâu...

5. Mimi là một con chó rất ngu. Nó sẽ sủa liên tù tì một mạch từ 9 giờ tối đến 12 giờ đêm chỉ vì một trái xoài chín rớt xuống từ ngon cây. Nó cũng không phân biệt được giữa chủ đội nón và chủ thường ra làm sao. Nghĩa là cứ thấy chủ đội nón là nó sẽ sủa như được mùa. Về khoản này, tôi hoàn toàn bối rối về con chó yêu của nhà mình.

6. Mimi nhà chúng tôi rất thích tôi. Chưa từng thấy một con chó nào cuồng chủ của nó đến như vậy. Nó đi theo tôi mọi lúc mọi nơi, nó thích liếm tay tôi, nó thích theo tôi vào toilet và hay trố mắt nhìn tôi ngơ ngác mỗi khi nghe thấy một âm thanh đánh tõm nào đó phát ra giữa thinh không vắng lặng. Nó cũng sẽ thường nằm chờ ở bậc thềm nhà vệ sinh rất lâu cho đến khi tôi ngồi dậy xong xuối rồi đá vào lưng nó bảo cút đi.

Bao nhiêu đó có đủ là lý do để một con chó mới hôm qua mất mẹ còn yếu ớt liếm từng muỗng sữa một mà hôm nay đã theo chồng từ bỏ cuộc chơi? Tôi không biết rõ một con chó sẽ nhanh chóng thành gia lập thất vào thời điểm nào trong đời nó. Lâu hơn hay tròn một năm tuổi đời như con Mimi nhà chúng tôi? Bởi trước đây tôi chưa từng nuôi một con chó cái nào và nuôi từ bé xíu xiu như vậy. Nên khi nghe tin một con chó vàng xấu xa từ đâu đến đã cưỡm mất sự trinh trắng của con gái tôi quả là một thông tin rất đáng câm phẫn. Tôi cảm thấy như mình bị ra rìa cmnr. Và dẫu hơi cá nhân một chút, tôi cảm thấy mình vẫn còn hơi hơi trẻ để sớm trở thành ... "ông ngoại xấp nhỏ".

Read More

3 thg 12, 2017

Giai đoạn hai của thất nghiệp


Chúng tôi bắt đầu giai đoạn thứ hai của cái gọi là hội chứng của sự rỗi rảnh. Đầu tiên là cảm giác tự do phơi phới, chết tiệt lũ khốn hãy nhìn cách ông mày đang vui vẻ đây. Tiếp đó là một chút gì đấy hối hận. Bao giờ cũng vậy, hối hận luôn đến sau bất kì một sự sa đọa nào. Nhưng chờ đã, khúc nào trong khoảng thời gian đã qua khiến ta hối hận. Chó chết, không thể phận biệt được sự lựa chọn nào dẫn đến con đường này. Mọi thứ như sự trêu ngươi ác ý để tuổi trẻ của bố mày trở lại với điểm xuất phát ban đầu.

Tháng ngày dài tiếp theo sẽ chứng minh tất cả. Hoặc trở lại quỹ đạo ban đầu hoặc kiến tạo một con người mới hoặc tệ nhất là tránh ra đường và thậm chí không ra khỏi giường, trừ lúc đói. Thiếu mỗi chiếc quan tài là thành vampire cuồng dâm khoái tạo hickey lên cổ tụi khốn kiếp. Lựa chọn khác ít ác ý hơn là thôi chôn tụi tao với đống tỏi cô đơn luôn đi để có cái mà ăn phở ở kiếp sau.

Thôi ngưng kiểu ngước mặt lên rời rống cổ gào thét: trời thương thảy xuống cho con cái cần câu cá với. Không thương thì thôi con ngậm miệng lại, bật trang phim lậu mở American Gods ra tu liền 8 tập. Ít ra thì Ricky Whittle (mới google xong) cũng hấp dẫn thực sự...
Read More

27 thg 11, 2017

Thất nghiệp- Nhạc indie- Gay và vài thứ tủn mủn

1. Tôi thất nghiệp và đã thôi cố gắng tìm kiếm bất kì cơ hội nào nữa. Tôi không buồn, chỉ cảm thấy một chút tù túng dễ chịu tại căn nhà của mình. Có thể tôi đang trốn tránh nhưng cũng có thể tôi đang nghĩ bản thân tốt nhất không nên ra đường và làm bất cứ điều gì cho ai, cho một tổ chức nào. Tôi kiếm được vài đồng lẻ nhờ làm freelance cho một kênh youtube mới mở. Anh leader dễ thương và cả... nhân hậu nữa khi chấp nhận một cách dễ dãi những script tôi gửi trễ deadline đến... 1 tháng miễn là nó hay. Tiền công không là bao nhưng nhờ vậy tôi nghĩ mình không quá vô dụng và có thể lừa bản thân yên tâm ở nhà thêm vài ba tuần nữa hoặc thậm chí là sang năm.

2. Tôi có một vài ý tưởng cho quyển sách đầu tiên của riêng mình. Tôi nghĩ khoảng thời gian dừng lại này đủ để tôi bắt đầu dự án đã ấp ủ từ rất lâu.Nhưng mong rằng tôi có thể tập trung và siêng năng hơn là chỉ ngủ bất kì lúc nào và chỉ thức dậy vào những lúc bản thân thấy đói.

3. Dạo này, tôi rất ưa thích dòng nhạc indie. Tôi có một chiếc loa nhỏ của Sony màu xanh rêu, phát nhạc cũng ổn phết và tôi dùng nó suốt cả ngày để nghe Trang, Ngọt, Cá Hồi Hoang, Vũ, Hải Sâm... ngân nga mấy câu chuyện tình và cuộc sống nhiều màu của họ chẳng khác gì mấy bức tranh của Pullock. Tôi thấy dễ chịu rất, dễ chịu từ trong tim khi nghe họ hát chứ không phải cố gắng gồng mình hứng chịu thứ âm nhạc đinh tai nhức óc, phô diễn kĩ thuật nhưng sáo rỗng từ nội tâm. Sự ấm áp giúp tôi thấy an ủi muôn phần. 

Như tôi hay Sonata viết blog, những người này viết nhạc và tự hát vì họ thích như vậy chứ không phải vì họ phải như thế. Những bài hát giản đơn về đủ thứ trên đời, về tình tủm tỉm, về mấy món đồ xung quanh hoặc thậm chí là mấy cái voice message chúc ngủ ngon của người yêu dấu cũng có thể làm chất liệu cho 3-4 phút ca hát quên sầu trên kênh youtube. Thế là đủ, làm điều mình thích theo cách mà mình thích ấy.

4. Tôi vẫn nghĩ việc mình gay và gia đình là hai việc hoàn toàn khác nhau. Việc ai đó đứng trước tôi và chỉ vào mặt bảo tôi pê đê, tôi vẫn sẽ cảm thấy rất tự hào. Nhưng nếu ai đó nói điều đó với tôi trước sự chứng kiến của ba mẹ tôi dẫu không ác ý, tôi khẳng định rằng đó là một sự sỉ nhục. Tôi dù thối nát cỡ nào vẫn muốn gia đình mình sống trong một vỏ bọc yên ổn cho đến khi sự thật theo tôi qua đời. 

5. Tôi rất mong bản thân mình sẽ có một tâm hồn đẹp. Nhưng sự vỡ nát từ bên trong, sự thôi rữa của thứ tội lỗi tôi thực hiện điều đặn hàng ngày. Tôi e rằng chẳng bao giờ tôi có được sự tinh khiết trọn vẹn cho tâm hồn mình. Tôi là một thằng tồi!

6. Tôi nghĩ hung lắm về cái chết, trước đã thế rồi nhưng giờ lại càng hung hơn nữa. Một phần nào đó tôi đã yên tâm hơn rồi, bà mất nghĩa là phía bên kia tôi đã có một bến đỗ. Dẫu không còn trên nhân thế tôi vẫn không cô đơn. Suỵt, thế có tuyệt không cơ chứ!

7. Từ rất lâu tôi đã để trong danh sách cần phải làm vào dịp nghỉ phép của mình là "Đón cô cháu gái về nhà sau giờ học". Chẳng hiểu sao tôi lại thích công việc đó. Cảm giác chứng kiến một đứa trẻ mình yêu mến rời khỏi trường học của nó để lao vào vòng tay của mình là một cảm giác tuyệt vời. Tôi rất mong mình trở thành một phần chờ đợi của con bé khi nó vừa nghe tiếng chuông báo. Ơn trời là con bé thích tôi đón nó về nhà hơn bất kì thành viên nào khác trong gia đình. Khi được hỏi lý do, con bé khe khẽ bảo bởi vì tôi... dịu dàng và nó mong thấy tôi đứng trước cổng trường đón nó hàng ngày. Tôi cho đó là một lời khen và tôi vui đến phát điên lên được khi nghe điều đó. Một việc phải làm trước khi chết nữa đã hoàn thành rồi!

Read More

15 thg 10, 2017

Tôi muốn


Trong quyển Amrita của Banana Yoshomoto có một chi tiết mà tôi rất thích. Đó là nhân vật chính Sakumi làm việc bán thời gian cho một quán cà phê mỗi buổi tối. Ông chủ quán nơi cô làm việc có một sở thích rất lạ, ông muốn quán vắng khách để được thoải mái nghe loại nhà mà ông ấy thích.

Tôi không đủ giàu để mở một quán cà phê chỉ để phát loại nhạc mà tôi thích như ông chủ của cô Sakumi nhưng dạo gần đây tôi cứ mơ tưởng đến việc sẽ nghỉ việc để apply vào một quán cà phê nào đó. Quán đẹp đẽ một chút càng tốt, phong cách vintage với đồng phục cute phô mai que thì tuyệt vời. 

Lúc đó tôi sẽ làm ca tối, giữa ánh đèn led vàng vọt không rõ đường nét khuôn mặt bất kì một người khách nào. Tôi sẽ đảo quanh từng dãy bàn và châm nước cho khách. Một chút âm nhạc đầy hoài cổ phát ra từ chiếc máy phát cũ, giọng Thái Thanh hay Thanh Tuyền vang lên đem theo một chút hoài niệm lẫn với mùi cà phê mới xay phảng phất vào không gian như kéo dài vô tận. Tiếng người cười nói hạnh phúc hòa với tiếng lòng thảnh thơi của tôi. 

Ban ngày tôi sẽ nhà xay sữa đậu để ra chợ bán. Ngoại ô những buổi sáng không tiếng kèn xe ồn ã, không có những dòng người nối đuôi nhau riệu rã cố chạy cho nhanh đến công sở để kịp giờ làm. Ngoại ô có sương sớm mịt mờ, có mấy cô trạc tuổi mẹ tôi cười nói đi chợ sớm mai. Có cái loa xã cất giọng ông trưởng ấp đọc bản tin chẳng ai thèm nghe. Vì bị át bởi tiếng mời gọi khách rôm rã của mấy cô tiểu thương trong cái chợ quê nhỏ xíu lấn đường xe chạy. 

Mớ sữa đậu của tôi chắc bán được dăm ba đồng lẻ. Nhưng thế cũng đủ cho tôi mua ít bột bánh về cho mẹ nướng ăn những chiều ẩm mưa phùn. Miếng "bánh xèo ngọt" nóng hỏi phả khói mỏng tang mẹ làm nghe sao ấm lòng con trẻ. Sống vậy nhàn nhã và tuyệt quá. Chứ tư duy đầu óc với một đứa kém cỏi như tôi quả là cực hình.

Tuy vậy, sống thực tế một tí thì giờ tôi vẫn phải nai lưng ra đi làm hàng ngày. Hết công ty này đến chỗ làm khác. Cố gắng yêu công việc và tự nhủ cố lên, ráng lần này nữa thôi rồi kiếm đủ tiền tôi nghỉ. Nhưng bạn thì biết rồi đấy, bất kỳ một bộ phim hành động nào cũng sẽ bắt đầu từ phi vụ cuối (cấm có sai). Tôi nghi là tai họa sắp ập xuống đầu tôi rồi..
Read More

13 thg 10, 2017

Tôi dạo này

1. Tôi vừa mới hoàn thành 1 tháng thử việc đầu tiên ở công ty mới. Có một buổi đánh giá nhẹ được diễn ra tổng kết quá trình đã quá. Tôi cảm thấy khâu này khá thú vị bởi vì trước nay trong môi trường cũ không mấy chuyên nghiệp, việc review để sếp và nhân viên hiểu được những khó khăn và đỏi hỏi của nhau như thế nào không được xem trọng. Trong buổi đánh giá 5 phút đồng hồ, không quá lâu, tôi bị đánh giá là quá hiền, nghĩa là tôi không sôi động và không tích cực với công việc được giao.

Tôi công nhận nhận xét này là chính xác. Bởi vì tôi đang chán cái việc này như điên lên được. Quá nhàn rỗi so với sự bận rộn sắp mặt lồn ở công ty cũ, lương tốt hơn nhưng đồng nghiệp lại tệ hơn. Quá nhiều người và không ai trong số đó dễ thương. Công việc quẩn quanh ở những con chữ, thứ tôi thích nhưng không là tất cả. Từ biên tập viên tôi trở thành anh content writer rách việc đéo hiểu đang làm gì và viết gì. Thật chả khác gì một kẻ viết thuê. Ôi chán quá đi mất, tháng còn lại sẽ như thế nào đây nhỉ?

Tôi quả nhiên là thằng đéo biết hài lòng cuộc sống của mình!

2. Bà tôi mất rồi. Tôi đã định sẽ viết rất nhiều entry để giải tỏa nỗi lòng của bản thân mình. Nhưng tôi đã không viết được một con chữ nào cho ra hồn. Mọi thứ trống rỗng, tôi không nghĩ được, toàn thân như tê liệt và tôi buồn như điên. Tôi đã nghĩ mình trầm cảm bởi bất kì dấu hiệu nào tìm thấy được trên internet về căn bệnh này, tôi đều đang mắc phải: hay ngủ, ăn nhiều, không có tâm trạng làm việc gì, không thấy hạnh phúc, tăng cân, thường xuyên đau đầu.

Con bạn tôi bảo, lo mà bù khú bạn bè nếu không muốn tự mình nhảy lầu. Ôi đệt, đéo biết đứa nào xứng đáng đi ăn cùng bố!

3. Tôi sẽ phải than vãn bao nhiêu lần nữa cho thỏa xuể rằng công việc mới của tôi rất chán và đồng nghiệp của tôi thì đéo thân thiện chút xíu nào. Đây là minh chứng cho những gì tôi đã nói.

4. Dạo này tôi làm tình như điên. Chả nhớ có bao nhiêu người tôi đã ngủ với họ rồi. Những người thậm chí tôi chẳng kịp nhớ đến tên, không lưu cả số điện thoại. Tôi không hôn, không động vào bất kì thứ gì trên người họ, tôi chỉ để một phần cơ thể của mình chạm vào họ để thỏa mãn bản thân trong phút chốc rồi thôi.

Tôi không thấy sung sướng lâu nhưng ít nhất cũng đã vui vẻ được trong phút chốc. Nhưng rồi đâu lại vào đấy, trống trải và cô đơn. Cảm giác đó thậm chí còn tăng lên gấp bội mỗi lần tôi làm tình xong. Nhưng như tôi nói, như một thứ thuốc phiện, tôi khó cưỡng lại được cặp mông khiêu gợi hay những gương mặt đồng tình sẵn sàng úp mặt vào háng mình liếm láp. Cuộc đời chán ngán và bế tắc này, rốt cuộc cũng có cái để phớt lờ nó đi trong phút chốc rồi.

5. Tôi không thấy bản thân mình yêu được ai. Chả ai khiến tôi yêu được!
Read More

29 thg 8, 2017

Sarahah


Khoai Tây có một cái Sarahah, viết gì đó cho cậu ấy nhé!
Xòe link ra nè: https://conmaxala.sarahah.com/
Read More

27 thg 8, 2017

Khoai nghỉ việc


Có nhiều lúc tôi bỗng dưng quên mất tôi còn trẻ, nghĩa là tôi quên mất tôi còn có cơ hội thử nghiệm, sửa chữa, đánh mất và tìm lại. Có nghĩa là tôi được quyền hư hỏng (hơn bây giờ), được phép nuông chiều bản thân (nhiều hơn trước) miễn là không đi quá giới hạn để có thể quay trở lại (mà cần đách gì trở lại?).

Có nhiều lúc tôi cũng quên mất tôi đã từng mong muốn những gì, đã quyết đi như thế nào, hoạch định ra sao trong 5, 10 năm nữa... Cũng thậm chí quên mất tôi có thể yêu, yêu nhiều, yêu thêm vô số lần trong đời miễn đừng quá ngây dại như lần đầu.

Tức là bây giờ tôi đang quá an toàn, đang như một gã trung niên bình thường trong một cuộc sống quá bình thường như thể nếu bước chân ra khỏi vùng an toàn thêm vài milimet nữa, ánh nắng chói chang sẽ làm phai đi màu áo đang mặc... Cái gì thế này hỡi tuổi 23 của tôi? Mới ra đời chưa được bao lâu mà làm như đã đi trọn 2/3 đoạn đường. Để lo lắng và sợ hãi trước mọi sự biến thiên của cuộc đời mà chắc gì nó sẽ xảy ra.

Làm gì, được gì, rồi sẽ ra sao, yêu người thế nào vân vân mây mây không phải là tên trong danh sách thuốc được trợ cấp bảo hiểm y tế, phải kê toa và bắt buộc tuân theo. Đời này mà cũng quy hoạch thì treo mấy mươi năm cho vừa hả cậu Khoai?

Và thế là 2 tuần nữa, tôi nghỉ việc...


Read More

23 thg 7, 2017

Này nhé!



Khuyến cáo: Tôi nghĩ bài viết này có sai chính tả, từ ngữ không thích hợp với người đạo đức (giả) bạn cần cân nhắc khi đọc qua. 

...


Tôi vừa tìm thấy một của hiệu Phúc Long trên đường Trần Hưng Đạo B quận 5. Tôi không thích sự ồn ào đến bất lịch sự từ khách của Phúc Long nhưng lại rất thích trà sữa ở đây. Tôi thường đến, chịu khó xếp hàng sau n người mua, trong cái đông nghẹt và tiếng ồn đến bất nhẫn để có thể mang về một ly trà sữa mỗi khi thấy bản thân cần chút ngọt ngào. Nhưng trà sữa ở Phúc Long càng ngày càng tệ, rất buồn phải công nhận là thế. Do người pha chế hay công thức đổi mới? Có trời mới biết...

Ơ, tôi đang nói đi đâu ấy nhỉ? Trở lại với câu đầu tiên nhé. Tôi vừa tìm thấy một cửa hiệu Phúc Long trên đường Trần Hưng Đạo B quận 5- ngay đoạn đường tôi thường đi làm về. Bạn có tin không? Đó là cái cửa hàng Phúc Long duy nhất tôi biết mà không có khách ngồi tụm năm tụm bảy. Cũng không có password wifi hạn mức làm phiền lòng thực khách, cũng không có xe đỗ chật trong chật ngoài nốt. Bởi nó là cửa hàng Phúc Long... take away. Cũng không hắn, nơi ấy như một showroom sản phẩm Phúc Long bởi tất cả các loại trà và cả cà phê của thương hiệu này trưng ngập tràn trên các kệ. Họ có đặt bàn pha chế ở phía sau bức tường chắn và chỉ bán cho những khách hàng mang về. Có thể vì sự đặc biệt này mà vị Phúc Long ở đây, ngon cứ hệt như là lần đầu tôi thử nó với Trinh cách đây 3-4 năm gì đấy chăng?
 
Tôi kể dong dài ở trên là bởi vì tôi đang thưởng thức trà đào pha hẳn 2 túi lọc tiện tay mua ở cửa hàng đặc biệt đấy và đã bỏ quá tay 3 muỗng đường cát trắng. Hơi ngọt, phí cả công bố chống đẩy gập người rũ rượi đến bóng bẫy thân thể sexy ban nãy. Nhưng để cố mà thức suốt đêm nay cho 3-4 cái kịch bản gì đấy và 2 bài luận dài thoòng loòng mấy ngàn chữ mai deadline thì cố ráng tộng vô trong họng cho bằng hết. Hello sugar, hé lô lão hóa và mỡ bụng! Ú chà, lại cái điệp khúc than vãn bận rộn và xì chét của thằng Khoai nữa rồi đây! Nexttttttttttttt $%$#$^&*(

Chuyện là vừa nhấm nháp trà nóng, hơi đắng chát một tý vừa tiện tay lướt newfeed hôm nay và thật tình muốn bỏ chơi facebook một cách dã man rợ. Ngay lập tức thu dọn đồ đạc và đi ra đảo tránh xa loài người. "Loài người"- có nên dùng cái từ này không nhỉ? Sợ lại bị tra bản quyền !Nhưng nhỏ bạn gì đấy của tao ơi, trước đây tao cực quý mến mày nhưng đách hiểu sao từ hồi mày lại nghĩ "loài người" là từ mày đã nghĩ ra và tao thần tượng mày đến phải đạo cái văn phế phẩm 3 xu của mày, tao không ưa nổi dù là một tẹo. Mà theo lời mày ngông cuồng viết thẳng cái status chửi xéo đầy mực đích thì là để tao trông cool ngầu cá tánh trong những comment láo lếu của tao với những người khác. Sự sân si đó có giúp mày bớt thoát tục, tao nghiệp để văng thẳng từ cao xanh xuống trần gian rồi ngay lập tức có ai đó tát cho một vố để bớt ảo mộng đi không? Sự nhỏ nhen và tính cách thất thường của mày dã khiến mày trở nên là một con mẹ lập dị, sống drama và không ai có thể chịu nổi. Mày cảm thấy cô đơn đúng không? Yup, cái đó mày đáng được nhận đấy. Thân ái và xin đéo vào cái mặt của mày rằng "loài người" kia xấu xa và bất nhẫn nhưng cũng đéo bao hàm cái mặt hãm của mày trong đó ô kê? 

Tiếp nhé! Quên cái đoạn bất lịch sự ấy đi tôi vẫn là một chàng trai sâu sắc và đáng yêu sa răng hê dô bắn timmmm! 

Bởi vì mở lên đã thấy clip hàng trăm người nhào vào đánh, đấm, đá, tát hai người phụ nữ mà họ nghi là bắt cóc chỉ bởi vì một con holy bitch ất ơ éo biết đầu cua tai nheo mở mồm tri hô. Sự nóng vội làm nên một đống người tàn nhẫn đánh đá đồng loại không có chút tự vệ. Còn cái bọn "dân cư mạng", tôi không hiểu đâu ra một thể loại văn hóa comment thấu hiểu đám đông như kiểu "thà đánh lầm còn hơn bỏ sót" dưới những tấm hình sưng vù máu mủ của hai gương mặt vô tội? Cái xã hội chó má này rốt cuộc đạo lý và tính người đang ở đâu? Nấc thang bần cùng, ngu muội đang ở đáy hay đã rớt xuống thang âm vô cùng rồi? Sự nhiễu nhương đến bất thường đó không đáng lo ngại hơn hàng ngàn người giàu mỗi năm tìm kiếm tự do nơi chốn thanh bình hơn cái đất nước VN ngàn năm văn hiến, ung thư và chết queo vì tai nạn giao thông hà rằm hàng đầu thế giới? Sự thanh bình vỗ đít cái bép vào bộ mặt nhơn nhơn của những tay lãnh đạo coi trời bằng vung và coi dân như một lũ ngu si bợ đít hàng ngày chăm chỉ cày cấy nuôi thân và lo lấp lỗ trôn cho chúng nó. 

Nhưng đấy chỉ là một giọt nước tràn ly khiến tôi chán chê loài người. Bởi chỉ mới hôm qua thôi, tôi vô tình chứng kiến một cuộc vạch trần tội trạng của bản thân mình bằng những lời lẽ xúc phạm, đay nghiến, tàn độc bởi chính những người đồng nghiệp mà tôi quý mến, trân trọng hết mức. Sự ngây ngô của một đứa sống trong môi trường trong sạch quá lâu đã biến tôi thành một đứa cả tin và dễ thỏa hiệp. Sự sai lầm trong cách sống và tin tưởng con người đã cho tôi một bài học quá đắt giá. Nỗi giận dữ của tôi không đủ khiến tôi cảm thấy căm ghét những con người đã làm tổn thương mình. Tôi không hiểu, sự đối đãi thân tình đã biến mất bằng cách nào để khi đến được người nhận đã không đủ mạnh mẽ để biến tôi trở nên tốt đẹp trong lòng họ? Hay nội tâm đen tối đã khiến họ bỏ qua những chân thành để chỉ gạn lọc ra những thứ xấu xa từ những người khác? Nếu vậy thì ôi, họ thật là đáng thương...

Tôi nghĩ mình đã có một bài học đắt giá về lòng tin, về con người và sự đãi bôi của những người xung quanh. Giá mà khôn sớm hơn một tý thì tốt biết mấy. Này nhé, thỏa hiệp như thế này. Kể từ giờ phút này, nếu đặt hết lòng tin và sự quý mến trọn vẹn cho một ai đó, người đó hoặc là bố hoặc là mẹ chứ không là ai khác, nghe không?
Read More

13 thg 7, 2017

Tuổi già


Một buổi chiều đi làm về, tôi thấy nội nằm trên hiên nhà trò chuyện cùng một người bạn già. Người bà này ở cách nhà tôi 3 căn, thỉnh thoảng bà vẫn thường hay đến chơi. Trước đây, mỗi lần bà đến là sẽ cùng nội tôi nói chuyện rất lâu. Nay bà ghé, khoe mới vừa đi lãnh mấy tháng tiền cao tuổi. Rồi hai bà cùng nằm trước cái hiên huyên thuyên chuyện tuổi già. Chẳng bà nào còn ngồi lâu nổi. Nội tôi suýt xoa: không biết tui có sống tới lúc lãnh tiền cao tuổi như chị không.

Cách đây mấy ngày, một bà khác cũng là hàng xóm nhờ xe ôm đi lấy hình thờ sẵn tiện ghé nhà nội tôi khoe. Tui tới cho chị coi tấm hình thờ của tui, sợ mốt tui già chị không tới được để thấy. Rồi hai bà nói với nhau về tấm hình thờ, về cái kim tĩnh mới xây và về cái chết. Sau đó ít lâu, nội tôi bảo chủ nhật nào rảnh, nội mặc đồ đẹp mày chụp cho tao tấm hình thờ rồi đem lên tiệm họa giống của bà 4 nghen mạy.

Trước đó vài tháng, nội tôi nghe tin một người bà con không con cái, chiều nấu cơm xong nằm trên võng rồi qua đời. Nội vừa khóc vừa khen cái bà không con mà chết tốt quá. Không hành con cháu gì ráo trội. Rồi ước giá mà cũng được như bả...

Mấy nay nghe tin nội yếu nhiều, tôi lại ngồi nghĩ ngợi. Nếu là nội, giữa cái đớn đau thể xác nhân gian này, mục đích lớn lao nhất để sống và tồn tại hàng ngày sẽ là gì. Mẹ tôi bảo, đau lòng nhưng phải thừa nhận: là để chờ chết con à. Và tôi nhận ra, giữa sự ích kỷ muốn níu giữ người ở lại và chấp nhận cầu mong người được ra đi thanh thản. Điều nào mới là điều tốt hơn rồi...



Read More

11 thg 5, 2017

Note điều tử tế


1. Dừng đèn đỏ ở ngã 4 Nguyễn Tri Phương- Nguyễn Trãi, trời mưa lâm thâm, có đứa nhỏ ngộp áo mưa trồi chân ra ngoài đạp trúng tay lái anh thanh niên đậu phía sau. Bà mẹ quay lại ái ngại xin lỗi, ảnh cười hiền ra dấu không sao. Đoạn, khẽ đánh yêu cái chân bé nhỏ. Đèn xanh, anh toan chạy trước, đứa nhỏ nói "bái bai" thật lớn. Anh đã chạy qua mặt nhưng vẫn giơ tay vẫy chào.

2. Trạm xăng ở đường Hùng Vương, có anh trung niên đang giở bóp lấy tiền ra trả. Anh rút tờ 50 ngàn và dường như có chút bất ngờ vì tờ tiền rách làm hai nửa. Bối rối kẹp tờ tiền nọ vào giữa kẽ tay, anh lục lạo tìm tờ tiền khác trong ví. Anh nhân viên đổ xăng mặt lạnh cũng như tiền, tự dưng vói tay lấy hai nửa tiền rách cho vào xấp tiền trong tay mình. Rồi thối lại anh nọ tờ 10 ngàn nguyên vẹn...

3. Bãi đổ xe Coopmart Cống Quỳnh, đường thì nhỏ, xe ra vào nhiều như nêm. Có anh thanh niên đi con AB trắng chở theo cô người yêu mặc quần đùi ngắn mê mẫn bấm điện thoại. Thấy đường hẹp, anh dừng lại nép sát vào trong nhường đường cho xe khác. Trước lúc đó, anh đã cúi người nhoài ra sau, cẩn thận dùng tay mình đẩy chân cô người yêu sát vào trong.
Read More

25 thg 3, 2017

Chuyện hẹn hò




Tôi chợt nhớ ra câu này trong quyển Lưỡi. Cái quyển sách tôi đọc hồi tôi thất tình và đọc xong thì muốn đi... cắt lưỡi tình địch ngay. Nhưng chuyện lưỡi lùng lại là một phạm trù khác, chuyện thế nào chắc để sau tôi sẽ kể. Còn giờ thì nói về chuyện hẹn hò trước vậy. 

1. Tôi nghĩ mình thích hợp hẹn hò ở một không gian mở hơn là một khoảng không khép kín. Bởi khoảng không gian đó khiến tôi cảm thấy khá thoải mái để cùng người tôi thích đi dạo, hóng gió và trải lòng với nhau. Giữa hai cá thể tách biệt đang muốn tìm hiểu nhau, chẳng điều gì hay ho bằng có một không gian đủ tốt để khiến một trong hai người cảm thấy gần gũi hơn với người kia. 

Tôi không thuộc dạng người ít nói nhưng với những ai chưa từng gặp hay chỉ tiếp xúc ít lần thì hài hước và ngôn từ của tôi sẽ tự dưng bật chế độ thẹn thùng mà lẩn tránh. Vì thế tôi thường từ chối những lần gặp hai người trong không gian chật hẹp như quán cà phê. Bởi tôi xác định mình sẽ fail trước cả khi làm kiểm tra. 

Tôi không thể hình dung được người ta sẽ nói chuyện gì với nhau lần gặp đầu trong một khôn gian kín mít với một người lạ đang ngồi đối diện mình. Dẫu đó có là người mình thích đi chẳng nữa. Có nhiều người khá giỏi trong khâu ăn nói và sẽ huyên thuyên kể cho đối phương nghe về chuyện của cá nhân mình. Riêng tôi lại cho rằng sự nói về mình nhiều quá trong lần gặp đầu tiên nếu không khéo sẽ trở thành "người thích thể hiện". Tôi không khéo và tôi không thích trở thành một người thích thể hiện.

2. Chuyện tương tự cũng xảy đến nếu hẹn hò trong rạp chiếu phim. Tôi đã có hai lần fail như thế. Đừng dại dột dắt người mình thích đi xem phim. Nội dung của bộ phim ngọt nhạt thế nào cũng không cải thiện được mối quan hệ của bạn là bao. Đừng để mối quan hệ của bạn được quyết định bởi phim ảnh. Một bộ phim dở tệ sẽ khiến cả hai chẳng còn muốn gặp nhau lần nữa. Mỗi người là một thực thể lạ kỳ, họ nghĩ gì và sẽ làm gì ta hoàn toàn chẳng tiên liệu được. Đơn giản như một bộ phim xem chung cũng chưa chắc cả hai cùng thích thì huống hồ gì là một chuyện tình riêng lẻ.

3. Có một sự trùng hợp là trong tất cả những bộ phim tôi đã xem, sau cảnh ăn thì tiếp theo sẽ là cảnh hai nhân vật chính quấn quýt nhau trên giường. Nghĩ lại về lần hẹn hò gần nhất, tôi quả thật có chút liên hệ. Cảm giác ngồi chung một bàn, không dấm dúi vào chiếc smartphone, không cố đảo chiều mắt nhìn quanh để bói ra một câu chuyện để nói, cũng chẳng cần phải cố gắng trở nên thật màu sắc. Bạn ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn, điểm chung của hai bạn là món ăn trước mặt và câu chuyện sẽ xoay quanh đủ thứ trên đời. Bạn vừa ăn, vừa nhìn người kia cũng đang chăm chú ăn. Chiếc môi dính dầu bong bóng như son. Không hẹn mà gợi tình vô cùng tận. Lắm lúc bạn kia ngừng ăn, cố dí sát mặt nó vào mặt bạn vì nó chưa nghe rõ những gì bạn nói. Bạn bất giác giật mình ngượng nghịu và cũng bất giác muốn hôn chết nó. Rồi bạn kể nó nghe về cái nhận định trời ơi về sự liên hệ giữa một bữa ăn và cách ăn nằm. Nó tặc lưỡi:

- Chậc, ước gì...

Bạn ngượng chín mặt mày. Lịt pẹ, chỉ ước thôi sao? lol

4. Tóm lại, tôi vẫn nghĩ mình thích hợp hẹn hò trong một không gian rộng rãi hơn nhưng công bằng mà nói muốn buổi hẹn hò đầu tiên thành công thì cả hai nên cùng nhau đi ăn. Bởi con đường gần nhất đi đến trái tim của mọi đàn ông và cả phụ nữ nữa là con đường đi qua dạ dày. Đừng lo nếu diễn biến tiếp theo trùng khớp với những cảnh phim tôi vừa nói. Con người ta chỉ ngủ với người mình thật sự thấy tin tưởng. Hãy vui vì diều đó! :)

P/S Nếu sau một cuộc hẹn, người kia nhắn cho bạn một cái tin: "Chúng ta liệu sẽ gặp nhau nữa chứ?" Hãy vui lòng xác nhận thẳng để đối phương ngừng nuôi hy vọng nữa. Hãy trả lời "Sure, chắn chắn rồi chúng ta sẽ còn gặp nhau nữa", "Yên tâm đi, lần sau tao sẽ thịt mày" hoặc "Không, chúng ta không hợp nhau. Tao không muốn phí thời gian" hoặc "Seen" và không nói gì nữa. Đừng trả lời lấp lửng "Có lẽ sẽ còn" hay đại loại như thế. Đó là một hành vi bất nhẫn!
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena