27 thg 4, 2013

Gửi đến từ những chân thành

Cô đơn chẳng có gì đáng sợ cả, học thích ứng với nó, tự nhiên sẽ thành thói quen!
...

Sáng nay được đánh cắp khỏi những giấc mơ nhớp nháp bởi tiếng kêu khô khốc của điện thoại. Tin nhắn từ người lạ thông báo về việc chấm dứt mối quan hệ mập mờ được tôi đề nghị tối qua. Tôi quyết định nằm thêm chút nữa để cảm nhận chút dính líu còn sót lại trước khi tình và thất tinh được khai tử... 

Kể từ giờ phút này trở đi, ai gửi đến tôi chút mùi mẫn, sướt mướt của một lời gợi ý yêu đương người đó sẽ phải chịu mọi hậu quả.

Chấm.
Xuống dòng.
Gạch đầu dòng.

Gửi đến từ những chân thành.




Read More

26 thg 4, 2013

Trích 3


"Khi con yêu một người nhưng người đó vẫn đang ở bên một người khác, con sẽ cảm thấy rất đau đớn. Con càng biết họ yêu nhau nhiều đến bao nhiêu thì con sẽ càng đau khổ bấy nhiêu, và sẽ càng đau đớn hơn nếu con chọn cách xen vào chuyện của họ." 

(Phim: Yes or No 2)

Read More

Trích 2


“Tôi chết đi được vì thèm khát được ôm em vào lòng! Nếu như không được, vòng tay quanh vai em, kéo đầu em ngả xuống ngực mình, tôi cũng sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc nếu được chạm vào các ngón tay em. Tôi đưa mắt nhìn em, sẵn sàng lao như thiêu thân vào lửa…”.

(Thiếu nữ đánh cờ vây, Sơn Táp, Tố Châu dịch)

Read More

23 thg 4, 2013

Cho tôi xin một vé về tuổi thơ

"Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà
đến ga xếp hàng chờ mua vé
Lần đầu tiên trong nghìn năm
có lẽ......
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
vé hạng trung
người bán vé hững hờ
khe khẽ đáp"hôm nay vé hết"
...
Chiều này, cả nhà ôn lại chuyện cũ hồi tôi còn nhỏ xíu. Những chuyện lúc nhỏ mà tôi chưa bao giờ được nghe và nghe kể bởi nhiều người đến như vậy. Cảm giác như may mắn được trở về thời thơ ấu, được chứng kiến cảnh tôi sinh ra và dần lớn lên qua nhiều góc độ. Chân thật như đang được đứng ở đó, rơi nước mắt hạnh phúc khi thấy mình chào đời, vỗ tay ăn mừng với những bước đi đầu đời hay lo lắng vì những trận ốm sốt thơ trẻ...

Mẹ kể rằng tôi sinh 3.1kg, vào ban đêm và khỏe mạnh. Vừa sinh ra đã có một đôi mắt rất lah lợi.


Trước giờ, tôi đâu có biết mình khó cai sữa đến như vậy, mẹ phải cử bú đến 2 lần và nhờ vào sự giúp đỡ của "thuốc lẻ mẹ" thoa lên vú làm tôi sợ mới cai được sữa.

Trước giờ, tôi đâu có biết ngày nhỏ tôi đã thích xem quảng cáo đến như vậy. Đang thiu thiu ngủ mà nghe tiếng nhạc quảng cáo là khóc lên đòi xem cho bằng được. Lớn lên vẫn thích xem quảng cáo hay và quyết tâm trở thành một copywriter. Ai bảo sở thích tuổi thơ chẳng có liên hệ gì đến lúc trưởng thành nào?

Tôi cũng đâu có biết lúc 3 tuổi mình đã đi ra ngoài mua thiếu đồ. Bị cả nhà mắng đến giờ rất sợ thiếu nợ ai đó mà hễ thiếu nợ là đem đi trả ngay. Thắc mắc bao lâu cuối cùng cũng đã đó lời đáp.

Tôi đâu nhớ ngày nhỏ tôi đã động trời mà phát ngôn câu "Đi học để mua cóm ăn" khi ai đó hỏi "Sau này đi học để làm gì?" 

Tôi đâu còn nhớ hồi nhỏ những hôm theo nội ra đồng, ngồi trên tàu lá chuối lúc chiều tà, tôi đã ngây thơ cỡ nào khi hỏi nội:


- Con cào cào này sao giờ nó chưa về nhà nó hả nội? Nó không có mẹ nó hả nội? Mẹ nó đâu sao không rước nó? 

Tôi đâu có còn nhớ, "trái hu" là "chú hai", "thái hiêm""thiếm hai", "bồi nạ""bà nội"... là trò chơi mà mình thích nhất trước lúc đi ngủ với nội ngày bé.

...

Hôm qua, tôi đã trách mẹ nhiều lắm, rằng sao mẹ sinh tôi ra trễ quá. Khi mọi người đã dần trở nên già đi cả rồi tôi mới lọ mọ lớn lên. Thế thì không công bằng khi một lúc nào đó của cuộc đời, tôi phải chứng kiến tất cả người thân yêu rời xa mình mãi mãi...

Chiều nay, khi ngồi quây quần kể chuyện ngày xưa cùng cả nhà với bộ mặt sưng vù vì mọc chiếc răng cùng, tôi thấy sao mọi người gần tôi đến thế mà khó với tay giữ được vì gần như họ đều đã chuẩn bị cho những chuyến đi xa. Lần lượt, lần lượt tất cả họ sẽ rời xa tôi vào đúng một thời điểm nào đó mà số phận đã định sẵn cho họ. Làm sao tôi có thể giữ họ lại được với tôi lâu hơn? Làm sao tôi trả hết món nợ ân tình, công dưỡng dục,... cho những người thương yêu khi họ rồi sẽ rời xa tôi trước khi tôi có điều kiện làm được việc đó? 

TÔi đã từng trách khoảng cách thế hệ khiến người thân chả ai hiểu nỗi tôi muốn gì, cần gì. Giờ đây, tôi càng căm ghét nó hơn nhưng với một lẽ hoàn toàn khác, nó đang dần lấy đi của tôi những người tôi thương yêu nhất. Một ngày nào đó, khi chỉ còn mình tôi ở lại, chẳng phải đau thương lắm sao?


P/S: Biết rằng đó là quy luật cuộc sống nhưng sao vẫn thấy buồn quá! Ước gì chia được cho người thân yêu tuổi thọ của đời mình. Để họ sống với tôi lâu hơn cho đến khi lần lượt cùng nhau qua đời...


Read More

18 thg 4, 2013

Một mớ tơ vò

Dù không yêu nhưng cảm nhận được sự thay đổi, cảm nhận được mình không còn là mục tiêu quan tâm hàng đầu của ai đó cũng cảm thấy nuối tiếc như vừa mất đi một món quà chưa kịp mở ra xem.
...
Con người có tính ích kỉ, tôi là ai mà muốn là trường hợp ngoại lệ cơ chứ. Tôi không yêu người đó nhưng tôi cũng không muốn nhường người đó cho bất kì ai. Tôi giữ mối quan hệ này ở mức trung bình, đôi khi ấm áp, đôi khi lạnh nhạt. Khuấy đảo người đó như một ly chanh muối mới thêm đường. Tôi thay đổi thái độ như một đứa con gái thay đổi quần áo chỉ với một mục đích giữ người đó trong vòng kiềm kẹp của mình. Để người đó luôn cảm thấy ấm nóng, để luôn có cảm giác thèm khát tôi mà không có được, để chỉ toàn tâm toàn ý là của tôi thôi, để khi có một chút chán chường vì mối quan hệ chẳng ra gì, muốn buông tay lại được tôi níu giữ...


Tôi thấy mình cực kì ấu trĩ, tôi là một con người thủ đoạn. Tình cảm là cái gì cơ chứ mà lại khiến tôi trở nên như thế này? Nhưng chẳng phải những đứa con trai đều như vậy cả sao, con trai thích chiếm hữu. Cái gì của họ thì không bao giờ được là của người khác, thậm chí ngay cả khi họ không dùng đến họ cũng không thích ai động vào. Tôi cũng thế thôi!


Tôi không muốn Nâu và Jasmine yêu nhau. Thằng bạn thân và cô bạn gái đặc biệt đó, họ có thể yêu bất kì ai cũng được nhưng làm ơn đừng yêu nhau. Có một cảm giác kì lạ cứ xen ngang vào những cuộc điện thoại của tôi và Nâu, cái cách Nâu nhắc đến Jasmine của tôi thật khác. Cái cách nói chuyện đó của cậu cho tôi biết rằng hai người đang liên lạc với nhau và đó là một kết nối vững chắc với bệ đỡ là một tình cảm đang nảy nở. Tôi không thích như thế, tôi thật sự không thích điều này chút nào. Jasmine là của tôi, Nâu là của tôi, cả hai đều là của tôi nhưng không được phép là của nhau. 

KHÔNG THỂ ĐƯỢC!

Điều này cũng làm tôi lo, Jasmine có thích Nâu thật hay không hay chỉ lợi dụng cậu để trả thù tôi. Nâu biết rõ cô ấy thích tôi lâu nay sao lại muốn dấn thân vào cái vòng kiềm kẹp cuộc sống của nhau như thế này? Chết tiệt! Mấy người đang liên đới với nhau để hành hạ tôi đây phải không?

Read More

Viết để bỏ qua

"Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho bạn. Vì chính tâm bạn không buông xuống nổi."
...

Ngoại hình tầm thường, trình độ tầm thường, không ưa những nơi ồn ào, có xu hướng xa lánh thị phi, mờ nhạt trong một đám đông đúc người là người,... nhưng không hiểu sao luôn là tâm điểm của vô số lời bàn tán và những rắc rối. Chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu thì gần như cả nước đều thông suốt. 


Cuộc đời bằng phẳng bỗng chốc hóa thành một đống hổ lốn với cơ man nào là những lời bàn tán, cười chê, châm chọc,... Những chuyện của tôi, tôi còn không biết thì người ngoài đã biết, đã sao y nhiều dị bản khác nhau. Những chuyện ngay cả tôi còn chưa từng nghĩ tới thì người ngoài đã gán cho, đã thêm thắt, nêm nếm sao cho vừa vặn với hoàn cảnh của tôi nhất để đè bẹp, hạ bệ, để có cái mà cười chê... Đời không bao giờ cho ta được lựa chọn cuộc sống theo ý mình thì phải ngay cả việc chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, nếm trải những giây phút an yên nhất cuộc đời, xa lánh những chuyện ồn ào, tìm nơi chốn bình yên để giữ mình thanh sạch, phát huy giá trị sẵn có, trút bỏ ưu phiền, dốc hết sức cho những đam mê tuổi trẻ cũng không được yên.

Tôi muốn im lặng, tôi không muốn tranh cãi hay giải thích. Quan điểm của một người về người khác không dễ gì thay đổi được huống hồ gì đó lại là những thành kiến. Vả lại, tôi cũng không lớn lên nhờ vào miệng mồm của bất kì ai. Cuộc đời hay lắm, ai gây ra cho ai cái gì thì một ngày nào đó họ sẽ nhận lại còn hơn thế nữa bởi một người khác. Im lặng mà sống không phải là một cái ngu, tôi nghĩ như vậy, vả lại lên tiếng đôi co không giải quyết được gì lại tốn calo, hao tổn liên kết nơ-ron và làm nhịp tim tăng giảm bất thường. Kẻ nói mà không được đáp trả, chửi bới mà không ai nghe, nói điều xấu hạ bệ người khác mà không làm người đó lung lay thì chẳng khác nào họ đang nói họ, mắng chửi họ và hạ thấp giá trị của bản thân trong mắt người khác hay sao. Nghĩ thế tôi cảm thấy nguôi ngoai đi rất nhiều...

Có chuyện, người lớn mà đi nói xấu một đứa con nít hơn xa tuổi con họ, bạn bè mà lại đi hạ bệ nhau. Không cùng cảnh ngộ, chưa hiểu gì về đối phương lại đặt điều nói xấu người khác... Nhưng tôi chẳng có hơi sức đâu mà buồn, thật đấy, chỉ có một chút thắc mắc rằng con người là giống loài như thế nào khi đến con thú còn nhường nhau miếng mồi cùng là người lại ném đá nhau...

P/S: Chỉ là cố gắng, gần như vẫn chưa buông bỏ được hoàn toàn...


Read More

17 thg 4, 2013

Nếu tôi biết được khi là sinh viên


Hmm... để xem nào...


Read More

Chỉ là tình dục...


"Tình dục làm chúng ta lầm tưởng rằng mình thân nhau lắm..."



Read More

The difference between Hanoi and Saigon


Tôi thích những sáng tạo. Cùng tôi xem sự sáng tạo của Lê Duy Nhất trong So sánh vui giữa Hà Nội và Sài Gòn nhé! ^^
Read More

Bầu trời hôm ấy

"Một ngày nào đó, tâm trí bất chợt lãng đi những bon chen thường nhật để ngẩn ngơ trước tiếng chim hót đầu ngày hay xúc động trước 1 bông hồng nở muộn bên bậu cửa sổ, bạn sẽ thấy hạnh phúc đôi khi đơn sơ, giản dị biết nhường nào"
...

Bức ảnh chụp bầu trời vào một ngày nào đó trong những ngày vô vị của cuộc đời tôi, chả nhớ nó là ngày nào trong cái mớ thời gian vô nghĩa đã trôi qua vô số kể đó nhưng chắc là mới hôm qua, hôm qua của nhiều tuần, nhiều tháng hoặc nhiều năm trước...

Bức ảnh chả đẹp, lại chụp bằng máy ảnh cùi bắp, thêm một vài hiệu ứng của kẻ tay ngang và một vần thơ tiếng Anh lượm lặt đâu đó đã lâu đến nỗi không nhớ được. Lần đầu tiên thấy chùm dây điện như ổ nhện trước nhà vô tình đan bầu trời một cách khiến người ta thích thú. Đương nhiên, "người ta" ở đây là mỗi mình tôi thôi.

Đừng ai bảo tôi quá sến sẫm, chỉ tại hôm nay tôi ở cả ngày với những bà già, nhìn họ vui sống mà lòng cảm thấy tự thương mình biết bao, tôi đã tồn tại ngần ấy thời gian vô nghĩa đến như thế mà chính tôi cũng không biết. Tôi thật là đáng thương!

Read More

16 thg 4, 2013

Giọng người Sài Gòn


Trong hơn 300 năm hình thành và phát triển của Sài Gòn từ Phiên Trấn, Gia Định Trấn, Gia Định Thành, Phiên An, Gia Định Tỉnh… cho đến Sài Gòn, Tp HCM, dân Sài Gòn đã là một tập hợp nhiều dân tộc sinh sống như Việt, Hoa, Kh’mer.



Tiếng nói của người Sài Gòn không chỉ thuần là tiếng Việt, mà còn là sự học hỏi, vay mượn nhiều từ ngữ của dân tộc bạn, đâm ra mang nhiều “hình ảnh” và “màu sắc” hơn. Những từ như “lì xì, thèo lèo, xí mụi, cũ xì…” là mượn của người Hoa, những từ như “xà quầng, mình ên…” là của người Kh’mer. Nói riết đâm quen, dần dần những từ ngữ đó, những tiếng nói đó được người dân Sài Gòn sử dụng một cách tự nhiên như của mình, điều đó chẳng có gì lạ… Thêm vào đó, nó được sửa đổi nhiều cho phù hợp với giọng Sài Gòn, thành ra có những nét đặc trưng riêng.

Nhưng người Sài Gòn cũng có những tiếng gọi là “tiếng địa phương”. Những tiếng này thể hiện rõ nhất khi người Sài Gòn nói chuyện cùng người miền khác. Nghe một người Sài Gòn nói chuyện cùng một người khác vùng, dễ dàng nhận ra những khác biệt trong lời ăn tiếng nói giữa hai người, hai miền. Có một số từ người Sài Gòn nói, người miền khác nghe rồi… cười vì chưa đoán ra được ý. Cũng như khi nghe người Huế dùng một số từ lạ lạ như “o, mô, ni, chừ, răng…” trong khi nói chuyện vậy thôi. Khác là mấy tiếng người Sài Gòn nói, vẫn có chút gì đó nó… vui vui tai, là lạ, ngồ ngộ và… bình dân làm sao.

Giọng người Sài Gòn được xem là giọng chuẩn của miền Nam, cũng như giọng người Hà Nội được xem là giọng chuẩn của người miền Bắc. Giọng chuẩn tức là giọng không pha trộn, không bị biến đi qua thời gian. Như nói về giọng chuẩn của người Hà Nội, người ta nói đến chất giọng ấm nhẹ, khi trầm khi bổng, khi sắc khi thanh, và chẳng ai phủ nhận người Hà Nội nói chuyện rất hay và khéo.

Cái khéo ấy như thuộc về bản chất của người Hà Nội mà chỉ người Hà Nội mới có được. Nếu nhận xét về cách nói của người Việt Nam thì đúng ra tôi chỉ thấy có người Hà Nội là hay nhất cả về ngữ điệu và âm sắc mà thôi còn giọng Huế của người con gái Huế thì lại mềm mại, êm ái như đang hát vậy…

Người Sài Gòn thì khác, giọng Sài Gòn cũng khác. Không ngọt ngào … mía lùi như một số người dân Tây Nam Bộ (những cô gái ở miền tây nam bộ nổi tiếng ra giọng ngọt và rất xinh đẹp), không nặng nề cục mịch như người miền Đông Nam Bộ vốn có cái nóng cháy da thịt (chắc vậy nên họ kiệm lời hơn), giọng người Sài Gòn cũng ngọt, nhưng là cái ngọt thanh hơn, nhẹ hơn, con gái Sài Gòn nói chuyện rất dễ thương, họ nói rất nhanh và cũng rất tự nhiên và vui vẻ . Đó là chất giọng “thành thị” đầy kiêu hãnh của người Sài Gòn.

Giọng người Sài Gòn nói lên nghe là biết liền. Ngồi nghe hai người Sài Gòn nói chuyện cùng nhau ở một quán nước, bên đường hay qua điện thoại, dễ dàng nhận ra họ, họ nói không nặng như người miền Trung và giọng cũng không thanh như dân Hà Nội, họ nói với cái kiểu sảng khoái của dân Nam bộ. Mà điều đặc biệt trong cách người Sài Gòn nói chuyện cùng nhau là mấy từ “nghen, hen, hén” cuối câu hay dùng. Người miền khác có khoái, có yêu người Sài Gòn thì cũng vì cách dùng từ “nghen, hen” này. Khách đến nhà chơi, chủ nhà tiếp. Khách về, cười rồi buông một câu “Thôi, tôi dìa nghen!” – Chủ nhà cũng cười “Ừ, dzậy anh dìa hen!”.

Nói chuyện điện thoại đã đời, để kết câu chuyện và cúp máy, một người nói “Hổng còn gì nữa, dzậy thôi hen!” “thôi” ở đây nghĩa là dừng lại, kết thúc, chấm dứt gì đó. Hai đứa bạn nói chuyện cùng nhau, bắt gặp cái gì vui, quay đầu sang đứa kế bên “Hay hén mậy?” bằng giọng điệu thoải mái…

Giọng người Sài Gòn đôi khi diễn đạt cùng một câu nói, nhưng lại bằng nhiều cung bậc giọng điệu khác nhau lại mang ý nghĩa khác nhau. Đám nhỏ quậy, nghịch phá, người chị mắng, giọng hơi gằn lại và từng tiếng một, có chút hóm hỉnh trong đó “Dzui dzữ hen!”. Đám bạn cùng tuổi, ngồi chơi chung, cười đùa, một người nói giọng cao cao vui vẻ “Dzui dzữ hen!”… Người Sài Gòn có thói quen hay “đãi” giọng ở chữ cuối làm câu nói mang một sắc thái khác khi hờn giận, khi đùa vui như “Hay dzữuuu”, “Giỏi dzữưưu…!” Nghe người Sài Gòn nói chuyện, trong cách nói, bắt gặp “Thôi à nghen” “Thôi à!” khá nhiều, như một thói quen và cái “duyên” trong giọng Sài Gòn.

Người Sài Gòn nói chuyện, không phát âm được một số chữ, và hay làm người nghe lẫn lộn giữa âm “d,v,gi” cũng như người Hà Nội phát âm lẫn các từ có phụ âm đầu “r” vậy. Nói thì đúng là sai, nhưng viết và hiểu thì chẳng sai đâu, đó là giọng Sài Gòn mà, nghe là biết liền.

Nghe người Sài Gòn nói chuyện, nhất là các giọng của thiếu nữ… cô nào giọng đã mượt, đã êm rồi thì cứ như ru người ta. Con gái Sài Gòn nói chuyện không luyến láy, không bay bổng như con gái Hà Nội, không nhu hiền như con gái Huế, nhưng nghe đi, sẽ thấy nó ngọt ngào lắm.

Cái chất thanh ngọt đặc trưng của miền Nam. Con gái Sài Gòn khi nói điệu hoặc khi làm nũng họ thường kéo dài giọng ra nghe ngọt và dễ thương đến mức tôi tự đặt là cái giọng nhẽo. Nhất là gọi điện thoại mà nghe con gái Sài Gòn thỏ thẻ tâm tình thì có mà muốn chết đi được với cái ngọt ngào ấy! Tôi nhớ có những đêm nhấc điện thoại lên chỉ để nghe giọng cô bạn nói . Tôi dám chắc rất con trai mà nghe giọng làm nũng đó thì rất ít người có thể không thấy ngây ngất.

Một người miền khác, có thể là Bắc hoặc Trung, diễn tả một khoảng thời gian ngắn vài ngày thì nói “Từ bữa đó đến bữa nay”, còn người Sài Gòn thì nói “Hổm nay”, “dạo này” người khác nghe sẽ không hiểu, vì nói chi mà ngắn gọn ghê. (Lại phát hiện thêm một điều là người Sài Gòn hay dùng từ “ghê” phía sau câu nói để diễn tả một sắc thái tình cảm riêng. Tiếng “ghê” đó chẳng hàm ý gì nhiều, nó mang ý nghĩa là “nhiều”, là “lắm”. Nói “Nhỏ đó xinh ghê!” nghĩa là khen cô bé đó xinh lắm vậy).

Lại so sánh từ “hổm nay” với “hổm rày” hay nghe ở các vùng quê Nam Bộ, cũng một ý nghĩa như nhau, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Nghe người Sài Gòn dùng một số từ “hổm rày, miết…” là người Sài Gòn bắt chước người miền sông nước vậy. Nhưng nghe vẫn không trái tai, không cảm thấy gượng, vì trong người Sài Gòn vẫn còn cái chất Nam Bộ chung mà.

Người Sài Gòn cũng có cách gọi các cô gái rất dễ thương,bạn bè thì nói là nhỏ Thuỷ, nhỏ Lan (Như Hà Nội gọi là cái Thuỷ,cái Lan)… Gọi các em gái là nhóc còn với các cô thiếu nữ là bé (bé nè xinh quá ta, bé này dễ thương àh nha nhưng mà thương hông có dễ) …

Nói một ai đó chậm chạp, người Sài Gòn kêu “Thằng đó làm gì mà cứ cà rề cà rề… nhìn phát bực!” Nghe cứ như là đùa, chẳng làm câu nói nặng nề lắm. Một người lớn hơn gọi “Ê, nhóc lại nói nghe!” hay gọi người bán hàng rong “Ê, cho chén chè nhiều nhiều tiền ít coi!”… “Ê” là tiếng Sài Gòn đó, coi gọi trổng không vậy mà chẳng có ý gì đâu, có thể nói đó là thói quen trong cách nói của người Sài Gòn.

Mà người Sài Gòn cũng lạ, mua hàng gì đó, thường “quên” mất từ “bán”, chỉ nói là “cho chén chè, cho tô phở”… “cho” ở đây là mua đó nghen. Nghe người Sài Gòn nói chuyện với nhau, thường bắt gặp thế này “Lấy cái tay ra coi!” “Ngon làm thử coi!” “Cho miếng coi!” “Nói nghe coi!”… “Làm thử” thì còn “coi” được, chứ “nói” thì làm sao mà “coi” cho được nè ? Vậy mà người Sài Gòn lại nói, từ “coi” cũng chỉ như là một từ đệm, dân Sài Gòn nói dzậy mà.

Ngồi mà nghe người Sài Gòn nói chuyện cùng nhau thì quái lắm, lạ lắm, không ít người sẽ hỏi “mấy từ đó nghĩa là gì dzậy ta ?” – Mà “dzậy ta” cũng là một thứ “tiếng địa phương” của người Sài Gòn à. Người Sài Gòn có thói quen hay nói “Sao kỳ dzậy ta?” “Sao rồi ta?” “ Được hông ta?”… Nghe như là hỏi chính mình vậy đó, mà… hổng phải dzậy đâu nghen, kiểu như là nửa hỏi người, nửa đùa đùa vậy mà. Tiếng Sài Gòn là dzậy đó, nếu bạn giả giọng Sài Gòn nói chuyện, dù có giống cách mấy mà bỏ quên mấy tiếng đệm, mấy tiếng Sài Gìn riêng riêng này thì đúng là… “bạn hông biết gì hết chơn hết chọi!” (Mấy cái này hổng có trong từ điển đâu nha).

Mà Nói về chuyện người Sài Gòn dùng từ “lóng” (slang words) kiểu mới… Thật ra, đa số những “từ lóng” này đều do…bọn trẻ chúng nó “chế” ra.

Có một dạo,dân Hà Nội mình hay nói “hâm” rồi “ẩm IC”… có nghĩa là “man man, tửng tửng, khùng khùng” đây. Lúc đó tôi nói với mấy người bạn Sài Gòn thì họ cười và bảo “Trong Sài Gòn thì không có nói dzậy, mấy người đó người ta gọi là…khìn á!”. Như ngồi uống nước với tên bạn, hắn nói điên nói khùng một hồi, tức quá hét “Mi khìn hả ku ?”… Lật hết mấy quyển từ điển tiếng Việt cũng chẳng kiếm đâu ra nghĩa của chữ “khìn” này, mà cũng chẳng biết nó bắt nguồn từ đâu luôn. Trời, nói thì nói vậy mà, biết để làm gì chứ… Ai là người dùng nó đầu tiên thì quan trọng gì ? Nói nghe vui miệng là được.

Mấy người ăn ở không, ngồi lê đôi mách, cái mỏ lép chép nhiều chuyện suốt ngày = ông tám, bà tám. Chẳng hiểu từ đâu ra cái định nghĩa kỳ quặc này nữa. Mà cứ hễ mình đang nói huyên thuyên bất tuyệt mà thấy người ta dòm mình với ánh mắt kỳ lạ rồi nói “Đồ ông/bà tám!” là biết rồi đó…100% là bị “chửi” : nhiều “chiện” rồi đây. Ông tám, bà tám… nói riết rồi thì còn vỏn vẹn một chữ “tám”. Hỏi “Đang làm gì đó ?” – Trả lời “Tám dí nhỏ bạn!”…”Tám” giờ thành…động từ luôn trong cách nói của người Sài Gòn.

Tiếng lóng của dân Sài Gòn phổ biến nhất là trong đám học trò còn ôm cặp ngồi ghế nhà trường với “cúp cua, dù , quay, gạo bài, cưa, ghệ, bồ, mèo, khứa, khoẻn…”, nhiều, nhiều lắm… Rồi từ một số bộ phim Hongkong, show hài, gần đây là một số Gameshow trên truyền hình. Thấy vui miệng khi nói một từ nào đó, hoặc dùng nó để ví von so sánh với một điều gì cảm thấy cười được là dùng, là hiển nhiên trở thành “slang word”…

Ngẫu nhiên rồi hiển nhiên, chuyện bình thường của người Sài Gòn thôi, bình thường như “từ nhà ra chợ”, “chuyện thường ngày ở huyện” vậy mà. Nói về tiếng lóng tôi thấy ấn tượng như từ “cùi bắp” ý nói những thứ rẻ mạt vứt đi, bo xì là không chơi nữa hay 1 câu chửi mà tôi thấy đặc biệt buồn cười nhưng chỉ có cách nói dài giọng của người Sài Gòn mới nói được ” bà mẹeeee ziệc nam anh hùng”.

Những gì tôi viết ở trên 1 phần là do tôi tự nhận thấy và cũng có những phần tôi tham khảo từ 1 số tài liệu. Nhận xét chủ quan của tôi về Sài Gòn là người Sài Gòn rất thẳng tính và không khách sáo như người Hà Nội. Họ chơi rất thoải mái nhưng ít khi thấy hỏi về gia đình bạn như thế nào,bạn kiếm được bao nhiều tiền.

Họ cũng không hay đánh giá bạn qua cái xe của bạn đi, điện thoại bạn đang dùng hay bộ quần áo bạn mặc mà họ đánh giá qua cách bạn thể hiện thế nào, bạn sống với mọi người ra sao!Vào đây tôi cũng học được 1 thói quen là share tiền,đi ăn,đi uống (Nhắc nhỏ các bạn nếu vào Sài Gòn lần đầu thì ở trong này quan niệm là ai mời thì người đó trả tiền còn cả hội đi với nhau thì chia đều).

Điều tôi thích khi làm ở Sài Gòn là họ làm hết sức nhưng chơi cũng hết mình và đây là 1 nơi có rất nhiều cơ hội để làm giàu (Cái này là kết nhất).

Mỗi vùng đất đều có những điều thú vị …


Không biết tác giả


Read More

What is love?

What is love
Love is nothing!
...

Monster háo hức hỏi tôi: 

- Tình là gì? Tình là chi? Có ăn được không? Có quăng được không?

Tôi trả lời lời em ngay:

- Tình là vật chất và hoàn toàn có thể trét cứt lên được. Không ăn được nhưng hưởng thụ được (qua tình dục). Quăng không được nhưng tự vỡ.

Monster mặt tiu nghỉu, em không hỏi tôi gì thêm...

Read More

Xương rồng

Trưa nay ra ngõ giật mình
Xương rồng lăn lốc thình lình nở hoa
Xương rồng này là xương rồng của ta
Ra hoa ngay cả chả chăm sóc gì...




Read More

Châu Đốc





Read More

Cởi trần

Đặc quyền của con trai là được thoải mái cởi trần vậy tội vạ gì phải mặc áo? :))
Read More

14 thg 4, 2013

Ngày trăng khuyết

Moon is high
Sky is blue
I am here
Where are you?
...

Bầu trời hôm nay đầy sao, ra ngoài vào giờ này thật là tuyệt. Mặt trăng không sáng trong vành vạnh như những đêm rằm, nó treo trên cao một cách rất an yên với hình dáng của một nụ cười. Điểm xuyết cùng nó là những ngôi sao lấp la lấp lánh trông như chiếc áo dài đính cườm của mẹ tôi mặc đi trong nắng.

Đang dạy những thức tiếp theo của phân đoạn 2 bài Công phu phến, thầy giáo trẻ hô thật to:

- Sao băng kìa!- Rồi hếch mặt về phía bầu trời trước mắt

Tôi ngước lên nhìn, một đóm sáng xẹt ngang qua bầu trời. Mỏng manh và chớp nhoáng. 

Ai đó trong đám người may mắn cùng nhìn thấy hô to:

- Cầu nguyện đi!

Chẳng ai trong số chúng tôi làm theo, không ai tin vào một chuyện bia đặt về những phép mầu nhiệm. Nó không có thật!

Tôi mơ màng ngẫm nghĩ về dòng đời của ngôi sao băng đó. Trong vạn triệu ngôi sao hàng ngày vẫn lấp lánh trên dãy ngân hà, chẳng ai biết đến sự có mặt của nó. Để đến khi lóe lên trong đêm tối kết thúc một quá trình tồn tại dài ngoằng cũng cần người có duyên mới nhìn thấy. 

Ngẫm lại đời mình, tôi không bằng một ngôi sao. Chẳng lấp lánh sáng ngời mà le lói như một ngọn đèn sắp tàn lụi giữa một khoảng không gian tối tăm mờ mịt đầy gió. Tôi không tắt được cũng không thể sáng thêm lên, cứ chập chờn sáng rồi chập chờn như sắp tắt. Chờ đợi một bàn tay chở che, một bàn tay bao quanh để được sáng một cách trọn vẹn nhất thì dẫu có phụt tắt ngay sau đó cũng toại nguyện...

Read More

13 thg 4, 2013

Có quà từ Angola

Chúng ta trở về trên con đường, mà biết không cách nào có thể đi lại từ đầu.
...
Đừng cười, đó là một đất nước đáng yêu với những con người khác màu da. Tôi chưa từng được đến đó nhưng Nexuba bạn tôi thì đang ở đó. Tôi không hay hỏi cậu về việc cậu đang làm ở đất nước xa lạ nằm tận Phi châu nhưng Nexuba có vẻ thích ở đó với một cơ ngơi do cậu làm chủ. Bạn tôi hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc.

Suýt nữa thì tôi đã để lỡ mất món quà của mình nếu như không phải vào phút giây rảnh rỗi nhất đời tôi lọ mọ đăng nhập vào hộp mail cũ. Có quà từ Angola! Có quà từ Nexuba! Thật là tuyệt! Tôi thấy mình tội lỗi vì đã bỏ rơi cậu bạn đáng yêu ở một nơi xa xôi và phắn đi mất mà không để lại địa chỉ để bắt nhịp liên lạc với nhau.

Mail gửi từ tháng 7 năm 2012, đúng ngày tôi thi đại học, trong mail bạn tôi chẳng viết gì nhiều chỉ là vài dòng chữ kèm theo một bức ảnh...

Chắc hẳn, Nexuba của tôi vẫn nghĩ rằng tôi sẽ theo nghiệp nhà giáo, gõ đầu những đứa trẻ ở một vùng đất xa xôi nào đó như tôi đã bộc bạch với cậu. Nhưng tiếc là tôi đã rẽ theo hướng khác, tiếc là tôi đã không có dũng cảm để tiếp tục cái ước mơ rồ dại của mình. Tôi là một thằng mất dạy, bại hoại tâm hồn sao tôi có đủ khả năng để dạy những đứa trẻ, những thiên thần của thế giới này cơ chứ. Chết tiệt, tôi không làm được!

Bức ảnh này thật đẹp, thật lòng đấy! Nó làm tôi nhớ mình của ngày xưa quá, nhớ cái ước mơ trở thành một thầy giáo vùng cao và tôi cũng thấy nhớ Nexuba, anh bạn của tôi nữa...

Read More

11 thg 4, 2013

Trích



"Ba câu cần nói khi muốn cắt đứt: “anh bỏ em”, “giữa đôi ta thế là hết” và “anh không yêu em nữa”. Chừng nào ba câu này còn chưa được nói ra thì chừng ấy mọi thứ đều có thể vãn hồi. Ta cứ cãi vã nhau bao nhiêu tùy thích, cứ rủa nhau bằng đủ thứ tên trên đời. Ngày mà ba câu này được nói ra mọi thứ mới thực sự chấm dứt; ba câu này tạo ra hiệu ứng cái ngàm ; không thể quay ngược trở lại nữa. Đó cũng giống như những từ khóa tạo ra một ngõ cụt: những “Vừng ơi đóng lại” trong tình yêu."


(Kẻ ích kỷ lãng mạn, Frédéric Beigbeder, Phùng Hồng Minh dịch)

Read More

Một câu chuyện từ Phật

Đa số chúng ta có cái tật nghe người nói không tốt về mình qua miệng người thứ hai, thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não: đó là kẻ khờ, không phải người trí.
...

Một lần, Phật đi giáo hóa vùng Bà La Môn, Các tu sĩ Bà La Môn thấy đệ tử của mình đi theo Phật nhiều quá, nên ra đón đường Phật chửi...
Phật vẫn đi thong thả, họ đi theo sau chửi. Thấy Phật thản nhiên làm thinh, họ tức giận, chặn Phật lại hỏi:
- Cù-đàm có điếc không?
- Ta không điếc.
- Ngài không điếc sao không nghe tôi chửi?
- Này Bà la môn, nếu nhà ông có đám tiệc, thân nhân tới dự, mãn tiệc họ ra về, ông lấy quà tặng họ không nhận thì quà đấy về tay ai?
- Quà ấy về tôi chứ ai.
- Cũng vậy, ông chửi ta, ta không nhận thì thôi.
Người kêu tên Phật chửi mà Ngài không nhận. Như vậy mới thấy những lời cuồng dại của chúng sanh Ngài không chấp không buồn. Còn chúng ta, những lời nói bóng, nói gió ở đâu đâu cũng lắng tai nghe, để buồn để giận. Chúng ta do mê muội, chỉ một lời nói nặng nói hơn, ôm ấp mãi trong lòng, vì vậy mà khổ đau triền miên. Chúng ta tu là tập theo gương Phật, mọi tật xấu của mình phải bỏ, những hành động lời nói không tốt của người đời, đừng quan tâm. Như thế mới được an vui.
Trong kinh, Phật ví dụ người ác mắng chửi người thiện, người thiện không nhận lời mắng chửi đó - thì người ác giống như người ngửa mặt lên trời phun nước bọt, nước bọt không tới trời mà rơi xuống ngay mặt người phun. Thế nên có thọ nhận mới dính mắc đau khổ, không thọ nhận thì an vui hạnh phúc. Từ đây về sau quí vị có nghe ai nói gì về mình, dù tốt hay xấu, chớ nên thọ nhận thì sẽ được an vui.
Tuy có chướng duyên bên ngoài mà chúng ta biết hóa giải, không thọ nhận, đó là tu. Không phải tu là cầu an suông, mà phải có người thử thách để có dịp coi lại mình, đã làm chủ được mình chưa. Nếu còn buồn giận vì một vài lí do bất như ý bên ngoài - Đó là tu chưa tiến.
Đa số chúng ta có cái tật nghe người nói không tốt về mình qua miệng người thứ hai, thứ ba, thì tìm phăng cho ra manh mối để thọ nhận rồi nổi sân si phiền não: đó là kẻ khờ, không phải người trí.
Read More

9 thg 4, 2013

Tôi có quyền hủy hoại bản thân

“Nỗi thống khổ say đắm trùng trùng,
Thường khiến ta mơ được nhẹ tựa thân chim
Nỗi ghen tuông của ta nhẹ hơn không khí
Ta muốn biến tan, bởi lẽ ta yêu.”
...

Lão Glen Hansard và những bài hát của lão sẽ nằm chiễm chệ trong danh sách bài hát ưa thích của tôi đến cuối đời, tôi thề là như vậy. Kể từ những giây đầu tiên click vào link nhạc của Tomoky gửi cho, tôi đã biết rằng tôi sẽ phải gắn bó với giọng hát và giai điệu đẹp trong những bài hát của Glen, một kiểu gắn bó cảm xúc đơn chiều hay gọi là yêu đơn phương cũng được...

Thật sự, Glen đã giúp tôi đốt cháy thời gian trong 2 ngày nằm trên giường, ôm bụng vì cơn đau bao tử hoành hành cùng với những trận ói mửa rách toạt cả cổ họng, những bài hát của lão khiến tôi muốn chết nhiều hơn... Tôi thật sự không giỏi nghe tiếng Anh cho lắm nhưng những giai điệu nhẹ nhàng, giọng hát da diết mà đau đớn cùng cực đó cũng đủ giết hại một con người mà niềm ham sống chỉ vừa đủ để trên trung bình như tôi.

Mẹ tôi đã rất tức giận khi bà nhìn thấy tôi rũ rượi trên giường, nằm ôm bụng cố gắng tỏ ra lì lợm để không phát ra một tiếng rên khẽ nào. Mẹ bảo tôi là một thằng ngu, một thằng ngu mới không giữ gìn sức khỏe, một thằng ngu mới tự hủy hoại bản thân, một thằng ngu mới bỏ bữa hà rằm và ăn như một con mèo sắp chết. Mẹ giận đùng đùng, thảy mấy bịch thuốc lên bàn và bỏ mặt tôi nằm đó. Tôi không trách bà, chỉ thấy thương, có một đứa con trai như tôi quả thật bà là một người phụ nữ rất bất hạnh.

Dạo này tôi không còn cần chết nữa, với tôi hiện giờ, sống và chết cũng như nhau. Người ta thật chẳng cần phải chết đi mới đến được với điện ngục và chịu đọa đày xác thân. Như tôi đây, sống trên thế gian cũng đau đớn như đang bị đày ải rồi. Không thiết sống nhưng không chết được vì còn quá nhiều nợ nần mà nai lưng suốt đời cũng không trả hết. Không muốn tự chết để trốn tránh như một thằng hèn, tôi cố sống tốt cho đời đồng thời tự hủy hoại bản thân mình cho đến khi kiệt quệ. Và đến lúc cần thiết cho một sự giải thoát, chỉ cần 15 viên diazepam hay một liều insulin là ra đi ngay tắp lự ấy mà. Không luyến tiếc, chẳng vấn vươn, tròn nghĩa vụ... Tuyệt~ 

Tôi có quyền làm như thế, đúng không?

Hôm nay có người đã nói với tôi câu này:

- Bệnh đéo gì mà bệnh suốt. Người ta vậy người ta chết mẹ cho rồi...

Thật là... người đó chả biết cái đéo gì...

P/S: Bài hát trong entry hôm nay không phải của Glen Hansard đâu nhé! : )
Read More

4 thg 4, 2013

Bus- Cảm



Tới Bến Thành, leo lên xe số 18 ,yên vị ,tháo cái balô đặt bên cạnh ,rút cái mp3 trong túi ra – gắn phone vào tai và…ngồi rung đùi cho đến khi tới trạm cần xuống .Đó là cơ bản những việc bình thường vẫn làm khi đi bus ,nghe có vẽ vô vị ,nhưng thực sự thì đi bus cũng có cái hay của nó.

Bus là phương tiện mà khi mới nghe tới lần đầu mình đã ngán ngẩm ,một đống người nhét trong một cái xe kèm theo mùi máy lạnh khó chịu ,đó là chưa kể h cao điểm thì …ôi thôi – vắt vẻo như khỉ .Mà các bác tài cũng lạ ghê ,hết chỗ rồi thì thôi ,ko bắt khách nữa ,đằng này cứ …nhét là nhét .Đó là lý do tại sao chuyến 18 chạy sau thì vắng hoe ,còn chuyến trước thì …nghẹt thở. 

Ngoài 18 thì mình hay đi các tuyến như 24,148,7,36,8,4…nói chung là nhiều .Mỗi tuyến có mỗi đặc điểm riêng và để lại cho mình ấn tượng khác nhau .Đơn giản là vì mỗi tuyến chuyên dùng một loại xe có kích cỡ khác ,ghế ngồi khác ,lơ xe khác ,đoạn đường đi khác nên cái cảm nhận cũng khác. 

Những người tham gia bus thuộc đủ các ngành nghề trong xã hội ,từ những người làm việc chân tay ,lam lũ đến những người tri thức .Họ tham gia phương tiện này chỉ với lý do...tiện lợi  nhưng mình thì ngoài lý do chính đó còn có vài chục cái lý do phụ kèm theo .Những người khác nhau là thế nhưng khi lên bus thì ai cũng như ai-mình thích bus cũng là vì nguyên nhân này.

Đi bus ko thường xuyên ,nhưng cũng đủ để mình chứng kiến nhiều chuyện lạ lùng đặc quyền chỉ có trên bus mà thôi.

Đi bus : ghế bus đc dán ,ghi dòng chữ " Ghế dành cho người già,người khuyết tật ,phụ nữ mang thai, trẻ em"  to ,rành rành ,ghế nào cũng ghi thế mà nhiều người ko làm theo ; thật là tội nghiệp -Việt Nam đã thực hiện phổ cập giáo dục lâu rồi mà h vẫn còn xót lại những người ko biết chữ .Hành động nhường ghế trên bus khiến mình cảm thấy vui vui ,ko hiểu sao lại thế.

Đi bus : cảm nhận đc sự quan tâm ,chia sẽ giữa người với người .Chia sẽ chỗ ngồi ,lọ dầu nếu có người bị say xe....Ngoài chia sẽ thì còn có "tặng thêm"---tuyến 24 ,có 2 cô bé vô tư vừa nói chuyện vừa xả vỏ gói snack xuống ghế.

Đi bus : trên tuyến 36 ,nghe câu chuyện của một bác-nói về cảm nhận của ông về nhạc của Ngô Thụy Miên,Trịnh Công Sơn....Nghe câu chuyện rôm rả của một nhóm học sinh nói về các nhóm nhạc Hàn Quốc nào là Super Junior,SS501...

Đi bus : tuyến 18 ,chứng kiến màn tỏ tình độc đáo của một anh chàng sv Kiến trúc với một cô nàng sv Sư phạm ,nhẹ nhàng ,lãng mạn,thẹn thùng...giống như một bộ phim tình củm mà mình là diễn viên quần chúng
.Chứng kiến màn cải cọ của một đôi vợ chồng về chuyện tiền bạc ,gia đình-----khác nhau giữa 2 giai đoạn của thứ gọi là "tình yêu".

Đi bus : tuyến 104 ,trò chuyện với một người bạn Ailen về cảm nghĩ của ông khi lần thứ hai đặt chân đến TPHCM .Nghe cuộc che bai ,chỉ trích của khách đi bus dành cho những người da màu lang thang trên khắp các đường phố HCM. 

Đi bus : cảm nhận đc không khí tết qua ô cửa kính .Đường phố đc trang hoàg ,vô số của hiệu thời trang màu sắc lòe loẹt với các biển sale off ,sự hối hả của những người đi đường-vội vàng,chớp nhoáng. Chỉ có những ngồi bus như mình mới rãnh rỗi đưa mắt nhìn ,cảm nhận như thế. 

Các cảm nhận đến khá chóng vánh vì nó nhanh chóng bị những cảm xúc khác che lấp.Đi bus ,thích có,ko thích có nhưng như thế mới hay---vì nếu thích thì người ta sẽ mau chóng cảm thấy chán ngán 

Speedometer 




Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena