23 thg 4, 2013

Cho tôi xin một vé về tuổi thơ

"Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà
đến ga xếp hàng chờ mua vé
Lần đầu tiên trong nghìn năm
có lẽ......
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
vé hạng trung
người bán vé hững hờ
khe khẽ đáp"hôm nay vé hết"
...
Chiều này, cả nhà ôn lại chuyện cũ hồi tôi còn nhỏ xíu. Những chuyện lúc nhỏ mà tôi chưa bao giờ được nghe và nghe kể bởi nhiều người đến như vậy. Cảm giác như may mắn được trở về thời thơ ấu, được chứng kiến cảnh tôi sinh ra và dần lớn lên qua nhiều góc độ. Chân thật như đang được đứng ở đó, rơi nước mắt hạnh phúc khi thấy mình chào đời, vỗ tay ăn mừng với những bước đi đầu đời hay lo lắng vì những trận ốm sốt thơ trẻ...

Mẹ kể rằng tôi sinh 3.1kg, vào ban đêm và khỏe mạnh. Vừa sinh ra đã có một đôi mắt rất lah lợi.


Trước giờ, tôi đâu có biết mình khó cai sữa đến như vậy, mẹ phải cử bú đến 2 lần và nhờ vào sự giúp đỡ của "thuốc lẻ mẹ" thoa lên vú làm tôi sợ mới cai được sữa.

Trước giờ, tôi đâu có biết ngày nhỏ tôi đã thích xem quảng cáo đến như vậy. Đang thiu thiu ngủ mà nghe tiếng nhạc quảng cáo là khóc lên đòi xem cho bằng được. Lớn lên vẫn thích xem quảng cáo hay và quyết tâm trở thành một copywriter. Ai bảo sở thích tuổi thơ chẳng có liên hệ gì đến lúc trưởng thành nào?

Tôi cũng đâu có biết lúc 3 tuổi mình đã đi ra ngoài mua thiếu đồ. Bị cả nhà mắng đến giờ rất sợ thiếu nợ ai đó mà hễ thiếu nợ là đem đi trả ngay. Thắc mắc bao lâu cuối cùng cũng đã đó lời đáp.

Tôi đâu nhớ ngày nhỏ tôi đã động trời mà phát ngôn câu "Đi học để mua cóm ăn" khi ai đó hỏi "Sau này đi học để làm gì?" 

Tôi đâu còn nhớ hồi nhỏ những hôm theo nội ra đồng, ngồi trên tàu lá chuối lúc chiều tà, tôi đã ngây thơ cỡ nào khi hỏi nội:


- Con cào cào này sao giờ nó chưa về nhà nó hả nội? Nó không có mẹ nó hả nội? Mẹ nó đâu sao không rước nó? 

Tôi đâu có còn nhớ, "trái hu" là "chú hai", "thái hiêm""thiếm hai", "bồi nạ""bà nội"... là trò chơi mà mình thích nhất trước lúc đi ngủ với nội ngày bé.

...

Hôm qua, tôi đã trách mẹ nhiều lắm, rằng sao mẹ sinh tôi ra trễ quá. Khi mọi người đã dần trở nên già đi cả rồi tôi mới lọ mọ lớn lên. Thế thì không công bằng khi một lúc nào đó của cuộc đời, tôi phải chứng kiến tất cả người thân yêu rời xa mình mãi mãi...

Chiều nay, khi ngồi quây quần kể chuyện ngày xưa cùng cả nhà với bộ mặt sưng vù vì mọc chiếc răng cùng, tôi thấy sao mọi người gần tôi đến thế mà khó với tay giữ được vì gần như họ đều đã chuẩn bị cho những chuyến đi xa. Lần lượt, lần lượt tất cả họ sẽ rời xa tôi vào đúng một thời điểm nào đó mà số phận đã định sẵn cho họ. Làm sao tôi có thể giữ họ lại được với tôi lâu hơn? Làm sao tôi trả hết món nợ ân tình, công dưỡng dục,... cho những người thương yêu khi họ rồi sẽ rời xa tôi trước khi tôi có điều kiện làm được việc đó? 

TÔi đã từng trách khoảng cách thế hệ khiến người thân chả ai hiểu nỗi tôi muốn gì, cần gì. Giờ đây, tôi càng căm ghét nó hơn nhưng với một lẽ hoàn toàn khác, nó đang dần lấy đi của tôi những người tôi thương yêu nhất. Một ngày nào đó, khi chỉ còn mình tôi ở lại, chẳng phải đau thương lắm sao?


P/S: Biết rằng đó là quy luật cuộc sống nhưng sao vẫn thấy buồn quá! Ước gì chia được cho người thân yêu tuổi thọ của đời mình. Để họ sống với tôi lâu hơn cho đến khi lần lượt cùng nhau qua đời...


7 comments:

  1. *Hôm nay tôi nghe bình yên về trong gió*

    Trả lờiXóa
  2. "Đi học để mua cóm ăn"

    "Cóm" là cái gì á? :|

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Giờ cũng không nhớ rõ nữa chỉ nhớ nó rất giòn ==!

      Xóa
  3. Chỉ cần một vé để trở về mà không phải quay trở lại.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhưng thật ra thì trên đời này làm gì có chuyến tàu nào như thế.

      Xóa
  4. Không vừa đâu, 3 tuổi đã biết mua thiếu nợ rồi :P

    Trả lờiXóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena