18 thg 4, 2013

Viết để bỏ qua

"Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho bạn. Vì chính tâm bạn không buông xuống nổi."
...

Ngoại hình tầm thường, trình độ tầm thường, không ưa những nơi ồn ào, có xu hướng xa lánh thị phi, mờ nhạt trong một đám đông đúc người là người,... nhưng không hiểu sao luôn là tâm điểm của vô số lời bàn tán và những rắc rối. Chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu thì gần như cả nước đều thông suốt. 


Cuộc đời bằng phẳng bỗng chốc hóa thành một đống hổ lốn với cơ man nào là những lời bàn tán, cười chê, châm chọc,... Những chuyện của tôi, tôi còn không biết thì người ngoài đã biết, đã sao y nhiều dị bản khác nhau. Những chuyện ngay cả tôi còn chưa từng nghĩ tới thì người ngoài đã gán cho, đã thêm thắt, nêm nếm sao cho vừa vặn với hoàn cảnh của tôi nhất để đè bẹp, hạ bệ, để có cái mà cười chê... Đời không bao giờ cho ta được lựa chọn cuộc sống theo ý mình thì phải ngay cả việc chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, nếm trải những giây phút an yên nhất cuộc đời, xa lánh những chuyện ồn ào, tìm nơi chốn bình yên để giữ mình thanh sạch, phát huy giá trị sẵn có, trút bỏ ưu phiền, dốc hết sức cho những đam mê tuổi trẻ cũng không được yên.

Tôi muốn im lặng, tôi không muốn tranh cãi hay giải thích. Quan điểm của một người về người khác không dễ gì thay đổi được huống hồ gì đó lại là những thành kiến. Vả lại, tôi cũng không lớn lên nhờ vào miệng mồm của bất kì ai. Cuộc đời hay lắm, ai gây ra cho ai cái gì thì một ngày nào đó họ sẽ nhận lại còn hơn thế nữa bởi một người khác. Im lặng mà sống không phải là một cái ngu, tôi nghĩ như vậy, vả lại lên tiếng đôi co không giải quyết được gì lại tốn calo, hao tổn liên kết nơ-ron và làm nhịp tim tăng giảm bất thường. Kẻ nói mà không được đáp trả, chửi bới mà không ai nghe, nói điều xấu hạ bệ người khác mà không làm người đó lung lay thì chẳng khác nào họ đang nói họ, mắng chửi họ và hạ thấp giá trị của bản thân trong mắt người khác hay sao. Nghĩ thế tôi cảm thấy nguôi ngoai đi rất nhiều...

Có chuyện, người lớn mà đi nói xấu một đứa con nít hơn xa tuổi con họ, bạn bè mà lại đi hạ bệ nhau. Không cùng cảnh ngộ, chưa hiểu gì về đối phương lại đặt điều nói xấu người khác... Nhưng tôi chẳng có hơi sức đâu mà buồn, thật đấy, chỉ có một chút thắc mắc rằng con người là giống loài như thế nào khi đến con thú còn nhường nhau miếng mồi cùng là người lại ném đá nhau...

P/S: Chỉ là cố gắng, gần như vẫn chưa buông bỏ được hoàn toàn...


4 comments:

  1. Dòng thứ 6 từ dưới lên: "lung lay"

    bonus: có lẽ so với thú thì người được quá nhiều đặc ân, mà để cân bằng nên con người mới mọc ra cơ man những thứ xấu xa tương ứng với sự khôn ngoan của mình. Cân bằng tự nhiên thôi, tôi toàn nghĩ vậy cho khỏe cái đầu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Buồn bực thì nói vậy chứ thật ra chúng ta trong một lúc nào đấy cũng không thể thoát ra ra những sân si, so đo, ganh ghét nhau... những thứ mà hễ làm người thì đều phải thế...

      Xóa
  2. *Tháng ngày qua, câu chuyện quen, cứ nhắc lại, sao chẳng quên*.
    Bản chất của con người là hay đánh giá và nhận xét về người khác.
    Đã không buồn thì cứ bỏ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sao lại không buồn được, cùng là con người, cùng sống trong một thế giới, hàng ngày gặp nhau, giả lả thân thiết mà sau lưng lại bàn tán, đặt điều nói xấu mình thì làm sao lại không buồn cho được. Nhưng sẽ im lặng bỏ qua, tự hứa với lòng như vậy. Đời sống được bao lâu hơn thua nhau cũng chẳng mập béo được gì : )

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena