9 thg 4, 2013

Tôi có quyền hủy hoại bản thân

“Nỗi thống khổ say đắm trùng trùng,
Thường khiến ta mơ được nhẹ tựa thân chim
Nỗi ghen tuông của ta nhẹ hơn không khí
Ta muốn biến tan, bởi lẽ ta yêu.”
...

Lão Glen Hansard và những bài hát của lão sẽ nằm chiễm chệ trong danh sách bài hát ưa thích của tôi đến cuối đời, tôi thề là như vậy. Kể từ những giây đầu tiên click vào link nhạc của Tomoky gửi cho, tôi đã biết rằng tôi sẽ phải gắn bó với giọng hát và giai điệu đẹp trong những bài hát của Glen, một kiểu gắn bó cảm xúc đơn chiều hay gọi là yêu đơn phương cũng được...

Thật sự, Glen đã giúp tôi đốt cháy thời gian trong 2 ngày nằm trên giường, ôm bụng vì cơn đau bao tử hoành hành cùng với những trận ói mửa rách toạt cả cổ họng, những bài hát của lão khiến tôi muốn chết nhiều hơn... Tôi thật sự không giỏi nghe tiếng Anh cho lắm nhưng những giai điệu nhẹ nhàng, giọng hát da diết mà đau đớn cùng cực đó cũng đủ giết hại một con người mà niềm ham sống chỉ vừa đủ để trên trung bình như tôi.

Mẹ tôi đã rất tức giận khi bà nhìn thấy tôi rũ rượi trên giường, nằm ôm bụng cố gắng tỏ ra lì lợm để không phát ra một tiếng rên khẽ nào. Mẹ bảo tôi là một thằng ngu, một thằng ngu mới không giữ gìn sức khỏe, một thằng ngu mới tự hủy hoại bản thân, một thằng ngu mới bỏ bữa hà rằm và ăn như một con mèo sắp chết. Mẹ giận đùng đùng, thảy mấy bịch thuốc lên bàn và bỏ mặt tôi nằm đó. Tôi không trách bà, chỉ thấy thương, có một đứa con trai như tôi quả thật bà là một người phụ nữ rất bất hạnh.

Dạo này tôi không còn cần chết nữa, với tôi hiện giờ, sống và chết cũng như nhau. Người ta thật chẳng cần phải chết đi mới đến được với điện ngục và chịu đọa đày xác thân. Như tôi đây, sống trên thế gian cũng đau đớn như đang bị đày ải rồi. Không thiết sống nhưng không chết được vì còn quá nhiều nợ nần mà nai lưng suốt đời cũng không trả hết. Không muốn tự chết để trốn tránh như một thằng hèn, tôi cố sống tốt cho đời đồng thời tự hủy hoại bản thân mình cho đến khi kiệt quệ. Và đến lúc cần thiết cho một sự giải thoát, chỉ cần 15 viên diazepam hay một liều insulin là ra đi ngay tắp lự ấy mà. Không luyến tiếc, chẳng vấn vươn, tròn nghĩa vụ... Tuyệt~ 

Tôi có quyền làm như thế, đúng không?

Hôm nay có người đã nói với tôi câu này:

- Bệnh đéo gì mà bệnh suốt. Người ta vậy người ta chết mẹ cho rồi...

Thật là... người đó chả biết cái đéo gì...

P/S: Bài hát trong entry hôm nay không phải của Glen Hansard đâu nhé! : )

8 comments:

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena