17 thg 10, 2013

Chuyện kể giữa tháng 10


1. Thời gian trôi nhanh quá đến nỗi tôi chẳng kịp gửi lời chào đến tháng 10 thì nó đã thân thiết với tôi rồi. Và như để tạm biệt những không vui của tháng 9 vừa cút đi, tôi chuyển chỗ ở lên một nơi xa lạ. Tôi lại trở về với những bận bịu của riêng tôi.

Tháng này, câu nói tôi được nghe nhiều nhất là "Này, chúng ta làm tình đi". Nghe nhiều đến nỗi nếu tôi ngốc một chút có thể tôi đã nghĩ đó là một cách mà người khác gửi lời chào đến với tôi. Tôi thật không hiểu nổi bản thân làm cách nào lại nhận được nhiều sự "ưu ái" đến vậy. Như thể trên cơ thể tôi tỏa ra một thứ mùi kích thích tình dục, mời gọi không lời giống kiểu: hãy đến gần tôi đi, lột sạch quần áo và làm tình nào hoặc là bằng một cách nào đó khác tương tự thế chẳng hạn. Nhưng nói tóm lại, bằng cách vô ý nào đi chăng nữa, tôi thật sự không thích tình trạng này này diễn ra thêm một chút nào. Rắc rối!

Tôi có vẻ đang sống rất buông thả rồi mà buông thả thật thì đã sao? Tôi nghĩ tôi còn trẻ, rất trẻ và hết sức trẻ là đằng khác. Tôi có quyền sử dụng tuổi trẻ, nét đẹp của bản thân để làm những gì mà tôi thích. Tôi, chỉ làm những gì mà tôi thích thôi, không hơn. Và tình dục chỉ là một trong những thứ tôi thích. Nhưng thôi nào, đừng cứ suy ra cái kiểu tôi thích, tôi ham muốn thì ai tôi cũng chịu va vập vào. Tôi không phải là trai bao, tôi chẳng phải là đĩ đực và với nguyên tắc nói trên, tôi cũng chỉ thích làm tình với những ai mà tôi thích. Hiểu chứ?

2. Tháng này đánh dấu là tháng đầu tiên tôi dọn ra khỏi nhà và đến sống ở một nơi khác. Chỗ tôi ở là căn phòng nhỏ được tách từ căn phòng lớn hơn trên tầng một của một ngôi nhà ba tầng. Chủ nhà là hai ông bà già tốt bụng không con. Căn phòng nhỏ tôi ở không có đồ đạc gì đắt giá ngoài một ô cửa sổ nhỏ chỉ mở được mỗi một cánh còn cánh kia đã bị vướn vào dây điện mất rồi. Từ chiếc cửa sổ này, tôi có thể nhìn thấy tòa nhà cao tầng lộng lẫy ở đối diện. Gần về đêm, từ những tấm cửa sổ bằng kính trong suốt trên cao kia, những căn phòng lần lượt cháy đèn và đêm đến thì ánh đèn hoàn toàn phủ khắp tòa nhà cao tầng chót vót. Toàn cảnh đẹp hệt như lễ hội thả lồng đèn lên trời trong phim hoạt hình "Tangled" vậy.

Mỗi buổi sau khi đi học về, ăn cơm tối và tắm rửa sạch sẽ xong, tôi thường pha cho mình một tách trà nóng rồi ngắm nhìn trên cao qua nửa ổ cửa sổ mở. Gió dìu dịu khẽ ru mát rượi từng hồi. Lắm lúc có đôi ba tiếng ho hay rì rào nói chuyện của phòng bên mà tấm tường ngăn vách không đủ sức ngăn lại lọt thỏm vào phòng tôi. Tôi vừa cảm thấy lòng mình bình yên khôn tả vừa có một chút chênh chao trống trải lạ kì. Rồi tôi thì thầm với chính mình như kêu cứu:

- Hàng trăm ô cửa sổ trên xa xăm đó, có ai đang nhìn thấy tôi không?

3. Cho đến bây giờ, sau nhiều năm đã trôi qua, sau những chuyện dồn dập ập đến, tôi vẫn nghĩ rằng mình không sao quên được Rozet. Tôi đã nhận ra rằng, cho dù bản thân tôi có cố phủ định chuyện đó như thế nào thì trong sâu thẳm, cô ấy vẫn chiếm phần quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Không phải kết thúc với Win mà tôi nói vậy vì chúng tôi, sau khi ngồi lại trần tình cùng nhau, đã bình thường quan hệ như xưa đấy thôi. Mà bởi vì nhờ những đêm nằm một mình trong cô đơn, nhìn ngắm những ô cửa sổ sáng đèn cao tít tắp xa xăm và những đêm nghĩ mãi không thôi về những ngày xưa cũ, tôi đã biết bản thân mình vẫn chưa quên được Roz. Đó là một sự lụi bại tâm thần đúng không hay là một sự ngốc xít đáng nguyền rủa?

Tôi tìm thấy Roz, thích cô ấy trước khi tôi nhìn ra thế giới này. Một phần nỗi đau mà cô ấy mang lại khiến tôi hoàn thiện phần "người" của tôi hơn. Tôi chọn yêu Roz bởi cô ấy giống mẹ tôi và bởi cô ấy xinh đẹp như bầu trời sao và càng cả hàng nghìn lý do hơn thế nữa. Tôi đã đánh cược hoàn toàn tình cảm của mình vào cô ấy. Người con gái mà tôi nghĩ rằng sẽ ở bên mình đến suốt đời. Và cũng bởi vì thế, tôi chẳng còn có thể yêu bất kì một người con gái nào như vậy nữa. Ngay cả thích cũng không thể được. Chỉ có một sự lựa chọn duy nhất tôi đã đánh mất mà thôi...

Tôi nói ra chuyện này để làm gì khi mọi chuyện dường như đã muộn mạng rồi nhỉ?

Ôi, tôi thật là ngốc!

           
Read More

6 thg 10, 2013

Hoặc không còn nữa...


Hắn rút bao thuốc ra định hút cho ấm người. Cái zippo gặp nước ướt đá lửa không sao lên được. Hắn cất thuốc đi.

Này nhé, thỏa thuận thế này. Nếu một thời gian quá dài mà không thấy hắn xuất hiện, hãy tự hiểu rằng hắn đã không còn nữa. Hắn không còn muốn sử dụng con chữ để giải tỏa cảm xúc bức bối của bản thân hoặc không còn nữa thật. Tùy cách nghĩ...

           
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena