Hiển thị các bài đăng có nhãn L'amant Petitle. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn L'amant Petitle. Hiển thị tất cả bài đăng

12 thg 12, 2023

Vì đồ ăn cũng có câu chuyện

Tôi vẫn nhớ hồi còn nhỏ vẫn thường theo nội ra đồng. Trên cái mương chính tay nội đắp có trồng mấy bụi khoai mì xanh xanh, nội thường cắt vài tờ lá chuối cẩn thận lót cho tôi ngồi chơi dưới gốc khoai mì rồi làm việc. Đến lúc trưa về, tôi đã thấy trên tay nội cầm sẵn mấy củ khoai to đùng.

Thật sự khoai mì làm được rất nhiều món, nhưng tôi vẫn thích nhất là món khoai mì trộn mỡ hành. Thứ hương vị tuổi thơ thời còn khó khăn đó, mãi sau này vẫn cứ theo tôi lớn mãi cho đến lúc trưởng thành.

Củ khoai mì lớn đủ 3 tháng hoặc 6 tháng sẽ rất đầy đặn mà không bị sượng. Lột vỏ rồi nấu chín. Sau đó đánh tơi ra như bột rồi trộn với mỡ hành, nêm chút muối, đường, bột ngọt. Cho thêm cơm dừa bào nhuyễn. Đâm nước mắm tỏi chua ngọt kèm với một rổ rau sống tươi là có một bữa ngon.

Lúc ăn, cuốn một muỗng khoai mì với rau sống rồi chấm nước mắm chua chua ngọt ngọt. Vị ngòn ngọt mà beo béo của khoai mì với nước mỡ hành, miếng tép mỡ thắng vừa lửa giòn rụm, béo ngậy dậy mùi hành lá thơm thơm hòa quyện với nhau. Rau sống ăn kèm và nước mắm giúp món này đỡ ngán và tăng kích thích vị giác.

Cứ thế mà cuốn này đến hết cuốn khác. Ăn không ngơi nghỉ. Món này ngon và đặc biệt ở chỗ ăn mau no mà lại lâu đói, sẽ hợp với túi tiền sinh viên lắm. 

Vào chủ nhật vừa rồi khi tôi về nhà lại được mẹ làm món này cho ăn, vẫn hương vị quen thuộc ngày nào và tự dưng thấy nhớ nội diết da. 

Read More

24 thg 7, 2016

Lời trần tình số 34


CON HƯ- TẠI MẸ

Điều tôi muốn làm nhất sau khi ra trường là có ngay một công việc với mức lương đủ cho tôi có thể sống tự lập mà không nhờ đến bất kì sự hỗ trợ nào của gia đình. 

Tôi hay ca thán nhiều về mẹ mình, dù tôi rất yêu bà ấy nhưng đôi khi mẹ tôi khiến cuộc sống của tôi... hơi mệt. Tôi nói nhiều về cái "hơi mệt" của mình khi tôi được ai đó hỏi về mẹ. Tôi nghĩ tôi không được phép như vậy. Nhưng biết làm sao được, tôi không biết nói dối (hoặc là tôi không thích nói dối). Mẹ tôi, trong một trường suy nghĩ khác của tôi, thực sự rất đáng sợ!

Tôi không biết liệu tôi hay mẹ tôi sẽ là người qua đời trước. Nhưng tôi luôn có một niềm tin rằng tôi sẽ phải là người đứng chờ bà ấy ở thế giới bên kia, cho đến khi nào bà ấy sẵn sàng. Vì thế, tôi đang sống một cuộc sống không theo bất kì một kế hoạch nào mà mẹ tôi mong muốn. Mẹ tôi rất đáng thương với những gì bà ấy đã trải qua. Nhưng cuộc sống của tôi, có thể, đã gần đến giai đoạn nước rút và chẳng mấy chốc tôi phải từ bỏ nó. Trong hoàn cảnh này, tôi nghĩ tôi đáng thương hơn. Và không cách nào khác, tôi buộc phải thoát ly mẹ mình để có một cuộc sống mà 22 năm qua tôi luôn mong muốn có được. Tuy nhiên, để có được nó, tôi cần có một công việc trước đã.

Tôi thích có một căn hộ nho nhỏ sàn gỗ ở một chung cư cao tầng. Không nhất thiết là một chung cư đắt tiền ở trung tâm thành phố vì có ước cũng chẳng thể nào có. Căn hộ của tôi nhất thiết phải có cửa sổ thật đẹp và có bếp. Tôi sẽ dành dụm tiền để mua tủ lạnh mini, lò vi sóng và bếp điện. Những món này có trả góp được không nhỉ? Tôi sẽ nướng bánh vào mỗi cuối tuần, các ngày còn lại sẽ có thịt hộp và trứng chiên. Nhất thiết phải có rau mầm tự trồng ở ban công. Tôi cũng sẽ thử trồng mấy dây dưa chuột và cho nó bò trên các thanh lan can để thực đơn thêm phong phú. 

Cái gác lửng để vừa một chiếc nệm đơn trải drap thật đẹp. Nhất thiết phải có nhiều gối trên đó. Tôi thích chỗ ngủ của mình có thật nhiều gối êm xung quanh. Còn dư chỗ thì mua thêm một cái tủ nhỏ để trên đó một chiếc đèn ngủ và đồng hồ báo thức. Trên tường xung quanh chỗ ngủ của tôi sẽ mắc nhiều đèn dây. Ở nhà ôi, mẹ tôi bắt phải tháo đèn ra hết vì bà bảo nó trông giống cái hòm của người chết. 

Bên dưới để tủ và một chiếc bàn con con là đủ rồi. Bao nhiêu đó là đủ cho một đứa độc thân sinh sống. Không có mẹ, không có những lời ca thán hay càm ràm. Không có sự quản lý hay hối thúc. Không có sự quan tâm quá mức cần thiết và sự chăm bẫm làm người được hưởng thụ nghẹt thở. Không có gì để con người ta cảm thấy mình phải có trách nhiệm gánh vác. Không có khuôn phép nào để cố gắng vừa khít. Không áp lực, không lo lắng, không sợ hãi, không đau buồn, không gượng ép. Không có gì cả ngoài một không gian sống mơ ước trong bốn bức tường và một đứa bất hiếu cảm thấy thoải mái vẫy vùng với cuộc sống mà nó muốn.

Nếu mẹ đọc được bài viết này khi con đã chết. Mong mẹ đừng cảm thấy tổn thương gì cả. Con yêu mẹ nhiều hơn những gì mẹ có thể cảm nhận được. Một đứa con tồi như con lại được mẹ yêu thương hơn anh chị là điều may mắn nhất. Nhưng xin mẹ cho con lấy ít hơn những gì mẹ cho vì với sự không xứng đáng của con bao nhiêu đó là quá đủ. 

Con sẽ rời đi trong nay mai ngay khi con có thể. Xin lỗi mẹ!
Read More

8 thg 6, 2015

Lời trần tình số 33


THƯ GỬI VỢ CỦA NGƯỜI TÔI YÊU


Gửi chị- vợ của người yêu em.

Em đã đánh dấu link blog này trên trình duyệt web của anh ấy. Hy vọng rằng chị- với một chút ít sự tò mò phụ nữ của chị. Vào một ngày đẹp trời nào đó, chị sẽ có nhã hứng muốn kiểm tra xem chồng mình đang làm gì và nhấn vào biểu tượng chữ B nhạt nhòa trên nền cam và đọc được lá thư mà em đang viết. Chị hứa nhé, hãy là một người phụ nữ ghen tuông để có thế đọc được bài viết này. Trong trường hợp chị không biết mật khẩu máy tính của anh ấy thì nó là "th". Ghép từ hai chữ cái tên của em và anh ấy.

Chị này, vào đêm cuối cùng em và anh ấy ở bên nhau. Đó là một đêm đau đớn nhất em có thể cảm nhận được cho đến giờ phút này. Như thể đang có trăm nghìn mũi kim nhọn châm chít vào khắp vùng thịt da em. Và trong cái đêm đó, hình ảnh của chị nhạt nhòa hiện trong giấc mơ em. Giữa nụ hôn đắng đót dịu ngọt, giữa những thổ lộ tâm tình, giữa vòng tay ôm ghì chặt của người đàn ông mà em yêu và sau này (chắc chắn) sẽ là chồng của chị. Hình ảnh chị mặc chiếc áo màu vàng chanh cười hiền lành trong tấm ảnh chụp tập thể các giáo viên của trường nhân dịp du lịch cuối năm. Ai đó đã chỉ ra cho em biết trong hàng chục khuôn mặt xa lạ hình ảnh chị và gọi lên tên chị với chức danh "vợ của anh". Và hình ảnh đó đã ám ảnh em đến tận bây giờ. Buộc lòng em phải viết vài dòng cho chị.

Em đã từng rất ghét chị, thưa chị. Dù là chúng ta chưa một lần gặp nhau nhưng em ghét chị. Rất ghét chị. Ghét đến nỗi em đã dễ dàng tìm ra facebook chị trong hàng nghìn những tài khoản facebook khác nhau chỉ dựa vào một trí nhớ dởm đời về nửa khuôn mặt hiền lành đã ghi dấu trong đầu ngày hôm ấy. Và suýt một chút nữa là em đã làm tổn thương đến chị với những lời lẽ không hay nếu như lý trí em không kịp thức tỉnh. Chị có lỗi gì cơ chứ...

Gay chẳng bao giờ ghét phụ nữ cả. Phụ nữ là để thương yêu và che chở chứ không dùng để ghét. Hơn nữa, chị hiền lành đến là như thế thì ai lại đi nỡ ghét chị. Nhưng anh ấy đã dùng chị để đánh thức một phần đàn bà trong em. Và một sai lầm khác, em đã ghét nhầm chị. Tại sao chứ khi thất bại duy nhất của chị là chọn lầm chồng và thất bại duy nhất của em là yêu nhầm người. Hai chúng ta giống nhau như thế tại sao em lại ghét chị?

Nhưng em vẫn cứ cố chấp ghét bỏ chị. Em cần một người để trút bỏ nỗi hận thù lớn lao trong lòng mình mà thương thay ngoài chị ra em không tìm được ai khác. Anh ấy ư? Em không thể! Em xem anh ấy hơn cả một người yêu, đó là ruột thịt. Cho dù anh ấy có làm tổn thương đến em, cho dù anh ấy bỏ rơi em để đến với chị. Cho dù em trong cơn đau khổ và tuyệt vọng vì bị phản bội, em cũng chẳng thể nào bỏ anh ấy được. Chỉ có chị, chị đã xen vào cuộc sống của em. Chị đã khiến anh ấy chọn lựa giữa em và chị. Chị giành chiến thắng chỉ với một phần lợi thế duy nhất. Rằng, chị là đàn bà...

... và em ghét chị.

Em sinh động hơn chị. Em như một con tắc kè hoa giữa lòng thành phố. Giấu mình trong những bộ quần áo sạch sẽ tinh tơm. Biến hóa đa dạng với đủ thành phần. Ẩn nấp bản thân mình trốn những ánh mắt diều hâu. Em trẻ hơn chị, một người phụ nữ đã đến tuổi băm mà chưa có chồng và ngây thơ yêu một gã đàn ông lưỡng tính  thì biết chị thất bại đến mức nào rồi phải không? Em làm tình chắc chắn là giỏi hơn chị. Ngoài giáo án, chị có những gì? Em nấu ăn giỏi, chị muốn thử không? Em thua chị gì ngoài việc chị là phụ nữ? Chó chết!

Vậy nên em xin chị, nếu khôn ngoan hãy là một người đàn bà biết cam chịu. Em đã gần như chịu phần thiệt thòi nhất của cả ba chúng ta. Rồi đây em sẽ tránh né mọi liên lạc với chồng chị. Không phải vì chị mà vì chính bản thân em. Nhưng em không chắc chồng chị sẽ dễ dàng buông tha cho em. Nên nếu vào một sớm mai nào đó chị thấy một vết bầm trên cổ, ngực hay khắp người anh ấy xin chị đừng ngạc nhiên hay ghen tức. Cũng đừng tìm hiểu sự thật làm gì. Em không muốn giấu nên chị đừng tìm. Mọi sự thật đều dẫn đến tột cùng nỗi đau khổ cho cuộc đời của chị. Và em không muốn như thế.

Chị ơi, em thương chị ngay cả khi chúng ta chưa từng chạm mặt. Anh ấy đã chọn chị thì chắc chắn rằng chị là một người tốt. Người em yêu rất kĩ tính kia mà. Chị làm cho anh ấy hạnh phúc giúp em đi. Chỉ có chị và bản tính đàn bà trong chị mới có thể để anh ấy hạnh phúc hoàn toàn. Hãy chăm sóc anh ấy thật chu đáo, nấu cho anh ấy ăn những món ngon nhất, đừng bỏ đi đâu khi anh ấy đang bệnh và cho anh ấy những đứa con đẹp tuyệt vời. Hãy nói chuyện thật nhiều với anh ấy mà không phải nói khẻ khĩ khầm, hãy mạnh dạng nắm tay anh ấy giữa phố đông mà không phải sợ bất kì một ánh mắt nghi ngại, đàm tếu nào. Nếu chị để anh ấy phải sầu lo, phiền não, em thề rằng sẽ giành lại anh ấy và khiến cả cuộc đời còn lại của chị phải trá giá. Em thề!

Em, bằng lời hứa của một thằng đàn ông, sẽ bảo vệ chị tránh khỏi tối đa sự tổn thương. Nhưng nếu chị biết sự thật này. Em mong chị đừng buồn. Em thương chị nhưng em cũng thương cả em nữa. Nên nếu một phút yếu lòng nào đó em có mượn chồng chị một chút thì rồi cũng sẽ trả cho chị ngay. Chồng chị vẫn mãi là chồng của chị.


Người yêu của chồng chị.


         

Read More

29 thg 3, 2015

Lời trần tình số 32


CHAO ÔI LÀ BUỒN

Anh à, em thật sự rất ghét cái cách anh cứ rối rít xin lỗi em và tỏ ra một thái độ tội lỗi vô cùng tận. Anh sợ gì khi anh ôm em và thì thầm "Hãy hiểu cho anh", "Em đừng buồn anh". Nó làm em cảm thấy như mình là một đứa nhỏ nhen vô bờ bến. Một cử động của em, dù không có chủ đích như một cái chớp mắt cũng khiến em lo sợ rằng anh sẽ vì thế mà cho rằng mình có tội. Thôi được rồi, bằng tất cả sự rộng lượng em vắt ra từ tâm hồn nhỏ nhen bẩn thỉu của mình, em tha thứ cho anh.

Anh đã đưa ra quyết định cho mình tức là chúng ta: anh và em. Quyết định đó là vì cô ta. Em hiểu. Nhưng em vẫn muốn biết cô gái đó là ai và cô ta đã làm gì để anh rời bỏ em. Biết những điều mình cần biết, chủ động trước thông tin bất lợi dành cho cuộc đời mình đó là những gì em cần để sống vui và không buồn như anh mong muốn. Chỉ thế thôi là em sẽ thanh thảng sống một cuộc đời khác. Chỉ thế thôi đó. Vậy mà anh im lặng giấu kín. Buông một lời khướt từ chiếu lệ. Và thế là em buồn...

Em ghét cái cách TV réo vang giọng một nữ MC người Bắc. Khi cô ta đọc tâm thư gửi người cũ của một cô gái lúc chúng ta im lặng ôm nhau thật lâu. Ánh sáng từ chiếc TV cũ 17 inches là ánh sáng duy nhất có trong phòng và giọng trầm buồn của cô MC nọ là âm thanh duy nhất em có thể nghe được ngoài tiếng lòng mình. Những chi tiết vụn vặt đầy chất điện ảnh ấy và cả vài câu sến súa từ giọng đọc ấy lọt thỏm vào đáy lòng em rồi không ra được. Nhưng giờ mà bắt em viết ra thì em không thể ghép nối được câu từ hay ho như nguyên bản. Một mối tình tiếc nuối, đó là nội dung của lá thư. Chúng làm cho anh buồn và em cũng thế. 

Anh à, hôm nay là ngày Chủ nhật, lẽ thường phố xá hẳn sẽ rất đông vui. Nhưng khi từ nhà anh về, em cứ tưởng mọi người trốn đi đâu mất ý. Đường phố vắng tanh người, đèn đường cứ thế lướt qua mặt em. Chao ôi là buồn... 


Read More

20 thg 3, 2015

Lời trần tình số 31


KẺ ĐÁNG THƯƠNG

Anh à, mỗi lúc em nắm lấy tay anh rồi xoa nhẹ ngón tay cái vào mu bàn tay ấy hay những lúc anh ôm em thật chặt như sợ em biến đi đâu mất, em lại nghĩ đến cô gái ấy. Cái người mà anh đang yêu ấy, em nghĩ về cô ấy dường như tất cả thời gian mình ở bên nhau. Em không cao cả gì đâu, chúng ta quen nhau trước và cô ta là người đến sau. Chẳng có lẽ nào em lại nhân từ được với cô ta mà tại sao trong em lại dấy lên một nỗi mặc cảm tội lỗi đến như vậy. Tại sao thế hả anh?

Giống như khi em nắm lấy tay anh, em lại nghĩ đến người con gái ấy cũng đã từng nắm lấy bàn tay anh như thế. Trong một nỗi niềm hạnh phúc không thể nào tả được. Một cái nắm tay với em (và rất có thể với cả cô ấy nữa) là một phương thức nối kết hai con người riêng biệt lại với nhau. Và một cái ôm thật chặt là phương thức cuối cùng để cả hai thể độc lập đó hòa vào thành một. Chúng là những chi tiết nhỏ nhặt cho một mối quan hệ nhưng đối với em, chúng thiêng liêng hơn nhiều. Anh có nhận thấy sự trân trọng đấy của em không?

Hôm nay, em phải nói lời xin lỗi với anh trước bởi vì em đã thử nắm tay một người khác. Bàn tay của cậu ấy đẹp đẽ biết là bao nhiêu và em đã nắm nó thật chặt như cách mà em nắm lấy bàn tay anh. Nhưng thật tệ anh à, chẳng có một liên kết nào xảy ra giữa em và cậu ta. Mọi cảm xúc cứ trơ lì ra và trong đầu em chỉ nghĩ đến anh, duy chỉ có anh thôi. Và rồi khi buông bàn tay ấy, cả một buổi chiều em đã thắc mắc không thôi rằng liệu anh có nhớ đến em trong một khảnh khắc nào đó khi anh nắm lấy tay cô gái không?

Anh đã từng nói với em rằng anh chỉ ước có một điều: em là con gái. Vào khoảnh khắc khi nghe câu nói đó, em đã dường như muốn bật khóc. Em đã nghĩ mãi mà chẳng biết em đã làm sai điều gì để làm rơi mất tình yêu của mình nhưng cuối cùng chính bản thân em lại một điều sai trái nhất. Cuộc đời em là một chuỗi những sai lầm. Sinh ra là một sai lầm, lớn lên cũng là sai lầm và đang sống một cuộc sống sai lầm tệ hại. Nhưng ít ra em biết được sự thật, em làm chủ được tình hình và em có quyền chọn lựa giữa ở lại và ra đi. Và em đã chọn ở lại với anh với nỗi kiệt quệ và buồn bã rút lấy tâm hồn em từng ngày. Nhưng cố gái đó thì không. Cô ta chẳng có quyền được biết sự thật và tất nhiên cả quyền chọn lựa đi-ở. Một người phụ nữ đang bị anh bao vây bởi hàng rào hạnh phúc. Nó quyến rũ cô ấy đến chẳng còn biết đường ra nữa. Mà anh hãy cầu nguyện rằng cô ta, suốt cả cuộc đời còn lại sống bên anh của mình sẽ chẳng bao giờ tìm cách trốn ra khỏi chốn hạnh phúc đó đi. Bởi vì bên ngoài là cả một bầu trời sự thật sẽ thiêu đốt cô ta. Cô ta chẳng phải rất đáng thương sao? 
Read More

5 thg 7, 2014

Lời trần thứ số 30

MỌI THỨ HÃY CÒN CHƯA MUỘN

Đô Ti rụt rè viết những dòng chữ đầu tiên vào khung chat của tôi. Tôi không thấy mặt cậu nhưng những dòng chữ hiện lên trên màn hình tố cáo rằng, mặt chủ nhân của chúng đang đỏ lựng lên cả như đã uống quá nhiều rượu táo. Cậu nói với tôi rằng liệu tôi có giận không khi cậu nói ra sự thật này. Cái sự thật mà rất có thể sau khi cậu nói xong, tình bạn dựng xây giữa chúng tôi sẽ vỡ vụn ra. Và cậu, bằng sự nảy nở không thể kiểm soát được, bằng tất cả sự bập bùng rực đỏ trong lòng. Lầu đầu tiên trong đời, cậu thích một ai đó đến như vậy. Tôi, có lẽ nào, dùng sự dễ thương nhiều nhất có thể mà chấp nhận cậu không?

Cậu có biết không, cậu bé? Cái người mà cậu dùng chân thành để trao đi là một kẻ chẳng ra gì cả. Cậu có biết không cậu bé, rằng hắn giờ đây còn hèn hạ và gớm ghiếc đến mức tự thương lấy mình cũng cảm thấy hổ thẹn thì còn dám yêu ai? Cậu có biết tôi đã trải qua những gì trong cuộc đời của tôi không? Cậu yêu chỉ để yêu thế thôi ư? Cậu có biết cứ mỗi đêm tôi lại đi gạ gẫm một ai đó để chat sex với mình không? Tôi rên rĩ khĩ khầm trong sung sướng tự tạo. Tưởng tưởng một vòng tay và giả vờ đê mê trong những khung cảnh tưởng tượng ra trong đầu. Từ ngữ văng tục, thô bạo, kinh tởm và khủng khiếp. Cậu không thấy tôi đã dâm đãng và đáng thương như thế nào đâu.  

Ấy vậy mà cậu còn dây vào. Cậu có biết tôi đã đứng đợi suốt 3 tiếng đồng hồ trong góc tối trước cửa nhà của người tôi yêu chỉ để nhận những sự xua đuổi qua những dòng chữ trên màn hình điện thoại của anh ta hay không? Cậu có biết cứ mỗi lần chạy xe trên đường mà nghĩ đến người cũ, tôi lại phải dừng lại, úp mặt vào đầu xe khóc nức nỡ? Cậu có biết tôi hạ tiện đến mức ngu ngốc khi gần như đeo bám, cầu xin tha thứ cái người đã hết lần này đến lần khác giày vò và làm tổn thương tôi? Cậu có biết đến những vết thương trong lòng tôi, những vết loét hẩm sâu nhạy cảm. Một ánh nhìn, một mùi thơm, một khung cảnh quen thuộc,... hiện lên trong con ngươi cũng khiến nó toét loét ra, máu rỉ rả chảy. Bốc mùi buồn thương đến phát rướm nước mắt.

Cậu bé ạ, khi quyết định yêu một ai. Cậu phải tìm hiểu thật kĩ đối tượng mà cậu yêu. Cái thế giới này cực kì tàn nhẫn cậu có biết không? Tàn nhẫn cho những người như chúng ta này. Những người khác biệt với những người khác. Ẩn nấp trong vỏ ngoài cứng cáp tạo dựng tạm thời. Những tổn thương bập bùng cháy ở bên trong. Có người cố gắng mạnh mẽ, có người không thể mạnh mẽ và cũng có người yếu đuối đáng thương. Tất cả họ ẩn mình trong đám đông, xung quanh những người khác. Nhiều lúc tôi thấy chúng ta thật đặc biệt. Chúng ta có siêu năng lực nhưng các dị nhân trong phim X-men. Siêu năng lực của chúng ta là yêu thương người cùng giới. Thế thì có gì sai nhỉ? Yêu một ai đó là có tội hay sao mà đau lòng thay, năng lực này không người "thường" nào chấp nhận. Họ ghét bỏ, họ khinh thường, họ muốn chúng ta biến đi khỏi thế giới này. Đúng, Trái đất này là của họ và họ muốn chúng ta CÚT đi. Biến mất, tàn hình hoặc bằng cách nào đó. Cút đi khỏi họ và những đứa con của họ. Chúng ta là rác rưởi, chúng ta làm vấy bẩn Trái đất và làm lây lang bệnh dịch cho những người khoẻ mạnh. 

Có người vì gia đình phát hiện ra đồng tính mà bị đưa đi "chữa bệnh". Bị chính người thân mình quất roi vào người để trục xuất "con ma" ra khỏi người. Có người bị đốt cháy, nhốt trong nhà để sám hối mà dẫn đến khủng hoảng, trầm cảm. Có người làm việc vất vả, dành dụm cả đời để đi chuyển giới làm chính mình. Để chính thức yêu người họ yêu. Thế mà trở về làm con người khác, xã hội không công nhận và người yêu mình vứt bỏ. Có người bị gia đình ép buộc phải đi cưới vợ. Nửa đêm chạy ra khỏi nhà vì thấy kinh khủng khi chạm vào da thịt đàn bà. Có người cam chịu ngần ấy năm, có gia đình hạnh phúc, có con cái đáng yêu mà nửa đêm vẫn đăng đàn rên khóc cho số phận. Có người chịu không nổi, quẫn bách quá mà tự tử. Cũng có những người như tôi, yêu như trộm cướp. Nửa đêm mới dám đến nhà người yêu, bịt kín mặt mày để chẳng ai nhận ra. Đến cả làm tình cũng không được rên la thoả mãn. Đến khi bị bỏ rơi, tổn thương tinh thần nặng nề cũng chẳng dám tìm ai kêu cứu.

Người ta nói người đồng tính yêu vội vã lắm. Họ chỉ biết đến tình dục. Họ chẳng chung tình với ai đâu. Ai nói như thế? Ai đã làm người đồng tính, đã trải qua yêu thương mà dám nói như thế? Đã trải qua tổn thương như chúng tôi chưa, đã phải chịu đựng như chúng tôi chưa? Đã đầu hàng với số phận mình và mặc cho nó đưa đẩy chưa? Chúng tôi đã bất lực mà giao phó cuộc đời mình cho các người. Chúng tôi chẳng có lựa chọn nào cả chỉ bởi các người quá đông và hung hãn. Chính nỗi sợ và suy tưởng của các người. Sự ích kỷ của các người đã khiến cho cuộc đời của chúng tôi nhuộm màu đen tối. Chính các người đấy chứ còn ai khiến chúng tôi ra nông nổi đó mà giờ lại đánh giá chúng tôi?

Này cậu bé, tôi không xứng đáng với cậu. Tôi chẳng xứng đáng với ai cả. Đời tôi hỏng rồi. Tôi quá trẻ mà không biết sử dụng. Tôi cũng chẳng thiết sử dụng nữa. Đời này còn mấy cái vui mà cần đi qua. Nhưng cậu thì khác, cậu có thể cứu được cậu. Còn kịp mà. Cậu chỉ cần yêu một cô gái trong số những người đeo đuổi cậu. Bọn con gái thích chúng ta. Những cậu trai sạch sẽ, đẹp đẽ và tốt bụng. Bọn gay nào chẳng thế. Chọn một đứa mà yêu đi. Tình chị em cũng được. Có tàn nhẫn không ấy à? Có! Nhưng có hề gì. Chính họ tàn nhẫn với chúng ta trước. Một chút nhỏ để trả thù thỉ đã thấm gì. Hãy yêu chúng nó, đó là cách tốt nhất để cậu quên tôi và cứu rỗi cuộc đời mình.

Hãy làm ngay đi...
... khi mọi thứ hãy còn kịp lúc.

         
Read More

17 thg 6, 2014

Lời trần tình số 29



Tôi đã không nghĩ rằng mình có thể bình thường được như vậy dù đã tiên lượng được rằng chắc chắn tôi sẽ phát điên sau khi chia tay Win. Cảm giác hụt hẫng giống như thể đang tại vị trên một sợi dây chắc chắn bỗng dưng đứt lìa không kịp chuẩn bị. Người tôi chênh chao, cơ thể lao vun vút như đang rơi. Càng lúc càng sâu, mỗi lúc một nhanh không cách nào dừng lại được. Tôi đã mất phương hướng hoàn toàn.

Sau khi chia tay với Rozet, tôi tin rằng trái tim tôi đã quá yếu ớt để có thể chống chịu với tất cả. Tôi đề phòng hầu như mọi cử chỉ thân mật, một ánh mắt mời gọi yêu thương hay chỉ đơn thuần là một câu nói bâng quơ không chủ đích. Tôi đã trải qua những ngày tháng khủng khiếp nhất cuộc đời mà nếu như đã từng rớt xuống điện ngục, có thể tôi đã nghĩ rằng mình lại chết lần thứ hai. Thế mà Win đã đã ngoan cố đến với cuộc đời tôi, phá vỡ mọi tường rào phòng ngự. Một gã đàn ông, ôi, đó là một gã đàn ông. Điều đó dường như còn khó chấp nhận hơn tất cả. Khó chấp nhận và điên rồ như thể tôi đang ăn một chén chè pha với tương ớt vậy.

Vậy mà sau tất cả, Win đã an vị trong lòng tôi, đã là một phần cuộc sống này. Tự nhiên và gần gũi. Anh như thể đã ở đó từ rất lâu để chờ tôi nhận ra anh. Như thể một vị thần bảo vệ luôn theo sát bên cạnh tôi. Tôi bấu víu Win như một con cá mắc cạn bấu víu vào một vũng nước động sau mưa. Tôi cần bám trụ vào một cái gì đó, một ai đó nếu không tôi sẽ ngã quỵ vì bất kì thứ gì giữa cuộc sống chói chang này. Và người đó là Win của tôi. Tôi đã từng nghĩ như vậy đấy. Bởi một người dịu dàng và an lành đến thế, như một chiếc đồng cổ giá trị chuyên cần, một cái gối mềm mại đáng yêu không bao giờ có thể làm cho tôi đau đớn như những người khác trên cuộc đời này. Và tuyệt diệu hơn, anh là người duy nhất có thể thay thế mẹ tôi và khiến tôi hạnh phúc.

Nâu đã từng mắng tôi rất hung khi tôi thổ lộ với cậu ta chuyện của mình. Cậu quát, nắm cổ áo tôi và gần như đã đánh cho tôi tỉnh ra.

- Mày là một thằng ngu, một thằng điên và biến thái. Mày đang yêu một thằng đàn ông. Ôi thật là đáng xấu hổ. Một thằng con trai nôm bình thường như mày mà lại đi yêu một gã đàn ông. Khốn kiếp!

- Tao không yêu một gã đàn ông. Mà là tao yêu Win. Mày hiểu không? Tao không yêu đàn ông!

Nâu có hiểu không? Mọi người trên cái Trái đất này có hiểu một thằng điên như tôi đang nói cái chó gì không? Một hình hài, một giới tính quan trọng đến thế sao?

- Giả như có một ngày, người mày yêu bỗng hóa là con trai. Một giống đực với con c*c và hai hòn dái treo lủng lẳng. Mày còn yêu nó không? Nếu mày bỏ của chạy lấy người, chết tiệt thay, mày chỉ yêu cái thân xác gái gú của nó. Một cặp vú to đùng chảy xệ, một cái l*n ướt át nhếch nhác là những thứ mày cần à? Đó là tình yêu hả, con chó? Đó là tình yêu của mày đó hả? Tình yêu chả phải xuất phát từ những thứ bên trong hay sao? Bên trong không phải là sau lớp quần áo mày hiểu tao đang nói đến gì khi tao nhắc đến từ "bên trong" phải không? Vậy sao mày lại phán xét tao khi tao yêu một ai đó vì những gì ở bên trong họ chứ không phải là hình hài hiện hữu trước mặt? Sao mày không nhìn thấy tình yêu của tao mà chỉ thấy tao đang cặp kè với một gã đàn ông? 

Tôi đã mất dạy như thể để bảo vệ tình yêu của mình đấy. Nhưng hỏng rồi, đầu óc tôi hỏng rồi. Niềm tin của tôi cũng bắt đầu hỏng kể từ khi tôi nhìn thấy sự phản bội. Trên đời này, làm chó gì có tình yêu đích thật? Tôi đã sai lầm ngay từ khi bắt đầu. Bài học đến từ Rozet dường như chưa đủ...

Win- cái người tôi đã sùng bái, đã yêu thương hơn chính bản thân mình. Người tôi đã hy sinh cả sự tự trọng, dồn nén cái tôi vị kỉ đã thốt lên những lời như thế này:

- Anh đã lừa dối bản thân nhưng không thể. Anh đã cố yêu em nhưng không được. Anh xin lỗi em.

Ôi, chết mẹ anh đi! Đồ láo lếu khốn nạn!

- Anh ích kỷ quá phải không em. Chỉ vì dục vọng bản thân mà làm em ra nông nổi này... Mỗi lần gặp em anh rất sợ, mỗi lúc quan hệ xong anh lại cảm thấy rất điên rồ. Anh lại một lần nữa xin lỗi em.

Ôi, chết mẹ anh lần thứ hai đi! Đồ kinh tởm, bẩn thỉu!

- Đừng nặng lời nữa. Mỗi lần quan hệ với em anh còn muốn nôn hơn em nữa kìa.

...


Đó là lúc tôi muốn mình chỉ còn là một linh hồn trong suốt, không có tim để đập nhịp đau đớn, không có đầu óc để nghĩ suy, không có tai để nghe ngóng sự khinh bỉ. Tôi thật sự đã rất thất vọng khi sáng hôm sau thấy mình còn sống... Bạn đã bao giờ nhận những sự sỉ nhục từ người mình yêu chưa?

Tôi không biết cảm giác mà tôi hiện tại đang gặp phải là gì. Tôi không hận người đó nhưng cũng không hoàn toàn dửng dưng tha thứ. Chỉ nhớ đến phát cuồng. Chỉ là muốn chạy nhanh đến gặp mặt. Bạn đã bao giờ vừa hận vừa yêu một ai đó chưa?

Người tôi ôm ấp thương yêu, người tôi tôn sùng ngưỡng mộ bấy lâu. Người tôi nghĩ sẽ bảo vệ tôi khỏi cay đắng của cuộc đời này. Người đó đã thốt ra những lời như thế đấy. Nếu là tôi bạn có đau lòng không?

Vỡ nát cả rồi...

P.S Cảm ơn sự giả dối của anh vì ít ra nó cũng đã làm tôi hạnh phúc trong một thời gian dài.

         
Read More

20 thg 9, 2013

Lời trần tình số 28


Dạo này tôi rất chăm chỉ viết blog. Phần vì có chuyện không vui muốn trút bỏ, phần vì tôi đã tạo một giao diện trông gần giống với Yahoo blog ngày trước của mình. Cảm giác giống như được về nhà, thấy thoải mái và an lòng nhiều hơn.

Tối qua, tôi đi chùa. Người ta bảo đi chùa thì không nên kể nhưng mà tôi vẫn cứ muốn kể. Tôi đi chùa để đọc kinh Sám hối bởi vì tôi muốn tâm mình nhẹ nhõm hơn để không còn cảm thấy bản thân đang mụ mị đi, nặng nề và buồn bã. Tiếc thay sau khi từ chùa về, cái cảm giác đó lại càng tăng thêm gấp bội. Không hiểu vì tôi ngủ gà gật khi đang đọc kinh hay mắt mờ nên chẳng thấy đường nữa mà thấy một đoạn trong kinh bảo rằng "bán nam bán nữ" cũng là một cái tội cần phải cầu xin tha thứ. Nó làm cho tôi cảm thấy buồn và mặc cảm tội lỗi. Tội chất chồng từ quá khứ đến hiện tại, vãn lai. Tội tôi còn tăng thêm khi tôi quyến rũ một người khác cùng chịu cảnh tội tình với mình. Nhiều tội lỗi thế này làm sao trả hết, kiếp sau chắc chẳng thể làm người...

Sau cái đêm nói chuyện thân tình với Win, những ngày sau đó là những ngày tồi tệ của tôi. Đầu tôi không thoát khỏi những câu từ mà anh ta đã thốt ra, cảm giác như mình bị phản bội và những giày xéo trong người được dịp tưới nước cho sinh sôi. Tôi buồn và đau nhiều lắm. Cảm giác y hệt như trái tim trong lồng ngực đã vỡ ra rồi. Tại sao luôn phải là tôi? Tại sao tôi chỉ muốn mình được yên bình sống, yên bình yêu, yên bình hạnh phúc lại không thể có được? Tại sao tôi luôn cố gắng không làm tổn thương ai cả và làm hết sức để đáp lại phần yêu người khác dành cho mình nhưng lại bị chính những yêu thương mình trao đi từ bỏ?

Tôi tự nhủ mình, than phiền thế là đủ rồi, đau khổ thế cũng đủ rồi nhưng hình như lại chưa bao giờ là đủ với những vết thương chưa liền sẹo đã bị người khác xé nát ra thêm lần nữa và xát muối vào. Tôi sẽ thôi không than phiền nữa, sẽ cố gắng mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Tôi tin rằng, nhiều người đến với cuộc đời tôi để dạy tôi bài học trưởng thành. Có người dạy tôi yêu, cũng có người dạy tôi hận. Có người dạy tôi hạnh phúc, lại có người dạy tôi làm cách nào để vượt qua cảm giác muốn sát hại bản thân. Dù họ là ai, bài học họ mang đến cho tôi là gì thì khi xong việc phần mình họ cũng sẽ lần lượt ra đi. Cũng giống như Rozet, H.T,  Marlboro hay Marketing, Win đến để dạy cho tôi một bài học yêu thương đắt giá rồi ra đi. Những khoảng trống để lại, những yêu thương trao đi chưa thu  kịp về. Sự cô đơn, cảm giác trống vánh, hụt hẫng, đau đớn,... Tôi tự hỏi tại sao lại giống nhau đến như vậy. Tại sao tất cả những dư vị họ mang lại cho tôi sau những cuộc tình lại giống nhau đến như vậy? Tất cả bọn họ đã học cách yêu và làm tổn thương người khác từ cùng một thầy hay sao?

Tôi sợ những buổi sáng như thế này khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra của ngày hôm qua. Sợ chính cái cảm giác bị những yêu thương mình vun đắp phản bội. Người ta làm tổn thương tôi nhưng tôi lại không nhẫn tâm để từ bỏ họ. Tôi lại không thể níu kéo họ trở lại với mình, chỉ dám đứng ra xa, nép vào một góc dõi theo từng bước từng bước một của người tôi yêu dấu rời xa mình mỗi lúc một xa hơn. Để giữ mãi cái đau đớn giày xéo tâm can, thấy tòan bộ cơ thể như kiệt quệ đi, tê liệt và đau khổ. Tôi muốn đi đâu đó thật xa để quên những chuyện đã xảy ra. Hướng ngược lại người tôi yêu, cố đi cho khỏi ngã...

Tôi ngắm nhìn chiếc nhẫn bạc ở ngón tay út bàn tay phải của mình sáng lấp lánh giữa ánh mặt trời. Win từng cầm bàn tay đó lên, đọc một mạch ý nghĩa của từng ngón tay rồi giọng anh như nhẹ đi khi chỉ đến ngón tay cuối cùng.

- Đời tôi chán lắm...

Đó là ý nghĩa của ngón tay út. Đời chán thật mà. Tôi tự thề với mình sẽ gỡ bỏ nó ra khi có một yêu thương làm nên mùi vị sống của món ăn cuộc đời trở nên ngon hơn. Tự huyễn hoặc mình rằng người ta có thể hạnh phúc thì mình cũng sẽ được hạnh phúc. Tôi ngỡ đây là người có thể làm được điều đó. Cứ ngỡ những hy sinh sẽ được đền đáp. Tôi ngây thơ nghĩ rằng cứ yêu rồi sẽ được yêu mà không biết rằng ái tình nào đâu đơn giản vậy. Người ta không thể hy sinh cho những yêu thương không hợp lẽ đời...

P/S: Lời dịch bài hát
         

Read More

18 thg 9, 2013

Lời trần tình số 27


Tôi bị sốt suốt đêm hôm qua, sau một cuộc nói chuyện dài, nghiêm túc, chân thành và thẳng thắn với Win. Không hiểu sao sau khi tôi đơn phương chấm dứt vai trò của mình là trán tôi nóng ran, cả người tôi bừng bừng như có lửa và tôi phát ớn lạnh phải trùm chăn kín mít người. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình cô đơn và đáng thương đến vậy và tôi khóc...

Tôi xin giữ nội dung cuộc nói chuyện với Win cho riêng mình, người duy nhất cho đến giờ tôi cảm thấy mọi hy sinh của bản thân dành cho anh đều đáng cả. Tôi không trách Win nhưng những lời nói không chọn lựa kĩ càng đã làm tôi tổn thương. Thật quá khó để cố hiểu một ai đó đúng không? Sao người ta lại bắt người khác phải hiểu mình trong khi mình cũng chẳng thể nào hiểu họ? Tôi cảm thấy bản thân mình bị phản bội và tất cả những chuyện xảy ra, hạnh phúc vừa nắm bắt được, những hy sinh chưa từng được biết đến hay dằn vặt mình của tôi chỉ để đổi lấy những lời nói sắt như cao cắt kia ư?

Tôi đã bảo anh hai lần hãy đọc lại những gì mình nói, đọc lại và cảm nhận nó với cương vị người tiếp nhận. Rồi những phân trần của anh, những sự thừa nhận mà tôi có thông minh, có tự hào có thể nắm được suy nghĩ của người khác qua thái độ cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra được. Tôi kết thúc những đau đớn cứa tim này chỉ bằng một câu nói "Anh hèn lắm!" rồi tắt máy. Mặc những tin nhắn dồn dập của anh gửi đến, tiếng chuông báo quen thuộc ngày nào giờ trở nên thật quá đáng ghét và những tin nhắn chứa chan sự hối hận cũng chẳng thế nào làm dịu chớt sự đau đớn như thắt tim tôi. Có cái gì đó dường như lại vỡ nát một lần nữa trong lòng ngực...

Con người trên thế gian này có ai giống ai đâu tại sao lại bắt cuộc sống của mình phải giống hệt những người khác? Hàng tỷ người sống trên trái đất, có hàng triệu cặp đôi yêu nhau giống chúng ta, tại sao họ vẫn có thế hạnh phúc mà mình thì không? Chúng ta vẫn có thế giống họ và khác biệt với những người còn lại kia mà. Nhưng Win đã chọn một cuộc sống khác, tôi tôn trọng quyết định đó. Và những chuyện xảy ra như thế này, khi tình yêu chạm ngõ mà vụt vỡ tan như thế này tôi đã quá quen rồi. Tôi cảm thấy mệt mỏi và kiệt quệ vì tất cả những chuyện xảy ra cho cuộc đời mình quá. Tôi thật sự đang cần một bác sĩ tâm lý. Không, tôi cần một sự nghỉ ngơi. Dài...

Thật dài...

Read More

25 thg 8, 2013

Lời trần tình số 26

Tôi nghĩ tốt nhất mình nên xa lánh mọi thế sự ồn ào ngoài kia. Trở về sống một cuộc sống an yên theo cách tôi vẫn hằng mong ước thì tốt hơn. Những mối quan hệ xã hội cần phải có nhưng nên tránh quá đà. Cuộc đời dài nhưng cũng chỉ cần vài người bạn là đủ, ít mà sâu. Thân thiết được thì càng tốt nhưng tránh tối đa việc tin tưởng tuyệt đối vào họ. Chuyện người tự người giải quyết, chuyện mình tự mình giải quyết. Cái gì không cần nhờ vả không nên nhờ vả. Cái gì không cần giúp đỡ nên để người khác tự xoay sở. Tình yêu có cũng được không có cũng được. Tiền bạc có nhiều xài nhiều có ít xài ít. Nghề nào cũng như nhau chỉ có số tiền kiếm được là khác nhau, tùy tính tham mà chọn...
...
Dạo gần đây tôi rất hay khóc "sản". Tức là hễ thấy cái gì đó nhạy cảm là y như rằng khóc một cách rất ngon lành. [Nói nhỏ] Kiểu đàn ông con trai như vậy tốt nhất đừng ai chọn làm người yêu. Ấy vậy mà với chuyện bức bối của bản thân mình, tôi lại không thể khóc cho ra ngô ra khoai được. Nó cứ nghẹn lại trong cổ họng, khóe mắt như bị khóa kín không để nước mắt có thể trào rả. Cơ thể tôi như căng ra, trân mình mà chịu đựng đòn đau. Lắm lúc tôi hay tự hỏi, vì sao tôi lại như thế này nhỉ, vì sao chỉ mỗi tôi phải chịu đựng tất cả những điều này, vì sao không phải là ai khác mà lại là tôi... Nhưng khi đối mặt với tất cả những câu hỏi đó, tôi lại chẳng thể nào tìm được câu trả lời cho thỏa đáng. Thật là khó để trả lời cho những câu hỏi bắt đầu bằng hai chữ "vì sao" đúng không? Và vì thế câu hỏi vì sao tôi lại phải lòng Win vào lúc này trong khi Rozet đang dần trở về bên canh yêu thương là một câu hỏi khó trả lời như thế...

Chuyện tôi và Win vốn dĩ là một chuyện nên kết thúc ngay lúc khởi đầu mà dây dưa đến giờ này là một sai lầm. Tôi nghĩ phần lỗi lớn nhất trong cái mớ tình cảm hỗn độn đan xen với tội lỗi và những đau đớn giày xéo này chắc chắn đều thuộc về trách nhiệm của tôi. Cái thứ mềm yếu và tham lam không tài nào chế ngự trong lòng tôi là nguyên nhân của tất cả mọi sự khó xử đang dần hình thành và phát triển mà không thể nào hóa giải nổi ngày hôm nay. Lẽ ra, tình cảm mới chớm nở đó nên có cùng một kết thúc với Marlboro, Maketing, Q hay thằng bé John Nality chứ không phải cùng một sợi dây liên kết bền chắc đến đau lòng như tôi đã từng với Rozet, H.T. Cái quái quỷ gì đang diễn ra trong cuộc sống của tôi thế này?

Win tốt lắm. Anh thường chẳng nề hà chở tôi dạo quanh những con phố khi nhập nhoạng tối. Thường cau mày khi tôi hay chửi thề nhưng lại hiền lành cho qua khi tôi cười trừ tỏ vẻ hối lỗi. Anh hay nấu mì cho tôi ăn mỗi khi tôi ghé sang chơi nhà, có thói quen trụng mì trước rồi mới đổ nước sôi vào. Cũng hay cùng chơi cờ với tôi dù than bận làm giáo án mai đi dạy sớm. Vẫn thường nhầm lẫn vị trí xếp cờ của mã và xe, ngốc đến độ thà thí con hậu chứ không để mất con tốt. Và khi tôi cần một nơi dựa dẫm cho qua đi cơn thịnh nộ của số phận đó là một nơi an toàn nhất rồi. Tôi còn cần gì hơn thế nữa?

Nhưng, Rozet đã trở lại. Tình cảm vẫn vẹn nguyên như thuở nào. Nàng có sự ấm áp mà chỉ cần đứng cạnh thôi cũng có thể hông khô đi tất cả mọi uất ức, đau khổ nàng đã gây ra cho tôi. Chẳng phải đó là điều tôi khao khát có được bấy lâu hay sao? Nàng đã là một phần không thể tách rời trong cuộc đời tôi. Cái khoản trống mà khi đi nàng đã để lại vẫn còn vẹn nguyên đó, không ai có thể lấp đầy được bởi tôi tin có ngày nàng sẽ trở lại. Và giờ thì nàng ở đây, bên cạnh tôi. Nàng vẫn cứ yêu tôi đấy thôi như trước giờ vẫn vậy hay chỉ là mới phát sinh nhất thời nhưng nó như chất keo kết dính không buông. Bên nàng tôi như một cây cổ thụ cao lớn vững chãi có sứ mệnh chở che cho người con gái mình yêu. Bên cạnh nàng, nghe nàng nói hay cảm nhận làn hơi nàng thở cũng thấy thương đến chỉ muốn ôm vào lòng, xoa lên lưng mà bảo rằng: "Mọi thứ sẽ không sao hết. Có anh bên em đây rồi".

Tôi tham lam quá phải không? Tôi phải làm sao để bản thân mình hết đau đớn khi nghĩ đến họ? Tim tôi đau bên lồng ngực trái, tôi như không thể nào thở được. Nước mắt tôi rơi bất kì lúc nào nó muốn. Tôi đã và đang là một sinh vật quái dị nào đây? Mọi thứ thuộc về tôi chỉ cần dính một chút tình yêu thì coi như chúng đều hỏng bét cả. Tôi không thể kể cho bất kì ai nghe câu chuyện của mình. Tôi như siêu anh hùng Superman giấu giếm thân phận. Có điều Superman giấu mình bảo vệ thế giới, tôi giấu mình để phá nát đời tôi
... Tôi tự hào mình có một trái tim khỏe nhất hành tinh. Nó đã từng bị chà đạp, bóp chặt, kéo căng, nát ra thành từng mảnh,... mà phi thường thay nó vẫn đập thình thịch đều đặn mỗi phút giây. Ấy vậy mà hai ngày nay nó khiến lồng ngực tôi như vỡ nát, nhịp tim đo được yếu vô cùng. Có lẽ nó đang chống phá lại tôi như tôi đang chống phá mình? Tình yêu thật sự làm cho con người ta quá đau khổ, hạnh phúc nào cho những kẻ như tôi?

Read More

26 thg 5, 2013

Lời trần tình số 25



Tôi không buồn vì cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương hay là vì tiếc nuối cậu ấy. Đôi khi tôi vẫn tự nhắc mình như vậy là đúng, như vậy là tốt nhất, nhưng tôi không quên được. 


Tôi chỉ quen thôi chứ chưa hẳn đã quên, quenquên là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau...


Read More

9 thg 3, 2013

Lời trần tình số 24

"Có gì trong điếu thuốc
Châm lên lúc chuyện trò
Cả khi lòng cô độc
Khói cuồn cuộn buồn xo?"
...
Chúng tôi ngồi đó hút thuốc vào lúc 5 giờ sáng. 

Anh ta ở Hà Nội, tôi ở Sài Gòn.

Chúng tôi đã cùng nhau hút thuốc như thể khoảng cách chả là cái mẹ gì.

Tiếng thở khẽ và làn khói thuốc là những thứ nối kết chúng tôi lại gần nhau hơn...

Trong một chốc, tôi nhớ đến một đoạn văn rất hay. Nó thế này:

"Khói thuốc là thứ độc hại. Cả thế giới đều biết rõ điều đó. Tình yêu cũng là một thứ độc hại. Hai phần ba thế giới có đôi ba lần trong đời nghĩ đến điều đó. Nhưng thuốc lá vẫn bán chạy dù có tăng giá. Và ai ai cũng muốn được đắm đuối yêu đương..."

Vâng, ai ai cũng muốn được đắm đuối yêu đương...
Read More

4 thg 3, 2013

Lời trần tình số 23

Hối hận, đừng thốt lên như thế!
...

Tôi không định sẽ ngồi vào chiếc bàn này và viết thêm một entry nữa trong những ngày đầu tiên của tháng 3. Mỗi ngày một entry có vẻ là quá nhiều. Rồi người ta sẽ biết điểm yếu của tôi mất thôi. Đó là khi tôi buồn, tôi viết nhiều vô số kể...

Entry này là một entry bất đắc dĩ, tôi định đã để những cảm xúc tôi sắp viết ra đây trôi tuột đi vào đâu đó trong vỏ não hoặc là để nó tự tiêu biến mất sau những làn hơi. Giống hệt như những cảm xúc thường nhật khác của cuộc đời đầy biến động khó lường này mà tôi không kịp viết ra lên giấy, lên facebook cá nhân,... để mỗi tối về lần mò ráp nối chúng lại viết vào blog này. Lỗi chỉ tại chiều nay trời có mưa... 

Sau những ngày nóng bức oi ả, thèm đến chảy nước bọt một giọt mưa từ trên trời rơi xuống, mát lành, trong trẻo, gọt bớt cái bụi bậm, cái nóng hanh hao, cái nắng đổ lửa đến cháy da cháy thịt của cái thời tiết đặc trưng kiểu Sài Gòn thì cuối cùng trời cũng nặng nhọc vắt ra được một cơn mưa. Tôi thì không thích mưa cho lắm, nó làm tâm trạng vốn không được tốt trong mấy ngày nay của tôi càng trở nên te tua thảm hại hơn bao giờ hết. Tôi nghe tiếng mưa như là một tên người sói bất ngờ gặp ánh sáng vàng vằng vặt của trăng tròn đêm rằm xuất hiện sau màn mây dày đặt. Ruột gan tôi lộn nhào, mọi điểm yếu đều có dịp xuất hiện, buồn đến khôn tả...

Những tưởng mưa xong thì có chút gì đó thay đổi, ai cũng hồ hởi ra mặt. Ngờ đâu cơn mưa vừa tạnh, từ những bức tường gạch, từ cái sân trước nhà, từ con đường nhựa to lớn,... chúng nó thay nhau phả ra những hơi nóng ấp ủ từ ban ngày. Mong mưa, có được mưa hóa ra lại là một thảm họa...

...

Tôi và Marlboro (của tôi) đã có một cuộc chiến tranh lạnh với nhau đầy dai dẵng và đã kéo dài suốt 3 ngày nay rồi. Quá lâu đối với kiểu cách của Marl và thói hư của tôi. Chuyện này hệt như kiểu chiến tranh lạnh giữa Nga và Mỹ, ai cũng có một cái tôi quá lớn và chẳng ai muốn nhường nhịn ai...

Tôi cảm thấy khó thở quá, có cái gì đó thiếu vắng vô cùng mà tôi không hề cảm thấy trước đấy. Chưa bao giờ tôi chờ đợi đến phát sốt lên, chốc chốc lại rờ mó cái điện thoại một cách vô thức để chờ xem liệu có một tin nhắn hay một cuộc gọi nào mà tôi đã bỏ nhỡ trong phần ngàn của giây hay không. Tôi đồ rằng, tôi sắp điên lên rồi, tôi liên tục cảm thấy túi quần mình rung lên và rõ ràng điện thoại có tin nhắn cớ sao cầm lên chả thấy cái thông báo chết tiệt nào hiện ra. 

Trời ạ, có lẽ tôi sẽ mòn mỏi mà chết mất, nhưng cũng có thể là tôi đã chết rồi, 1 ngày sau cuộc cãi vã và cái giống ôn dịch đang viết cái entry này đây chắc hẳn là oan hồn chưa siêu thoát được của chính tôi. Thôi được rồi, tôi thú nhận rằng tôi rất nhớ anh ta. Ai đó thấy biến thái cũng được, cảm thấy thật ghê tởm cũng chẳng sao. Tôi chấp nhận rồi, chuyện này đã đi quá xa, xa hơn cả những dự tính cao siêu trong cái đầu (tưởng như) rất thần thông quảng đại của chính tôi. Không những nhớ, tôi YÊU anh ta mất rồi cũng nên...

Trong suốt mối quan hệ đốn mạt này, tôi không phải là người bị động trong tất cả. Tôi đã đi tìm hiểu, tôi đã học, đọc, tìm kiếm người giúp đỡ, thú tội với Nâu để mong được một lời khuyên và những hành động lung tung like shit khác chỉ để tìm ra câu trả lời của hiện tượng kì quặc xảy ra cho cái cuộc đời chó chết này của tôi. Suốt thời gian trong mối quan hệ với Marl, tôi cũng đã "ngoại tình" với HVQ...

Được rồi, sau entry này có lẽ tôi sẽ mất một lượng truy cập kha khá vào blog cá nhân nhưng thà nói ra thì hơn, tôi viết cho chính tôi của mai sau chứ không phải cho những người lạ chưa bao giờ gặp trong đời. Và nhỡ như mai này tôi chết đi, cái nghĩa trang này sẽ chôn vùi tất cả như một bản điếu văn cho tuổi trẻ nông nổi  . Còn nếu như tôi vẫn sống nhăn đến tuổi hưởng họ, blog này là một cái đám ma kéo dài vô tận... 

HVQ là một tên hát hay tuyệt đỉnh. Mỗi tội, anh ta có một mối tình quá sâu đậm với một cái danh từ chết tiệt bắt đầu bằng chữ T và theo sau, thứ tự lần lượt là h, i , ê, n. Nặng tình và mù quáng như mối tình 3 năm của tôi với Roz. Chúng tôi trao đổi, chia sẻ và chuyện tình biến thái này kết thúc 15 ngày sau đó. Một kết thúc đẹp và tuyệt vời vì mông tôi vẫn còn nguyên.

Ba ngày nay, để xác định xem câu nói "em chẳng là ai cả" của Marlboro, tôi chấp nhận lời mời kết bạn đặc biệt của một tên con trai khác với nụ cười tỏa nắng sáng chiếu tên là Jone Nattily. Tôi thấy mình điên rồ quá, chưa đầy 3 tháng mà số lượng giống đực là người tôi quen đặc biệt đã cân bằng với số lượng giống cái e ngại yêu tôi trong suốt 3 năm nay. Vậy, tôi cũng đã hiểu rõ, sự buông thả trong một phần tuổi trẻ của tôi khoảng thời gian này đã và đang cho tôi biết tình trạng giới tính biến chất của chính mình như thế nào. 

Tôi đã hạ thấp cái tôi của bản thân mình, tôi đã nhắn tin cho Marl và anh ta không trả lời, tôi gọi điện không bắt máy. Anh ta như thể đã bốc hơi ra khỏi hành tinh này. Tôi từng ngờ vực rằng, ở cái thế giới mà tệ nạn đầy rẫy, đói khát, thiên tai, hạn hán, chiến tranh, cướp giật,... xảy ra nư cơm bữa vậy mà hàng ngày vẫn có hàng triệu người cùng chúc nhau câu "chúc một ngày tốt lành". Ấy vậy mà từ khi có Marl, tôi hào hởi đón nhận tin nhắn ấy vào mỗi buổi sáng, tôi hào hởi đón nhận nó như một nguồn sinh khí mới mẻ anh trao cho để lao vào ngày mới. Ba ngày nay không có một tin nhắn, buổi sáng dường như không còn thú vị nữa. Tôi cũng nhớ giọng nói trầm và ngáy ngủ mỗi tối, chốc chốc lại có tiếng ngáp đối đáp với tôi ở đầu dây bên kia.

Có lẽ khi viết những dòng này, tôi đã say mèm mất rồi. Phải, tôi có uống chút ít vào chiều nay. Với một chút cồn trong máu, không đủ để tôi ngủ say như chết, không đủ cho tôi lèm bèm nói nhảm hay quậy phá lung tung. Không đủ cho những bước đi xiêu vẹo hay là dừng lại đâu đó để nôn thốc nôn tháo. Nhưng nó đốt cháy hai lá phổi của tôi, nó làm cho nỗi nhớ tôi cồn cào trong lồng ngực, đầu tôi liên tục chuyển tiếp những hình ảnh đẹp trong đầu. Tôi nhớ, rất nhớ...

... và tôi thấy hối hận...

Này anh kia, hãy cho tôi xin một dấu hiệu cho thấy sự sống của anh đi. Một câu chửi thề đầy mất dạy kiểu "Fuck you!" hay những kiểu cách đại loại thế để tôi biết anh vẫn bình an. Rồi thì anh muốn làm gì cũng được, chiếm hữu tôi cũng là một cách trả thù hiệu quả. Nhưng làm ơn đừng như thế...

Xin đừng biết xanh, đừng tĩnh lặng, đừng làm tôi lo lắng bất an...

Xin đấy!

P/S: Hối hận, đừng thốt lên như thế!


Read More

2 thg 3, 2013

Lời trần tình số 22


‎"Nhớ thì về
Thương thì tìm
Tơ tình đôi ba sợi
Sợi vắn sợi dài
Tơ tình chẳng dai hơn tơ nhện
Nào buộc được ai..."

...

Hôm qua tôi và Marlboro cãi nhau. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Marl giận đến như vậy. Tôi không hiểu, tôi chẳng làm gì sai đối với anh ta, chẳng làm gì sai cả tôi khẳng định là như vậy. Thế mà anh ta giận tôi...

Đồ đàn bà!

Nhưng có vẻ tôi đã đặt anh ta ở một chỗ không đúng với cái tôi to bự của anh ta. Một người đàn ông đẹp mã như một bức tượng Hy Lạp, làm lu mờ những người khác khi đứng cùng. Một tên thông minh vô địch, hiền như một cục đất và thích ăn chay trường lẽ ra và lẽ ra không phải là một người lén lút yêu tôi.

Tôi không thuộc tuýp người đơn giản, tim tôi không đơn thuần với tâm thất và tâm nhĩ chúng chia ngăn và phân vách và mỗi ngăn tôi chứa một người, anh ta chỉ chiếm dụng một phần nhỏ nhoi trong đó việc quái gì có tư cách lòng lộn lên với tôi.

Anh ta làm tôi buồn, không ai có quyền được làm tôi buồn. Những ké ngấp nghé như vậy đều phải cút hết, phải cút hết trước khi làm tổn thương tôi thêm. Anh ta lẽ ra phải biết điều, phải biết giới hạn của mối quan hệ này ở đâu chứ.

Tôi không nghĩ mình sai, nhưng giờ đây khi viết những dòng này, một dòng suy nghĩ tiêu cực chết tiệt đang rần rần chạy dọc lương tâm tôi. Có vẻ như trong vô thức, tôi đã làm tổn thương Marl và cả những người xung quanh tôi bằng cái thứ quy tắc nhãm cứt. Tôi có quyền hạn làm điều đó hay sao?

Tôi đã tự cho mình cái quyền cụ thể hóa tình yêu của mình. Tôi đã phân chia tình cảm của những người xung quanh tôi. Ngoài dùng trái tim để yêu tôi còn dùng cả cái đầu để tính toán cách yêu. À há, cái thằng khốn nạn như tôi, có cái quyền phân định cảm xúc đó sao? 

Tôi đã xử ép Marl quá nhiều, tôi xem anh như một món đồ để lấp kín cái lỗ trống trải của mình. Dùng một chút kết dính yêu thương, thề thốt giả tạo để đính chặt nó. Marl có lẽ đã biết điều đó, một người tinh tế và thông minh như anh làm sao lại không biết...

Marl giận và cũng đã xả hết nó vào tôi như vậy thì anh có còn buồn không? Tôi bắt đầu thấy hơi lo...

- Em không là gì cả đâu, Sài Gòn thiếu gì người. Tình cảm không phải là thứ để đùa giỡn và tình cảm của tôi lại càng không - Marl đã nói với tôi như vậy. Và cõ anh đúng, tôi chả là cái giống ôn dịch gì cả...

Tôi cho mình là một người thông minh, tôi nghĩ mình có thể thâu tóm những người khác trong tay mình và điều khiển họ như những con rối. Tôi lầm tưởng rằng mình có quyền làm điều đó bởi vì họ yêu tôi. Nhưng, có vẻ mọi chuyện đã đi xa hơn tôi tưởng. Tôi còn không thể quản lý được tình cảm của chính mình thì huống hồ gì khống chế được tình cảm của người khác.

Tất cả những mối quan hệ, không mối quan hệ nào được xem thường cả...

Những chuyện do tôi vò rối, giờ làm sao gở ra?

Chuyện tình biến thái này, rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi sao?

P/S: Phải làm gì với những chuyện tình mà ta đã thấy rõ bế tắc ngay từ khi bắt đầu?





Read More

2 thg 2, 2013

Lời trần tình số 21

Thế giới này sao vậy, ai cũng yêu người khác mà không yêu chính mình.
...

Tôi viết bài viết này khi đang nghe lại một chương trình radio trên trang phát nhạc trực tuyến, thấy mình thật rãnh rỗi nên quyết định vào đây viết vài dòng chữ giết thời gian. Cùng với việc hưởng thụ cảm xúc dạt dào  từ những bài viết của thính giả qua giọng đọc trầm ấm của anh phát thanh viên, tôi cũng đang nhâm nhi một tách trà bự tổ chảng. Mùi trà thật thơm phấp phới xung quanh mũi tôi. Tôi nghĩ là tôi đã phụ bạc cà phê mất rồi...

Tôi thấy mình đang bị bệnh, bị một căn bệnh dường như rất nguy hiểm, bệnh yêu nhiều... Theo kế hoạch, tôi sẽ để nỗi nhớ hoành hành trong ngực khoảng một hoặc là hai tháng, nhưng có lẽ tôi đã quên bén đi rằng tháng hai khác với tháng tám... Nếu như bây giờ là tháng tám, tôi có thể âm thầm chịu đựng. Nhưng cái tháng hai này, nó thích phá tôi mà... Tôi cần tìm một ai đó để dập tắt ngọn lửa thương nhớ đang thêu cháy tôi từng ngày và vì tôi nhận ra mình đã yêu quá nhiều, có hơn một sự lựa chọn thì làm sao bây giờ. Chó chết, đầu lại bắt đầu nhức băng băng lên rồi!

Tôi ước gì mình có thể yêu được hết tất cả mọi người, những người yêu tôi mà tôi không yêu, những người tôi yêu mà không yêu tôi, cả những người yêu tôi và được tôi yêu. Làm sao để có thể yêu hết tất cả mọi người trong khi chúng ta chỉ có một sự lựa chọn duy nhất? Làm sao có thể đáp lại tình yêu của tất cả mọi người trong khi chỉ cần một sự lựa chọn là trường tồn còn tất cả sẽ tan biến theo làn mây? Ôi, ước gì có thể phân thân được...

Tôi yêu H.T., cô nàng luôn làm tôi mỉm cười cho dù tôi chẳng bao giờ nghĩ vào khung thời điểm đó trong ngày tôi có thể cười được. Cô gái bốc đồng xinh đẹp của tôi có quyền năng làm đông cứng những đau khổ  của người khác và phả vào đó hơi ấm của yêu thương. Em xinh đẹp, em đáng yêu, em không thích mưa và mùa đông.  Và em làm tôi cảm thấy ấm áp như đang được hưởng bầu không khí từ một bờ biển ở Địa Trung Hải. Đặc biệt, em là người con gái duy nhất (sau Roz) đã làm tôi mất ngủ cả đêm. Nhưng dãy số nào cho em, dãy số nào thích hợp để tôi có thể mở khóa ngăn kéo của trái tim em? 

Tôi không biết!

Tôi yêu Jasmine, cô nàng tóc vàng lai Tây. Đi bên em lúc nào cũng khiến tôi an tâm, em chu đáo như một bà nội trợ thực thụ. Nhìn em, tôi như đang lạc vào một căn nhà với những đứa nhỏ gọi tôi bằng cha. Ánh mắt như bảo rằng em là sự lựa chọn hoàn hảo và duy nhất cho danh hiệu làm mẹ của những đứa con anh. Tôi yêu em vì sự giản dị và chân tình. Nhưng tôi còn quá trẻ, trẻ hơn cả trẻ để cần một người vợ. Và liệu, em có đủ kiên nhẫn và sự nhẫn nhịn vốn đã dành cho tôi phần hơn để chờ đợi tôi ?

Tôi không biết!

Tôi mến Lem, cô nàng với mái tóc dài rất thơm. Một cô gái chậm chạp như một con rùa con đôi lúc làm tôi đến phát điên vì bực mình. Em luôn khiến tôi phải lo lắng nhiều nhất vì em luôn cho tôi cảm giác em không thể lo nỗi cho bản thân mình. Lắm lúc em làm tôi phát hoảng, em rất yếu và hay bị ngất. Em làm tôi lo và tôi không thích điều ấy. Một cô gái để tôi yêu, trước hết phải yêu chính bản thân mình đã. Liệu em sẽ thay đổi, em có chính chắn hơn lên được không?

Tôi không biết!

Tôi đang có một mối quan hệ mờ ám với Sam, cô nàng có giọng hát hay như chim sơn ca. Mờ ám bởi vì em đã có một người bạn trai người Singapore mà tôi vẫn va vào, bám mãi không thể dứt ra như một thanh nam châm. Tinh yêu vốn dĩ chỉ dành cho hai người nhưng lại có những người không biết đếm, tiếc thay tôi lại là một người trong số những người không biết đếm đó. Tôi thích em vì ở em có một ma lực nào đó hút lấy sự quan tâm của tôi, em có một giọng hát đầy ma mị, em có một mái tóc dài khiến tôi mê mẩn mà có lần em trêu nếu chết em sẽ di chúc lại cho tôi mái tóc vì em ngờ tôi yêu tóc em hơn là yêu em. Nói chuyện với em khiến tôi vui nhiều hơn. Nhưng em cũng làm tôi lo, rồi thì em cũng sẽ bỏ tôi thôi bởi tình yêu thật sự của em không phải là tôi. Liệu một ngày nào đó em sẽ vứt bỏ tất cả để đến với tôi?

Tôi không biết!

Tôi mãi yêu Roz, cô nàng xinh đẹp với mái tóc bồng bềnh chấm vai. Sự hiền từ toát ra từ dáng vẻ thanh tú của em. Em làm tôi thèm khát, em khiến tôi điên dại và hoang dã như một con sói hoang. Em làm tôi bộc lộ  bản chất chiếm hữu của một người đàn ông. Em dạy cho tôi tính kiên nhẫn, em khiến tôi như mộng du trong những thước phim quay chậm về những kỉ niệm ngọt ngào. Nhưng em làm tôi đau, ai đó nên dạy em cách biết tôn trọng tình yêu của những người chung quanh em. Tôi sẽ làm việc đó nhưng liệu em sẽ quay về?

Tôi không biết!

Tôi có cảm tình với Marlboro, tội lỗi của tôi. Tôi không biết là ai đã quyến rũ (hay rù quến?!) ai nhưng có lẽ người làm tôi thấy an tâm nhất lại chính là Marl. Anh ta cho tôi nhiều hơn là sự hờ hững tôi cho anh ta nhưng có cái gì đó làm tôi thấy thương anh. Cái âm thanh của sự cô đơn trong giọng nói của anh ta, những khỏang ngân trong giọng hát run run mỗi lần tôi yêu cầu hát cho đỡ buồn ngủ coi có cái gì đó làm tôi như muốn vỡ òa mà đau đớn. "Thượng đế tạo ra chúng ta để thoát khỏi sự đọa đày của phụ nữ" đó là câu trích dẫn luôn thường trực trong những lần gọi điện nói chuyện với tôi. Tôi hay giả vờ thích thú vì câu nói đó, cố che đi cái sự ngập ngừng và giả vờ của chính mình. Tôi thương anh như thương cái tình yêu tan vỡ của tôi. Tôi đau anh như những nỗi đau hàng đêm lặng lẽ của tôi. Nhưng liệu mối quan hệ này sẽ đi đến đâu?

Tôi không biết!

Tôi không biết gì cả, có hỏi tôi cũng không thể trả lời được. Câu hỏi này mang tính cá nhân nhiều quá và tôi không đủ thâm sâu để đo được lòng người. Tôi đang thấy vật vờ vì đau khổ, tôi đã yêu quá nhiều người rồi...

Read More

18 thg 1, 2013

Lời trần tình số 20

"Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ mới biết cô đơn là thứ ta chưa bao giờ muốn chọn..."
...

Có người nói với tôi rằng "Ai cũng có những chuyện đau buồn của riêng mình hơn thua nhau là biết tiết chế nó mà sống". Tôi thấy họ nói đúng, vậy nên tôi không việc gì phải đeo bám nỗi đau buồn của mình mãi như thế trong khi những người khác đã vứt bỏ nó đi và bắt đầu sống tốt cả rồi...

Tôi vừa bước sang tuổi mới của đời mình cách đây không lâu, cảm giác tuyệt như vừa thoát khỏi ngục tù u tối của những nỗi đau bất diệt và bước sang một thế giới mới mẻ tươi sáng hơn. Tôi như một cậu thanh niên sung sức đang dang tay hưởng gió trời giữa lòng một cánh đồng hoa hướng dương ngút ngàn vàng ươm. Gió phả vào cơ thể sung mãn làm mát rượi những thớ thịt nóng rẫy, nhầu nhĩ. Tôi thấy yêu đời phơi phới trở lại...

Sự tràn trền nhựa sống này có lẽ bắt nguồn từ một sự giác ngộ mang tính phi thực và hơi mơ hồ... Như một con tàu cả nể bất thần lệch khỏi đường ray đi tìm thế giới của chính mình bất chấp những luật lệ xưa nay. Tôi thấy hạnh phúc khi hàng ngày được nghe những lời dịu ngọt và những vỗ về quan tâm của một ai đó đang đứng giữa thế giới khác xa với thế giới thực tại phũ phàng. Tôi không phủ nhận rằng đã có đôi lúc tôi cảm thấy cái thứ tình cảm đó nhớp nháp và kinh tởm. Cảm giác như một người đang cố tọng vào họng mình một miếng thịt sống nhăn đã trương sình và bốc mùi ôi thối thu hút ruồi nhặng.

Tôi thề rằng, có đôi lúc trong mơ hồ, tôi thèm khát một bờ môi mềm mại, mọng căng như một trái dâu tây, không phải của ai khác mà là của chính người con gái tôi yêu. Không phải của một người thuộc thế giới ẩn nấp trong những lớp mặt nạ hoàn hảo của sự lừa dối, trốn tránh ánh nhìn kinh tởm của những người sống bình thường còn lại. Không phải là cố chờ đến nửa đêm chỉ để được nhận một cuộc điện thoại chóng vánh hỏi thăm sức khỏe kéo dài không quá 5 phút đồng hồ. Không phải là cảm nhận sự rụt rè, cố nghe giọng nói nhỏ thó từ đầu dây bên kia khi đôi mắt lim dim mơ màng liên hợp với nhưng tràng ngáp liên tu bất tận.

Tôi biết rằng sự bất chính của mình rõ ràng hơn hết thảy những sự bất chính hàng ngày tôi vẫn bắt gặp của người khác. Nhưng cảm giác ấm áp đã che phủ tất cả những nỗi lo sợ đang định hình càng ngày càng dày đặt. Rồi tôi thấy buồn cười quá chừng khi những con người tự cho mình cái quyền được nghĩ rằng họ sống trong một trạng thái bình thường đang cùng nhau gầy dựng yêu thương kia, trong cái số người tay trong tay đó có bao nhiêu người thật sự đã biết thế nào là tình yêu? Tôi cười vào những người mà bản mặt đang trang điểm cái thứ nhan sắc mà người đời nhìn vào cảm thấy thèm thuồng và ưa chuộng kia. Tôi thấy kinh hãi họ quá khi họ xem tình cảm như bọt bèo và mỗi mối tình đi qua chỉ để làm dày lên bộ sưu tập về sự nhẫn tâm của chính họ và đau thương của người khác. Ấy vậy mà những con người đó, đã tự cài đặt cho mình một bản mặt khinh khỉnh và một bộ óc lạnh tanh thiếu sự thấu hiểu để đi phán xét mảnh tình thật lòng con con của người khác là rác rưởi. 

Tôi không phải là một kẻ lệch lac nhưng chính những khát khao được yêu thương và yêu thương đã bẻ cong tôi cho lệch lạc. Tôi chẳng màng về việc đó, miễn là tôi tìm thấy những yêu thương thật sự chứ không phải là những mảng bám hôi thối trương mùi vật chất. Miễn là tôi thấy hạnh phúc thật sự chứ không phải là tiếp tục dày vò thân xác mình với những đau thương lỡ loét. Miễn là tôi thấy sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng chứ không phải là những ánh nhìn lạnh đến đông cứng của chính người tôi thương nhớ. Ai đó bảo tôi điên rồ, hay bệnh hoạn cũng được nhưng tôi thà nhận được một cái ôm siết chặt còn hơn đau đớn ngoái nhìn một cái khoát tay hờ hững. Chưa hẳn là yêu vì tôi cũng ngỡ người ta tìm đến tôi cũng chỉ khỏa lấp cái nỗi trống trải đang hoành hành họ từng đêm về một mối tình đau thương không tròn vẹn. Hai nửa mảnh tình tả tơi nương nhờ sự ấm áp yếu ớt của nhau mà tồn tại. Tất cả cũng chỉ vì sự đặt để tình cảm không đúng chỗ dành cho những người con gái.

Không ai bảo nhau nhưng tất cả đều biết rằng chuyện này rồi sẽ kết thúc mà chẳng đi đến đâu và sẽ dứt ra khi một trong hai tìm được một bến đổ mới cho những yêu thương "bình thường" của chính mình. Vậy nên, xin làm ơn hãy hiểu cho chỉ vì quá cô đơn mà thành ra như thế...


Read More

10 thg 1, 2013

Lời trần tình số 19


Đừng nhìn tôi, ngay cả tôi cũng thấy kinh tởm chính mình

P/S: Tôi nhận ra mình bắt đầu thích... người cùng giới.
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena