18 thg 9, 2013

Lời trần tình số 27


Tôi bị sốt suốt đêm hôm qua, sau một cuộc nói chuyện dài, nghiêm túc, chân thành và thẳng thắn với Win. Không hiểu sao sau khi tôi đơn phương chấm dứt vai trò của mình là trán tôi nóng ran, cả người tôi bừng bừng như có lửa và tôi phát ớn lạnh phải trùm chăn kín mít người. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình cô đơn và đáng thương đến vậy và tôi khóc...

Tôi xin giữ nội dung cuộc nói chuyện với Win cho riêng mình, người duy nhất cho đến giờ tôi cảm thấy mọi hy sinh của bản thân dành cho anh đều đáng cả. Tôi không trách Win nhưng những lời nói không chọn lựa kĩ càng đã làm tôi tổn thương. Thật quá khó để cố hiểu một ai đó đúng không? Sao người ta lại bắt người khác phải hiểu mình trong khi mình cũng chẳng thể nào hiểu họ? Tôi cảm thấy bản thân mình bị phản bội và tất cả những chuyện xảy ra, hạnh phúc vừa nắm bắt được, những hy sinh chưa từng được biết đến hay dằn vặt mình của tôi chỉ để đổi lấy những lời nói sắt như cao cắt kia ư?

Tôi đã bảo anh hai lần hãy đọc lại những gì mình nói, đọc lại và cảm nhận nó với cương vị người tiếp nhận. Rồi những phân trần của anh, những sự thừa nhận mà tôi có thông minh, có tự hào có thể nắm được suy nghĩ của người khác qua thái độ cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra được. Tôi kết thúc những đau đớn cứa tim này chỉ bằng một câu nói "Anh hèn lắm!" rồi tắt máy. Mặc những tin nhắn dồn dập của anh gửi đến, tiếng chuông báo quen thuộc ngày nào giờ trở nên thật quá đáng ghét và những tin nhắn chứa chan sự hối hận cũng chẳng thế nào làm dịu chớt sự đau đớn như thắt tim tôi. Có cái gì đó dường như lại vỡ nát một lần nữa trong lòng ngực...

Con người trên thế gian này có ai giống ai đâu tại sao lại bắt cuộc sống của mình phải giống hệt những người khác? Hàng tỷ người sống trên trái đất, có hàng triệu cặp đôi yêu nhau giống chúng ta, tại sao họ vẫn có thế hạnh phúc mà mình thì không? Chúng ta vẫn có thế giống họ và khác biệt với những người còn lại kia mà. Nhưng Win đã chọn một cuộc sống khác, tôi tôn trọng quyết định đó. Và những chuyện xảy ra như thế này, khi tình yêu chạm ngõ mà vụt vỡ tan như thế này tôi đã quá quen rồi. Tôi cảm thấy mệt mỏi và kiệt quệ vì tất cả những chuyện xảy ra cho cuộc đời mình quá. Tôi thật sự đang cần một bác sĩ tâm lý. Không, tôi cần một sự nghỉ ngơi. Dài...

Thật dài...

6 comments:

  1. Tôi thấy cái theme này hợp với cậu :))

    Trả lờiXóa
  2. Hi vọng ở lời trần tình số 28 sẽ được nghe cậu bảo: *Và con tim đã vui trở lại*, vui vì những điều khác trong cuộc sống sau khi đã nghỉ ngơi ....đủ dài.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi chỉ cảm thấy mình nghỉ ngơi đủ khi tôi chết đi.

      Xóa
    2. Người muốn chết thường chẳng chết được ...

      Xóa
    3. Người muốn sống cũng thường không sống lâu được

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena