9 thg 9, 2013

Viết cho những ngày không vui khó hiểu nhất


Dạo này tôi chuyển sang dùng xe máy làm phương tiện đi lại thay vì đi xe buýt như trước. Điều này khiến tôi bất đắc dĩ góp phần làm ô nhiễm môi trường, giúp tăng tỉ lệ % số người chết vì tai nạn giao thông, làm tăng khả năng ùn tắt đường phố,... Nỗi lo của tôi mỗi đêm sẽ tỉ lệ nghịch với sự giảm của vạch kim báo lượng xăng. Tuyệt vời hơn sẽ cùng thiên hạ hùa theo than trời mỗi lúc nhà nước báo xăng tăng giá.

Tôi, bây giờ, xem sự chết như một cái gì đó hết sức bình thường và đã thôi đặt nặng vấn đề vào nó nữa. Tôi phát hiện ra thật là hay ho khi người ta ghép lại gọi sự tồn tại của con người trên thế gian này bằng hai từ "cuộc sống" và giải thoát họ bằng một từ gọn lỏn không tiếng vang "chết". Quả nhiên, sống là một trò đánh "cuộc" của số phận với ý trời, bởi thế cuộc sống lúc nào cũng đi cùng với "may" và "rủi". Chết chẳng phải đọc vần với hết hay sao. Chết không có cái gọi là "cuộc chết", chết tức là hết còn gì. Là giải thoát sinh linh khỏi buồn đau chốn hồng trần, chết không phải là trò may rủi mà quyết định đến từ số phận con người. Nói nào ngay, số phận ai đều do chính con người ta quyết định cả.

Không hiểu sao khi ngồi trên giảng đường, chấp nhận sống một cuộc sống bị sắp đặt, lòng tôi lại cảm thấy buồn bã đến không thể hiểu nổi. Tôi như một con cá mắc cạn, vẫy đành đạch ở một nơi khô cằn không phải là đại dương. Tôi ước chi có ai đó đến cứu vớt mình, một lực đẩy nhẹ cho tôi trở về với biển khơi bao la là đủ. Nhưng nếu có người ai dại gì trả một con cá về với tự do? Tôi, nếu không chết khô cũng sẽ bị cho vào một nồi lẩu nào đó nghi ngút khói. Kết cục thê lương bốc mùi ngu ngốc. Cuộc đời chẳng có cái mẹ gì vui...

Nếu có một lời khuyên cho chính mình, tôi nghĩ tôi sẽ tự gõ đầu một cái thật kêu, nói tục một mạch và tự chủ dẹp bỏ cái tôi to lớn đi sang một bên. Vì nó nên tôi chẳng thể nào hòa nhập với môi trường mới, cố chấp biến mình thành một gã bị tự kỉ ám thị kiêm một thằng láo lếu cá biệt với biệt tài ngủ gật mọi lúc mọi nơi. Tôi cảm thấy buồn lắm, cô độc và trống trải. Tôi hít thở đều đặn bầu không khí này mà như không thể hô hấp được. Lồng ngực tôi căng ra nhưng không đón lấy không khí mà là sự thất vọng thập thò của bản ngã. Tôi chán ngán nghe người đứng trên bụt giảng diễn thuyết, một tràng những câu từ tiếng mẹ đẻ đất nước mình mà ngộ như nơi nào xa lắm. Biết quá nhiều đôi lúc cũng là cái tội phải không?

Tôi đã tự nhủ bản thân không bao giờ đính mình vào những thứ lằng nhằng mang tên chính trị. Tôi đủ hiểu biết và cái đầu có thể sàn lọc thiệt hơn hay dở để có thể sáng suốt phân tích những thứ mà người ta quyết tâm đặt khuôn thúc ép một thế hệ nghe theo răm rắp. Một tên với đầu óc khác biệt như tôi, tư duy có phần tự chủ và độc lập, biết sàn lọc thông tin để thu nạp vào não bộ, tôi không thể nào tiếp thu được những kiến thức truyền dạy đó. Ôi, tôi, một tên phản động ngu xuẩn, đang phí hoài và hủy hoại cuộc đời mình vì một ngày học chính trị chán ngắt. Tôi có quyền đánh giá không? Tôi không thích nơi này, môi trường giáo dục này. Tôi cho đó là một đống rác rưởi và đang thêu đốt tự do của tôi khi từng khắc trôi qua. Tôi có quyền chứ hả? Phải, tôi có quyền không nghe nhưng quyết định cuộc đời mình ra sao tôi không còn quyền lựa chọn nữa. Đời buồn quá, đời tôi có lúc nào khả quan hơn không?

Bỏ qua, bỏ qua hết. Tôi chỉ cảm thấy mình quá ngu ngốc vì không đạt cho bằng được những điều mình ước muốn lâu nay. Trái tim tôi không còn đập hăng say mỗi khi nhắc về ước mơ quá vãng. Tôi thấy nhớ bản thân mình lúc sục sôi nhiệt huyết. Tôi cay đắng nhận ra mình đã và đang đi ngược lại với tất cả những kế hoạch hoạch định từ rất rất lâu. Tôi thực tâm chỉ muốn chết. Chết thật sự giải thoát tôi khỏi cái thế giới mà một thằng ngu ngốc như tôi không bao giờ nên đặt chân đến. Chết để kết thúc một vòng đời thất bại, tệ hại và đáng thương. Từ giã cõi đời đáng nguyền rủa tìm nguồn sinh khí mới mẻ hơn ở hư không cũng thích. Ai đó bảo tự tử sẽ chẳng siêu thoát được mà. Làm ma chắc sướng hơn làm người. Không có đầu óc nghĩ suy, không có lương tri mách bảo hẳn là tốt hơn rồi...

Tôi không biết bản thân mình muốn gì nữa. Tôi không hiểu những suy nghĩ trong đầu tôi, nó giống như là một bộ phận độc lập không chịu sự can thiệp và chỉ huy của tôi. Tôi như một sản phẩm lỗi từ bên trong, bề ngoài giống hệt những sản phẩm cùng loại khác mà Thương đế sơ suất đã không kiểm tra trước khi thả tôi vào cái cuộc đời tàn độc này. Để tôi cô độc và hoài nghi chính mình. Tôi đến với thế giới này với mục đích là gì? Khác biệt với những người còn lại? Đau khổ hộ nỗi đau của những người khác? Hay tằn tiện những ngày hưởng dương của cuộc đời đi tìm ý nghĩa cuộc sống? Hay đóng vai một thằng cha khác người với trái tim phân vách làm trò hề cho Thượng đế giải khuây?

Tôi đang viết mà gần như chẳng biết mình đang viết cái gì. Không hề có một chủ đề cụ thể để có thể cắt ngang kết thúc. Tôi muốn phô những bức bối, khó hiểu và sầu não của bản thân mình ra hết như một cái xì hơi cực đã sau một trận thừa sống thiếu chết vì chứng trương sình không tiêu rồi thôi nhưng dường như chẳng thể nào viết ra cho được những gì đang có trong tâm can. Blog là một giải bày tốt nhưng nó cũng là một nơi nguy hiểm cho chính chủ nhân nó. Nơi nào cũng có lắm kẻ tò mò với mong muốn biết thêm, biết rõ biết tất tần tật chuyện của người khác. Tôi đang cố gắng đẩy mình tránh xa thế sự nhưng chắc gì thế sự đã buông tha cho tôi.

1 comments:

  1. http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/vao-mot-dem-that-yen-mai-khoi.EKEtBIaLRugr.html

    Hình như kề bên c u ộ c c h ế t
    Đời qua vụt nhanh chẳng biết
    Đắp chút hơi sâu, xong nằm yên đây nghỉ ngơi. :)

    Trả lờiXóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena