14 thg 9, 2013

Có một người nằm trên mái nhà


Win có việc phải đến nhà văn hóa gần chỗ anh ở, tôi đề nghị đi theo cùng cho có bạn. Trong lúc anh ta đang làm việc của mình, tôi dạo một vòng quanh những kệ sách khóa chặt kê sát tường đầy những quyển sách bụi bặm nằm trong đó, buồn thiu màu cũ kĩ. Bất giác tôi phát hiện một trong số những chiếc tủ kia không khóa. Mở cửa. Những quyển sách hiện ra trong mắt tôi như báu vật, những quyển sách cũ tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ bốc mùi của giấy mốc và bụi bẩn. Chúng đã từng ngửi thấy hơi tay người chưa nhỉ? Tôi tự hỏi. Đoạn, tôi trân trọng lấy từng quyển ra, phủi lớp bụi mỏng trên đấy, lật một vài trang sách đã đổi màu rồi ngấu nghiến đọc. 

- Liệu em có thể mượn những quyển này về nhà không nhỉ?- Tôi ngước mặt lên khẩn thiết hỏi Win.

- Mượn thì phải đăng ký trước chứ. Không thì em đọc ở đây đi.- Anh tỏ vẻ không hài lòng đáp lại tôi rồi tiếp tục công việc của mình.

Tôi có chút bất ngờ vì thái độ đó của Win. Rồi tôi tự thấy xấu hổ vì tính tham của mình. Sao tôi lại có ý định đánh cắp những quyển sách này cơ chứ, chỉ là mượn đọc thôi thì cũng phải xin phép cho dù chúng chẳng bao giờ được chủ nhân ngó ngàng tới. "Muốn mượn thì phải xin phép". Không có ai để hỏi xin, tôi đọc ở đây thôi... Thế là tôi chọn một quyển mỏng nhất trong số đó với mong muốn có thể đọc xong cùng lúc Win làm xong việc của mình, không xong thì tiếc lắm. Đó là một quyển sách xuất bản năm 1998, tựa đề là "Có một người nằm trên mái nhà"...

Câu chuyện kể về một người đàn ông có một căn nhà kì lạ với sở thích cũng kì lạ nốt là nằm trên mái nhà ngắm nhìn bầu trời. Đó là công việc của anh ta và công việc này sẽ kết thúc khi anh ta xem xong ngôi sao chổi Hale- Bopp theo giao kèo với vợ mình. Chỉ là một câu chuyện của một người đàn ông kì lạ nhưng sở thích kì lạ của anh ta lại trùng khớp với sở thích của tôi. Theo tính chất bắt cầu trong toán học, chết tiệt, tôi cũng là một gã kì lạ. Mà kì lạ thì đã sao khi người ta thích nằm trên mái nhà và ngắm nhìn bầu trời bao la kia? Kì lạ thì đã sao khi người ta cảm thấy đến là chông chênh giữa cái thế giới này, cố nhìn ngắm bầu trời đêm như tìm kiếm thứ gì đó, đếm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời vạm vỡ...

Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác rằng chẳng mấy chốc là tôi sẽ mọc thêm cánh và có thể bay khi tôi cố gắng ngắm nhìn bầu trời kia thêm một chút nữa. Vậy nên, tôi hay leo lên sân thượng nhà mình mỗi buổi chiều mặt trời dần gôm nắng sau một ngày chài mệt mỏi, trả bầu trời đầy sầu não lại cho bóng đêm. Tôi sẽ ngồi ở đó rất lâu, thừ người ra suy nghĩ nhưng không suy nghĩ một thứ gì cụ thể cho đến khi mẹ gọi xuống ăn cơm chiều. Sau tất cả, tôi lại leo lên cái sân thượng của mình khi trời tối mịt và phố đã lên đèn. Tôi ngắm trăng và sao như một thi sĩ. Tôi không biết làm thơ nhưng lại thơ thẫn rất hung khi vểnh tai nghe tiếng chuông và giọng kinh cầu của ngôi chùa gần nhà vọng đến. Khi những âm thanh đó kết thúc, tôi lại nghe tiếng gió khe khẽ rít, cảm nhận nó dịu dàng mơn trớn cơ thể mình như một bàn tay...

Mẹ tôi rất hay lo xa, tôi cũng thừa hưởng cái tính lo xa đó của bà và cũng di truyền nốt cái thói tưởng tượng thái quá toàn thứ tiêu cực. Bà lo sẽ có một ngày tôi không kìm chế được mình nữa, nghĩ rằng tôi đã mọc cánh và hóa thành chim trời, rồi nhảy xuống đất như siêu nhân. Thế là cho rào đi cái lan can trên nhà, cấm tiệt tôi lên trên đó. Mẹ thật quá đáng! Hãy thử nghĩ xem, ai đời lại ngu ngốc đến độ sống trên đời chỉ làm mỗi một việc là chết đi? Thật là...

Hôm nay đọc một câu chuyện trong quyển sách nhỏ mỏng tênh vậy mà giúp tôi trôi về một loạt những kí ức và cảm xúc rất lâu mà tôi ngỡ mình đã quên đi như chưa từng có. Kể cũng thật lạ, nếu ai đó vô tình hỏi về một kỉ niệm thời xa xưa mà ta nhớ nhất, thật khó khăn để kể chính xác và đầy đủ một câu chuyện cụ thể nào. Chúng cứ nhạt nhòa và rời rạc ra. Nhưng nếu có một cái gì đó quen thuộc ở quá khứ vô tình bắt gặp được ở hiện tại, một câu chuyện dài tự động tuôn ra không ngừg lại được. Ta hổn hễnh trở về xa xưa, nhớ như in những chi tiết đã rêu phong mà như chỉ mới xảy ra hôm qua. 

Win nhắc tôi về. Anh đã hoàn tất công việc của mình hình như rất lâu rồi nhưng vẫn cố kiên nhẫn chờ tôi đọc xong sách. Quyển sách đọc chưa xong nhưng tôi vẫn trân trọng gấp nó lại và để vào kệ, không chút tiếc nuối. Một ngày nào đó tôi sẽ trở lại, đọc cho bằng hết cái kệ kì diệu này như giành lại bao yêu thương vô tình để lạc...

5 comments:

  1. Tôi cũng ước tới một ngày nào đó trong nhà có một giá sách như mình mơ ước

    Trả lờiXóa
  2. Rồi 1 ngày cậu sẽ có cánh :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có thể là sau khi tôi chết và biến thành quỷ sứ :))

      Xóa
    2. Vậy giờ là Khoai Tây à?
      :p
      P/S: Khoai tây có rất nhiều công dụng

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena