20 thg 9, 2013

Lời trần tình số 28


Dạo này tôi rất chăm chỉ viết blog. Phần vì có chuyện không vui muốn trút bỏ, phần vì tôi đã tạo một giao diện trông gần giống với Yahoo blog ngày trước của mình. Cảm giác giống như được về nhà, thấy thoải mái và an lòng nhiều hơn.

Tối qua, tôi đi chùa. Người ta bảo đi chùa thì không nên kể nhưng mà tôi vẫn cứ muốn kể. Tôi đi chùa để đọc kinh Sám hối bởi vì tôi muốn tâm mình nhẹ nhõm hơn để không còn cảm thấy bản thân đang mụ mị đi, nặng nề và buồn bã. Tiếc thay sau khi từ chùa về, cái cảm giác đó lại càng tăng thêm gấp bội. Không hiểu vì tôi ngủ gà gật khi đang đọc kinh hay mắt mờ nên chẳng thấy đường nữa mà thấy một đoạn trong kinh bảo rằng "bán nam bán nữ" cũng là một cái tội cần phải cầu xin tha thứ. Nó làm cho tôi cảm thấy buồn và mặc cảm tội lỗi. Tội chất chồng từ quá khứ đến hiện tại, vãn lai. Tội tôi còn tăng thêm khi tôi quyến rũ một người khác cùng chịu cảnh tội tình với mình. Nhiều tội lỗi thế này làm sao trả hết, kiếp sau chắc chẳng thể làm người...

Sau cái đêm nói chuyện thân tình với Win, những ngày sau đó là những ngày tồi tệ của tôi. Đầu tôi không thoát khỏi những câu từ mà anh ta đã thốt ra, cảm giác như mình bị phản bội và những giày xéo trong người được dịp tưới nước cho sinh sôi. Tôi buồn và đau nhiều lắm. Cảm giác y hệt như trái tim trong lồng ngực đã vỡ ra rồi. Tại sao luôn phải là tôi? Tại sao tôi chỉ muốn mình được yên bình sống, yên bình yêu, yên bình hạnh phúc lại không thể có được? Tại sao tôi luôn cố gắng không làm tổn thương ai cả và làm hết sức để đáp lại phần yêu người khác dành cho mình nhưng lại bị chính những yêu thương mình trao đi từ bỏ?

Tôi tự nhủ mình, than phiền thế là đủ rồi, đau khổ thế cũng đủ rồi nhưng hình như lại chưa bao giờ là đủ với những vết thương chưa liền sẹo đã bị người khác xé nát ra thêm lần nữa và xát muối vào. Tôi sẽ thôi không than phiền nữa, sẽ cố gắng mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Tôi tin rằng, nhiều người đến với cuộc đời tôi để dạy tôi bài học trưởng thành. Có người dạy tôi yêu, cũng có người dạy tôi hận. Có người dạy tôi hạnh phúc, lại có người dạy tôi làm cách nào để vượt qua cảm giác muốn sát hại bản thân. Dù họ là ai, bài học họ mang đến cho tôi là gì thì khi xong việc phần mình họ cũng sẽ lần lượt ra đi. Cũng giống như Rozet, H.T,  Marlboro hay Marketing, Win đến để dạy cho tôi một bài học yêu thương đắt giá rồi ra đi. Những khoảng trống để lại, những yêu thương trao đi chưa thu  kịp về. Sự cô đơn, cảm giác trống vánh, hụt hẫng, đau đớn,... Tôi tự hỏi tại sao lại giống nhau đến như vậy. Tại sao tất cả những dư vị họ mang lại cho tôi sau những cuộc tình lại giống nhau đến như vậy? Tất cả bọn họ đã học cách yêu và làm tổn thương người khác từ cùng một thầy hay sao?

Tôi sợ những buổi sáng như thế này khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra của ngày hôm qua. Sợ chính cái cảm giác bị những yêu thương mình vun đắp phản bội. Người ta làm tổn thương tôi nhưng tôi lại không nhẫn tâm để từ bỏ họ. Tôi lại không thể níu kéo họ trở lại với mình, chỉ dám đứng ra xa, nép vào một góc dõi theo từng bước từng bước một của người tôi yêu dấu rời xa mình mỗi lúc một xa hơn. Để giữ mãi cái đau đớn giày xéo tâm can, thấy tòan bộ cơ thể như kiệt quệ đi, tê liệt và đau khổ. Tôi muốn đi đâu đó thật xa để quên những chuyện đã xảy ra. Hướng ngược lại người tôi yêu, cố đi cho khỏi ngã...

Tôi ngắm nhìn chiếc nhẫn bạc ở ngón tay út bàn tay phải của mình sáng lấp lánh giữa ánh mặt trời. Win từng cầm bàn tay đó lên, đọc một mạch ý nghĩa của từng ngón tay rồi giọng anh như nhẹ đi khi chỉ đến ngón tay cuối cùng.

- Đời tôi chán lắm...

Đó là ý nghĩa của ngón tay út. Đời chán thật mà. Tôi tự thề với mình sẽ gỡ bỏ nó ra khi có một yêu thương làm nên mùi vị sống của món ăn cuộc đời trở nên ngon hơn. Tự huyễn hoặc mình rằng người ta có thể hạnh phúc thì mình cũng sẽ được hạnh phúc. Tôi ngỡ đây là người có thể làm được điều đó. Cứ ngỡ những hy sinh sẽ được đền đáp. Tôi ngây thơ nghĩ rằng cứ yêu rồi sẽ được yêu mà không biết rằng ái tình nào đâu đơn giản vậy. Người ta không thể hy sinh cho những yêu thương không hợp lẽ đời...

P/S: Lời dịch bài hát
         

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena