1 thg 9, 2013

Mẹ mày, tháng 9!


Thật ra nếu không phải do thông lệ vào mỗi đầu tháng tôi đã không thèm động tay lên bàn phím mà viết ra entry này. Tôi chỉ muốn nghe một bài hát của Jason Mraz hay John Mayer rồi đi ngủ. Thật đấy! Chân tôi vừa sưng vừa đau, đi lại khó khăn khủng khiếp. Thật chẳng mong cuộc sống đối đãi với tôi tốt hơn lên mỗi tháng. Đụ mẹ, những điều tốt lành đâu có mang bản giá mà sao mãi tôi vẫn chẳng có được một chút an yên, một chút tốt lành, một chút vui vẻ? Một chút thôi, tí ti để có cái mà "yêu đời" cho bằng chị bằng em cũng đéo được.

Tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, sáng nay nhìn vào màn hình điện thoại, tôi đã thật sự muốn hết lên đệt, tháng 9 rồi ư? nhưng rồi lại xụi lơ, kệ mẹ nó. Tôi thật sự mong rằng sẽ có một ngày tôi được đi khỏi nơi này, nếu có điều kiện sẽ đi khỏi luôn cái đất nước này mà tốt nhất là biến đi luôn thể ra khỏi hành tinh. Trở thành một vật thể tự do trôi dạt vô định trong dải ngân hà. Tôi cứ thế mà chơi vơi chờ ngày biến mất hút vào hố đen vũ trụ. Hay, tôi sẽ là "hoàng tử bé" một mình độc vị ở tiểu hành tinh của riêng mình. Yêu một bông hoa duy nhất để chẳng phải đắn đo lựa chọn. Muốn ngắm nhìn hoàng hôn chỉ cần vài lần dịch ghế, muốn ngắn nhìn bình minh cũng chỉ cần vài lần dịch ghế... . Ừ, thế hẳn vui. Ít ra cũng không gặp thật nhiều người, ngỡ như chẳng còn phải cô đơn để rồi đau lòng ngộ ra, thế gian quá đỗi vô tình...

Này, lắm lúc tôi thấy phục mình. Cứ hễ một vấn đề nào đó xảy ra trong cuộc đời tôi là tôi có thể nghĩ ra đủ thứ chuyện tiêu cực kèm theo đấy. Tôi thật sự không biết làm thế nào tôi có thể nghĩ ra nhiều thứ đáng sợ đến như vậy, trí óc tôi chắc có khả năng tiếp nhận trí tưởng tượng qua vệ tinh từ bộ óc đại thiên tài của J.K Rowling khi bà ta vô tình thả rong tín hiệu sóng não. Kể đáng tội nhưng ví dụ như khi tôi đang tắm, tôi nghe một tiếng động bên ngoài là lúc ấy trong đầu tôi lại bắt đầu vẽ nên câu chuyện về một tên sát nhân giết chết tất cả mọi người trong nhà và nạn nhân tiếp theo sẽ là tôi. Đại loại thế. MẸ KIẾP!

Một vài lúc khác, tôi thấy mình trầm tư hẳn đi khi nghĩ về con tim có vách ngăn của mình. Làm sao một người có thể đồng lúc yêu đương nhiều người khác nhau mà vẫn giữ cho tình cảm đồng đều như tim là một chiếc cân điện tử tự động? Đáng sợ hơn nó còn yêu, ghen, hờn giận với linh hoạt hai giới tính. Nghĩ tới, tôi chực chỉ muốn nôn cho kì hết bữa ăn tối và mớ thuốc giảm đau cho cái mắc cá chân phải sưng múp (lại điệp khúc "những búp măng non"*). Trở lại với vấn đề yêu nhiều, đệt, khả năng này đáng được ghi vào kỉ lục guinness thế giới. Tôi giờ chỉ ước chi mình giống như một con giun đất, nghe có vẻ ngốc, nhưng có đồng thời hai bộ phận sinh dục đực cái để tự thỏa mãn mình thì không ngốc nhé, đỡ phải yêu đương nhắn nhít... À mà tôi cũng có thể tự fuck mình đấy thôi. Giống giun nhỉ? @#%$^#@%^8

Tôi thật sự đã hết trông mong vào điều kì diệu giúp mình sống tốt hơn vào những ngày mới. Niềm hy vọng bám víu vào một ngày mai tươi tốt hơn cho bản thân thật sự đã bị diệt vong rồi. Điều gì giúp tôi bám víu vào đây? Thời tiết, thời trang hay loạt ảnh khỏa thân giấu mặt trên một trang web sex? Hmm, cái thứ 3 đã thực hiện rồi, chỉ kích thích thần kinh như một thứ mê dược chết người tồn tại vỏn vẹn một thời gian rồi thôi. Như khi đọc những comment đầy dâm dật của những kẻ dâm dật đồng loại, tôi cố gắng thủ dâm rồi nhắm thẳng vào cái avatar của nó và phóng tinh. Thỏa mãn cực. Biến thái không? Tiếc là sau đó phải dọn đống bừa bãi hỗ lốn vừa gây ra. Ngửi mùi tinh dịch của mình riết rồi cũng quen...

Oops, viết gì thế? Tôi DƠ quá!

P.S 1: Ê tháng 9, FUCK YOU! *middle finger*
P.S 2: Đang định sẽ chuyển blog sang chế độ blog có nội dung người lớn. Tôi thích dòng chữ cảnh báo đó, nó làm tôi thoải mái diễn tả ngôn từ hơn, ít bị làm phiền hơn. Tuyệt!~

*Chân tôi mỗi lần chẳng may sưng to đều được khuyến khích mua măng về làm món chân giò hầm măng. 

1 comments:

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena