2 thg 3, 2013

Lời trần tình số 22


‎"Nhớ thì về
Thương thì tìm
Tơ tình đôi ba sợi
Sợi vắn sợi dài
Tơ tình chẳng dai hơn tơ nhện
Nào buộc được ai..."

...

Hôm qua tôi và Marlboro cãi nhau. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Marl giận đến như vậy. Tôi không hiểu, tôi chẳng làm gì sai đối với anh ta, chẳng làm gì sai cả tôi khẳng định là như vậy. Thế mà anh ta giận tôi...

Đồ đàn bà!

Nhưng có vẻ tôi đã đặt anh ta ở một chỗ không đúng với cái tôi to bự của anh ta. Một người đàn ông đẹp mã như một bức tượng Hy Lạp, làm lu mờ những người khác khi đứng cùng. Một tên thông minh vô địch, hiền như một cục đất và thích ăn chay trường lẽ ra và lẽ ra không phải là một người lén lút yêu tôi.

Tôi không thuộc tuýp người đơn giản, tim tôi không đơn thuần với tâm thất và tâm nhĩ chúng chia ngăn và phân vách và mỗi ngăn tôi chứa một người, anh ta chỉ chiếm dụng một phần nhỏ nhoi trong đó việc quái gì có tư cách lòng lộn lên với tôi.

Anh ta làm tôi buồn, không ai có quyền được làm tôi buồn. Những ké ngấp nghé như vậy đều phải cút hết, phải cút hết trước khi làm tổn thương tôi thêm. Anh ta lẽ ra phải biết điều, phải biết giới hạn của mối quan hệ này ở đâu chứ.

Tôi không nghĩ mình sai, nhưng giờ đây khi viết những dòng này, một dòng suy nghĩ tiêu cực chết tiệt đang rần rần chạy dọc lương tâm tôi. Có vẻ như trong vô thức, tôi đã làm tổn thương Marl và cả những người xung quanh tôi bằng cái thứ quy tắc nhãm cứt. Tôi có quyền hạn làm điều đó hay sao?

Tôi đã tự cho mình cái quyền cụ thể hóa tình yêu của mình. Tôi đã phân chia tình cảm của những người xung quanh tôi. Ngoài dùng trái tim để yêu tôi còn dùng cả cái đầu để tính toán cách yêu. À há, cái thằng khốn nạn như tôi, có cái quyền phân định cảm xúc đó sao? 

Tôi đã xử ép Marl quá nhiều, tôi xem anh như một món đồ để lấp kín cái lỗ trống trải của mình. Dùng một chút kết dính yêu thương, thề thốt giả tạo để đính chặt nó. Marl có lẽ đã biết điều đó, một người tinh tế và thông minh như anh làm sao lại không biết...

Marl giận và cũng đã xả hết nó vào tôi như vậy thì anh có còn buồn không? Tôi bắt đầu thấy hơi lo...

- Em không là gì cả đâu, Sài Gòn thiếu gì người. Tình cảm không phải là thứ để đùa giỡn và tình cảm của tôi lại càng không - Marl đã nói với tôi như vậy. Và cõ anh đúng, tôi chả là cái giống ôn dịch gì cả...

Tôi cho mình là một người thông minh, tôi nghĩ mình có thể thâu tóm những người khác trong tay mình và điều khiển họ như những con rối. Tôi lầm tưởng rằng mình có quyền làm điều đó bởi vì họ yêu tôi. Nhưng, có vẻ mọi chuyện đã đi xa hơn tôi tưởng. Tôi còn không thể quản lý được tình cảm của chính mình thì huống hồ gì khống chế được tình cảm của người khác.

Tất cả những mối quan hệ, không mối quan hệ nào được xem thường cả...

Những chuyện do tôi vò rối, giờ làm sao gở ra?

Chuyện tình biến thái này, rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi sao?

P/S: Phải làm gì với những chuyện tình mà ta đã thấy rõ bế tắc ngay từ khi bắt đầu?





10 comments:

  1. Tình sinh ra gặp thương khó khôn cùng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tình đành nằm xuống, thê lương qua đời.

      Xóa
    2. Bà thấy bói của em, gỡ rối này cho em bằng cách làm rối thêm những gì còn lại mà em có...

      Xóa
    3. Chị giả làm người phán quyết, không phải bà thầy bói, em ạ!

      Cái gì rối quá, tệ quá, vượt mức chịu đựng và vượt khỏi tầm tay, thì tốt nhất cứ để nó yên, và (cố gắng) để lòng mình yên. Tự bản thân nó sẽ giải quyết; hoặc nó sẽ kết thúc, lúc em không còn nhớ đến nữa.

      Xóa
    4. Chị có phải đang khinh miệt em ko?

      Xóa
    5. Khi em hoàn toàn khinh miệt chính em, thì chị mới có đủ một-nửa-thẩm-quyền khinh miệt em.

      Chị không để ý đến giới tính, chị để ý đến tình cảm. Có những tình cảm có thể phát triển tươi tốt, và có những tình cảm nên để nó qua đời, một cách nhẹ nhàng.

      Xóa
    6. Tình cảm này nên qua đời, ý chị như vậy đúng không?

      Xóa
    7. Dùng lý trí c ủ a e m mà định đoạt, em ạ! :)

      Xóa
    8. Khi lý trí có câu trả lời, trái tim thay đổ câu hỏi...

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena