3 thg 2, 2014

Cô ấy (10)


- Nếu được làm những điều mình nghĩ, anh muốn thổi em đi thật xa.


         
Read More

2 thg 2, 2014

Text



- Mày biết tin gì chưa?
- Tin gì?
- Bệnh viện mua tinh trùng những 15 triệu.
- Ơ, thế thì liên quan mẹ gì đến mày?
- Đệch, vậy mà lâu nay tao vất gần nữa tỷ xuống đất.

Read More

1 thg 2, 2014

Sự thật


1. Tôi phải uống thuốc ổn định thần kinh liên tục kể từ 2 năm trước. Đầu tôi mỗi ngày đều nhức không chịu được, cổ mỏi nhừ và mỗi đêm đều gặp ác mộng. Mẹ tôi lo nếu không khéo tôi sẽ điên mất nên bà thường xuyên lôi tôi đi gặp bác sĩ, đốc thúc tôi uống thuốc và xem tôi gần giống như một bệnh nhân tâm thần. Bà không hiểu tại sao tôi sống một cuộc sống bình thường như vậy lại gặp phải vấn đề về tâm lý. Suỵt, bởi vì tôi chẳng bao giờ nói ra những vấn đề của mình cho bà biết. Trong nhà, một người bệnh là đủ rồi.

2. Chả đêm nào tôi ngủ trước 0 giờ. Kể từ khi chia tay Rozet, ngủ sớm dường như là một chuyện không thể. Đó chắc cũng là một lý do khiến tôi suy nhược nhưng không bỏ được, thói quen rồi.

3. Tôi 49kg và không thích ăn. Tôi bị đau bao từ rất nhỏ vì phải uống thuốc giảm đau trong thời gian dài. 

4. Tôi rất dâm. Tôi xem phim sex  ít nhất 4 lần một tuần và thủ dâm gần như hàng ngày. 

5. Tôi chỉ hút thuốc lúc buồn phiền nhưng không nghiện thuốc.

6. Bất kể bắt gặp một tình yêu lứa đôi nào quá đẹp tôi đều nảy sinh ý định làm người thứ 3. Nhưng thường không thành công.

7. Tôi có 2 sở thích: Sex và Sách.

8. Đôi khi tôi cảm thấy mọi người thật tẻ nhạt vì tôi sinh động quá. Trong tôi tồn tại đến 3 con người có tính cách độc lập. Một anh chàng thư sinh ngây thơ hiền lành, một gã hóm hỉnh tếu táo và một kẻ hoang dại, nổi loạn. Đây cũng là một trong những yếu tố khiến tôi phát điên.

9. Tôi nghĩ mình là gay. Chỉ là đôi khi tôi đột biến thích nhìn ngực gái đẹp mà thôi.

10. Tôi không biết chính xác nhưng đôi khi tôi cảm thấy ghét ba mình. Tôi thương ông chỉ bởi vì ông là ba tôi mà thôi. Tôi là một đứa con mất dạy. Tôi từng cầu xin mọi người hãy tha thứ cho ông khi chuyện ngoại tình bị phát hiện. Nhưng khi mọi chuyện lắng lại, chính tôi là người tỏ thái độ căm ghét ông nhất. Tôi cảm thấy như tình cảm của tôi bị phản bội. Tôi tha thứ nhưng tôi không quên được. Tôi chưa từng được ông âu yếm như cha của những đứa trẻ khác. Tôi không được ông mua quà cho khi đạt thành tích, được ông chở đi chơi mỗi dịp cuối tuần. Mẹ vừa là mẹ lại cũng vừa là cha. Tôi thương ông chỉ bởi vì ông là ba tôi mà thôi. Nhưng tôi không hiểu sao, cứ mỗi sự hằn học tôi đã dành cho ông là tôi lại thấy đau âm ĩ bên trong như tâm hồn mình đang bị xé nát.

11. Tôi vẫn có ý định tự sát dù đã giảm đi rất nhiều rồi. Lý do khiến tôi không thực hiện việc đó nữa có lẽ là vì tôi không ngờ ngưỡng chịu đựng đau đớn của mình lại lớn đến như vậy. 

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena