28 thg 4, 2014

Viết lại


Tối qua, trong lúc thiếp đi vì cơn đau đầu hành hạ, tôi đã mơ thấy mẹ. Thường khi những lúc tôi đau như thế này, mẹ sẽ pha nước ấm gội đầu cho tôi. Trong khoảnh khắc mơ màng đó, tôi gần như có thể cảm nhận được đôi bàn tay của mẹ nhẹ nhàng xoa dầu gội lên đầu mình. Từng gáo nước ấm thấm ướt mái tóc. Tôi như có thể nghe thấy tiếng những giọt nước từ tóc mình nhỏ tong tong xuống bên dưới. Rồi nghe cả tiếng mẹ khẽ khàng hát. Ôi, một cảm giác vừa dễ chịu, vừa ấm áp tràn ngập một bầu không khí hạnh phúc ùa về chân thật khủng khiếp. Tôi suýt quên mất rằng mình đang ở một nơi xa lạ không phải nhà mình...

...

Đầu tôi nhức buốt, ngực tôi đau, cả cơ thể tôi như có kim châm. Tôi không làm gì được, mọi cử động đều thật khó khăn. Tôi đã từng nghĩ, thôi rồi, chắc từ nay chẳng có thứ gì có thể làm mình đau khổ được nữa, chẳng thứ gì... Nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh người yêu mình làm tình với một người khác thì tôi biết mình sẽ không bao giờ chạm tới được tận cùng của nỗi đau khổ.

Tôi đã từng tâm sự rằng, khi tôi buồn tôi sẽ viết rất nhiều, viết để trút xả hết tâm tư, tìm kiếm một sự đồng cảm và chia sẻ từ những người chưa từng biết mặt. Nhưng suốt một tháng trời qua, tôi chẳng thể viết được dù chỉ một từ. Tôi đã tưởng mình đã và sẽ không bao giờ viết được nữa. Đầu óc tôi trống rỗng, mọi liên kết trong đầu hoàn toàn bị đứt gãy. Trong đầu tôi chỉ tua đi tua lại hình ảnh của ngày hôm đó, một đoạn phim "kinh dị" ám ảnh tôi, có thể, suốt cả cuộc đời này.

Nhưng mà tôi đã trở lại đây. Quá vớ vẩn để ngồi đó than thở. Buồn đau, tan vỡ cũng chỉ có thế là cùng phải không? Có một người ẩn danh đặt câu hỏi trên Ask.fm của tôi như thế này: 

 "Có bao giờ bạn nghĩ về điều bạn không muốn mà luôn phải đối diện không?"
Đó hẳn là một câu hỏi vớ vẩn nhưng trong hoản cảnh của tôi hiện tại, nó giống như một một thanh trụ giúp tôi bám vào và nhìn lại chính nội tâm của mình. Tôi đã trả lời là có và rất thường xuyên. Tôi chắc chắn rằng tất cả chúng ta, những người hiện hữu trên trái đất này chẳng ai có thể lựa chọn được mình sẽ là ai và những gì sẽ diễn ra trong cuộc sống của mình. Khi còn nhỏ, tôi đã ước giá mà khi bước vào tuổi trưởng thành, Thượng đế sẽ đưa cho mỗi người một cái catologue để chọn lựa 10 điều sẽ xảy đến. Mỗi người được ưu tiên chọn cho mình năm điều hạnh phúc và ba điều tội tệ nhất cuộc đời. Hai điều còn lại sẽ do Thượng đế chọn ngẫu nhiên. Thế chắc hẳn là công bằng cho mọi người và đầy đủ những mùi vị cuộc sống, phải không? Thế nhưng cuộc đời này làm gì được như những gì tôi mơ ước...

Từ khi tôi 20, cuộc sống này bỗng dưng thay đổi tính tình. Nó biến thành một mụ dì ghẻ cay độc và luôn luôn đay nghiến. Nó thảy cho tôi một bài kiểm tra khó, dạng đề mở với hàng trăm, hàng nhìn câu hỏi, không giới hạn thời gian làm bài nhưng giám sát cực kì gắt gao. Cứ hễ làm xong một câu là nó giật lấy không cho tôi khảo lại. Chấm ngay rồi quăng ra kết quả. Chẳng có đáp án, thang điểm hay sửa lỗi cái quái gì cả. Tôi không biết mình đã làm sai chỗ nào để mà rút ra kinh nghiệm làm câu tương tự tiếp theo. Cứ thế tôi mò mẫn làm bài trong buồn bã và đau khổ.

Tôi muốn thét lên là tôi sợ lắm. Tôi đắp chăn kín cả người mỗi tối dù thời tiết Sài Gòn dạo này nóng kinh khủng. Tôi sợ hãi khi nhìn ngắm mọi người qua lại, tôi sợ họ nhìn mình. Tôi có cảm giác như khả năng che giấu của mình đã rút cạn và để sự buồn khổ, nỗi đau và cả những bí mật trồi lên cả tầng mặt. Chỉ cần ai đó tinh mắt một chút, nhìn tôi lâu thêm vài giây là họ sẽ biết được ngay tất cả. Những điều này, bao gồm cả sự sợ hãi và đầy nhóc sự giận dữ lẫn căm phẫn không chỗ thoát đang hạnh hạ tôi từng ngày này chẳng mấy chóc sẽ làm tôi phát điên thôi. Tôi làm cách nào được, tôi chịu thôi không cách nào cứu lấy mình.

Hôm nay tôi bắt đầu chạm tay lên bàn phím và thử xem mình có thể viết được không sau gần một tháng im hơi. Mừng thay là tôi có thể viết được đến đoạn này và bày tỏ được bề nổi của vấn đề mà mình đang gặp phải. Hoặc là do tôi nghĩ như vậy nhưng tôi viết lại được thì rất tốt. Tôi rất vui. Cơn đau đầu tối qua vẫn còn nhưng bởi vì tôi đã tập trung viết và vui vẻ thế này nên có vẻ nó đã chịu thua rồi. Có lẽ, để tuyệt đối chiến thắng nó tôi nên chợp mắt một chút. Ngày mai là bắt đầu nghỉ lễ, có ai đi đâu không nhỉ?

P.S Ai đó đánh thức tôi khi tháng 5 đến được không?

         
Read More

Một cô gái không thích đàn ông...


Một cô gái không thích đàn ông cũng không là les. Cô ta phải lòng một thằng gay...

P.S Con gái thật vớ vẩn!

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena