23 thg 12, 2010

Nhạt


Tía mắng từ ngoài đường vào tận trong nhà, từ trong nhà ra thẳng ngoài đường, từ trước sân ra sau nhà, lúc ăn cơm cũng như lúc sắp đi ngủ. Lúc nào tía cũng càm ràm, mắng nhiết.
Người ngoài đi ngang tự hỏi cái ông này làm gì mà mắng con ổng dữ vầy nè. Không mắng làm sao được, con ổng lơ ngơ, đãng trí đến độ đi thi cũng chả nhớ nỗi cái giờ thi. Bạn nó ngồi cắn bút làm bài thi. hỡi ơi, nó ngồi nhà học bài như điên như dại. Có thằng con như vậy, không mắng cũng tiếc đứt gan chứ chả chơi!
Mắng thì mắng, chửi thì chửi. Mắng cũng rồi, chửi cũng rồi. Tía nó ngồi lại, vuốt tóc thằng con rồi nhẹ nhàng nói tao mắng mày là mắng cho mày tỉnh ra, cho tâm mày bình lại, chuyện gì chứ cái chuyện nghỉ thi là tài trời lắm con biết không.
Rồi tía cười nhạt, bảo thằng con lấy ra tờ giấy viết đơn xin thi lại. Chuyện gì chứ chuyện này tía rành, cả chục năm làm cán bộ Nhà nước cũng giúp tía biết cách mà giải quyết mấy cái vụ này, không có tía chắc giờ này nó còn ngồi run bây bẫy. Có tía, có má lúc nào cũng hơn!
P/S: Này ban! Chẳng ai trong chúng ta biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra vào giây tiếp theo của cuộc đời mình. Cuộc sống đôi khi quá nhạt nhẽo cần những chuyện "động trời" như thế để nhớ cái gì cũng có thể nhạt nhẽo, riêng chỉ có tình yêu gia đình...
Read More

11 thg 12, 2010

Tim



Tim hoạt động theo nguyên lý "tất cả hoặc không có gì"
Tim hoạt động theo chu kì, mỗi chu kì mất 0.8s
Nhưng thật vô lý khi tim ngưng đập vì một ai đó!
Read More

27 thg 11, 2010

Tôi phải làm gì đây?

Lúc bé, khi đứng trước một quả nho và một quả táo, tôi chọn quả táo vì nó to hơn quả nho. Lớn hơn một chút, khi buộc phải chọn giữa nho và táo tôi chọn nho vì nó tiện ăn hơn táo. Lớn hơn tí nữa, khi phải chọn giữa táo và nho, tôi phân vân, xem tôi thích quả nào hơn. Phải chăng khi đứng trước nhiều sự lựa chọn cùng một lúc, con người ta trở nên nhỏ bé và tầm thường quá đỗi?!
Bây giờ, tôi đang đứng trước quả nhiều sự lựa chọn. Chọn giữa công việc mình thích và thứ người khác cần, chọn thứ mình cần hay việc người khác muốn.
"Ở đấy họ cần mình"- sao cái câu ấy cứ văng vẳng trong đầu tôi không dứt, lạ lắm. Cái sự ấy đâu đến lượt tôi phải nghĩ, tôi còn quá trẻ và tôi còn quá nhiều sự lựa chọn.
Một quyển sách khiến tôi bận tâm, một con người khiến tôi thay đổi ý nghĩ.
Ôi, tôi là một kẻ thất bại lắm chuyện và cao ngạo.
Tôi phải làm gì đây?
...............................Vậy là hết một ngày nữa rồi!
Read More

25 thg 11, 2010

COPY



“Như những hiện tượng trái ngược của cuộc sống, Nắng và Mưa lúc nào cũng đối lập với nhau. Những tưởng rằng chúng loại bỏ nhau để tồn tại, để lan rộng mức độ ảnh hưởng của mình đến với vạn vật…
Rằng không có Mưa thì Nắng trở nên lóng lánh những tia vàng óng ả, rải đều như thảm nhung mượt mà xuống nền đất thẫm…
Rằng không có Nắng thì Mưa trở nên vồn vã, hối hả xối vào lòng đường những giọt nước mang nặng nỗi niềm. Đôi lúc mưa hí hửng reo vui tí tách vì những niềm vui nhỏ nhặt nào đó…
Nhưng…
Khi có sự kết hợp giữa Nắng và Mưa đã mang đến món quà tuyệt đẹp của tạo hóa, đó là sự xuất hiện của Cầu Vồng. Trên dải cầu cong cong vắt ngang bầu trời là những sắc màu rực rỡ….”
[copy]
Read More

29 thg 10, 2010

Để dành...


<Để dành lại...>
Khi con đang viết mấy dòng này thì mẹ đang ngồi phía sau con, và con chắc là mẹ chẳng bao giờ đọc được những dòng này nhưng con cứ viết vì con phát hiện ra rằng con dành quá nhiều thời gian cho những người không hề thân thuộc nhưng chưa khi nào con dành thời gian để viết cho mẹ, mẹ yêu của con ạ.
Hôm qua, con trai ngủ với mẹ, kể thật là xấu hổ, nhưng bởi vì nhà mình mới phát hiện ra một đại gia đình chuột mười-mấy-hai-ba-con và tối nào nó cũng du ngoạn trên sàn nhà khiến con trai không tài nào ngủ được! Tật con trai lớn lắm, con chẳng thể nào ngủ trên giường được như người khác bởi nếu có cố nài thì giữa đêm mông con vẫn cứ tiếp đất. Mẹ tấn con nằm phía trong góc, con trai ôm mẹ và con trai nói ba từ mà trong suốt mười sáu năm qua, sửng sốt, chưa bào giờ con trai nói: con thương mẹ.
Con kén ăn, con lắm chuyện, con nghịch ngợm và con rất hay bướng.
Con ngu ngốc, con xấu xí, con ốm nhom...nhưng mà con biết là con luôn luôn hoàn hảo ít nhất là trong mắt của ba mẹ.
Con hạnh phúc nhất là khi con vấp ngã, con có cả gia đình mình ở bên, khi con có thể bị mọi người xung quanh cho ra rìa nhưng ít nhất con chắc chắn người đó không phải là mẹ.
- Con thi rớt, người đầu tiên con muốn ôm chầm để khóc cho đã đời là mẹ.
- Con bị bạn đánh, đau kinh dị, người đầu tiên con mét là mẹ.
- Con buồn, người duy nhất con tâm sự là mẹ.
- Con thất thần vì một cô gái, người làm con bình thường cũng là mẹ.
- Khi con sợ một cái gì đó, người làm con cảm thấy an toàn duy nhất chỉ có mẹ.
- Người đánh con khi con hư nhất là mẹ nhưng người xoa dịu những vết thương cho con cũng là mẹ.
- Người làm con cười ngất ngây là mẹ, người làm con hãnh diện là mẹ.
Và con BIẾT, con có thể ngẩng cao đầu vì mẹ yêu của con.
Chẳng biết từ lúc nào, trong đầu con luôn có một khái niệm duy nhất:
CHỈ CẦN CÓ MẸ Ở BÊN, CON CHẲNG PHẢI SỢ BẤT CỨ ĐIỀU GÌ NỮA...
Read More

11 thg 9, 2010

Bắt đầu thay đổi từ những thói quen


<Bắt đầu thay đổi từ những thói quen...>
Dạo này tôi thấy buồn, dường như mỗi 1 ngày lại có một thứ gì đó xảy ra. Chẳng ngày nào tôi thoát khỏi những rắc rồi và có lẽ bản tính lúc này của tôi không đủ mạnh mẽ để thích ứng với nhiều sự thay đổi cùng một lúc. Tôi muốn mình khác đi, và tôi muốn thay đổi những thói quen đã gắn với tôi ngay từ thưở nhỏ. Chắc vậy sẽ tốt?
Sẽ thay đổi từ đầu đến chân. Sẽ chẳng ai còn nhận ra tôi- 1 thằng nhóc xấu hoắc, đãng trí, mang kính cận, thích suy nghĩ, hay nói nhiều và...chẳng bao giờ mở mắt khi chụp hình!
1.Trước giờ tôi vẫn thích có 1 cái đầu tóc gọn ghẽ hết sức nói hay chí ít cũng ngắn cỡ chẳng bao giờ tôi còn xài đến cái thói quen đưa tay lên bươi cho tóc rối nùi. Nói thẳng tôi không thích nó, nó tạo cho tôi 1 bề ngoài thư sinh quá đỗi, nó khiến tôi thấy cần phải chỉnh sửa, cần phải tu dưỡng để gắng là 1 cậu nhỏ ngoan ngoãn nhất nhất hành tinh này. Tôi sợ điều này, tôi muốn thoát ra. Càng nhanh chừng nào càng tốt chừng ấy. Mai sẽ giũ sạch nó!
2. Tôi ghét làm ra vẻ như tôi rắn rỏi lắm, ghét sự nhút nhác, ghét cái cách nhìn đời đầy hi vọng, ghét giấu nhẹm cảm xúc, ghét luôn cả cái cách cười nhếch mép và híp cả con mắt. Ôi ghét kinh khủng khiếp! Tôi ước gì tôi có thể nỗi loạn, tôi muốn (dù chỉ 1 lần) sách cặp và trốn khỏi mọi thứ, ghét phải ép chính mình vào cái khuôn khổ do tự tôi đặt ra. Ai ép tôi làm vậy à? Không, và tôi cần thay đổi điều đó.
3. Ai đó cho tôi biết, dù là người tiếp xúc với tôi 1 hay đã rất nhiều lần. Có bao giờ bạn cười nắc nẽ hay đại loại chỉ là cười vì 1 câu nói hay cử chỉ của tôi? Giả dối đấy, tôi hoàn toàn là 1 thằng láo toét và điên loạn hết chỗ nói. Tôi giấu tôi đi bằng những câu đùa, tôi sợ, sợ lắm. Khi tôi càng cười nói nhiều tức lòng tôi đang đau kinh khủng, cười và nói là cách tôi cho người khác- người làm mình đau đớn nghĩ: cái thằng này nó vẫn cười cho dù có chuyện gì, nó không bao giờ biết buồn và mình sai rồi khi nghĩ là mình đã làm nó đau đớn đến tột độ. Từ giờ sẽ chẳng còn nữa đâu, vui buồn cứ để mình ta rõ...
4.Tôi ước gì tôi không quá chủ quan rằng tôi là một đứa nắm bắt rất rõ mọi tình huống, tôi luôn nghĩ là tôi có thể nắm đuôi hết tất cả mọi người và quay họ như quay một con mồi trong 1 cuộc đi săn mà chính tôi là người chiến thắng trở về. Tôi hả hê khi tôi điều khiển được hành động của họ nhưng bất thần khi nhận ra tôi mới chính là con rối bị người khác giật dây. Từ giờ sẽ không thế nữa. Từ giờ sẽ khác lắm...
Tôi nghĩ là mình sẽ khác, sẽ mạnh mẽ, sẽ cố gắng hết mức để vô tình với mọi sự đời trên thế gian này. Nếu không thành công, chí ít cũng có người biết: à, thằng nhóc này đang thay đổi từ những thói quen của chính nó...
P/S: Gửi nàng phù du. Nên dừng lại thôi- đã quá đủ!
Read More

10 thg 9, 2010

Ghét


ss- đã một thời nó xem ss là thần tượng, người nó tôn sùng, người mà nó nghĩ đáng phải học hỏi nhất, cách viết văn sất sược, ngỗ ngáo của nó cũng học từ ss...Bỗng 1 ngày nó nhận ra ss mà nó mến mộ, nó đặt lên hàng 1, nó xem như mục tiêu phấn đấu để đạt được giống ss lại là người bất hảo. Kể cũng lạ, nó đã từng nghĩ, nếu trên thế giới này chỉ duy nhất, duy nhất có 1 người hoàn hảo chắc chắc phải là ss. Suy cho cùng đó cũng chỉ là nhận xét của chính nó. Còn sự thật thì khác...Nó đâm ra không thích ss như trước nữa và rồi nó Ghét!
Cậu- cậu là thằng bạn chí cốt nhất của nó, ở cậu, nó nhận ra nhiều điểm rất giống nó và rồi cậu và nó là bạn. Bỗng 1 ngày nó nhận ra cậu bạn của nó bắt đầu...khác. Chẳng thể chấp nhận, nó đâm ra cáu bẩn với cậu, nó không thích kể cho cậu nghe những chuyện trên trời dưới đất, tỉ tê với cậu mọi thứ như trước. Nó xác định rõ, cậu khác rồi và cậu không còn là cậu của nó như ngày xưa nữa, biết đâu một ngày nào đó cậu đâm ra ghét nó nhất, cậu kể cho người khác nghe chuyện bí-mật-phải-là-bí-mất của nó. Vậy thì... nó phải Ghét cậu trước!
R- R từng nói: con diều yêu tha thiết bầu trời nhưng đâu biết rằng sợi dây mới quan trọng. Giờ con diều đang bám víu vào sợi dây, nhớ sợi dây da diết vậy mà sợi dây nỡ lòng đứt ngang. Con diều chông chênh, bơ vơ. Nó cũng Ghét R vì sau mọi chuyện R chỉ biết nói xin lỗi rồi để nó 1 mình. Trơ trội!
- nó ghét nó, ghét cách suy nghĩ quá tích cực của nó như thể mọi việc điều giải quyết rất chi là dễ dàng. Và khi mọi việc phức tạp dần, nó ngồi đó, lơ đãng...Vì thế nó Ghét, ghét cay ghét đắng chính nó. Ghét hết thảy mọi thứ xung quanh. Màu mè và giả tạo quá đỗi!
P/S: Ước chi bây giờ nó đãng trí. Quên hết mọi thứ cũng tốt. Nhớ làm gì?
Read More

1 thg 9, 2010

Say mưa



Lại mưa, mưa đến làm nó không kịp chuẩn bị. Ào... và nó chạy như bay ra sân, hét toán lên, cốt để thông báo cho hàng xóm biết là có mưa (xem có ai phản ứng gì không), một phần xem mưa có đủ lớn làm nó ướt sũng trong một khoảng thời gian ngắn tít tắc từ lúc nó chạy ra, la,cho đến lúc nó chạy vô...
Và không biết tự bao giờ nó thích cái cảm giác chạy ra rồi lại chạy vô. Thích la toáng cho sản khoái tinh thần và thích cảm vì mưa. Nó gọi mưa là "kẻ lắm chiêu" vì chẳng khi nào nó đoán được bao giờ mưa đến và bao lâu mưa thôi không rớt hạt nữa. Nó cũng thích cái cảm giác ngồi đan tay nhìn mưa gầm, mưa làm nũng. Ai đó gọi hiện tượng này là: say mưa!
Và rồi thằng Nắng chẳng còn để ý đến cái cửa sổ đóng mở vô chừng, quanh năm then chốt cài kĩ. Nắng bắt đầu ghiền ngắm mưa hơn. Ai đó gọi hiện tượng này là: nhung nhớ...
Thế đấy, và nếu "kẻ lắm chiêu" là một cô nàng có thật, và những hiện tượng này là vĩnh viễn- hãy biết cách đến khi thấy ai đó đang cần tưới mát...
P/S: Giờ là 13h17 phút 28',29',30',31'...trời kéo mây lần thứ hai, báo hiệu một cơn mưa nữa sắp đến. Đó có phải là "kẻ lắm chiêu"?
Read More

20 thg 8, 2010

Có phải là yêu?




* Tim của bạn đập nhanh, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, và giọng nói của bạn phải chạy theo để bắt kịp với lòng ngực của bạn?
- Đó không phải yêu, mà là thích.
* Có phải bạn không thể nào giữ cho mắt và tay của bạn khỏi họ?
- Đấy không phải là yêu, đó là sự thèm muốn …
* Có phải là bạn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người?
- Đó không phải là yêu, đó là may mắn.
* Bạn muốn họ tại vì bạn biết họ ở đó?
- Đó không phải là yêu, đó là sự cô độc.
* Có phải bạn ở đó vì đó là điều mọi người muốn?
- Đó không phải là yêu, đó là lòng trung thành.
* Có phải bạn ở lại vì sự thú nhận tình cảm của họ, bạn không muốn làm họ đau lòng?
- Đó không phải là yêu, đó là lòng thương hại.
* Có phải bạn ở đó vì họ hôn bạn hay nắm tay của bạn?
- Đó không phải là yêu, đó đang trở nên không tin tưởng.
* Có phải bạn thuộc về họ vì vẻ bề ngoài của họ làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn một nhịp?
- Đó không phải là yêu mà là sự mê muội.
* Có phải bạn tha thứ những lỗi lầm của họ vì bạn quan tâm đến họ?
- Đó không phải là yêu, đó là tình bạn.
* Bạn nói với họ mỗi ngày họ là người duy nhất bạn nghĩ tới?
- Đó không phải là yêu, đó là nói dối.
* Có phải bạn bằng lòng đưa cho họ tất cả những thứ bạn yêu thích vì lợi ích của họ?
- Không phải là yêu, đó là lòng thảo.
* Có phải tim của bạn nhói đau và vỡ vụn khi họ buồn?
- Vậy thì đó là yêu.
* Có phải bạn khóc vì những nỗi đau của họ, thậm chí là họ luôn cứng cỏi?
- Vậy thì đó là yêu.
* Có phải ánh mắt của họ nhìn thấu con tim thật sự và chạm vào tâm hồn của bạn một cách sâu sắc đau lòng?
- Vậy thì đó là yêu.
* Nhưng có phải bạn ở lại vì sự mù quáng, một sự trộn lẫn giữa cái đau và phấn chấn, vui mừng một cách không thể hiểu nổi kéo bạn lại gần và giữ bạn?
- Vậy thì đó là yêu.
* Bạn sẽ đưa cho họ trái tim, cuộc sống và sự chết của bạn chứ?
- Vậy thì đó là tình yêu


ĐẶNG TRUNG THÀNH
Read More

13 thg 8, 2010

Điên


Đ


Mọi thứ trở nên rắc rối từ khi tôi có điện thoại. Mọi việc trở nên phức tạp từ khi bạn có điện thoại. Tất cả trở nên mất kiểm soát từ khi chúng ta có điện thoại.


I


Tôi trở nên lơ đãng, trầm tư và ít nói . Tôi bị thay đổi. Mọi người bảo tôi thay đổi và dường như sự thay đổi đó là rất không hợp lẽ thường tình...


Ê

Tôi trở thành đứa con trai phức tạp, bị sự mâu thuẫn dằn vặt. Và dường như trong một khía cạnh nào đó, tôi đang tự phủ định mình để khẳng định bạn.


N

Nếu tôi nói không (mặc nhiên tôi nghĩ là có), tôi đang nói dối lòng. Nếu tôi nói có ( mặc nhiên tôi không chắc chắn), tôi đang làm mọi việc đi lệch hướng nó phải đi. Nếu tôi nói không chắc chắn (mặc nhiên tôi đã có câu trả lời), tôi đang rối loạn. Ôi, nếu bây giờ tôi có thể nỗi loạn, la lên thật lớn hay to tiếng vào mặt ai đó tôi không quen thì thật là tốt. Cứ thể này tôi sẽ phát...


...ĐIÊN

Ừ, đúng là nếu mọi việc cứ lại kéo dài như thế này. Tôi sẽ chóng trở thành một cậu con trai điên điên khùng khùng đi nhong nhong với vô vàn những câu nói trống không, rỗng toét. Tôi sẽ phải làm thế nào đây?
Read More

15 thg 6, 2010

Phút yếu lòng



Con bé nhà bên rưng rưng mét với mẹ, cô giáo bắt chẹt thế là nó không được là học sinh giỏi "...,thiếu mất 1 điểm, mẹ ạ". 


Vậy là suốt nguyên một tuần nó không buồn thèm nhìn đến ai, ai cũng ráng khuyên nó thôi không khóc, vui lên. Mình cũng vậy!



Nghẫm lại cũng thật là sất. Kiểu khuyên răn thôi-bớt-buồn-đi dường như ai cũng nói được. Lạ một điều, khi chính mình gặp chuyện sao lại không thể tự nhủ lòng thôi-bớt-buồn-đi?



Mình rớt rồi! Cũng bị thiếu mất 1 điểm, thế là buồn te tua!



Thoạt đầu lại tự trấn an mình "rớt cũng chẳng sao, cùng lắm là buồn một tẹo". Không như mình nghĩ.Đoạn biết được kết quả, cái nhận định ban đầu dường như không thật chính xác lắm, phải nói là....buồn nhiều tẹo mới đúng.



Từ lúc mình biết kết quả đến giờ đã là 3 ngày rồi, 3 ngày buồn hỉu buồn hiu, mình không thao thao nói, thao thao làm, thao thao nghĩ ngợi, thao thao cười như ngày nào. 



Một chút gợn, một chút yếu lòng.Đúng là ngu thật.Mình còn khờ khạo lắm!



Chợt mình nhận ra rằng, con người không thể lúc nào cũng có thể điều khiển trái tim mình cứng rắn, khi nó bướng bỉnh, ta đầu hàng, có lúc nó yếu lòng....và thế là ta khóc.Yếu lòng là cách luyện tập cho trái tim ta cứng rắn!
Read More

10 thg 6, 2010

Làm sao để sống?



Làm sao để sống mà không bị đau tim, không bị những thứ bên ngoài tác động vào trái tim thình thịch liên hồi?
Làm sao để sống mà không phải vật vưỡng, bơ vơ, vô định trong cái thế giới mà suy nghĩ nhiều hơn cả hành động?
Làm sao để sống, để trải lòng mình ra thế giới bên ngoài liên tu bất tận những cám dỗ?
Làm sao để sống, để cố giữ kĩ cái mớ lộn xộn những cảm xúc không bị rơi vãi lung tung trên đường đời?
Làm sao để sống khi ước mơ thì cứ thôi thúc ta đi tới còn thực tại lại đẩy ta vào vô vàn những khó khăn để thực hiện ước mơ?
Làm sao để sống, để không bị những xô bồ từ bên ngoài cuốn lấy, trấn áp, cưỡng chế, thôi thúc ta tự bằng lòng với con người xấu xa thực tại của bản thân?
Làm sao để sống mà không bận tâm, không rối bời với chuyện đời chuyện người?
Ôi thôi! Làm sao để sống...
Read More

27 thg 5, 2010

Nói với mưa


Làm thế nào giấu kín hỡi mưa 
Khi lời tình yêu đong đầy trong đáy mắt 
Trái tim ta nhớ nhung quay quắt 
Tựa con sâu cuộn mình, tương tư chiếc lá khô 

Chẳng lẽ nào đành câm nín sao mưa? 
Khi thuyền tình lênh đênh trên ngọn sóng 
Trái tim hiền như dòng sông phẳng lặng 
Dẫu biết phía xa kia là những thác ghềnh 

Có phải mưa cũng khuyên:"Thôi hãy lãng quên?" 
Một giọng nói, nụ cười đã trở nên thân thiết? 
Có gì đâu để mà hối tiếc 
Tình trót trao ai lấy lại bao giờ... 

Ừ! Thì mưa cứ rơi, cứ ra vẻ hững hờ 
Như không biết đêm nay, cỏ cây thao thức 
Đừng nặng hạt kẻo người ta tỉnh giấc 
Bởi những chuyện tình chỉ đẹp trong mơ
Read More

23 thg 5, 2010

Nổi loạn


"Không thể hiểu nỗi cái thằng con, nó bướng một cách kì lạ"- Mẹ nó quát.



.......Chính nó cũng không thể hiểu nỗi, tâm lý của nó lúc trầm lúc bổng,....và hình như, đâu đấy có một con người, một thằng nhóc....và nhóc đấy đang muốn....nỗi loạn!




Không hiểu mà cũng chẳng cần hiểu chỉ biết là loạn hết cả lên rồi. Một mớ hỗn độn cảm xúc dồn nén ở trong đầu, chèn lên tất thẩy các dây thần kinh, hệ thống phân định cảm xúc bị tê liệt, hệ thống liên hợp thần kinh bị hư hại nặng nề. Còn hệ thống "cống rãnh" trong người nó thì mặc nhiên cũng trì trệ nốt!




Người nó nóng bừng bừng như có lửa đốt, muốn hét vào mặc ai đó, muốn đấm một cái mạnh vào mũi thằng hàng xóm,người mà nó không ưa nhất. Muốn ném mọi thứ bay lung tung, muốn cười thiệt lớn nơi đông người. 




Mọi thứ không theo một trật tự rõ ràng nào, nó cứ lộn tùm phèo cả lên...grừzzzz. 
Nó chẳng nghĩ ra được cái gì để nói. Bên trong cái đầu nó dường như đang rất lộn xộn, giống như bộ não của nó mới bị ai bươi nát tanh bành.




Và bây giờ nó chỉ nó thể dùng được một tí nơron còn sót lại chưa bị tiệt chủng để viết ra cái mớ này, và xin phép phải thông báo, nó tiêu rồi hay đúng hơn là đầu nó tiêu rồi!




P/s: Ba và mẹ nó -giờ đã bó tay- chấp nhận sự thất vọng một cách khá đẹp!
Read More

19 thg 5, 2010

Bài ca tôi hát




Tay phải cầm đàn
Tay trái cầm hoa
Tôi hát bài ca
Tặng em gái nhỏ

Tôi hát thật rõ
Tôi hát thật to
Hát cho đôi môi
Hát cho mái tóc

Hát khi em khóc
Hát lúc em vui
Những khi em buồn
Đều nghe tôi hát.

Hát vì cô ngốc
Hát cho chàng hâm
hát cho tình câm
Hát cho tuổi trẻ.

Bài ca hôm ấy
Dành tặng riêng em
Cô bé dễ thương
Lặng nghe tôi hát!
Read More

14 thg 5, 2010

?!


On the reasons to stop seeing her side we have: 

One, on going physical danger. 


Two, high likely-hood of a broken heart. 


Three, uh career sabotage.


Four, she is clinically insane. 


Five, she seems to enjoy my pain.

 
Six, fourteen piece matched set of Louis Vuitton emotional baggage. 


Seven, I haven't even kissed her yet, for God's sakes. 


Uh eight, she's ruining my life.


And the reasons to keep seeing her? 


I'm in love with her. 


Read More

13 thg 5, 2010

Buổi học cuối cùng



Có thể hôm nay là buổi học cuối cùng, nó vẫn thế: vẫn cảm thấy bó buộc trong một cái áo, vẫn mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc, hồi hộp cho những con điểm vớt vác cho cái loại Khá!....Cảm thấy bó buộc? Hay đơn giản là nó đang muốn được tự do?
Ừ, nó cảm thấy bị kìm hãm trong một tập thể và điều đấy làm nó không hề thấy thoải mái tẹo nào. Bất chấp tất cả, bất chấp tại cái tập thể đấy có những con người rất thú vị, có bạn bè nó, có một người nó thầm nhớ rồi thầm thương và thầm thất vọng, tại đấy có một chàng Tiến to lù nhưng cực vui tính. Có một cô lớp trưởng xinh đẹp phải biết và có cả một trong những anh bạn thân nhất số một của nó.
Tất thẩy những thứ đấy, tất cả, vẫn không đủ để nó thấy thoải mái, để nó có một động lực tiếp tục gắng gượng. Để nó mãi vui như ngày nào. Ừ, có thể là nó đã lớn mất rồi, lớn còng kềnh trong một bộ áo chật nức hở lỗ chỗ!
Vẫn nhớ đấy cái hôm Tuấn heo gọi điện bảo là hai đứa sẽ vẫn tịếp tục học chung trong lớp 10A1, nó nhảy cẫn lên vui mừng, không khỏi bồi hồi, A1 không những là ước mơ mà còn là thành quả của biết bao nhiêu ngày gắng gượng ôn bài, học bài. A1, chính là cái nó muốn, đúng cái nó cần. Nhưng bao giờ cũng thế, không có gì là hoàn hảo cả!
Một năm trôi qua, nó chợt giật mình khi vô tình nhìn lại, thấy chính nó đang trượt dài, đang ngủ quên. Lơ là là cái tất yếu khi tự thân con người không biết vươn lên. Nó đã từng thấy thất vọng khi mình bị xếp vào đến lớp áp chót năm lớp 6. Càng thất vọng thay khi ngay lần đầu tiên vào cấp 2 nó đã ôm ngay 2 con điểm 1. Đấy là động lực, chính sự kì quặc của động lực khiến nó biết là nó phải làm gì, phải cố gắng ra sao!
Một tập thể đòan kết, đấy là một trong những lý do quan trọng hơn hết khiến mọi thành viên phải cố gắng. Phải chính thức thừa nhận rằng, nó chưa hề, chưa một lần thấy mình thật sự gắn kết với lớp mới. Không tham gia bất kì hoạt động nào, co ro ngồi một góc khi ra chơi, ít khi phát biểu, thụ động và lười nhát. Nó đắm chìm vào những trang blog. Lấy đó làm thú vui, lấy đó làm cây cầu dẫn đến hạnh phúc. Nhưng lại một lần nhìn lại, một người chị trên blog đã nói rằng: phải bớt blog đi, phải bớt ảo và hội hè nhiều hơn!
Hôm nay liên hoan lớp, không có mặt nó, không phải vì nó không chịu nỗi cảnh chia tay mà là vì nó chưa thấy mình bó buộc, mình thân thiết, gắng khích với một tập thể như 10A1. Cũng có thể năm học tiếp theo, sẽ không có một thằng nhóc ngồi như dính keo ở giữa lớp! Vậy đấy, cuộc sống là một bãi chiến trường, chỉ có những ai biết rõ mình mới có thể vượt qua được.
…………Chợt nhớ đến lời răng dạy của cô giáo chủ nhiệm năm lớp 10: Nên nhớ rõ đây là cấp 3, những ai đang luyến tiếc cấp 2 thì nên về cấp 2 mà học. Cấp 3 không giống cấp 2, làm ơn sống thực tế một chút. Thôi mơ mộng và lo học đi!
 ....Nhưng sao quên được thời cấp 2 cô ơi!
Read More

16 thg 4, 2010

Có đôi khi...



Khi lắng nghe ...
Khi suy nghĩ ...
Khi cười cười ...
Khi nói nói ...
Khi thẩn thờ ...
Khi lành lạnh ...
Khi không là gì cả ...
Khi là một tiêu chuẩn mơ hồ ...

Nhưng chắc chắn đó là con người tôi: Bất định trong mỗi thứ! Và mỗi thứ chỉ là một chút!
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena