11 thg 9, 2010

Bắt đầu thay đổi từ những thói quen


<Bắt đầu thay đổi từ những thói quen...>
Dạo này tôi thấy buồn, dường như mỗi 1 ngày lại có một thứ gì đó xảy ra. Chẳng ngày nào tôi thoát khỏi những rắc rồi và có lẽ bản tính lúc này của tôi không đủ mạnh mẽ để thích ứng với nhiều sự thay đổi cùng một lúc. Tôi muốn mình khác đi, và tôi muốn thay đổi những thói quen đã gắn với tôi ngay từ thưở nhỏ. Chắc vậy sẽ tốt?
Sẽ thay đổi từ đầu đến chân. Sẽ chẳng ai còn nhận ra tôi- 1 thằng nhóc xấu hoắc, đãng trí, mang kính cận, thích suy nghĩ, hay nói nhiều và...chẳng bao giờ mở mắt khi chụp hình!
1.Trước giờ tôi vẫn thích có 1 cái đầu tóc gọn ghẽ hết sức nói hay chí ít cũng ngắn cỡ chẳng bao giờ tôi còn xài đến cái thói quen đưa tay lên bươi cho tóc rối nùi. Nói thẳng tôi không thích nó, nó tạo cho tôi 1 bề ngoài thư sinh quá đỗi, nó khiến tôi thấy cần phải chỉnh sửa, cần phải tu dưỡng để gắng là 1 cậu nhỏ ngoan ngoãn nhất nhất hành tinh này. Tôi sợ điều này, tôi muốn thoát ra. Càng nhanh chừng nào càng tốt chừng ấy. Mai sẽ giũ sạch nó!
2. Tôi ghét làm ra vẻ như tôi rắn rỏi lắm, ghét sự nhút nhác, ghét cái cách nhìn đời đầy hi vọng, ghét giấu nhẹm cảm xúc, ghét luôn cả cái cách cười nhếch mép và híp cả con mắt. Ôi ghét kinh khủng khiếp! Tôi ước gì tôi có thể nỗi loạn, tôi muốn (dù chỉ 1 lần) sách cặp và trốn khỏi mọi thứ, ghét phải ép chính mình vào cái khuôn khổ do tự tôi đặt ra. Ai ép tôi làm vậy à? Không, và tôi cần thay đổi điều đó.
3. Ai đó cho tôi biết, dù là người tiếp xúc với tôi 1 hay đã rất nhiều lần. Có bao giờ bạn cười nắc nẽ hay đại loại chỉ là cười vì 1 câu nói hay cử chỉ của tôi? Giả dối đấy, tôi hoàn toàn là 1 thằng láo toét và điên loạn hết chỗ nói. Tôi giấu tôi đi bằng những câu đùa, tôi sợ, sợ lắm. Khi tôi càng cười nói nhiều tức lòng tôi đang đau kinh khủng, cười và nói là cách tôi cho người khác- người làm mình đau đớn nghĩ: cái thằng này nó vẫn cười cho dù có chuyện gì, nó không bao giờ biết buồn và mình sai rồi khi nghĩ là mình đã làm nó đau đớn đến tột độ. Từ giờ sẽ chẳng còn nữa đâu, vui buồn cứ để mình ta rõ...
4.Tôi ước gì tôi không quá chủ quan rằng tôi là một đứa nắm bắt rất rõ mọi tình huống, tôi luôn nghĩ là tôi có thể nắm đuôi hết tất cả mọi người và quay họ như quay một con mồi trong 1 cuộc đi săn mà chính tôi là người chiến thắng trở về. Tôi hả hê khi tôi điều khiển được hành động của họ nhưng bất thần khi nhận ra tôi mới chính là con rối bị người khác giật dây. Từ giờ sẽ không thế nữa. Từ giờ sẽ khác lắm...
Tôi nghĩ là mình sẽ khác, sẽ mạnh mẽ, sẽ cố gắng hết mức để vô tình với mọi sự đời trên thế gian này. Nếu không thành công, chí ít cũng có người biết: à, thằng nhóc này đang thay đổi từ những thói quen của chính nó...
P/S: Gửi nàng phù du. Nên dừng lại thôi- đã quá đủ!

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena