1 thg 9, 2010

Say mưa



Lại mưa, mưa đến làm nó không kịp chuẩn bị. Ào... và nó chạy như bay ra sân, hét toán lên, cốt để thông báo cho hàng xóm biết là có mưa (xem có ai phản ứng gì không), một phần xem mưa có đủ lớn làm nó ướt sũng trong một khoảng thời gian ngắn tít tắc từ lúc nó chạy ra, la,cho đến lúc nó chạy vô...
Và không biết tự bao giờ nó thích cái cảm giác chạy ra rồi lại chạy vô. Thích la toáng cho sản khoái tinh thần và thích cảm vì mưa. Nó gọi mưa là "kẻ lắm chiêu" vì chẳng khi nào nó đoán được bao giờ mưa đến và bao lâu mưa thôi không rớt hạt nữa. Nó cũng thích cái cảm giác ngồi đan tay nhìn mưa gầm, mưa làm nũng. Ai đó gọi hiện tượng này là: say mưa!
Và rồi thằng Nắng chẳng còn để ý đến cái cửa sổ đóng mở vô chừng, quanh năm then chốt cài kĩ. Nắng bắt đầu ghiền ngắm mưa hơn. Ai đó gọi hiện tượng này là: nhung nhớ...
Thế đấy, và nếu "kẻ lắm chiêu" là một cô nàng có thật, và những hiện tượng này là vĩnh viễn- hãy biết cách đến khi thấy ai đó đang cần tưới mát...
P/S: Giờ là 13h17 phút 28',29',30',31'...trời kéo mây lần thứ hai, báo hiệu một cơn mưa nữa sắp đến. Đó có phải là "kẻ lắm chiêu"?

0 comments:

Đăng nhận xét

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena