4 thg 3, 2013

Lời trần tình số 23

Hối hận, đừng thốt lên như thế!
...

Tôi không định sẽ ngồi vào chiếc bàn này và viết thêm một entry nữa trong những ngày đầu tiên của tháng 3. Mỗi ngày một entry có vẻ là quá nhiều. Rồi người ta sẽ biết điểm yếu của tôi mất thôi. Đó là khi tôi buồn, tôi viết nhiều vô số kể...

Entry này là một entry bất đắc dĩ, tôi định đã để những cảm xúc tôi sắp viết ra đây trôi tuột đi vào đâu đó trong vỏ não hoặc là để nó tự tiêu biến mất sau những làn hơi. Giống hệt như những cảm xúc thường nhật khác của cuộc đời đầy biến động khó lường này mà tôi không kịp viết ra lên giấy, lên facebook cá nhân,... để mỗi tối về lần mò ráp nối chúng lại viết vào blog này. Lỗi chỉ tại chiều nay trời có mưa... 

Sau những ngày nóng bức oi ả, thèm đến chảy nước bọt một giọt mưa từ trên trời rơi xuống, mát lành, trong trẻo, gọt bớt cái bụi bậm, cái nóng hanh hao, cái nắng đổ lửa đến cháy da cháy thịt của cái thời tiết đặc trưng kiểu Sài Gòn thì cuối cùng trời cũng nặng nhọc vắt ra được một cơn mưa. Tôi thì không thích mưa cho lắm, nó làm tâm trạng vốn không được tốt trong mấy ngày nay của tôi càng trở nên te tua thảm hại hơn bao giờ hết. Tôi nghe tiếng mưa như là một tên người sói bất ngờ gặp ánh sáng vàng vằng vặt của trăng tròn đêm rằm xuất hiện sau màn mây dày đặt. Ruột gan tôi lộn nhào, mọi điểm yếu đều có dịp xuất hiện, buồn đến khôn tả...

Những tưởng mưa xong thì có chút gì đó thay đổi, ai cũng hồ hởi ra mặt. Ngờ đâu cơn mưa vừa tạnh, từ những bức tường gạch, từ cái sân trước nhà, từ con đường nhựa to lớn,... chúng nó thay nhau phả ra những hơi nóng ấp ủ từ ban ngày. Mong mưa, có được mưa hóa ra lại là một thảm họa...

...

Tôi và Marlboro (của tôi) đã có một cuộc chiến tranh lạnh với nhau đầy dai dẵng và đã kéo dài suốt 3 ngày nay rồi. Quá lâu đối với kiểu cách của Marl và thói hư của tôi. Chuyện này hệt như kiểu chiến tranh lạnh giữa Nga và Mỹ, ai cũng có một cái tôi quá lớn và chẳng ai muốn nhường nhịn ai...

Tôi cảm thấy khó thở quá, có cái gì đó thiếu vắng vô cùng mà tôi không hề cảm thấy trước đấy. Chưa bao giờ tôi chờ đợi đến phát sốt lên, chốc chốc lại rờ mó cái điện thoại một cách vô thức để chờ xem liệu có một tin nhắn hay một cuộc gọi nào mà tôi đã bỏ nhỡ trong phần ngàn của giây hay không. Tôi đồ rằng, tôi sắp điên lên rồi, tôi liên tục cảm thấy túi quần mình rung lên và rõ ràng điện thoại có tin nhắn cớ sao cầm lên chả thấy cái thông báo chết tiệt nào hiện ra. 

Trời ạ, có lẽ tôi sẽ mòn mỏi mà chết mất, nhưng cũng có thể là tôi đã chết rồi, 1 ngày sau cuộc cãi vã và cái giống ôn dịch đang viết cái entry này đây chắc hẳn là oan hồn chưa siêu thoát được của chính tôi. Thôi được rồi, tôi thú nhận rằng tôi rất nhớ anh ta. Ai đó thấy biến thái cũng được, cảm thấy thật ghê tởm cũng chẳng sao. Tôi chấp nhận rồi, chuyện này đã đi quá xa, xa hơn cả những dự tính cao siêu trong cái đầu (tưởng như) rất thần thông quảng đại của chính tôi. Không những nhớ, tôi YÊU anh ta mất rồi cũng nên...

Trong suốt mối quan hệ đốn mạt này, tôi không phải là người bị động trong tất cả. Tôi đã đi tìm hiểu, tôi đã học, đọc, tìm kiếm người giúp đỡ, thú tội với Nâu để mong được một lời khuyên và những hành động lung tung like shit khác chỉ để tìm ra câu trả lời của hiện tượng kì quặc xảy ra cho cái cuộc đời chó chết này của tôi. Suốt thời gian trong mối quan hệ với Marl, tôi cũng đã "ngoại tình" với HVQ...

Được rồi, sau entry này có lẽ tôi sẽ mất một lượng truy cập kha khá vào blog cá nhân nhưng thà nói ra thì hơn, tôi viết cho chính tôi của mai sau chứ không phải cho những người lạ chưa bao giờ gặp trong đời. Và nhỡ như mai này tôi chết đi, cái nghĩa trang này sẽ chôn vùi tất cả như một bản điếu văn cho tuổi trẻ nông nổi  . Còn nếu như tôi vẫn sống nhăn đến tuổi hưởng họ, blog này là một cái đám ma kéo dài vô tận... 

HVQ là một tên hát hay tuyệt đỉnh. Mỗi tội, anh ta có một mối tình quá sâu đậm với một cái danh từ chết tiệt bắt đầu bằng chữ T và theo sau, thứ tự lần lượt là h, i , ê, n. Nặng tình và mù quáng như mối tình 3 năm của tôi với Roz. Chúng tôi trao đổi, chia sẻ và chuyện tình biến thái này kết thúc 15 ngày sau đó. Một kết thúc đẹp và tuyệt vời vì mông tôi vẫn còn nguyên.

Ba ngày nay, để xác định xem câu nói "em chẳng là ai cả" của Marlboro, tôi chấp nhận lời mời kết bạn đặc biệt của một tên con trai khác với nụ cười tỏa nắng sáng chiếu tên là Jone Nattily. Tôi thấy mình điên rồ quá, chưa đầy 3 tháng mà số lượng giống đực là người tôi quen đặc biệt đã cân bằng với số lượng giống cái e ngại yêu tôi trong suốt 3 năm nay. Vậy, tôi cũng đã hiểu rõ, sự buông thả trong một phần tuổi trẻ của tôi khoảng thời gian này đã và đang cho tôi biết tình trạng giới tính biến chất của chính mình như thế nào. 

Tôi đã hạ thấp cái tôi của bản thân mình, tôi đã nhắn tin cho Marl và anh ta không trả lời, tôi gọi điện không bắt máy. Anh ta như thể đã bốc hơi ra khỏi hành tinh này. Tôi từng ngờ vực rằng, ở cái thế giới mà tệ nạn đầy rẫy, đói khát, thiên tai, hạn hán, chiến tranh, cướp giật,... xảy ra nư cơm bữa vậy mà hàng ngày vẫn có hàng triệu người cùng chúc nhau câu "chúc một ngày tốt lành". Ấy vậy mà từ khi có Marl, tôi hào hởi đón nhận tin nhắn ấy vào mỗi buổi sáng, tôi hào hởi đón nhận nó như một nguồn sinh khí mới mẻ anh trao cho để lao vào ngày mới. Ba ngày nay không có một tin nhắn, buổi sáng dường như không còn thú vị nữa. Tôi cũng nhớ giọng nói trầm và ngáy ngủ mỗi tối, chốc chốc lại có tiếng ngáp đối đáp với tôi ở đầu dây bên kia.

Có lẽ khi viết những dòng này, tôi đã say mèm mất rồi. Phải, tôi có uống chút ít vào chiều nay. Với một chút cồn trong máu, không đủ để tôi ngủ say như chết, không đủ cho tôi lèm bèm nói nhảm hay quậy phá lung tung. Không đủ cho những bước đi xiêu vẹo hay là dừng lại đâu đó để nôn thốc nôn tháo. Nhưng nó đốt cháy hai lá phổi của tôi, nó làm cho nỗi nhớ tôi cồn cào trong lồng ngực, đầu tôi liên tục chuyển tiếp những hình ảnh đẹp trong đầu. Tôi nhớ, rất nhớ...

... và tôi thấy hối hận...

Này anh kia, hãy cho tôi xin một dấu hiệu cho thấy sự sống của anh đi. Một câu chửi thề đầy mất dạy kiểu "Fuck you!" hay những kiểu cách đại loại thế để tôi biết anh vẫn bình an. Rồi thì anh muốn làm gì cũng được, chiếm hữu tôi cũng là một cách trả thù hiệu quả. Nhưng làm ơn đừng như thế...

Xin đừng biết xanh, đừng tĩnh lặng, đừng làm tôi lo lắng bất an...

Xin đấy!

P/S: Hối hận, đừng thốt lên như thế!


4 comments:

  1. Trước entry của em, bỗng dưng chị lại muốn trở thành một anh hùng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm giác thôi em. Cứ coi như chị vừa nói nhảm vậy.

      Xóa
    2. Nếu chị ở cạnh em lúc này, em sẽ ôm chầm lấy chị đấy, người anh hùng ạ! ;)

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena