29 thg 10, 2010

Để dành...


<Để dành lại...>
Khi con đang viết mấy dòng này thì mẹ đang ngồi phía sau con, và con chắc là mẹ chẳng bao giờ đọc được những dòng này nhưng con cứ viết vì con phát hiện ra rằng con dành quá nhiều thời gian cho những người không hề thân thuộc nhưng chưa khi nào con dành thời gian để viết cho mẹ, mẹ yêu của con ạ.
Hôm qua, con trai ngủ với mẹ, kể thật là xấu hổ, nhưng bởi vì nhà mình mới phát hiện ra một đại gia đình chuột mười-mấy-hai-ba-con và tối nào nó cũng du ngoạn trên sàn nhà khiến con trai không tài nào ngủ được! Tật con trai lớn lắm, con chẳng thể nào ngủ trên giường được như người khác bởi nếu có cố nài thì giữa đêm mông con vẫn cứ tiếp đất. Mẹ tấn con nằm phía trong góc, con trai ôm mẹ và con trai nói ba từ mà trong suốt mười sáu năm qua, sửng sốt, chưa bào giờ con trai nói: con thương mẹ.
Con kén ăn, con lắm chuyện, con nghịch ngợm và con rất hay bướng.
Con ngu ngốc, con xấu xí, con ốm nhom...nhưng mà con biết là con luôn luôn hoàn hảo ít nhất là trong mắt của ba mẹ.
Con hạnh phúc nhất là khi con vấp ngã, con có cả gia đình mình ở bên, khi con có thể bị mọi người xung quanh cho ra rìa nhưng ít nhất con chắc chắn người đó không phải là mẹ.
- Con thi rớt, người đầu tiên con muốn ôm chầm để khóc cho đã đời là mẹ.
- Con bị bạn đánh, đau kinh dị, người đầu tiên con mét là mẹ.
- Con buồn, người duy nhất con tâm sự là mẹ.
- Con thất thần vì một cô gái, người làm con bình thường cũng là mẹ.
- Khi con sợ một cái gì đó, người làm con cảm thấy an toàn duy nhất chỉ có mẹ.
- Người đánh con khi con hư nhất là mẹ nhưng người xoa dịu những vết thương cho con cũng là mẹ.
- Người làm con cười ngất ngây là mẹ, người làm con hãnh diện là mẹ.
Và con BIẾT, con có thể ngẩng cao đầu vì mẹ yêu của con.
Chẳng biết từ lúc nào, trong đầu con luôn có một khái niệm duy nhất:
CHỈ CẦN CÓ MẸ Ở BÊN, CON CHẲNG PHẢI SỢ BẤT CỨ ĐIỀU GÌ NỮA...
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena