27 thg 5, 2010

Nói với mưa


Làm thế nào giấu kín hỡi mưa 
Khi lời tình yêu đong đầy trong đáy mắt 
Trái tim ta nhớ nhung quay quắt 
Tựa con sâu cuộn mình, tương tư chiếc lá khô 

Chẳng lẽ nào đành câm nín sao mưa? 
Khi thuyền tình lênh đênh trên ngọn sóng 
Trái tim hiền như dòng sông phẳng lặng 
Dẫu biết phía xa kia là những thác ghềnh 

Có phải mưa cũng khuyên:"Thôi hãy lãng quên?" 
Một giọng nói, nụ cười đã trở nên thân thiết? 
Có gì đâu để mà hối tiếc 
Tình trót trao ai lấy lại bao giờ... 

Ừ! Thì mưa cứ rơi, cứ ra vẻ hững hờ 
Như không biết đêm nay, cỏ cây thao thức 
Đừng nặng hạt kẻo người ta tỉnh giấc 
Bởi những chuyện tình chỉ đẹp trong mơ
Read More

23 thg 5, 2010

Nổi loạn


"Không thể hiểu nỗi cái thằng con, nó bướng một cách kì lạ"- Mẹ nó quát.



.......Chính nó cũng không thể hiểu nỗi, tâm lý của nó lúc trầm lúc bổng,....và hình như, đâu đấy có một con người, một thằng nhóc....và nhóc đấy đang muốn....nỗi loạn!




Không hiểu mà cũng chẳng cần hiểu chỉ biết là loạn hết cả lên rồi. Một mớ hỗn độn cảm xúc dồn nén ở trong đầu, chèn lên tất thẩy các dây thần kinh, hệ thống phân định cảm xúc bị tê liệt, hệ thống liên hợp thần kinh bị hư hại nặng nề. Còn hệ thống "cống rãnh" trong người nó thì mặc nhiên cũng trì trệ nốt!




Người nó nóng bừng bừng như có lửa đốt, muốn hét vào mặc ai đó, muốn đấm một cái mạnh vào mũi thằng hàng xóm,người mà nó không ưa nhất. Muốn ném mọi thứ bay lung tung, muốn cười thiệt lớn nơi đông người. 




Mọi thứ không theo một trật tự rõ ràng nào, nó cứ lộn tùm phèo cả lên...grừzzzz. 
Nó chẳng nghĩ ra được cái gì để nói. Bên trong cái đầu nó dường như đang rất lộn xộn, giống như bộ não của nó mới bị ai bươi nát tanh bành.




Và bây giờ nó chỉ nó thể dùng được một tí nơron còn sót lại chưa bị tiệt chủng để viết ra cái mớ này, và xin phép phải thông báo, nó tiêu rồi hay đúng hơn là đầu nó tiêu rồi!




P/s: Ba và mẹ nó -giờ đã bó tay- chấp nhận sự thất vọng một cách khá đẹp!
Read More

19 thg 5, 2010

Bài ca tôi hát




Tay phải cầm đàn
Tay trái cầm hoa
Tôi hát bài ca
Tặng em gái nhỏ

Tôi hát thật rõ
Tôi hát thật to
Hát cho đôi môi
Hát cho mái tóc

Hát khi em khóc
Hát lúc em vui
Những khi em buồn
Đều nghe tôi hát.

Hát vì cô ngốc
Hát cho chàng hâm
hát cho tình câm
Hát cho tuổi trẻ.

Bài ca hôm ấy
Dành tặng riêng em
Cô bé dễ thương
Lặng nghe tôi hát!
Read More

14 thg 5, 2010

?!


On the reasons to stop seeing her side we have: 

One, on going physical danger. 


Two, high likely-hood of a broken heart. 


Three, uh career sabotage.


Four, she is clinically insane. 


Five, she seems to enjoy my pain.

 
Six, fourteen piece matched set of Louis Vuitton emotional baggage. 


Seven, I haven't even kissed her yet, for God's sakes. 


Uh eight, she's ruining my life.


And the reasons to keep seeing her? 


I'm in love with her. 


Read More

13 thg 5, 2010

Buổi học cuối cùng



Có thể hôm nay là buổi học cuối cùng, nó vẫn thế: vẫn cảm thấy bó buộc trong một cái áo, vẫn mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc, hồi hộp cho những con điểm vớt vác cho cái loại Khá!....Cảm thấy bó buộc? Hay đơn giản là nó đang muốn được tự do?
Ừ, nó cảm thấy bị kìm hãm trong một tập thể và điều đấy làm nó không hề thấy thoải mái tẹo nào. Bất chấp tất cả, bất chấp tại cái tập thể đấy có những con người rất thú vị, có bạn bè nó, có một người nó thầm nhớ rồi thầm thương và thầm thất vọng, tại đấy có một chàng Tiến to lù nhưng cực vui tính. Có một cô lớp trưởng xinh đẹp phải biết và có cả một trong những anh bạn thân nhất số một của nó.
Tất thẩy những thứ đấy, tất cả, vẫn không đủ để nó thấy thoải mái, để nó có một động lực tiếp tục gắng gượng. Để nó mãi vui như ngày nào. Ừ, có thể là nó đã lớn mất rồi, lớn còng kềnh trong một bộ áo chật nức hở lỗ chỗ!
Vẫn nhớ đấy cái hôm Tuấn heo gọi điện bảo là hai đứa sẽ vẫn tịếp tục học chung trong lớp 10A1, nó nhảy cẫn lên vui mừng, không khỏi bồi hồi, A1 không những là ước mơ mà còn là thành quả của biết bao nhiêu ngày gắng gượng ôn bài, học bài. A1, chính là cái nó muốn, đúng cái nó cần. Nhưng bao giờ cũng thế, không có gì là hoàn hảo cả!
Một năm trôi qua, nó chợt giật mình khi vô tình nhìn lại, thấy chính nó đang trượt dài, đang ngủ quên. Lơ là là cái tất yếu khi tự thân con người không biết vươn lên. Nó đã từng thấy thất vọng khi mình bị xếp vào đến lớp áp chót năm lớp 6. Càng thất vọng thay khi ngay lần đầu tiên vào cấp 2 nó đã ôm ngay 2 con điểm 1. Đấy là động lực, chính sự kì quặc của động lực khiến nó biết là nó phải làm gì, phải cố gắng ra sao!
Một tập thể đòan kết, đấy là một trong những lý do quan trọng hơn hết khiến mọi thành viên phải cố gắng. Phải chính thức thừa nhận rằng, nó chưa hề, chưa một lần thấy mình thật sự gắn kết với lớp mới. Không tham gia bất kì hoạt động nào, co ro ngồi một góc khi ra chơi, ít khi phát biểu, thụ động và lười nhát. Nó đắm chìm vào những trang blog. Lấy đó làm thú vui, lấy đó làm cây cầu dẫn đến hạnh phúc. Nhưng lại một lần nhìn lại, một người chị trên blog đã nói rằng: phải bớt blog đi, phải bớt ảo và hội hè nhiều hơn!
Hôm nay liên hoan lớp, không có mặt nó, không phải vì nó không chịu nỗi cảnh chia tay mà là vì nó chưa thấy mình bó buộc, mình thân thiết, gắng khích với một tập thể như 10A1. Cũng có thể năm học tiếp theo, sẽ không có một thằng nhóc ngồi như dính keo ở giữa lớp! Vậy đấy, cuộc sống là một bãi chiến trường, chỉ có những ai biết rõ mình mới có thể vượt qua được.
…………Chợt nhớ đến lời răng dạy của cô giáo chủ nhiệm năm lớp 10: Nên nhớ rõ đây là cấp 3, những ai đang luyến tiếc cấp 2 thì nên về cấp 2 mà học. Cấp 3 không giống cấp 2, làm ơn sống thực tế một chút. Thôi mơ mộng và lo học đi!
 ....Nhưng sao quên được thời cấp 2 cô ơi!
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena