28 thg 11, 2014

Dành cho những ngày tôi mất tích


Tất cả những gì còn động lại trong tôi suốt một khoảng thời gian vừa qua là sự trống trải và chán chường đến kiệt cùng. Tôi thức dậy vào mỗi buổi sáng, nhìn vào gương rồi tự hỏi:

- Này Khoai, mày sống trên cuộc đời này để làm gì?

Tôi dành suốt khoảng thời gian của ngày hôm đó để tìm ra câu trả lời. Rốt cuộc thì ý nghĩa của sự tồn tại mang tên tôi là để làm gì.

1. Tôi học một ngành học tôi không thích. Điều đặn mội ngày tôi đến lớp, chọn ngồi một chỗ khuất và ngáy ngủ. Tôi nhúng bộ não trẻ trung của mình vào một vùng thời gian vô nghĩa rồi để mặc nó ở đó. Không có trách nhiệm. Cuối ngày, tôi gấp nó ra. Nhầy nhụa. Tôi chạy đến một lớp học khác, nơi tôi được là tôi là chính bản thân mình với ngành học mình mong muốn. Tôi yêu lắm 2 tiếng đồng hồ ngồi trên bục giảng đó. Tôi chìm vào một khoảng không gian khác hẳn. Tôi bơi một cách sướng khoái như một con cá được về biển khơi. Và khi tôi trở về chỗ trọ của mình, tôi nằm vật ra đó với mớ bài luận dở dang. Tôi thức tận những 1-2 giờ sáng và đi ngủ trong trạng thái chẳng biết mô tê gì. Thời gian ư? Chẳng có để mà buồn. 

2. Tôi chọn một buổi tối rỗi nhất trong tuần. Rỗi rảnh gì cũng hơn 9h tối để đến nhà Win. Tôi lại tiếp tục trở về mối quan hệ với anh ta nhưng tôi không hề cảm thấy hạnh phúc. Tôi ngờ vực, tôi kinh tởm, tôi ghen tuông và tôi vô cảm. Tôi sợ hãi nữa. Tôi không biết tôi và anh ta muốn gì ở nhau. Tôi chỉ đơn giản muốn mình được hạnh phúc. Quá nhièu mệt mỏi và khổ đau khiến tôi đôi lúc trở nên nhạy cảm hơn, dễ xúc động hơn và cần được ai đó cạnh bên. Đôi khi. Nhưng Win không phải là người đó. Đôi khi tôi chỉ muốn hét lên vào mặt anh ta:

- Đừng bắt tôi phải chịu đựng những thứ nằm ngoài khả năng của tôi. Cái gì cũng có giới hạn. Anh hãy cút xéo đi!

Tôi vô giá trị và tầm thường trong mắt gã. Tôi vô hình và sự hiện diện của tôi cảm giác như là một sự khủng bố đối với gã. Gã cần tình dục và tôi sạch để có thể an tâm. Chắc chỉ có thế. Và đôi lần tôi đau, đôi lần tôi cảm thấy như trái tim mình vụn ra mất rồi. Ôi một trái tim đáng thương. Anh ta bỏ mặc tôi giữa những người lạ và anh ta đi cùng một người khác. Lần này thôi nhé, kể từ lần sau hãy cút đi chàng trai. Quá nhiều sự chịu đựng bỏ ra không cần thiết. Cút!

3. Anh chị tôi vừa mới có thêm một đứa bé. Nó là con trai! Ôi bé cưng, sự hiện diện của con là sự cứu rỗi cho cuộc đời của chú. Nhỡ may sau này, hoặc là chú chết trẻ, hoặc là chú không thể có một đứa trẻ nào đáng yêu giống con hoặc là chú sẽ dành tiền kiếm được để chu cấp cho một đứa trẻ cô nhi thì con chính là niềm an ủi và sự bù đắp lớn cho gia đình. Con sinh ra là để có ý nghĩa và ta đang hưởng thụ điều đó, cưng à.

4. Tôi đã đến trại trẻ mồ côi sau bao lần thất hứa. Đó là một cảm giác choáng ngộp giữa mùi trẻ con, sự bỏ rơi và những nỗi buồn. Chúng được nhặt từ khắp nơi sao? Người ta đã bỏ rơi chúngnhư vứt một thứ không cần thiết, không có giá trị? Là chúng sao chứ? Những gương mặt thánh thiện và đáng yêu như thế lần đầu nhìn thấy người lạ đã dang những cánh tay bé bổng ôm chân tôi đã bị chính những người lẽ ra phải hết mực yêu thương chúng bỏ rơi. Chúng rồi đây sẽ trưởng thành và trong lòng mỗi một đứa trẻ sẽ đeo mang một khoảng trống lớn lao. Chỉ cần nghĩ thôi, đã thấy thương vô cùng...

Tôi đã gần như bật khóc khi một đứa trẻ mặt mũi lấm lem chạy đến đòi bế với hai hàng nước mắt lưng tròng. Bắt tôi bế bổng lên cao và xoa lưng. Nó tên là Huệ Xuân. Tôi sẽ nhớ mãi cái tên đó và cả gương mặt đó nữa. Tôi sẽ nhận nuôi một đứa trẻ sau này nếu như tôi có đủ tiền để lo thêm cho một người. Tôi hứa!

P.S Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu  ý nghĩa sống còn của bản thân mình là gì nữa nhưng tôi sẽ gắng sống để tìm cho ra... 

Read More

2 thg 11, 2014

Có những ngày


Có những ngày bạn ngồi thẫn thờ thật lâu, mắt nhìn chăm chú vào hai chiếc tất khác màu đang mang, tự hỏi tại sao bản thân lại đãng trí đến như thế. Rồi bạn giật mình không biết đang ở đâu. Trong túi vỏn vẹn vài ba đồng lẻ, điện thoại hết tiền và cạn kiệt pin. 

Có những ngày bạn chợt nhận ra, bạn thật sự không có nơi nào để đi. Nhà bạn thì ở rất xa, người yêu từ chối chứa chấp và thằng bạn cùng phòng trọ năn nỉ  đi đâu đó qua đêm để hắn tiện ở cùng bạn gái. 

Có những ngày bạn viết rằng ở Sài Gòn nhỏ bé này chỉ có mỗi cái cửa hàng tiện ích mở cửa qua đêm nhỏ xíu. Cái nơi chỉ dành những chiếc ghế trống cho khách lỡ đường mua hàng nghỉ chân rồi đi ngay lại là chốn lý tưởng để bạn ngồi suốt đêm với lon côca lạnh ngắt, cố làm thân với người bán hàng ca đêm cho bớt cô đơn.

Có những ngày bạn cảm thấy rõ ràng hơn hết rằng thế giới này thật sự quá rộng lớn với cái cơ thể chỉ vỏn vẹn cao 1m60 và vừa đủ 48 cân trọng lượng giúp bạn trụ vững trước trọng lực trái đất này là quá nhỏ bé. Chỉ cần bạn thở ra cũng thấy buồn...

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena