28 thg 9, 2013

Cô ấy (6)


Này cô, có người hỏi tôi giữa chúng ta có gì không. Tôi trả lời rằng giữa chúng ta có quần áo. Nhưng họ lại hỏi tiếp, nếu không có quần áo thì giữa chúng ta có gì không. Hmm, để tôi suy nghĩ đã, nếu không có quần áo thì chắc là... lạnh lắm.

Read More

21 thg 9, 2013

Viết



1. Vừa rồi, tôi có pm một người anh trên facebook hỏi về một vài thứ liên quan đến việc in một quyển sách. Đề tài viết về bisexual. Tôi có một chút nghi ngại khi thú thật với anh chuyện của mình khi anh gặn hỏi. Có rất nhiều người đã ra đi, từ bỏ một mối quan hệ thân tình đang tốt lên chỉ bởi vì tôi đã thú nhận với họ sự thật về con người mình. Nhưng khi tôi bấm bụng nói nói chuyện này với anh, anh bảo:

- Đừng lo bởi vì anh cũng là một bi mà.

Lần đầu tiên, tôi cảm thấy đề tài mình nói ra thật nhẹ nhàng. Giống như có tai đó đã giúp nhích khẽ một tảng đá đang đè nặng lên người tôi ra một chút. Chỉ một chút thôi nhưng cũng đủ để tôi có không gian để hít thở rồi.

2. Mấy ngày nay nếu không ngủ thì tôi lại lên mạng để viết lách. May thay blog là một chốn tốt lành để trút bỏ tâm sự và khiến tôi có cảm giác mình bận rộn vì một điều gì đó. Vì blog là một nơi yên tĩnh của những sâu lắng nội tâm nên sẽ chẳng ai đến đây để phàn nàn sao mà cậu viết linh tinh nhiều thế. Cũng sẽ không ai đến để hỏi thăm với những câu từ nhăng nhít hay quở trách rằng tôi rắc rối và lụy tình bỏ mẹ. Tôi thích viết blog bởi vì nó là nhật ký của tôi, là một phần cuộc sống, là những gì tôi muốn cất giấu nhưng không muốn quên đi. 

Vì blog là nhật ký nên ngày qua ngày cuộc sống vẫn tiếp diễn trôi đi và tồi tệ chẳng khác nào ngày hôm qua. Tôi cần phải ghi lại như nhà lịch sử ghi lại những biến thiên của một triều đại, đây là biến thiên của "triệu đại" mang tên cuộc đời tôi. Tôi muốn thu những cảm xúc thời tuổi trẻ vào những trang viết rồi để đó với mong mỏi một ngày khi ở bên kia con dốc cuộc đời có cái để nhìn lại trầm ngâm, suy nghiệm. Kiểu thích thú giống như tìm được một bức ảnh xưa cũ hoen ố chụp lại một thời khắc nào đó của cuộc đời. Khi bản thân hiện tại nhìn vào không khỏi thích thú và thốt lên ngỡ ngàng: thời đó mình đã như vậy sao?

Ấy vậy mà tôi đang định trong đầu mình cái gì thế này? Tôi định sẽ kiếm tiền bằng việc chia sẻ những chuyện xảy ra trong cuộc sống của tôi với hàng trăm người xa lạ hiếu kì ngoài kì ngoài kia chẳng viết gì về tôi sao? Tôi đang định sẽ bán rẻ cái mớ cảm xúc hỗn mang của bản thân, định giá nó như một món hàng ngoài chợ và để những người khác soi mói, đặt nghi vấn đúng sai? Hay tôi sẽ diễn vai trò mới, cười tươi rối như hoa, chấp bút kí vào một phần quá khứ và xem nó như những cuốn tiểu thuyết viễn vong hạng ba xu chỉ đáng làm trò giải trí cho người khác, rồi cũng sẽ bị lãng quên như bất kì một cuốn sách rẻ tiền nào?

Tôi định sẽ ra sách với mong muốn được sẻ chia với một hàng nối dài người ngoài kia. Cho người ta chạm đến bên trong những góc khuất tâm hồn chưa từng dám một lần phá bỏ. Tôi muốn làm một điều gì đó cho họ và cho cả tôi để cái xã hội này hiểu được phần nào những đau đớn giày xéo nội tâm của một người có "giới tính linh hoạt". Để chẳng ai còn thốt ra những câu đau lòng kiểu "tốt rồi ai cũng có thể chơi được" hay ánh mắt khinh khỉnh đầy vẻ kinh tởm một thể loại "chìa khóa vạn năng" mở ra hầu như toàn bộ "ổ khóa". Tôi muốn giúp gì đó cho cái thế giới của tôi và những người giống như tôi. Tôi nửa muốn thực hiện điều này nửa lại muốn thôi. Rồi sẽ có những điều rắc rối xảy ra vì những tốt lạnh sẽ chẳng bao giờ đến một cách dễ dàng như ta mong muốn. Nếu hậu quả tôi mang về ngược lại những gì tôi mong muốn há chẳng phải tôi sẽ đánh mất cả những hạnh phúc nhỏ nhoi hiện tại hay sao? Muốn làm việc tốt cũng cần có can đảm. Tôi không có can đảm đó...

3. Sáng bảnh tỏn vừa mở mắt ra tôi đã cảm thấy nhớ Win như nghẹt thở. Cố trùm kín đầu tấm chăn mỏng hôi rình mùi tinh khí, tôi nhắn tin thú thật với Win. Hàng chục phút sau, tôi đếm tùng giây trôi qua mới có tin nhắn điện thoại báo lại. Hờ hững, lạnh lùng và vô tình mà câu từ thôi cũng có thể cảm nhận được. Một tuần rồi không gặp, một tuần với những suy nghĩ và tiếc nuối. Giá như đừng nhanh đến như vậy, dứt tình thì cũng cần phải có thời gian buông lơi chắc tôi đã chẳng hụt hẫng đến như vậy. Đau, giận và cả nhớ nhung. Chúng đan vào nhau, hành hạ tôi từng khắc. 

Mai tôi bắt đầu nhập học, bắt đầu trở thành một chàng sinh viên. Rồi tôi sẽ chuẩn bị tất cả để ở trên đấy luôn. Nơi này chẳng còn là của tôi nữa rồi, quá nhiều đau thương...

Read More

Độc thân


Vừa nãy tự dưng như không bà đưa cái namecard của một nhà hàng nọ cho tôi. Bà bảo nhà hàng này được lắm sau này có đám cưới thì đặt chỗ. Tôi bối rối quá, tôi đã đến cái tuổi phải lo dần đến chuyện cưới sinh rồi sao? Tôi không thích hôn nhân, càng không thích cuộc sống mất tự do. Sự ràng buộc cuộc đời của hai con người lại với nhau này chẳng phải sẽ bức tử tình yêu hay sao. Giống một con tằm làm kén tự rút mất tự do của mình. Nghĩ rằng mình sẽ có ngày được hóa thành bướm nào ngờ sẽ bị người khác nấu trong nước sôi. Chết một cách lãng nhách.

Tôi không biết chục năm nữa tôi có thay đổi ý định của mình hay không nhưng hiện giờ tôi cảm thấy ngán ngẫm với hôn nhân lắm. Mỗi việc yêu đương thôi còn thấy mệt mỏi kia mà. Tôi đồ rằng, nếu mãi vẫn không tìm thấy người thích hợp để để tôi có thể toàn tâm gieo trồng hạnh phúc, người có tấm lòng bao dung tha thứ mọi lỗi lầm tôi đã gây ra trong quá khứ, chấp nhận con người thật của tôi,... thì tôi sẽ sống độc thân suốt đời, lấy công việc làm vui.

Nếu lỡ như ba mẹ có phàn nàn thì đành xin trứng của một người vô danh, thụ tinh trong ống nghiệm rồi nhờ người mang thai hộ. Nếu một người đàn ông đơn thân chăm sóc một đứa trẻ quá khó khăn, tôi có thể xin một đứa con nuôi mà dạy dỗ và chăm sóc. Cháu có thể gọi tôi bằng chú thay vì là cha và xem tôi là một người bạn thân thay vì một đấng tối cao bậm trợn thích la hét và tét vào đít trẻ nhỏ. Thượng đế tạo ra người như tôi để làm gì cơ chứ. Chẳng phải để một "thiên tài" thoát khỏi sự đọa đày của phụ nữ hay sao? [hắc hắc].

Tôi cảm thấy cuộc sống độc thân rất vui vẻ. Một kẻ không còn niềm tin vào bất cứ thứ gì còn vui vẻ hơn. Khi đã chững chạc ở tuổi 30, nếu may mắn không chết yểu, tôi sẽ xây một căn nhà nhỏ dựa vào phần đất được thừa kế. Một mình sống ở đó. Đồ đạc không cần nhiều, ly, chén, dĩa, muỗng,... mỗi món một cái là đủ. Hằng ngày đi làm 8 tiếng, có thể tự mình tăng ca đến tận khuya lơ khuya lắc. Tối về trầm mình trong nước ấm nghe nhạc không lời. 

Tôi sẽ có một khu vườn nhỏ trong nhà, có thể trồng một ít bụi hoa hồng, vài bụi nha đam. Rảnh thì khai hoang trồng một khóm rau cải xanh, tự mình gieo mầm giá đỗ cũng thích. Thoải mái ăn mì nhiều ngày liền không bị ai quở trách. Có quá mệt mỏi lười đi tắm, cởi trần nằm trên sàn nhà rồi ngủ cũng chẳng ai rò rĩ bên tai. Thức đến tận khuya viết lách, đọc sách hay ngủ vùi mãi trong chăn cũng sẽ là chuyện bình thường. Những ngày cuối tuần ở nhà, tự dọn dẹp đống đổ nát suốt 7 ngày mình gây ra. Tự thưởng cho bản thân một món ăn mới học trên truyền hình. Buổi tối sẽ đi nghe hòa nhạc, cũng có thể đi xem phim. Những ngày thảnh thơi nghỉ phép, sẽ tự tổ chức đi du lịch bụi bằng xe máy ở một nơi nào đó. Tự gậm nhấm khoảng cô đơn của bản thân ở một con phố dài xa lạ. Những chênh chao muốn tìm kiếm nửa kia, tôi sẽ vùi dập vào quên lãng bằng công việc. Chỉ cần còn độc thân ngày nào, tôi chắc mình sẽ hạnh phúc ngày đó...

Tôi sẽ sống cô đơn như vậy đấy cho đến hết cuộc đời này còn hơn là phải sống chung chạ với một người mình không có tình cảm. Chấp nhận từ bỏ tình yêu để đến với một cuộc cưới sinh khốn kiếp. Tôi không thích cuộc đời mình rồi sẽ giống như Win...

Tôi không muốn!



Read More

20 thg 9, 2013

Lời trần tình số 28


Dạo này tôi rất chăm chỉ viết blog. Phần vì có chuyện không vui muốn trút bỏ, phần vì tôi đã tạo một giao diện trông gần giống với Yahoo blog ngày trước của mình. Cảm giác giống như được về nhà, thấy thoải mái và an lòng nhiều hơn.

Tối qua, tôi đi chùa. Người ta bảo đi chùa thì không nên kể nhưng mà tôi vẫn cứ muốn kể. Tôi đi chùa để đọc kinh Sám hối bởi vì tôi muốn tâm mình nhẹ nhõm hơn để không còn cảm thấy bản thân đang mụ mị đi, nặng nề và buồn bã. Tiếc thay sau khi từ chùa về, cái cảm giác đó lại càng tăng thêm gấp bội. Không hiểu vì tôi ngủ gà gật khi đang đọc kinh hay mắt mờ nên chẳng thấy đường nữa mà thấy một đoạn trong kinh bảo rằng "bán nam bán nữ" cũng là một cái tội cần phải cầu xin tha thứ. Nó làm cho tôi cảm thấy buồn và mặc cảm tội lỗi. Tội chất chồng từ quá khứ đến hiện tại, vãn lai. Tội tôi còn tăng thêm khi tôi quyến rũ một người khác cùng chịu cảnh tội tình với mình. Nhiều tội lỗi thế này làm sao trả hết, kiếp sau chắc chẳng thể làm người...

Sau cái đêm nói chuyện thân tình với Win, những ngày sau đó là những ngày tồi tệ của tôi. Đầu tôi không thoát khỏi những câu từ mà anh ta đã thốt ra, cảm giác như mình bị phản bội và những giày xéo trong người được dịp tưới nước cho sinh sôi. Tôi buồn và đau nhiều lắm. Cảm giác y hệt như trái tim trong lồng ngực đã vỡ ra rồi. Tại sao luôn phải là tôi? Tại sao tôi chỉ muốn mình được yên bình sống, yên bình yêu, yên bình hạnh phúc lại không thể có được? Tại sao tôi luôn cố gắng không làm tổn thương ai cả và làm hết sức để đáp lại phần yêu người khác dành cho mình nhưng lại bị chính những yêu thương mình trao đi từ bỏ?

Tôi tự nhủ mình, than phiền thế là đủ rồi, đau khổ thế cũng đủ rồi nhưng hình như lại chưa bao giờ là đủ với những vết thương chưa liền sẹo đã bị người khác xé nát ra thêm lần nữa và xát muối vào. Tôi sẽ thôi không than phiền nữa, sẽ cố gắng mạnh mẽ để vượt qua tất cả. Tôi tin rằng, nhiều người đến với cuộc đời tôi để dạy tôi bài học trưởng thành. Có người dạy tôi yêu, cũng có người dạy tôi hận. Có người dạy tôi hạnh phúc, lại có người dạy tôi làm cách nào để vượt qua cảm giác muốn sát hại bản thân. Dù họ là ai, bài học họ mang đến cho tôi là gì thì khi xong việc phần mình họ cũng sẽ lần lượt ra đi. Cũng giống như Rozet, H.T,  Marlboro hay Marketing, Win đến để dạy cho tôi một bài học yêu thương đắt giá rồi ra đi. Những khoảng trống để lại, những yêu thương trao đi chưa thu  kịp về. Sự cô đơn, cảm giác trống vánh, hụt hẫng, đau đớn,... Tôi tự hỏi tại sao lại giống nhau đến như vậy. Tại sao tất cả những dư vị họ mang lại cho tôi sau những cuộc tình lại giống nhau đến như vậy? Tất cả bọn họ đã học cách yêu và làm tổn thương người khác từ cùng một thầy hay sao?

Tôi sợ những buổi sáng như thế này khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra của ngày hôm qua. Sợ chính cái cảm giác bị những yêu thương mình vun đắp phản bội. Người ta làm tổn thương tôi nhưng tôi lại không nhẫn tâm để từ bỏ họ. Tôi lại không thể níu kéo họ trở lại với mình, chỉ dám đứng ra xa, nép vào một góc dõi theo từng bước từng bước một của người tôi yêu dấu rời xa mình mỗi lúc một xa hơn. Để giữ mãi cái đau đớn giày xéo tâm can, thấy tòan bộ cơ thể như kiệt quệ đi, tê liệt và đau khổ. Tôi muốn đi đâu đó thật xa để quên những chuyện đã xảy ra. Hướng ngược lại người tôi yêu, cố đi cho khỏi ngã...

Tôi ngắm nhìn chiếc nhẫn bạc ở ngón tay út bàn tay phải của mình sáng lấp lánh giữa ánh mặt trời. Win từng cầm bàn tay đó lên, đọc một mạch ý nghĩa của từng ngón tay rồi giọng anh như nhẹ đi khi chỉ đến ngón tay cuối cùng.

- Đời tôi chán lắm...

Đó là ý nghĩa của ngón tay út. Đời chán thật mà. Tôi tự thề với mình sẽ gỡ bỏ nó ra khi có một yêu thương làm nên mùi vị sống của món ăn cuộc đời trở nên ngon hơn. Tự huyễn hoặc mình rằng người ta có thể hạnh phúc thì mình cũng sẽ được hạnh phúc. Tôi ngỡ đây là người có thể làm được điều đó. Cứ ngỡ những hy sinh sẽ được đền đáp. Tôi ngây thơ nghĩ rằng cứ yêu rồi sẽ được yêu mà không biết rằng ái tình nào đâu đơn giản vậy. Người ta không thể hy sinh cho những yêu thương không hợp lẽ đời...

P/S: Lời dịch bài hát
         

Read More

19 thg 9, 2013

Có những Trung thu...

Những năm bắt đầu một cuộc sống bắt ép con người ta phải lớn mau, trưởng thành nhanh. Tôi ngắm nhìn những chiếc đèn ong sao xanh đỏ tím vàng được người bán treo khắp các đường phố lớn nhỏ nơi chiếc xe buýt chở tôi đi ngang qua, tôi lại nhớ về những ngày Tết Trung thu của tuổi thơ mình. Thấy xót xa đông đầy cả buồng phổi...

Mười chín năm, mười chín cái mùa Trung thu đi qua, tôi chưa bao giờ biết cái thú đi chơi Trung thu là cái bu gì. Ba tôi làm công chức nhà nước, mỗi năm tới ngày này là lại quăng về cho tôi một chiếc đèn lồng Trung thu tự đốt lên tự chơi. Xóm tôi ở không có con nít nên những năm đầu biết nhận thức, tôi thắp nến lên rồi đi vòng vòng tự hát một mình. Thấy trăng trên cao và mình sao lẻ loi đến là giống nhau. Những năm kế tiếp, tôi không còn cái hứng thú đó nữa, tôi treo chiếc đèn lồng của mình trước nhà rồi ngồi ngắm. Chán lại thổi tắt nến rồi đi ngủ. Trăng vẫn lẻ loi trên trời cao, tôi vẫn lẻ loi ở dưới đất. 

Năm cuối cùng trước khi từ giã tuổi thơ bước vào tuổi dậy thì, ba lại quăng về cho tôi một chiếc đèn lồng. Chiếc đèn này khác những chiếc còn lại, đó là một con Pikachu màu vàng biết hát và nhấp nháy đèn bắt mắt chạy bằng pin. Loại hàng Trung quốc rẻ tiền. Chiếc đèn lồng giờ chẳng còn hứng thú gì với tôi nữa, tôi đâm ra chán ghét tiếng hát nheo nhéo bên trong đó. Thế là tôi mạnh tay một xíu rồi nó vỡ tanh bành. Tôi không biết trăng khi đó có tròn không vì tôi cũng chẳng còn hứng thú ngắm trăng như trước nữa.

Tuổi thơ tôi đi qua cùng với chiếc đèn lồng Trung thu. Là những nỗi cô đơn và thèm khát mỗi khi xem truyền hình chương trình "Vườn âm nhạc", thấy những đứa trẻ con trên màn ảnh nhỏ xíu xiu nhảy múa ca hát. Thấy người ta bày một mâm cỗ đầy đồ ngọt quây quần bên nhau cười nói, thấy những chiếc đèn đủ màu sắc thi thố nhau khoe khoang vẻ đẹp đẽ của mình. Tiếng cười giòn tan ngày Tết Đoàn viên tựa như muốn bóp nghẹt trái tim và lòng ghen tức của tôi. Rồi tự nhiên cảm thấy muốn đập nát chiếc TV cho cùng cảnh ngộ với con Pikachu nọ. 

Nhắc những chuyện tuổi thơ ngày trước bỗng dưng chẳng còn chút vui vẻ. Nếu không là bị bạn bè trêu chọc, cho ra rìa thì cũng là bị đánh, chơi khăm. Bản thân lúc nào cũng nươm nướp lo sợ với cảm giác không an toàn. Một đứa nhỏ 9-10 tuổi bao giờ cũng phải canh chừng những cử chỉ của bản thân để tránh bị soi mói châm chọc, lúc nào cũng cố gắng lắng tai nghe ngóng mọi người xung quanh để xem có ai nói xấu mình không. Trốn một góc nhỏ rồi khóc một mình để chẳng ai biết. Về nhà nói dối với mẹ bạn này thân với con thế này, bạn này tốt với con thế nọ mà chẳng bao giờ tìm nỗi một người bạn thân...

Tuổi thơ là một chuỗi những ngày chơi ngoài sân một mình, tự nói chuyện với những chú siêu nhân gao. Tuổi thơ là những ngày mẹ nhốt ở trong nhà rồi khóa ngoài đi ra đồng. Nhìn ngắm chốn chơi quen thuộc trước sân qua những khung cửa sổ. Tuổi thơ là những khi mừng rỡ có cô cháu gái bằng tuổi từ xa về chơi cùng. Là khóc nất những buổi chiều nó phải theo mẹ trở về. Tuổi thơ là những dịp Trung thu vui vầy thế này, ngồi chống tay lên cằm nhìn ngắm chiếc lồng đèn của mình đơn độc chập chờn phát sáng. 

Bây giờ lớn khôn, tôi thấy mình cũng chắng khác gì ngày bé. Tự chất gạch xây cho bản thân một thế giới riêng tách biệt không ai chạm tới được. Là nhìn những người mình yêu quý bỏ rơi mình ra đi mà bất lực. Như chiếc đèn lồng đẹp đẽ mà cô độc phải chịu sự ghẻ lạnh của chủ nhân mình. Cô đơn lẽ ra phải là của chú đơn mới phải...


Read More

18 thg 9, 2013

Lời trần tình số 27


Tôi bị sốt suốt đêm hôm qua, sau một cuộc nói chuyện dài, nghiêm túc, chân thành và thẳng thắn với Win. Không hiểu sao sau khi tôi đơn phương chấm dứt vai trò của mình là trán tôi nóng ran, cả người tôi bừng bừng như có lửa và tôi phát ớn lạnh phải trùm chăn kín mít người. Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình cô đơn và đáng thương đến vậy và tôi khóc...

Tôi xin giữ nội dung cuộc nói chuyện với Win cho riêng mình, người duy nhất cho đến giờ tôi cảm thấy mọi hy sinh của bản thân dành cho anh đều đáng cả. Tôi không trách Win nhưng những lời nói không chọn lựa kĩ càng đã làm tôi tổn thương. Thật quá khó để cố hiểu một ai đó đúng không? Sao người ta lại bắt người khác phải hiểu mình trong khi mình cũng chẳng thể nào hiểu họ? Tôi cảm thấy bản thân mình bị phản bội và tất cả những chuyện xảy ra, hạnh phúc vừa nắm bắt được, những hy sinh chưa từng được biết đến hay dằn vặt mình của tôi chỉ để đổi lấy những lời nói sắt như cao cắt kia ư?

Tôi đã bảo anh hai lần hãy đọc lại những gì mình nói, đọc lại và cảm nhận nó với cương vị người tiếp nhận. Rồi những phân trần của anh, những sự thừa nhận mà tôi có thông minh, có tự hào có thể nắm được suy nghĩ của người khác qua thái độ cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra được. Tôi kết thúc những đau đớn cứa tim này chỉ bằng một câu nói "Anh hèn lắm!" rồi tắt máy. Mặc những tin nhắn dồn dập của anh gửi đến, tiếng chuông báo quen thuộc ngày nào giờ trở nên thật quá đáng ghét và những tin nhắn chứa chan sự hối hận cũng chẳng thế nào làm dịu chớt sự đau đớn như thắt tim tôi. Có cái gì đó dường như lại vỡ nát một lần nữa trong lòng ngực...

Con người trên thế gian này có ai giống ai đâu tại sao lại bắt cuộc sống của mình phải giống hệt những người khác? Hàng tỷ người sống trên trái đất, có hàng triệu cặp đôi yêu nhau giống chúng ta, tại sao họ vẫn có thế hạnh phúc mà mình thì không? Chúng ta vẫn có thế giống họ và khác biệt với những người còn lại kia mà. Nhưng Win đã chọn một cuộc sống khác, tôi tôn trọng quyết định đó. Và những chuyện xảy ra như thế này, khi tình yêu chạm ngõ mà vụt vỡ tan như thế này tôi đã quá quen rồi. Tôi cảm thấy mệt mỏi và kiệt quệ vì tất cả những chuyện xảy ra cho cuộc đời mình quá. Tôi thật sự đang cần một bác sĩ tâm lý. Không, tôi cần một sự nghỉ ngơi. Dài...

Thật dài...

Read More

14 thg 9, 2013

Có một người nằm trên mái nhà


Win có việc phải đến nhà văn hóa gần chỗ anh ở, tôi đề nghị đi theo cùng cho có bạn. Trong lúc anh ta đang làm việc của mình, tôi dạo một vòng quanh những kệ sách khóa chặt kê sát tường đầy những quyển sách bụi bặm nằm trong đó, buồn thiu màu cũ kĩ. Bất giác tôi phát hiện một trong số những chiếc tủ kia không khóa. Mở cửa. Những quyển sách hiện ra trong mắt tôi như báu vật, những quyển sách cũ tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ bốc mùi của giấy mốc và bụi bẩn. Chúng đã từng ngửi thấy hơi tay người chưa nhỉ? Tôi tự hỏi. Đoạn, tôi trân trọng lấy từng quyển ra, phủi lớp bụi mỏng trên đấy, lật một vài trang sách đã đổi màu rồi ngấu nghiến đọc. 

- Liệu em có thể mượn những quyển này về nhà không nhỉ?- Tôi ngước mặt lên khẩn thiết hỏi Win.

- Mượn thì phải đăng ký trước chứ. Không thì em đọc ở đây đi.- Anh tỏ vẻ không hài lòng đáp lại tôi rồi tiếp tục công việc của mình.

Tôi có chút bất ngờ vì thái độ đó của Win. Rồi tôi tự thấy xấu hổ vì tính tham của mình. Sao tôi lại có ý định đánh cắp những quyển sách này cơ chứ, chỉ là mượn đọc thôi thì cũng phải xin phép cho dù chúng chẳng bao giờ được chủ nhân ngó ngàng tới. "Muốn mượn thì phải xin phép". Không có ai để hỏi xin, tôi đọc ở đây thôi... Thế là tôi chọn một quyển mỏng nhất trong số đó với mong muốn có thể đọc xong cùng lúc Win làm xong việc của mình, không xong thì tiếc lắm. Đó là một quyển sách xuất bản năm 1998, tựa đề là "Có một người nằm trên mái nhà"...

Câu chuyện kể về một người đàn ông có một căn nhà kì lạ với sở thích cũng kì lạ nốt là nằm trên mái nhà ngắm nhìn bầu trời. Đó là công việc của anh ta và công việc này sẽ kết thúc khi anh ta xem xong ngôi sao chổi Hale- Bopp theo giao kèo với vợ mình. Chỉ là một câu chuyện của một người đàn ông kì lạ nhưng sở thích kì lạ của anh ta lại trùng khớp với sở thích của tôi. Theo tính chất bắt cầu trong toán học, chết tiệt, tôi cũng là một gã kì lạ. Mà kì lạ thì đã sao khi người ta thích nằm trên mái nhà và ngắm nhìn bầu trời bao la kia? Kì lạ thì đã sao khi người ta cảm thấy đến là chông chênh giữa cái thế giới này, cố nhìn ngắm bầu trời đêm như tìm kiếm thứ gì đó, đếm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời vạm vỡ...

Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác rằng chẳng mấy chốc là tôi sẽ mọc thêm cánh và có thể bay khi tôi cố gắng ngắm nhìn bầu trời kia thêm một chút nữa. Vậy nên, tôi hay leo lên sân thượng nhà mình mỗi buổi chiều mặt trời dần gôm nắng sau một ngày chài mệt mỏi, trả bầu trời đầy sầu não lại cho bóng đêm. Tôi sẽ ngồi ở đó rất lâu, thừ người ra suy nghĩ nhưng không suy nghĩ một thứ gì cụ thể cho đến khi mẹ gọi xuống ăn cơm chiều. Sau tất cả, tôi lại leo lên cái sân thượng của mình khi trời tối mịt và phố đã lên đèn. Tôi ngắm trăng và sao như một thi sĩ. Tôi không biết làm thơ nhưng lại thơ thẫn rất hung khi vểnh tai nghe tiếng chuông và giọng kinh cầu của ngôi chùa gần nhà vọng đến. Khi những âm thanh đó kết thúc, tôi lại nghe tiếng gió khe khẽ rít, cảm nhận nó dịu dàng mơn trớn cơ thể mình như một bàn tay...

Mẹ tôi rất hay lo xa, tôi cũng thừa hưởng cái tính lo xa đó của bà và cũng di truyền nốt cái thói tưởng tượng thái quá toàn thứ tiêu cực. Bà lo sẽ có một ngày tôi không kìm chế được mình nữa, nghĩ rằng tôi đã mọc cánh và hóa thành chim trời, rồi nhảy xuống đất như siêu nhân. Thế là cho rào đi cái lan can trên nhà, cấm tiệt tôi lên trên đó. Mẹ thật quá đáng! Hãy thử nghĩ xem, ai đời lại ngu ngốc đến độ sống trên đời chỉ làm mỗi một việc là chết đi? Thật là...

Hôm nay đọc một câu chuyện trong quyển sách nhỏ mỏng tênh vậy mà giúp tôi trôi về một loạt những kí ức và cảm xúc rất lâu mà tôi ngỡ mình đã quên đi như chưa từng có. Kể cũng thật lạ, nếu ai đó vô tình hỏi về một kỉ niệm thời xa xưa mà ta nhớ nhất, thật khó khăn để kể chính xác và đầy đủ một câu chuyện cụ thể nào. Chúng cứ nhạt nhòa và rời rạc ra. Nhưng nếu có một cái gì đó quen thuộc ở quá khứ vô tình bắt gặp được ở hiện tại, một câu chuyện dài tự động tuôn ra không ngừg lại được. Ta hổn hễnh trở về xa xưa, nhớ như in những chi tiết đã rêu phong mà như chỉ mới xảy ra hôm qua. 

Win nhắc tôi về. Anh đã hoàn tất công việc của mình hình như rất lâu rồi nhưng vẫn cố kiên nhẫn chờ tôi đọc xong sách. Quyển sách đọc chưa xong nhưng tôi vẫn trân trọng gấp nó lại và để vào kệ, không chút tiếc nuối. Một ngày nào đó tôi sẽ trở lại, đọc cho bằng hết cái kệ kì diệu này như giành lại bao yêu thương vô tình để lạc...

Read More

10 thg 9, 2013

Chết có nhẹ nhàng như ngạc nhiên không?


“Cuộc sống tôi đang trần trụi những trò chơi. Cuộc sống trắng. Trò chơi cuộc sống không màu sắc đã buộc tôi tìm lại chính mình, tìm lại một gương mặt mà tôi nghĩ rằng không còn như xưa nữa.”
- Trịnh Công Sơn-

...

Tiếp tục những ngày mệt mỏi và buồn bã. Mệt mỏi và buồn bã. Tôi đi tìm người có thể thay đổi thế giới quan của mình một cách tích cực hơn. Tôi muốn mình vui vẻ lên và thôi không còn giống một cái bong bóng bay bị xì hơi ủ rũ. Ôi trời, bằng cách nào mà hàng ngàn người trên thế giới này vẫn có thể vui cười và cảm thấy hạnh phúc được nhỉ? Tôi thật sự rất muốn biết điều đó và bạn này, bạn có đang hạnh phúc không?

Tôi thì không. Tôi không có được những yếu tố giúp bản thân tôi cảm thấy hạnh phúc và muốn sống gắn bó hơn với cuộc đời này mà thôi không phàn nàn sao thần chết chẳng sớm mang tôi đi ngay. Chắc chắn là có lý do để một kẻ sầu đời vẫn cứ ngày đêm tranh giành khí trời đang khan hiếm dần vì ô nhiễm với những con người yêu đời phơi phới khác xa anh ta. Chắc chắn là có lý do nhưng mà làm cách nào tìm ra được nhỉ? Ai đó có gợi ý gì không? Hay nhiệm vụ sống của tôi là truyền cái cảm giác chán sống cho những con người ham sống kịch trần chẳng may mắc bệnh hiểm nghèo. Để họ cảm thấy cuộc sống này muôn phần chó má và an phận nhắm mắt xuôi tay, thôi cố gắng chống lại bệnh tật và làm hao mòn tiền của gia đình. Nếu lý do sống của tôi chỉ có vậy, ôi xin làm ơn cho tôi chết đi để thôi tích lũy tội nghiệp đeo mang đến kiếp sau. 

Tôi cảm thấy thật mệt mỏi và muôn phần chán nản để chống chọi với từng phút giây của một ngày. Tôi không còn cảm thấy niềm ham thích của bản thân với những thứ mà trước đây tôi vẫn luôn mong muốn theo đuổi. Giống như một dạng tâm thần ấy hay là sự lãnh cảm nhỉ hay là cái gì đó liên quan đến sự chai sạn cảm xúc không cách nào cứu chữa mà y học đang tìm hiểu. Mặt tôi như một pho tượng rẻ tiền tạc ẩu tả không một chút biểu cảm. Trái tim tôi vẫn âm ĩ đau khi nhắc về nhiều thứ like shit như tình yêu, hoài bão mà không cách nào bộc lộ ra khỏi vỏ ngoài cứng cáp như tượng đá. Bên trong oằn oại đau đớn, bên ngoài trơ lì cảm xúc. Hai thứ nó đang đánh nhau rần rần, một kiểu chiến tranh không bao giờ kết thúc. 

Giá mà tôi có gan đâm đầu xe vào một chiếc container đang chạy ngược nhiều, may mắn kịp thời thoát hồn ra khỏi xác như những thước phim truyền hình Hàn Quốc mẹ tôi thường xem. Để có cái mà thích thú cuối đời được nhìn ngắm tim mình ngừng đập thổn thức đau đớn, máu mình đổ đỏ tươi trên nền đất, nóng hỏi và bốc mùi tanh tưởi. Để tôi được thấy não mình banh chành ra, vương vãi. Để chẳng còn gì là gì, cho chúng trộn vào nhau nhơ nhớp thập cẩm như một nồi cám lợn và khỏi sống mà tranh giành đấu chiến nhau.

Tôi có phải đang là một chàng trai tràn đầy sinh lực sống tuổi 19 không? Ngảy cả bả thân tôi cũng cảm thấy ngoài ngoại hình trẻ trung đúng tuổi ra tôi chẳng khác gì một cỗ máu lỗi thời chậm chạp hoen gỉ. Suy nghiệm của tôi chẳng khác gì một ông già ngoài thấp thập ho hen gần đất xa trời và một phần nào đó trong tâm hồn trẻ trung đã bại liệt rồi. Tôi đồ rằng thượng đế chắc chẳn đã đặt nhầm chỗ trọ cho tôi ở trần gian này, nơi mà lẽ ra phải thuộc về một người thích hợp khác. Ai bảo Thượng đế chẳng có sai lầm? Tôi chắc chắn là phần sai lệch tệ hại nhất của ngài rồi. Ngài có nhận ra không? Hay là tôi đang ngộ nhận? Phải tôi còn trẻ không, sao tôi chẳng nhận ra mình gì cả?


P.S Tôi không biết mình viết gì cũng chẳng đọc lại sửa câu từ hay lỗi chính tả xin đừng chỉ trích. Tôi đơn giản chỉ muốn tống khứ khối khó chịu này ra khỏi người mình thôi. Thân!
Read More

9 thg 9, 2013

Viết cho những ngày không vui khó hiểu nhất


Dạo này tôi chuyển sang dùng xe máy làm phương tiện đi lại thay vì đi xe buýt như trước. Điều này khiến tôi bất đắc dĩ góp phần làm ô nhiễm môi trường, giúp tăng tỉ lệ % số người chết vì tai nạn giao thông, làm tăng khả năng ùn tắt đường phố,... Nỗi lo của tôi mỗi đêm sẽ tỉ lệ nghịch với sự giảm của vạch kim báo lượng xăng. Tuyệt vời hơn sẽ cùng thiên hạ hùa theo than trời mỗi lúc nhà nước báo xăng tăng giá.

Tôi, bây giờ, xem sự chết như một cái gì đó hết sức bình thường và đã thôi đặt nặng vấn đề vào nó nữa. Tôi phát hiện ra thật là hay ho khi người ta ghép lại gọi sự tồn tại của con người trên thế gian này bằng hai từ "cuộc sống" và giải thoát họ bằng một từ gọn lỏn không tiếng vang "chết". Quả nhiên, sống là một trò đánh "cuộc" của số phận với ý trời, bởi thế cuộc sống lúc nào cũng đi cùng với "may" và "rủi". Chết chẳng phải đọc vần với hết hay sao. Chết không có cái gọi là "cuộc chết", chết tức là hết còn gì. Là giải thoát sinh linh khỏi buồn đau chốn hồng trần, chết không phải là trò may rủi mà quyết định đến từ số phận con người. Nói nào ngay, số phận ai đều do chính con người ta quyết định cả.

Không hiểu sao khi ngồi trên giảng đường, chấp nhận sống một cuộc sống bị sắp đặt, lòng tôi lại cảm thấy buồn bã đến không thể hiểu nổi. Tôi như một con cá mắc cạn, vẫy đành đạch ở một nơi khô cằn không phải là đại dương. Tôi ước chi có ai đó đến cứu vớt mình, một lực đẩy nhẹ cho tôi trở về với biển khơi bao la là đủ. Nhưng nếu có người ai dại gì trả một con cá về với tự do? Tôi, nếu không chết khô cũng sẽ bị cho vào một nồi lẩu nào đó nghi ngút khói. Kết cục thê lương bốc mùi ngu ngốc. Cuộc đời chẳng có cái mẹ gì vui...

Nếu có một lời khuyên cho chính mình, tôi nghĩ tôi sẽ tự gõ đầu một cái thật kêu, nói tục một mạch và tự chủ dẹp bỏ cái tôi to lớn đi sang một bên. Vì nó nên tôi chẳng thể nào hòa nhập với môi trường mới, cố chấp biến mình thành một gã bị tự kỉ ám thị kiêm một thằng láo lếu cá biệt với biệt tài ngủ gật mọi lúc mọi nơi. Tôi cảm thấy buồn lắm, cô độc và trống trải. Tôi hít thở đều đặn bầu không khí này mà như không thể hô hấp được. Lồng ngực tôi căng ra nhưng không đón lấy không khí mà là sự thất vọng thập thò của bản ngã. Tôi chán ngán nghe người đứng trên bụt giảng diễn thuyết, một tràng những câu từ tiếng mẹ đẻ đất nước mình mà ngộ như nơi nào xa lắm. Biết quá nhiều đôi lúc cũng là cái tội phải không?

Tôi đã tự nhủ bản thân không bao giờ đính mình vào những thứ lằng nhằng mang tên chính trị. Tôi đủ hiểu biết và cái đầu có thể sàn lọc thiệt hơn hay dở để có thể sáng suốt phân tích những thứ mà người ta quyết tâm đặt khuôn thúc ép một thế hệ nghe theo răm rắp. Một tên với đầu óc khác biệt như tôi, tư duy có phần tự chủ và độc lập, biết sàn lọc thông tin để thu nạp vào não bộ, tôi không thể nào tiếp thu được những kiến thức truyền dạy đó. Ôi, tôi, một tên phản động ngu xuẩn, đang phí hoài và hủy hoại cuộc đời mình vì một ngày học chính trị chán ngắt. Tôi có quyền đánh giá không? Tôi không thích nơi này, môi trường giáo dục này. Tôi cho đó là một đống rác rưởi và đang thêu đốt tự do của tôi khi từng khắc trôi qua. Tôi có quyền chứ hả? Phải, tôi có quyền không nghe nhưng quyết định cuộc đời mình ra sao tôi không còn quyền lựa chọn nữa. Đời buồn quá, đời tôi có lúc nào khả quan hơn không?

Bỏ qua, bỏ qua hết. Tôi chỉ cảm thấy mình quá ngu ngốc vì không đạt cho bằng được những điều mình ước muốn lâu nay. Trái tim tôi không còn đập hăng say mỗi khi nhắc về ước mơ quá vãng. Tôi thấy nhớ bản thân mình lúc sục sôi nhiệt huyết. Tôi cay đắng nhận ra mình đã và đang đi ngược lại với tất cả những kế hoạch hoạch định từ rất rất lâu. Tôi thực tâm chỉ muốn chết. Chết thật sự giải thoát tôi khỏi cái thế giới mà một thằng ngu ngốc như tôi không bao giờ nên đặt chân đến. Chết để kết thúc một vòng đời thất bại, tệ hại và đáng thương. Từ giã cõi đời đáng nguyền rủa tìm nguồn sinh khí mới mẻ hơn ở hư không cũng thích. Ai đó bảo tự tử sẽ chẳng siêu thoát được mà. Làm ma chắc sướng hơn làm người. Không có đầu óc nghĩ suy, không có lương tri mách bảo hẳn là tốt hơn rồi...

Tôi không biết bản thân mình muốn gì nữa. Tôi không hiểu những suy nghĩ trong đầu tôi, nó giống như là một bộ phận độc lập không chịu sự can thiệp và chỉ huy của tôi. Tôi như một sản phẩm lỗi từ bên trong, bề ngoài giống hệt những sản phẩm cùng loại khác mà Thương đế sơ suất đã không kiểm tra trước khi thả tôi vào cái cuộc đời tàn độc này. Để tôi cô độc và hoài nghi chính mình. Tôi đến với thế giới này với mục đích là gì? Khác biệt với những người còn lại? Đau khổ hộ nỗi đau của những người khác? Hay tằn tiện những ngày hưởng dương của cuộc đời đi tìm ý nghĩa cuộc sống? Hay đóng vai một thằng cha khác người với trái tim phân vách làm trò hề cho Thượng đế giải khuây?

Tôi đang viết mà gần như chẳng biết mình đang viết cái gì. Không hề có một chủ đề cụ thể để có thể cắt ngang kết thúc. Tôi muốn phô những bức bối, khó hiểu và sầu não của bản thân mình ra hết như một cái xì hơi cực đã sau một trận thừa sống thiếu chết vì chứng trương sình không tiêu rồi thôi nhưng dường như chẳng thể nào viết ra cho được những gì đang có trong tâm can. Blog là một giải bày tốt nhưng nó cũng là một nơi nguy hiểm cho chính chủ nhân nó. Nơi nào cũng có lắm kẻ tò mò với mong muốn biết thêm, biết rõ biết tất tần tật chuyện của người khác. Tôi đang cố gắng đẩy mình tránh xa thế sự nhưng chắc gì thế sự đã buông tha cho tôi.

Read More

7 thg 9, 2013

Status









Nhiều người bảo, từ GHÉT thật là nặng nề vậy mà người ta ném từ YÊU như thể nó chẳng hề có kí lô nào. Ngày qua ngày, tôi lại càng tin rằng, người ta chào nhau bằng ba từ: I love you.









           
Read More

3 thg 9, 2013

Lâu quá rồi mới gặp lại dại khờ


Tôi đang tìm về những nơi chốn cũ. Tìm về một thuở quá nhớ nhung người mà điên đảo dại khờ. Tìm về cách tôi trốn tránh những nỗi đau, những cơn sốt miên mang về hồi ức. Tìm về nơi chưa từng gặp người ấy, con tim vẹn nguyên đau khổ đợi chờ. Thấy dại khờ đè nặng cả bờ vai. Tìm về chốn chưa có chiếc ôm kia siết chặt, chưa ai từng nói nhớ lắm Khoai ơi.

Một năm 365 ngày, trái đất vẫn mình nó quay trong lặng lẽ. Cũng ngày cũng đêm luân phiên thay đổi. Tối- sáng là như nhau. Con người ta tự thay đổi mình trong vô thức, thế mà lại đi đổ lỗi cho thời gian trôi. Rồi khi tìm về không thấy, không nhớ cả đi lại bảo sao xa lạ quá, những thứ này mình đã gặp rồi ư. Thấy hài không? Rất hài.

Tôi bỗng nhiên thấy mình cô đơn quá! Cảm giác như thức tỉnh sau một giấc mộng dài dằng dặt, cố đi tìm lại hồi ức đã lãng quên. Nhìn quanh, mọi người vẫn ở đó. Thế rồi tôi quay đi, khẽ mỉm cười với chính mình. Và rồi tôi nhận ra, chính lúc đó là lúc tôi cô đơn nhất...

Kể cũng lâu quá rồi tôi mới gặp lại dại khờ. : )
Read More

1 thg 9, 2013

Mẹ mày, tháng 9!


Thật ra nếu không phải do thông lệ vào mỗi đầu tháng tôi đã không thèm động tay lên bàn phím mà viết ra entry này. Tôi chỉ muốn nghe một bài hát của Jason Mraz hay John Mayer rồi đi ngủ. Thật đấy! Chân tôi vừa sưng vừa đau, đi lại khó khăn khủng khiếp. Thật chẳng mong cuộc sống đối đãi với tôi tốt hơn lên mỗi tháng. Đụ mẹ, những điều tốt lành đâu có mang bản giá mà sao mãi tôi vẫn chẳng có được một chút an yên, một chút tốt lành, một chút vui vẻ? Một chút thôi, tí ti để có cái mà "yêu đời" cho bằng chị bằng em cũng đéo được.

Tôi thật sự cảm thấy rất mệt mỏi, sáng nay nhìn vào màn hình điện thoại, tôi đã thật sự muốn hết lên đệt, tháng 9 rồi ư? nhưng rồi lại xụi lơ, kệ mẹ nó. Tôi thật sự mong rằng sẽ có một ngày tôi được đi khỏi nơi này, nếu có điều kiện sẽ đi khỏi luôn cái đất nước này mà tốt nhất là biến đi luôn thể ra khỏi hành tinh. Trở thành một vật thể tự do trôi dạt vô định trong dải ngân hà. Tôi cứ thế mà chơi vơi chờ ngày biến mất hút vào hố đen vũ trụ. Hay, tôi sẽ là "hoàng tử bé" một mình độc vị ở tiểu hành tinh của riêng mình. Yêu một bông hoa duy nhất để chẳng phải đắn đo lựa chọn. Muốn ngắm nhìn hoàng hôn chỉ cần vài lần dịch ghế, muốn ngắn nhìn bình minh cũng chỉ cần vài lần dịch ghế... . Ừ, thế hẳn vui. Ít ra cũng không gặp thật nhiều người, ngỡ như chẳng còn phải cô đơn để rồi đau lòng ngộ ra, thế gian quá đỗi vô tình...

Này, lắm lúc tôi thấy phục mình. Cứ hễ một vấn đề nào đó xảy ra trong cuộc đời tôi là tôi có thể nghĩ ra đủ thứ chuyện tiêu cực kèm theo đấy. Tôi thật sự không biết làm thế nào tôi có thể nghĩ ra nhiều thứ đáng sợ đến như vậy, trí óc tôi chắc có khả năng tiếp nhận trí tưởng tượng qua vệ tinh từ bộ óc đại thiên tài của J.K Rowling khi bà ta vô tình thả rong tín hiệu sóng não. Kể đáng tội nhưng ví dụ như khi tôi đang tắm, tôi nghe một tiếng động bên ngoài là lúc ấy trong đầu tôi lại bắt đầu vẽ nên câu chuyện về một tên sát nhân giết chết tất cả mọi người trong nhà và nạn nhân tiếp theo sẽ là tôi. Đại loại thế. MẸ KIẾP!

Một vài lúc khác, tôi thấy mình trầm tư hẳn đi khi nghĩ về con tim có vách ngăn của mình. Làm sao một người có thể đồng lúc yêu đương nhiều người khác nhau mà vẫn giữ cho tình cảm đồng đều như tim là một chiếc cân điện tử tự động? Đáng sợ hơn nó còn yêu, ghen, hờn giận với linh hoạt hai giới tính. Nghĩ tới, tôi chực chỉ muốn nôn cho kì hết bữa ăn tối và mớ thuốc giảm đau cho cái mắc cá chân phải sưng múp (lại điệp khúc "những búp măng non"*). Trở lại với vấn đề yêu nhiều, đệt, khả năng này đáng được ghi vào kỉ lục guinness thế giới. Tôi giờ chỉ ước chi mình giống như một con giun đất, nghe có vẻ ngốc, nhưng có đồng thời hai bộ phận sinh dục đực cái để tự thỏa mãn mình thì không ngốc nhé, đỡ phải yêu đương nhắn nhít... À mà tôi cũng có thể tự fuck mình đấy thôi. Giống giun nhỉ? @#%$^#@%^8

Tôi thật sự đã hết trông mong vào điều kì diệu giúp mình sống tốt hơn vào những ngày mới. Niềm hy vọng bám víu vào một ngày mai tươi tốt hơn cho bản thân thật sự đã bị diệt vong rồi. Điều gì giúp tôi bám víu vào đây? Thời tiết, thời trang hay loạt ảnh khỏa thân giấu mặt trên một trang web sex? Hmm, cái thứ 3 đã thực hiện rồi, chỉ kích thích thần kinh như một thứ mê dược chết người tồn tại vỏn vẹn một thời gian rồi thôi. Như khi đọc những comment đầy dâm dật của những kẻ dâm dật đồng loại, tôi cố gắng thủ dâm rồi nhắm thẳng vào cái avatar của nó và phóng tinh. Thỏa mãn cực. Biến thái không? Tiếc là sau đó phải dọn đống bừa bãi hỗ lốn vừa gây ra. Ngửi mùi tinh dịch của mình riết rồi cũng quen...

Oops, viết gì thế? Tôi DƠ quá!

P.S 1: Ê tháng 9, FUCK YOU! *middle finger*
P.S 2: Đang định sẽ chuyển blog sang chế độ blog có nội dung người lớn. Tôi thích dòng chữ cảnh báo đó, nó làm tôi thoải mái diễn tả ngôn từ hơn, ít bị làm phiền hơn. Tuyệt!~

*Chân tôi mỗi lần chẳng may sưng to đều được khuyến khích mua măng về làm món chân giò hầm măng. 

Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena