21 thg 9, 2013

Độc thân


Vừa nãy tự dưng như không bà đưa cái namecard của một nhà hàng nọ cho tôi. Bà bảo nhà hàng này được lắm sau này có đám cưới thì đặt chỗ. Tôi bối rối quá, tôi đã đến cái tuổi phải lo dần đến chuyện cưới sinh rồi sao? Tôi không thích hôn nhân, càng không thích cuộc sống mất tự do. Sự ràng buộc cuộc đời của hai con người lại với nhau này chẳng phải sẽ bức tử tình yêu hay sao. Giống một con tằm làm kén tự rút mất tự do của mình. Nghĩ rằng mình sẽ có ngày được hóa thành bướm nào ngờ sẽ bị người khác nấu trong nước sôi. Chết một cách lãng nhách.

Tôi không biết chục năm nữa tôi có thay đổi ý định của mình hay không nhưng hiện giờ tôi cảm thấy ngán ngẫm với hôn nhân lắm. Mỗi việc yêu đương thôi còn thấy mệt mỏi kia mà. Tôi đồ rằng, nếu mãi vẫn không tìm thấy người thích hợp để để tôi có thể toàn tâm gieo trồng hạnh phúc, người có tấm lòng bao dung tha thứ mọi lỗi lầm tôi đã gây ra trong quá khứ, chấp nhận con người thật của tôi,... thì tôi sẽ sống độc thân suốt đời, lấy công việc làm vui.

Nếu lỡ như ba mẹ có phàn nàn thì đành xin trứng của một người vô danh, thụ tinh trong ống nghiệm rồi nhờ người mang thai hộ. Nếu một người đàn ông đơn thân chăm sóc một đứa trẻ quá khó khăn, tôi có thể xin một đứa con nuôi mà dạy dỗ và chăm sóc. Cháu có thể gọi tôi bằng chú thay vì là cha và xem tôi là một người bạn thân thay vì một đấng tối cao bậm trợn thích la hét và tét vào đít trẻ nhỏ. Thượng đế tạo ra người như tôi để làm gì cơ chứ. Chẳng phải để một "thiên tài" thoát khỏi sự đọa đày của phụ nữ hay sao? [hắc hắc].

Tôi cảm thấy cuộc sống độc thân rất vui vẻ. Một kẻ không còn niềm tin vào bất cứ thứ gì còn vui vẻ hơn. Khi đã chững chạc ở tuổi 30, nếu may mắn không chết yểu, tôi sẽ xây một căn nhà nhỏ dựa vào phần đất được thừa kế. Một mình sống ở đó. Đồ đạc không cần nhiều, ly, chén, dĩa, muỗng,... mỗi món một cái là đủ. Hằng ngày đi làm 8 tiếng, có thể tự mình tăng ca đến tận khuya lơ khuya lắc. Tối về trầm mình trong nước ấm nghe nhạc không lời. 

Tôi sẽ có một khu vườn nhỏ trong nhà, có thể trồng một ít bụi hoa hồng, vài bụi nha đam. Rảnh thì khai hoang trồng một khóm rau cải xanh, tự mình gieo mầm giá đỗ cũng thích. Thoải mái ăn mì nhiều ngày liền không bị ai quở trách. Có quá mệt mỏi lười đi tắm, cởi trần nằm trên sàn nhà rồi ngủ cũng chẳng ai rò rĩ bên tai. Thức đến tận khuya viết lách, đọc sách hay ngủ vùi mãi trong chăn cũng sẽ là chuyện bình thường. Những ngày cuối tuần ở nhà, tự dọn dẹp đống đổ nát suốt 7 ngày mình gây ra. Tự thưởng cho bản thân một món ăn mới học trên truyền hình. Buổi tối sẽ đi nghe hòa nhạc, cũng có thể đi xem phim. Những ngày thảnh thơi nghỉ phép, sẽ tự tổ chức đi du lịch bụi bằng xe máy ở một nơi nào đó. Tự gậm nhấm khoảng cô đơn của bản thân ở một con phố dài xa lạ. Những chênh chao muốn tìm kiếm nửa kia, tôi sẽ vùi dập vào quên lãng bằng công việc. Chỉ cần còn độc thân ngày nào, tôi chắc mình sẽ hạnh phúc ngày đó...

Tôi sẽ sống cô đơn như vậy đấy cho đến hết cuộc đời này còn hơn là phải sống chung chạ với một người mình không có tình cảm. Chấp nhận từ bỏ tình yêu để đến với một cuộc cưới sinh khốn kiếp. Tôi không thích cuộc đời mình rồi sẽ giống như Win...

Tôi không muốn!



3 comments:

  1. Tôi cũng thích những luống hồng vàng, khi nào nếu làm hàng xóm của cậu tôi sẽ leo sang ăn trộm rau cải của bạn về ăn mì tôm nhé:)))

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Tôi sẽ cho chị vào cổng tự do muốn ăn bao nhiêu thì hái bấy nhiêu nếu chị đầu tư hạt giống và phân bón- đấy là trong trường hợp chúng ta vô tình là hàng xóm của nhau đấy nhé. ;)

      Xóa
    2. Okey, Cho tôi chăm sóc cùng nữa nhé:)) Mà cậu trồng trên balcon nhà bạn thì có khi tôi bị lộn cổ mất:))
      Tôi sẽ trồng hoa mặt trời cho bạn ngắm ké:)))

      Xóa

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena