29 thg 7, 2014

...


Một ngày tháng Bảy trời mưa
Mẹ tôi chẳng đợi tạnh mưa ra đồng
Hoa cau rụng trắng trầu không
Mẹ nằm mẹ ngủ trên đồi cỏ xanh.

         
Read More

24 thg 7, 2014

...


"Nghiên cứu của ông Vosswinkel chỉ ra rằng chấn thương trong một vụ nổ giữa không trung đến từ ba nguồn, gồm sức ép của vụ nổ, sự giảm tốc mạnh khi phi cơ đang bay với vận tốc 800 km/h đột ngột bị dừng giữa không trung và tác động của vụ va chạm. Ngoài ra, việc mất áp suất trong cabin có thể gây giảm ôxy trong máu chỉ trong vài giây tại độ cao hơn 10.000 m, dẫn đến bất tỉnh. "Không ai còn tỉnh táo hoặc cảm nhận vụ rơi máy bay đó." 

Tôi bắt đầu thích hãng máy bay của Malaysia. Tôi thích mạo hiểm và cảm giác chết ngay tắp lự như vầy. Ờ hớ!

         
Read More

23 thg 7, 2014

...



Có quen không chợi? Tự dưng tui đang nằm mệt nhừ cái cô gái này sáp sáp lại, dụi đầu vô người tui rồi nằm xuống. Đoạn cổ tự nhiên chấp hai tay để lên mũi như cầu nguyện rồi nhắm mắt, thở đều đều. Cổ ngủ trong vòng tay tui đó chời ạ. Tui mệt mà nhìn người ta ngủ ngon là tui cáu lắm. Nhưng mà nhìn cô này ngủ tui thấy sao mệt mỏi của tui đâu biến mất hết trơn hết trọi hà. 

Nghe tiếng hơi thở của cổ đều đều như vậy, tự dưng tui suy nghĩ nhiều chuyện. Hẳn là chừng 4-5 năm nữa thôi là tui sẽ liên tục bị nghe hoài cái điệp khúc lấy vợ muôn thuở của bà, rồi của mẹ. Xong rồi tui cứ thấy tui lêu bêu mình ênh tới già với chiếc máy ảnh, với sổ tay rồi cặp quai chéo đi khắp nơi. Tui mà không làm một anh hướng dẫn viên du lịch ốm yếu hom hem thì chắc là một tay copywriter chân tay trạm trổ với một khuôn mặt rất chi đồng tính. Hoặc không làm gì cả, tui trở thành một gã chuyên bán heroin dạo cho mấy thằng nghiện già kiêm bảo kê mấy con điếm đứng đường. Rồi một lúc, tui sẽ rùng mình. Tui rùng mình theo cái kiểu mỗi lần đi tiểu xong ấy. Rồi ngở ngác, thảng thốt hỏi: đụ mẹ, vợ con tao đâu?


Nhớ hồi đó, một lần ghé nhà Win, tui vừa ăn mì gói vừa xem TV. Tới đoạn người ta chiếu cái viện dưỡng lão tình thương. Mấy ông bà già trong đó hoặc là bị con cháu vứt bỏ hoặc là không có ai thân thích chăm lo. Họ ở trong đó, có người không nhớ gì, có người nhớ tất cả mà nhìn cái cách họ cười thôi thấy sao cũng buồn hiu đến lạ. Xong, tự dưng tui quay qua hỏi ông anh:

- Hổng biết mốt em già có ai nuôi em hông nữa?

Rồi xong tui thấy mình cũng rươm rướm nước mắt. Chưa gì đã buồn vậy thì mấy ông bà già kia còn thế nào? 

Rồi cái tui tự dưng thắc mắc. Không biết có cái hội nào lập lên trên facebook như hội yêu động vật không ha. Để mai mốt tui già, cái tui nhờ người ta chụp hình tui méo mó bẩn thỉu lên trên mạng. Dưới hình ghi dòng chữ: "Ông già bị bỏ rơi, tìm thấy ở gầm cầu trong tình trạng khoẻ mạnh. Đã chích ngừa phòng bệnh, cần tìm người tốt bụng nhận nuôi"...

         
Read More

20 thg 7, 2014

Ngày hôm nay


1. "Để quần lót dưới gối nằm"- đó là cách bà bảo tôi làm khi tôi phàn nàn dạo này cứ hay giật mình thức vào giữa đêm và khó mà ngủ lại. Tôi làm theo, thật là tuyệt vời, tôi ngủ một mạch đến 6 giờ kém 5 không giật mình, không mộng mị. Tôi phát hiện mình bị viêm họng và có một chút sốt nhẹ. Cái gì cũng phải có cái giá của nó cơ mà. Tôi thức dậy, thủ dâm sau đó gập bụng vài ba cái rồi súc miệng bằng nước muối. Thật là thảnh thơi! Chẳng mong buổi sáng nào lại tốt lành hơn thế!

2. Tôi mang chiếc áo khoác hôi hám và bụi bậm của mình đi giặt. Tôi biết chiếc áo này bẩn rất lâu rồi giờ mới có động lực mang nó đi giặt. Mùi nước xả vải làm tôi dễ chịu giống như cảm giác khi đốt một cây nến thơm vậy.

3. Trong lúc thảnh thơi khi chờ nước xả vải ngấm vào chiếc áo thần thánh. Tôi đã nảy sinh một ý tưởng điên rồ. Tôi đem chai sting dâu đổ ra một chiếc cốc lớn và cho sữa đặc vào khuấy đều trên nền nhạc cầu siêu trong phim All about Lyly Chouchou . Tôi cảm giác như mình một bartender phá hoại vậy. Cuối cùng thì tôi nhấp một ít hỗn hợp điên rồ đó, thấy nó cũng không tệ một chút nào và đem số còn lại trong ly đổ hết xuống bồn cầu. 

4. Tôi đi cắt tóc. Tôi đã định sẽ nuôi tóc để uốn xoăn nhưng cuối cùng thì cũng quyết định đi cắt nó đi. Tôi lười chờ đợi. Nhờ vậy, tôi có một cái đầu chẳng liên quan gì đến toàn bộ khuôn mặt của mình.

5. Tôi không ngờ mình đã đến cái tuổi mà gặp một đứa nhỏ phải phân vân không biết nên gọi nó là "em" hay là "con".

6. Cổ họng tôi rất đau và đột nhiên lại mất tiếng. Rất may là tôi đã tắt tiếng. Cuối cùng thì tôi cũng có cái lý do để không phải nói chuyện với bất kì ai. Tôi thật chỉ muốn có một cái công tắc đặt âm trong người. Để nếu muốn nói thì bật lên và muốn im thì bật xuống. Khỏi cần mong bệnh hoạn làm gì cho cực thay. Vì cái thời này, hầu như chẳng ai còn thèm lắng nghe người khác nói.

         
Read More

15 thg 7, 2014

...





"Tôi nghĩ, mình vẫn thích hợp với những kiểu không gian như trên tàu xe, đông đúc người nhưng không phải liên quan đến ai. Giao tiếp là hành động khó khăn. Tiếp nhận tình cảm là việc nên dè chừng. Luôn thấy khó khăn khi phải đối mặt với người quen, đành lòng tỏ ra hời hợt, là nỗi buồn không thể sẻ chia. Bạn phải hạn chế đụng chạm, để tránh mọi tổn thương. Đôi lúc trong cuộc sống, chúng ta cứ phải trốn chạy như vậy…

Trên xe, ngồi giữa những người xa lạ, không ai chú ý đến ai. 

Bạn chỉ là riêng mình thôi. Không ai bận tâm dò xét xem bạn đang nhai kẹo hay đọc tiểu thuyết, đã từng làm điều gì xấu hổ chưa, gia đình tan nát thế nào, có ngoan ngoãn không, có tư tưởng gì không lành mạnh hay lệch lạc giới tính không. Cũng không phải nghe những câu chuyện khó hiểu. Trên một chuyến xe, mỗi người là một thế giới, phần lớn đều ngủ hoặc ngồi lặng lẽ, không ai gây khó khăn cho bạn. Bạn rất thoải mái, mắt chỉ khẽ mở, đôi lúc có nỗi buồn thoảng qua. Nhưng không ai chạm vào bạn, bạn không phải đề phòng. Chỉ ngồi thế, nhìn cảnh vật lướt qua ô cửa kính, tận hưởng sự trốn chạy êm đềm.

Tôi nghĩ, mình vẫn muốn đi xa. Như ngồi trên chuyến xe này, bắt đầu một cuộc sống mới…"




         

Read More

13 thg 7, 2014

Win


Hôm qua, khi ngồi trên ghế đá trước sân trường Đại học để chờ D qua rước, tôi đã mở điện thoại của mình để đọc hết những tin nhắn miệt thị mà Win đã gửi cho tôi. Những tin nhắn của ngày cuối cùng trước khi khai tử tình yêu đó , tôi lưu lại hết trong điện thoại. Tôi không có can đảm để mở chúng ra đọc bất kể lần nào và cũng không đủ can đảm để xoá chúng đi. Chúng cứ ở trong đó như cục đá nặng nề đè lên lòng tôi. Tôi sợ nếu tôi xoá nó đi, tôi sẽ lại tìm đến Win của tôi để lại chịu đựng những ngày tháng đau khổ và ngờ vực. Tôi cũng sợ nếu tôi mở nó ra đọc, những vết thương chưa kịp liền lại sẽ tiếp tục toét loét ra.

Ấy vậy mà ngày hôm qua, tôi đã mở ra đọc để có can đảm đi đến nhà D. Tôi chỉ đọc chưa đến một phần ba tổng số tin nhắn của ngày hôm đó vậy mà trên đường đi với D, tôi đã không thể cầm được nước mắt. Và khi D ôm tôi thật chặt, tôi đã khóc nức nỡ như một đứa trẻ. Tôi chui rúc vào lòng anh mà khóc tu tu. Ướt cả tấm chiếu của anh, ướt cả tay của anh. Nỗi đau giống như đang bóp lấy cổ tôi. Đầu tôi trống rỗng và mờ mịt. Mắt ngấn nước và cổ họng tôi run run rên rĩ. Tôi vừa khóc vừa lí nhí nói lời xin lỗi với D. Anh ôm tôi, lau nước mắt:

- Không sao mà. Còn khóc là còn lương thiện.- rồi anh cười.

Tôi không biết làm sao mình lại khóc nhiều đến như vậy. Giống như lúc đó, người bên cạnh D không phải là tôi vậy. Tôi rõ ràng là rất mạnh mẽ. Tôi giấu giếm sự xấu hổ của mình như những con mèo. Vậy mà hôm nay tôi phơi bày chúng ra cho người tôi mới gặp mặt lần đầu tiên nhìn thấy. Thật là xấu hổ!
...

Cảm giác của tôi đã hại chết tôi rồi. Cảm giác về căn nhà của D khiến tôi nhớ tới nhà của Win. 

1. Nhà Win không nhiều sách đến như vậy, nhà Win của tôi trống trơn mà nếu trời mưa lớn kiểu như ngày hôm qua, anh phải bỏ ngủ để lau dọn nhà ngập nước. Nhà anh toàn đồ võ và dụng cụ dậy dưỡng sinh. 

2. Nhà Win không có mùi của áo ẩm chưa khô, nhà Win có mùi của anh. Nhà Win không hẳn bừa bộn nhưng hễ có tôi đến là anh bối rối dọn dẹp ngay, lau lau dọn dọn vừa làm vừa nói:

- Anh bận mấy ngày nay nên không có dọn dẹp nhà cửa. Em vào nhà thì mang dép để khỏi dơ chân.

2. Nhà Win không có coca, anh mua cả một thùng sting dâu. Bao giờ có tôi vào anh cũng chạy đi mua đá. Sau đó, cả hai cùng ăn mì hoặc đôi khi là cháo ăn liền vừa xem truyền hình vừa uống thứ nước ngọt có gas ấy. Nhớ mấy ngày sau khi chia tay, chị phát thanh viên đài VOV cùng học chung lớp với tôi thấy tôi tu dở chai sting dâu liền nói:

- Chai này toàn hoá chất không em à. Hôm bữa chị đọc báo thấy người ta bảo họ mua chai không về rồi đổ hoá chất vào để bán. Chai này bán sỉ cho quán có ba ngàn một chai còn chai C2 thì một ngàn sáu. Vậy mà người ta bán ra đến mười mấy ngàn...

Vậy mà tôi sót. Không phải vì phải bỏ đi chai sting dâu mà là không biết Win có đọc được bài báo ấy không và anh có còn mua thứ nước này để ở trong nhà.

3. Win cũng không ngủ giường. Anh chải chiếu ngủ ở dưới đất. Những hôm tôi đến ngủ, anh lót thêm ở chỗ tôi một miếng lót chuyên dụng để tập yoga. Trước thì chỉ có một chiếc gối, sau anh mua thêm một chiếc nữa cho tôi. Bao giờ đến tôi cũng ôm chiếc gối đó. Dụi dụi má vào rồi hùng hồn tuyên bố:

- Cái gối này là của em.

Không biết một tháng qua không còn tôi, cái gối đó giờ thuộc quyền sở hữu của ai?

4. Tôi không bao giờ ăn gì khi đến nhà Win. Để khi đến đó tôi sẽ được cùng anh ăn mì gói. Bởi sau này anh không được khoẻ nên mua cháo ăn liền, tôi cũng ăn cùng anh. Những ngày trước lúc chia tay, chúng tôi lục đục, Win không ăn cùng tôi nữa. Khi tôi đến thì anh bỏ ra ngoài rất khuya mới về và thường đã bỏ vào bụng cái gì đó. Và luôn luôn nôn thóc nôn tháo khi về đến nhà. Riêng tôi, vẫn giữ nguyên thói quen nhịn đói đến nhà anh. Tôi nghiện những gói mì.

Tôi đã từng bảo tôi là người rất dở hơi và ngốc nghếch. Nên có một lần anh đón tôi trễ, đói đến ngất đi nên tôi vào một quán cơm ăn vội. Lúc anh đến đón thì tôi cũng vừa tính tiền xong. Thấy thế nên anh hỏi:

- Em vừa ăn ở quán đó à? Chỗ này bán mắc lắm anh không dám ăn. Thôi lên xe mau anh chở về.

Bởi vì thế mà anh hay ăn mì phải không? Tôi cảm thấy thật có lỗi vì đã ăn cơm ở quán ấy. Không, tôi thấy thật có lỗi vì đã ăn cơm trong lúc để dành dụm tiền gửi về cho mẹ ở quê anh phải ăn mì suốt ngày này sang ngày khác. Từ lúc đó trở đi, tôi tự hứa là sẽ chẳng bao giờ ăn gì trước khi đến nhà anh. Cùng anh ăn mì là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để chia sẻ phần nào khó khăn trong cuộc sống của anh. 

5. Win tôi không biết viết kịch bản. Anh chỉ quẩn quanh với mấy cái giáo án. Anh cũng không có đủ kiến thức rộng lớn nếu như tôi hỏi anh nội dung về một cuốn sách nào đó hay dễ dàng nói ngay tên tác giả của một bức tranh vẽ trên tường. Anh còn rất đãng trí vào nhầm cột điểm trong học bạ của học sinh. Vậy mà tôi vẫn thương anh.

6. Win của tủa tôi thờ một ông Phật tổ của nghề võ trang trọng trên một chiếc bàn. Anh chẳng bao giờ cho tôi hôn anh trước mặt bức tượng kia. Lúc nào cũng đẩy tôi ra, làu bàu:

- Em kì quá. Phật nhìn kìa!

7. Win hay phàn nàn vì tôi để cặp hay áo khoác không đúng chỗ. Cái này ở chỗ này, chiếc áo phải treo ở chỗ kia. Anh giúp tôi dọn dẹp.
...

D bảo tôi trước lúc về hãy ôm anh một cái. Tôi đã ôm anh. Nhưng tôi không có chút cảm giác nào cả. Tôi đã ôm anh thật chặt với cảm giác vay mượn từ tấm lưng của Win, mùi tóc của Win và cả nhịp tim của anh ấy. Tôi đã ôm người khác với nước mắt tiếc nuối của bản thân mình. Về sự bất lực và yếu nhược không thể giữ nổi được tình yêu. Từ lúc bước vào nhà của D và ngồi trên tấm chiếu của anh, hít thở mùi phòng ốc và nhìn ngắm cách bày biện đẹp đẽ của căn phòng ấy, tôi đã biết rằng tôi sẽ chẳng bao giờ có thể yêu được ai nữa cho đến khi sự trưởng thành có thể gõ cửa bước vào. Tôi đã dốc hết trọn vẹn sự ngây thơ của mình cho Win mất rồi và giờ thì tôi vẫn chưa đủ trưởng thành để yêu một ai khác.

Tối hôm đó tôi đã gọi cho Win vào lúc 11 giờ đêm. Hai cuộc gọi nhỡ. Hai tin nhắn tự động được gửi đến từ anh:

- Tôi đang bận. Tôi sẽ gọi lại cho bạn sau.

P/S: Ai đã đọc entry này của tôi và chịu đựng sự cẩu thả và hỗn độn không thể chịu nổi đến tận những dòng chữ cuối cùng này thì làm ơn hãy nắm giữ bài học sau: Đừng bắt một ai dùng tình yêu để chấp nhận những tổn thương từ bạn rồi bắt họ từ bỏ tình yêu đó, vì đó sẽ là nỗi đau gấp bội. Tôi đang phải chịu đựng những nỗi đau gấp bội phần đó và xin hãy lấy tôi làm ví dụ cho người phải chịu sự hờ hững và phản bội từ người mình yêu nhất mà sửa chữa sai lầm, nghe không?

         
Read More

10 thg 7, 2014

Nhóc của anh


Tôi không biết phải làm cách nào để xoá bỏ tất cả những hình ảnh của người đó ra khỏi đầu. Tôi rất muốn làm như vậy, thật sự rất muốn. Tỉ như có một ngày giật mình thức dậy, nghe ai đó nhắc tới một cái tên. Tôi ngơ ngác hết sức rồi hỏi lại: Ủa người đó là ai vậy? Tôi có quen không? Người đó đã làm gì tôi mà sao tôi không nhớ gì vậy cà? Và khi không bói ra được câu trả lời nào, tôi sẽ tự gõ khẽ vào đầu mình, cười bản thân thật ngốc vì tự dưng lại quá để tâm đến một người dưng.

Đó chắc chắn là một buổi sáng tuyệt vời biết bao nhưng tiếc rằng đó không phải là buổi sáng của ngày hôm nay. Vì suốt tôi hôm qua tôi đã chẳng thể nào chợp mắt được, trong đầu cứ vẩn vơ hình bóng của người cũ. Và khi chút ánh nắng đầu ngày lọt qua khe cửa sổ thì một lúc chợp mắt mệt mỏi là nguồn cơn của sự buồn bã đeo bám suốt buổi sáng ngày hôm nay. Tôi lại mơ thấy anh...

Tối qua, khi anh D nhắn vào màn hình máy tính của tôi dòng chữ:

- Hãy chờ anh 5 phút được không? Đừng ngủ khoè nhé nhóc của anh.

Tôi đã bật khóc hù hụ như một đứa trẻ. Tôi thấy xấu hổ khi tôi nói ra điều này. Tôi là một cậu trai mà giữa đêm tôi lại bất lên khóc nức nỡ chỉ vì có người đã gọi tôi ba từ "nhóc của anh". Tôi lại càng thấy khó chấp nhận hơn khi mình đang nói chuyện với một người đàn ông mà lại để đầu óc của mình quẩn quanh cùng kỉ niệm với một người đàn ông khác. Nhưng biết là sao được khi tôi chỉ mới chia tay người tôi yêu chưa lâu. Người quan trọng đến thế đối với cuộc đời tôi. Và hơn nữa, tôi chỉ là một gã trai trẻ 20 tuổi chưa hoàn toàn lớn khôn và tự chủ. Tôi không biết cách kiểm soát cảm xúc của mình. Bấy nhiêu đó liệu có thể cảm thông đối với những giọt nước mắt của tôi không? Nếu được thì cho tôi thú nhận nhé. Tôi lại nhớ tới Win.

Một lần sau khi làm tình, anh nằm ôm tôi rất chặt. Tim anh đập thình thịch và mồ hôi anh chảy như tắm. Anh chẳng bao giờ để tôi bật quạt sau khi làm tình. Anh bảo như thế tôi sẽ bị bệnh. Thay vào đó, anh ôm tôi chặt hơn, người anh nóng như cục than đang cháy và tôi cũng thế. Vậy mà hai kẻ trần truồng nằm ôm nhau chặt cứng. Giống như thể nếu như anh buông tay tôi ra để tôi chạy đi bật quạt thì gió sẽ khiến tôi tan ra vậy. Và tôi còn nhớ, tôi chả bao giờ quên bất kì chi tiết nào, vào lúc đó, tôi đã hỏi anh một câu thật khẽ:

- Em là gì của anh?

- Em là nhóc của anh.

- Sao lại là nhóc của anh? Nhóc là gì chứ? Anh trả lời lại đi, em là gì của anh?

- Hmmm, em là nhóc của anh.

Tôi dỗi, nằm quay lưng. Anh xoay người tôi lại. Hôn khắp mặt tôi. Anh hôn lên khắp tráng, hôn lên hai đôi mắt, anh hôn lên khắp má, lên môi, cằm, tai rồi anh cắn thật đau vào mũi tôi. "Thằng nhóc con". Tôi không thích bị gọi là nhóc này nhóc nọ, tôi không thích ai gọi tôi như thế. "Nhóc" hay "bé" chả phải là danh từ để những bọn trẻ trâu yêu đương chóng vánh gọi nhau thôi ư? Tôi không muốn tình yêu của mình chết yểu như vậy. Nó phải sống và sống thọ cơ. Hơn nữa, anh đã suy nghĩ một thoáng rất lâu để nghĩ ra từ "nhóc của anh" trả lời câu hỏi của tôi. Như vậy có nghĩa là anh không thật lòng yêu tôi đúng không? Chắc chắn là như vậy vì mãi về sau anh vẫn trả lời an toàn như vậy khi tôi hỏi anh câu hỏi tương tự.

Anh D bảo với tôi:

- Nhóc để anh thương chứ không phải để ám chỉ một người đàn ông chưa trưởng thành.

Từ "nhóc" còn có nghĩa như vậy nữa ư? Sao trước nay tôi không biết? Win cũng không nói cho tôi biết. Anh rất hay gọi tôi là nhóc, anh thay từ "em yêu" bằng "nhóc yêu" để gọi tôi. Vậy từ nhóc đó của anh là để ám chỉ rằng tôi là để anh thương hay là một người đàn ông chưa trưởng thành khiến anh chán ghét? Tôi buồn quá. Tôi đã sống trong sự ngờ vực chính mình tạo ra quá lâu để không còn minh mẫn nhận ra ý nghĩa từ những gì đơn giản nhất xung quanh mình. Tôi đã để vụt mất tình yêu của bản thân mình, đã trách móc người đó rất nặng lời chỉ bởi vì trong cơn tức giận anh không kiểm soát được lời nói. Tôi chỉ ước giá như được trở lại mà lẽ dĩ nhiên là không bao giờ có, tôi sẽ không dỗi hờn trẻ ranh như thế nữa mà sẽ vui vẻ gật đầu, hôn thật kêu lên đôi má người yêu:

- Đúng rồi, em là nhóc của anh.

         
Read More

5 thg 7, 2014

Lời trần thứ số 30

MỌI THỨ HÃY CÒN CHƯA MUỘN

Đô Ti rụt rè viết những dòng chữ đầu tiên vào khung chat của tôi. Tôi không thấy mặt cậu nhưng những dòng chữ hiện lên trên màn hình tố cáo rằng, mặt chủ nhân của chúng đang đỏ lựng lên cả như đã uống quá nhiều rượu táo. Cậu nói với tôi rằng liệu tôi có giận không khi cậu nói ra sự thật này. Cái sự thật mà rất có thể sau khi cậu nói xong, tình bạn dựng xây giữa chúng tôi sẽ vỡ vụn ra. Và cậu, bằng sự nảy nở không thể kiểm soát được, bằng tất cả sự bập bùng rực đỏ trong lòng. Lầu đầu tiên trong đời, cậu thích một ai đó đến như vậy. Tôi, có lẽ nào, dùng sự dễ thương nhiều nhất có thể mà chấp nhận cậu không?

Cậu có biết không, cậu bé? Cái người mà cậu dùng chân thành để trao đi là một kẻ chẳng ra gì cả. Cậu có biết không cậu bé, rằng hắn giờ đây còn hèn hạ và gớm ghiếc đến mức tự thương lấy mình cũng cảm thấy hổ thẹn thì còn dám yêu ai? Cậu có biết tôi đã trải qua những gì trong cuộc đời của tôi không? Cậu yêu chỉ để yêu thế thôi ư? Cậu có biết cứ mỗi đêm tôi lại đi gạ gẫm một ai đó để chat sex với mình không? Tôi rên rĩ khĩ khầm trong sung sướng tự tạo. Tưởng tưởng một vòng tay và giả vờ đê mê trong những khung cảnh tưởng tượng ra trong đầu. Từ ngữ văng tục, thô bạo, kinh tởm và khủng khiếp. Cậu không thấy tôi đã dâm đãng và đáng thương như thế nào đâu.  

Ấy vậy mà cậu còn dây vào. Cậu có biết tôi đã đứng đợi suốt 3 tiếng đồng hồ trong góc tối trước cửa nhà của người tôi yêu chỉ để nhận những sự xua đuổi qua những dòng chữ trên màn hình điện thoại của anh ta hay không? Cậu có biết cứ mỗi lần chạy xe trên đường mà nghĩ đến người cũ, tôi lại phải dừng lại, úp mặt vào đầu xe khóc nức nỡ? Cậu có biết tôi hạ tiện đến mức ngu ngốc khi gần như đeo bám, cầu xin tha thứ cái người đã hết lần này đến lần khác giày vò và làm tổn thương tôi? Cậu có biết đến những vết thương trong lòng tôi, những vết loét hẩm sâu nhạy cảm. Một ánh nhìn, một mùi thơm, một khung cảnh quen thuộc,... hiện lên trong con ngươi cũng khiến nó toét loét ra, máu rỉ rả chảy. Bốc mùi buồn thương đến phát rướm nước mắt.

Cậu bé ạ, khi quyết định yêu một ai. Cậu phải tìm hiểu thật kĩ đối tượng mà cậu yêu. Cái thế giới này cực kì tàn nhẫn cậu có biết không? Tàn nhẫn cho những người như chúng ta này. Những người khác biệt với những người khác. Ẩn nấp trong vỏ ngoài cứng cáp tạo dựng tạm thời. Những tổn thương bập bùng cháy ở bên trong. Có người cố gắng mạnh mẽ, có người không thể mạnh mẽ và cũng có người yếu đuối đáng thương. Tất cả họ ẩn mình trong đám đông, xung quanh những người khác. Nhiều lúc tôi thấy chúng ta thật đặc biệt. Chúng ta có siêu năng lực nhưng các dị nhân trong phim X-men. Siêu năng lực của chúng ta là yêu thương người cùng giới. Thế thì có gì sai nhỉ? Yêu một ai đó là có tội hay sao mà đau lòng thay, năng lực này không người "thường" nào chấp nhận. Họ ghét bỏ, họ khinh thường, họ muốn chúng ta biến đi khỏi thế giới này. Đúng, Trái đất này là của họ và họ muốn chúng ta CÚT đi. Biến mất, tàn hình hoặc bằng cách nào đó. Cút đi khỏi họ và những đứa con của họ. Chúng ta là rác rưởi, chúng ta làm vấy bẩn Trái đất và làm lây lang bệnh dịch cho những người khoẻ mạnh. 

Có người vì gia đình phát hiện ra đồng tính mà bị đưa đi "chữa bệnh". Bị chính người thân mình quất roi vào người để trục xuất "con ma" ra khỏi người. Có người bị đốt cháy, nhốt trong nhà để sám hối mà dẫn đến khủng hoảng, trầm cảm. Có người làm việc vất vả, dành dụm cả đời để đi chuyển giới làm chính mình. Để chính thức yêu người họ yêu. Thế mà trở về làm con người khác, xã hội không công nhận và người yêu mình vứt bỏ. Có người bị gia đình ép buộc phải đi cưới vợ. Nửa đêm chạy ra khỏi nhà vì thấy kinh khủng khi chạm vào da thịt đàn bà. Có người cam chịu ngần ấy năm, có gia đình hạnh phúc, có con cái đáng yêu mà nửa đêm vẫn đăng đàn rên khóc cho số phận. Có người chịu không nổi, quẫn bách quá mà tự tử. Cũng có những người như tôi, yêu như trộm cướp. Nửa đêm mới dám đến nhà người yêu, bịt kín mặt mày để chẳng ai nhận ra. Đến cả làm tình cũng không được rên la thoả mãn. Đến khi bị bỏ rơi, tổn thương tinh thần nặng nề cũng chẳng dám tìm ai kêu cứu.

Người ta nói người đồng tính yêu vội vã lắm. Họ chỉ biết đến tình dục. Họ chẳng chung tình với ai đâu. Ai nói như thế? Ai đã làm người đồng tính, đã trải qua yêu thương mà dám nói như thế? Đã trải qua tổn thương như chúng tôi chưa, đã phải chịu đựng như chúng tôi chưa? Đã đầu hàng với số phận mình và mặc cho nó đưa đẩy chưa? Chúng tôi đã bất lực mà giao phó cuộc đời mình cho các người. Chúng tôi chẳng có lựa chọn nào cả chỉ bởi các người quá đông và hung hãn. Chính nỗi sợ và suy tưởng của các người. Sự ích kỷ của các người đã khiến cho cuộc đời của chúng tôi nhuộm màu đen tối. Chính các người đấy chứ còn ai khiến chúng tôi ra nông nổi đó mà giờ lại đánh giá chúng tôi?

Này cậu bé, tôi không xứng đáng với cậu. Tôi chẳng xứng đáng với ai cả. Đời tôi hỏng rồi. Tôi quá trẻ mà không biết sử dụng. Tôi cũng chẳng thiết sử dụng nữa. Đời này còn mấy cái vui mà cần đi qua. Nhưng cậu thì khác, cậu có thể cứu được cậu. Còn kịp mà. Cậu chỉ cần yêu một cô gái trong số những người đeo đuổi cậu. Bọn con gái thích chúng ta. Những cậu trai sạch sẽ, đẹp đẽ và tốt bụng. Bọn gay nào chẳng thế. Chọn một đứa mà yêu đi. Tình chị em cũng được. Có tàn nhẫn không ấy à? Có! Nhưng có hề gì. Chính họ tàn nhẫn với chúng ta trước. Một chút nhỏ để trả thù thỉ đã thấm gì. Hãy yêu chúng nó, đó là cách tốt nhất để cậu quên tôi và cứu rỗi cuộc đời mình.

Hãy làm ngay đi...
... khi mọi thứ hãy còn kịp lúc.

         
Read More

4 thg 7, 2014

...


Tôi rời khỏi nhà Win lúc 7 giờ 30 tối. Còn nhớ lúc đó mặt trăng rất nhỏ và khuyết rất sâu. Nó nằm lẻ lôi ở trên cao, mờ nhạt vì mây đen bao phủ. Mắt tôi mờ đi. Hình như tôi khóc. Có phải không nhỉ? Tôi cũng không rõ nữa.

Tôi đã bỏ cả một buổi học quan trọng mà rất có thể nếu vắng buổi học đó tôi sẽ bị cấm thi kết thúc môn chỉ bởi vì một tin nhắn bâng quơ của anh ta. "Nếu em có rảnh thì đến nhà anh chơi". Tôi vốn dĩ ngu ngốc, trước tình yêu, cái thông minh tự tạo trước nay của tôi hoàn toàn biến mất. Tôi đã nghĩ nếu như vậy có nghĩa là anh ta nhớ tôi. Tôi vui vì điều đó. Tôi đã rất vui mà chạy đến căn nhà đó.

...

Anh ta dồn tôi vào tường. Ngấu nghiến vào môi tôi. Tôi nhớ người tôi yêu. Người tôi đang ôm hôn là người tôi yêu cơ mà. Chúng tôi đã từng hôn nhau nhất nhiều lần. Đúng là như vậy. Nhưng sao sự ngấu nghiến này như kiểu một thú hoang ngấu nghiến con mồi mình bắt được một cách đói khát. Tôi thấy môi mình lạnh. Tim mình cũng lạnh.

Sau khi làm tình. Anh bảo tôi hãy đi học đi. Anh nhả xác tôi ra như miếng bã trầu không nuốt được. Giống như đã thoả mãn xong cái nhục dục bản năng của một người đàn ông và cảm thấy có lỗi. Ờ thì đúng mà. Tình yêu của bọn đàn ông thì nằm chung với đám nòng nọc trong người nó. Nó bắn hết ra ngoài là hết yêu. Tôi còn mong gì hơn như thế khi chưa chưa từng có người cho tôi cái cảm giác rằng mình giống đĩ đến như vậy. Một thằng đĩ đực đánh mất sĩ diện để làm sướng kẻ nó yêu. Một thằng đĩ hành nghề không vì tiền mà vẫn phải chịu đựng sự hắt hủi không đáng phải có.

Tôi khóc không bởi vì tôi đau khổ. Tôi rơi nước mắt bởi vì tôi kiệt cùng cảm xúc rồi. Tôi không tìm đâu ra mạnh mẽ để chịu đựng nữa. Bao giờ thì tôi có thể dứt khỏi anh ta? Bao giờ thì tôi mới có thể tìm được đúng với hạnh phúc của cuộc đời mình? Đến bao giờ thì tôi thôi khóc và mạnh mẽ hơn lên như một người đàn ông thực thụ? Đến khi nào thì tôi thôi không còn làm đĩ cho người mình yêu nữa? Tôi độc lập mình và độc lập tình yêu của mình. Con tim khi nào sẽ được tự do? Sao nhiều câu hỏi thế mà tôi không bói đâu ra được một câu trả lời.

Tôi đã làm gì với chính cuộc đời tôi thế này?

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena