19 thg 8, 2015

...



1. Những ngày này, do không tìm được nhà trọ tôi phải chạy xe đi về hàng ngày. Mỗi lần như vậy mất quãng đường hơn 28km, tôi trở thành một thằng bẩn tính và cáu kinh khủng. Thật sự mệt mỏi khi cả ngày lê lết ở ngoài đường, tóc đầy bụi và người dậy mùi hôi. Tôi thật sự rất thèm được tắm cho đã đời và nằm xoải ra trên chiếc đệm tự mua bọc drap thật đẹp. Phòng của tôi không cần có tủ lạnh, máy giặt, tivi,.. tôi chỉ cần có máy nướng bánh mỳ là tuyệt vời lắm rồi. Tôi muốn mình mỗi sáng thức dậy có thể lấy ra hai cái bánh sanwich đã nướng vàng và khuếch lên đó một lớp bơ đậu phộng béo ngậy thơm lừng. Rồi nhấm nháp một tách trà nóng hoi hỏi sau đó. Ước gì tôi tìm được phòng cho mình thật sớm dể chấm dứt tình trạng này.

2. Có nhiều thứ không nhất thiết là tôi phải biết. Ví dụ như mùi vị của ly kem Baskin Robbins, cảm giác khi mang một đôi giày Converse hay khi mặc chiếc áo Lacoste sẽ như thế nào. Ăn trong nhà hàng Nhật, ngủ ở khách sạn 5 sao để so sánh với nhà nghỉ 50 nghìn một tiếng hay quán cơm bình dân, vân vân... Tôi cũng không nhất thiết phải biết rõ hết những con đường ở Sài Gòn vì "mang tiếng" là dân thành phố trong khi đang sống ở ngoại ô. Vậy nên tôi cũng ĐÁCH có quan tâm là bạn nói cái chó gì về tôi. Nói gì tùy bạn nhưng nếu bạn để tôi nghe thấy thì bạn không yên với tôi đâu. Tôi biết Karatedo, Taekwindo, Kunfu, Vovinam, đấm bốc Thái và hàng trăm tên võ khác đó. :v

3. Tôi định sẽ vay tiền mẹ để mua một chiếc smartphone. Thật sự chiếc điện thoại của tôi đã rất cũ rồi. Bàn phím đã mất hết số và màn hình thì nứt đôi ra không nhìn thấy chữ. Cuối cùng bị bà mẹ Việt Nam anh hùng quát cho một trận khiến thằng con phải cụp đuôi chạy thẳng vào phòng đóng kín mít cửa. Sáng hôm sau thằng nhỏ liền xách đít te te đi mua một con heo đất. Heo ơi, heo biết thân hãy ăn ngoan trốn kĩ. Vì mỗi giây trôi qua tao phải đấu tranh với nỗi khát khao muốn móc nát đít mày ra lấy tiền mua áo mới.
Read More

8 thg 8, 2015

Chuyện dở hơi


"Thị trấn Buồn Tênh có gì?"- Một cô gái hỏi tôi một câu hỏi như thế. Để tôi xem tôi thế khơi gợi được một chút gì về nó không nào... Chẹp!

Cái thị trấn này không khác những nơi khác là bao. Có người và rất nhiều người. Nhưng nó lại nhộn nhịp theo một cách rất riêng của nó. Mọi người đến đây và đem theo nỗi buồn của riêng họ. Họ gửi lại nó cho những người khác hoặc cứ để đó không mang về. Đó là một mãnh nhỏ của thế giới này nhưng không ai công nhận nó cả. Giữa ánh đèn không đủ độ sáng để thấy rõ mặt người. Giữa những mờ ảo, ướt át và dậy mùi thảo dược tỏa ra từ những phòng xông hơi. Giữa tiếng rên rĩ, tiếng mút mát da thịt chùn chụt. Nó thành hình...

Ở đó, bạn dễ dàng nhìn thấy những cảnh bú mút trần tục nhan nhãn trước mặt và thậm chí chẳng cần điều kiện gì, bất cứ ai cũng dễ dàng úp mặt vào háng bạn. Mân mê cậu nhỏ của bạn một cách trân trọng và thèm khát. Bạn sẽ bắt đầu trơ ra với những ánh mắt rà soát cả cơ thể mình, nghe những lời nói khiếm nhã nhất. Bạn không thích nó đâu nếu bạn là một người đàng hoàng. Bởi vì nó đời quá. Nó như một cú bạt tay vào thẳng mặt bạn và quát: Đụ mẹ, thấy cái thế giời này không? Đừng bàng hoàng bởi vì mày là một phần của nó, thằng đĩ.

Ở đó, đầy loại người bạn ạ. Có người vừa hỏi tuổi của bạn xong liền phán ngay một câu: "con trai anh cũng bằng tuổi em" hay là "em đừng nói dối anh, anh đẻ ra em còn được mà". Hay một gã vừa ngồi nghỉ mệt sau một mây mưa với một gã trai trẻ bắt máy mở loa lớn và nói chuyện với vợ:

- Anh đang ở công ty. Chiều anh về sẽ dẫn cả nhà cùng đi ăn mừng sinh nhật vợ.
- Anh đã ăn trưa chưa? - Vợ anh ta lo lằng hỏi.
- Anh chưa ăn. Hôm nay ăn phở, anh chán ăn cơm rồi.
- Chán cơm thèm phở chứ gì?- Cô vợ đùa
- ...

Vừa gọi xong gã quay lại khoe, vợ anh đó tụi anh có đứa con 1 tuổi rồi.

Hay một người khác tiến sát gạ gẫm tôi. Khi tôi tỏ ý không thích như thế anh ta liền gằn giọng rất đểu:

- Đừng nghĩ sẽ tìm được tình yêu ở nơi này. Ai đến đây cũng mang trong lòng hình bóng của một người khác thì làm sao mình chen chân vào được. Chỉ có thể là bạn thôi. Em biết là bạn gì không? Bạn tình...
Read More

6 thg 8, 2015

...

Việc có một buổi sáng tồi tệ vào một ngày đẹp trời là rất bình thường. Hãy lạc quan bằng cách nghĩ rằng, chiều nay rồi có thể sẽ... tồi tệ hơn nữa. Cũng như khi mặc một bộ đồ thật đẹp để đi học, vừa bước ra khỏi cửa thì một chim bay qua, ỉa mẹ vào mặt bạn. Đừng càu nhàu, nhấm nhẳng làm gì. Hãy cảm thấy may mắn vì con bò không biết bay. :go:
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena