10 thg 10, 2014

Trống rỗng

Trước bốn ngày tôi bị tai nạn, tôi đã hứa với Hiền rằng tôi sẽ cùng cô ấy đến thăm những đứa trẻ mồ côi trong một ngôi chùa, nơi mà Hiền thường hay lui tới cùng các ni cô chăm sóc bọn trẻ. Tôi lại thất hứa thêm một lần nữa, tổng cộng ba lần tôi không thể đến thăm những đứa trẻ đáng thương đó được. Một lần do bận học, một lần họp nhóm đột xuất và lần này do tai nạn. Tôi rất tiếc vì điều đó. Không hiểu sao tôi lại nó một niềm thương cảm đặc biệt đối với những đứa trẻ ở đó đến như vậy. Tất nhiên mọi đứa trẻ đều cần tình yêu thương của chúng ta nhưng những đứa trẻ mồ cô hoặc bị cha mẹ bỏ rơi cần chúng nhiều hơn cả. Tôi hiểu mà.

Bởi vì tôi cũng bị bỏ rơi đây...
...


Tôi cảm thấy mình mất mác cái gì đó mà không sao tìm ra được đã bỏ mất cái gì trong lúc bản thân luây huây đi tìm sự ổn định trong cuộc sống. Khoảng trống trong cơ thể ngày càng to ra như ai đó đang ra sức thổi không khí vào một quả bóng bay. 

- Nó như thế nào? - Anh Dương hỏi.
- Em không biết nữa. Cảm giác như cả những nỗi buồn cũng bắt đầu trống rỗng.
- Anh không biết nói sao. Anh cũng không chịu được điều đó. Mong đó là cảm giác tạm thời thôi.
- Em cũng mong vậy. Nhưng nếu nó cứ tiếp tục phát triển thì sao?
- Thì coi đó là tài sản.
- Tài sản của em là khoảng trống không vô hình? Em có vẻ giàu có ghê.
- Sự giàu có đó được tính bằng sự trưởng thành của em thôi.

Sự trưởng thành? Tôi cảm thấy sợ hai từ này. Sợ, tức là tôi vẫn chưa hoàn toàn trống rỗng. Như vậy tức là đáng mừng? Tôi không biết nữa. Hầu như tôi chẳng biết cái gì cả. Có phải bắt đầu cảm thấy sự trống rỗng đang dần phát triển từ bên trong là khi đó con người ta bắt đầu trưởng thành phải không? Những người trưởng thành đều trống rỗng ở bên trông như vậy? Nghe thật là sợ. Như một chai nước để trên ngăn đá tủ lạnh không quá lâu vậy. Cứng cáp vỏ ngoài mà bọng nước ở bên trong. Nếu như mọi người đều như vậy thì họ đã sống như thế nào nhỉ? Họ sống qua hết mùa hè này đến mùa hè khác mà không bị tan chảy lớp băng cứng cáp bên ngoài hay sao? Chắc chắn là không bởi vì họ đã sống qua mỗi ngày mà bên trong chứa toàn sự trống rỗng. Đáng nể thật.

Tôi không rõ mình có những cảm giác kì lạ này từ khi nào. Nhưng chắc là nó đã ẩm ở bên trong tôi lâu lắm mà tôi không biết. Kể từ khi tôi học cách biết từ bỏ những thứ không thuộc về mình nữa. Như cắt bỏ một vết thương đã hoại tử ra khỏi cơ thể để nó không ăn lang sang những chỗ lành lặn khác. Là lúc tôi bắt đầu cảm nhận thấy sự trống rỗng. Tôi cảm thấy trong tôi mất đi một thứ gì đó rất quan trọng. Nhưng nó rõ nhất là từ khi tôi bị tai nạn và tôi buộc phải dừng lại guồng quay đang hoạt động của mình. Tôi bắt đầu cảm nhận rõ ràng hơn sự phát triển. Nó là một cảm giác kì lạ. Nó là một hỗn hợp của hụt hẫng, tiếc nuối, bất lực, đau đớn và cả nhẹ nhõm không nhiều

- Em không thấy thích thú gì nữa. Em không còn muốn yêu ai nữa. Em cũng không ham muốn hay chán ghét cái gì. Em hời hợt với tất cả. Tất cả luôn.- Tôi than thở
- Em phải làm gì đây?
- Chắc nó sẽ qua...

Còn nếu như nó không qua? Tôi buộc phải kết thúc nó. 

         
Read More

9 thg 10, 2014

Thang 10


1. Tháng 10 tặng tôi một vết thương 7 mũi chỉ may ở chân và cổ tay trái trật khớp do ngã xe máy. Tôi rất lấy làm cảm kích về điều đó. Không thấy may sao? Tôi không phải làm gì ngoài nằm một chỗ ở nhà và nhìn ngắm miếng bông băng trắng tinh khôi của mình. Thật tuyệt diệu khi một vết máu thấm cũng làm cho con người ta lâng lâng lên một cảm gáic muốn chết ngây ngất.

2. Cách đây vài ngày trong lớp Báo chí, chúng tôi được giảng viên cho hẳn một tiết học để báo cáo về chủ đề nghiên cứu lấy điểm giữa kì. Một nhóm hai cô gái, một cô chuyển giới thành trai chưa phẫu thuật và một cô gái "bình thường" đứng lên báo cáo đề tài nghiên cứu về người đồng tính và người chuyển giới. Sẽ chẳng có gì nói nếu như trong lúc các cô thuyết trình về đề tài của mình, những người ngồi phía sau rù rù cười mia mai. Sau đó, thầy đứng nhận xét một cách rất bảo thủ và cay nghiệt về đề tài của các cô. Thậm chí dùng những lời lẽ hết sức khó nghe. Đến giờ tôi vẫn không hiểu, người đàn ông đã tự hào được du học ở nước Nga xa xôi và tiến bộ kia lại đang giảng dạy môn Nghiên cứu khoa học sao có những tư tưởng lạc hậu đến vậy?

Tôi đã ngồi nhìn các bạn khóc và nghe những lời lẽ chói tai kia mà không thể đứng lên bảo vệ các bạn và cho chính bản thân mình. Tôi hèn hạ ngồi đó, cuối đầu sợ hãi...

3. Dạo này ngồi không nên tôi hay mơ mộng lắm. Lắm lúc ước gì mình quên sạch mọi thứ chó má trong suốt khoảng thời gian qua. Tôi muốn bắt đầu làm lại mình như một chiếc máy được nâng cấp lên phiên bản mới. Lúc đó, tôi sẽ sống cuộc sống bận rộn suốt ngày và tối về ôm mèo ngội cạnh người tôi yêu. Cùng nhấm nháp ly trà pha sữa tự làm nóng bốc khói vừa xem phim kinh dị.

Tôi thậm chí còn có thể cảm nhận lớp lông mèo mềm mại trong lòng bàn tay mình chân thật khó tả. Tôi thậm chí còn có cảm giác môi mình đỏ ửng lên sau một chiếc hôn lâu. Tôi hoang tưởng nặng như thằng cha Kenny Sang quái quỷ nổ tung trời đất nào đó mà báo chí nhắc đến mấy ngày qua. Mà sao tôi thấy có động lực sống dễ sợ. Tôi, thần kinh đã có vấn đề thật rồi.



Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena