26 thg 3, 2017

Tôi ơi, thành thật xin lỗi!


Tôi nhớ cậu ấy. Chết tiệt, tôi thật lòng rất nhớ cậu ấy!


Read More

25 thg 3, 2017

Chuyện hẹn hò




Tôi chợt nhớ ra câu này trong quyển Lưỡi. Cái quyển sách tôi đọc hồi tôi thất tình và đọc xong thì muốn đi... cắt lưỡi tình địch ngay. Nhưng chuyện lưỡi lùng lại là một phạm trù khác, chuyện thế nào chắc để sau tôi sẽ kể. Còn giờ thì nói về chuyện hẹn hò trước vậy. 

1. Tôi nghĩ mình thích hợp hẹn hò ở một không gian mở hơn là một khoảng không khép kín. Bởi khoảng không gian đó khiến tôi cảm thấy khá thoải mái để cùng người tôi thích đi dạo, hóng gió và trải lòng với nhau. Giữa hai cá thể tách biệt đang muốn tìm hiểu nhau, chẳng điều gì hay ho bằng có một không gian đủ tốt để khiến một trong hai người cảm thấy gần gũi hơn với người kia. 

Tôi không thuộc dạng người ít nói nhưng với những ai chưa từng gặp hay chỉ tiếp xúc ít lần thì hài hước và ngôn từ của tôi sẽ tự dưng bật chế độ thẹn thùng mà lẩn tránh. Vì thế tôi thường từ chối những lần gặp hai người trong không gian chật hẹp như quán cà phê. Bởi tôi xác định mình sẽ fail trước cả khi làm kiểm tra. 

Tôi không thể hình dung được người ta sẽ nói chuyện gì với nhau lần gặp đầu trong một khôn gian kín mít với một người lạ đang ngồi đối diện mình. Dẫu đó có là người mình thích đi chẳng nữa. Có nhiều người khá giỏi trong khâu ăn nói và sẽ huyên thuyên kể cho đối phương nghe về chuyện của cá nhân mình. Riêng tôi lại cho rằng sự nói về mình nhiều quá trong lần gặp đầu tiên nếu không khéo sẽ trở thành "người thích thể hiện". Tôi không khéo và tôi không thích trở thành một người thích thể hiện.

2. Chuyện tương tự cũng xảy đến nếu hẹn hò trong rạp chiếu phim. Tôi đã có hai lần fail như thế. Đừng dại dột dắt người mình thích đi xem phim. Nội dung của bộ phim ngọt nhạt thế nào cũng không cải thiện được mối quan hệ của bạn là bao. Đừng để mối quan hệ của bạn được quyết định bởi phim ảnh. Một bộ phim dở tệ sẽ khiến cả hai chẳng còn muốn gặp nhau lần nữa. Mỗi người là một thực thể lạ kỳ, họ nghĩ gì và sẽ làm gì ta hoàn toàn chẳng tiên liệu được. Đơn giản như một bộ phim xem chung cũng chưa chắc cả hai cùng thích thì huống hồ gì là một chuyện tình riêng lẻ.

3. Có một sự trùng hợp là trong tất cả những bộ phim tôi đã xem, sau cảnh ăn thì tiếp theo sẽ là cảnh hai nhân vật chính quấn quýt nhau trên giường. Nghĩ lại về lần hẹn hò gần nhất, tôi quả thật có chút liên hệ. Cảm giác ngồi chung một bàn, không dấm dúi vào chiếc smartphone, không cố đảo chiều mắt nhìn quanh để bói ra một câu chuyện để nói, cũng chẳng cần phải cố gắng trở nên thật màu sắc. Bạn ngồi đối diện nhau trên một chiếc bàn, điểm chung của hai bạn là món ăn trước mặt và câu chuyện sẽ xoay quanh đủ thứ trên đời. Bạn vừa ăn, vừa nhìn người kia cũng đang chăm chú ăn. Chiếc môi dính dầu bong bóng như son. Không hẹn mà gợi tình vô cùng tận. Lắm lúc bạn kia ngừng ăn, cố dí sát mặt nó vào mặt bạn vì nó chưa nghe rõ những gì bạn nói. Bạn bất giác giật mình ngượng nghịu và cũng bất giác muốn hôn chết nó. Rồi bạn kể nó nghe về cái nhận định trời ơi về sự liên hệ giữa một bữa ăn và cách ăn nằm. Nó tặc lưỡi:

- Chậc, ước gì...

Bạn ngượng chín mặt mày. Lịt pẹ, chỉ ước thôi sao? lol

4. Tóm lại, tôi vẫn nghĩ mình thích hợp hẹn hò trong một không gian rộng rãi hơn nhưng công bằng mà nói muốn buổi hẹn hò đầu tiên thành công thì cả hai nên cùng nhau đi ăn. Bởi con đường gần nhất đi đến trái tim của mọi đàn ông và cả phụ nữ nữa là con đường đi qua dạ dày. Đừng lo nếu diễn biến tiếp theo trùng khớp với những cảnh phim tôi vừa nói. Con người ta chỉ ngủ với người mình thật sự thấy tin tưởng. Hãy vui vì diều đó! :)

P/S Nếu sau một cuộc hẹn, người kia nhắn cho bạn một cái tin: "Chúng ta liệu sẽ gặp nhau nữa chứ?" Hãy vui lòng xác nhận thẳng để đối phương ngừng nuôi hy vọng nữa. Hãy trả lời "Sure, chắn chắn rồi chúng ta sẽ còn gặp nhau nữa", "Yên tâm đi, lần sau tao sẽ thịt mày" hoặc "Không, chúng ta không hợp nhau. Tao không muốn phí thời gian" hoặc "Seen" và không nói gì nữa. Đừng trả lời lấp lửng "Có lẽ sẽ còn" hay đại loại như thế. Đó là một hành vi bất nhẫn!
Read More

13 thg 3, 2017

...


Ngày trước khi xem chương trình về thế giới động vật. Tôi đã rất xót xa khi xem họ nói về loài rùa biển nơi hoang dã. Dù mỗi lần đẻ, rùa mẹ cho ra đời khoảng 100 trứng nhưng hầu như chỉ có một con rùa sống sót đến tuổi trưởng thành. Số còn lại sẽ làm mồi cho các loài động vật khác. Khi nhìn cảnh những con rùa nhỏ bé xinh xắn tách vỏ chui ra đời rồi bắt đầu một cuộc hành trình dài trườn trên mặt cát đến với biển. Cuộc hành trình đầu tiên trong đời đó đẫm máu hơn bất kì một bộ phim kinh dị nào. Và chỉ con rùa nào may mắn mới thoát khỏi mỏ chim biển, hàm cá mập và bàn tay ác nhân của con người.

Tôi lúc đó đã thốt lên, thật may vì chúng ta không phải rùa. Thật may vì những đứa nhỏ của chúng ta đều được bảo bọc an toàn bởi bàn tay cha mẹ chúng. Và chúng sẽ sống thật yên bình, không có sống gió nào đáng kể cho đến tận lúc trưởng thành. Và tôi đã chắc chắn về điều đó cho đến những tháng vừa qua.

Ở cái xã hội này, những đứa trẻ đột nhiên đều biến thành rùa. Chúng có quá nhiều mối đe dọa chực chờ mà chính ba mẹ chúng cũng không lường hết được. Chúng không an toàn dù có vui chơi trước sân tập thể của một khu chung cư. Chúng không an toàn dù đang ở trong trường với bốn bức tường chắn cao vời. Chúng thậm chí cũng không an toàn ngay cả khi ở trong căn nhà của chính tôi. 

Vậy thì người lớn chúng tôi sẽ phải làm gì đây để bảo vệ con cháu tôi khỏi những mối đe dọa? Chúng tôi sẽ phải cho con cháu chơi ở đâu? Chúng tôi sẽ phải làm gì để bảo đảm rằng trường học luôn là nơi an toàn? Khi ngoài kia những kẻ thủ ác thì vẫn đang nhơn nhơn, pháp luật không đủ răn đe còn những bao che thì lại đến từ những người thực thi pháp luật. Hay cứ để đấy không làm gì, im lặng và cầu nguyện. Đứa trẻ nào may mắn hơn cả sẽ an toàn mà trưởng thành?
Read More

7 thg 3, 2017

Gregory Alan Isakov - Big Black Car


Tôi nghĩ bạn cũng thích bài hát này như tôi phải không, bạn trẻ!
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena