24 thg 1, 2016

Một chút về Sa-Pa-của-tôi


Tôi đến Sa Pa vào một ngày đẹp trời đầu tháng 12 của năm 2015, trước khi đi tôi đã được mọi người dặn dò kĩ là hãy tận hưởng và mang về cho họ những nhành cây đóng băng như pha lê. Tiếc rằng, thời tiết ở Sa Pa lúc đó chỉ 9 độ, không đủ điều kiện để tuyết có thể rơi và cây cối bắt đầu đóng băng nhưng với một thằng con trai miền Nam lần đầu đến Tây Bắc, 9 độ C là quá đủ để có thể cảm nhận hết về một Sa Pa của những ngày đầu đông.

Tại sao lại gọi là Sa Pa? Tên Sa Pa có nguồn gốc từ tiếng Quan Thoại. Trong tiếng Quan Thoại phát âm là SaPả hay SaPá tức "bãi cát" do trước khi có thị trấn Sa Pa thì nơi đây chỉ có một bãi cát mà dân cư bản địa thường họp chợ. Từ hai chữ "Sa Pả", người phương Tây phát âm không dấu, thành Sa Pa.

Đến với Sa Pa lần đầu tiên hay có thể là nhiều lần sau đó nữa thì chắc chắn bạn cũng vẫn cứ bỡ ngỡ về một vẻ đẹp liêu trai mà chỉ Sa Pa mới sở hữu được. Những ngôi biệt thự cổ của người Pháp để lại cạnh những ngôi nhà hiện đại hay những con đường lát đá chạy quanh thị trấn vào đông như khoác thêm một bộ váy màu xám bạc từ lớp sương dầy đặc. Từng lớp sương sà sát mặt đất, chạy quanh những con đường, len lỏi vào từng ngõ ngách Sa Pa, đậu trên vai người hay tinh nghịch chơi trò cướp bắt với du khách bằng cách che khuất tầm nhìn của họ…

Đến Sa Pa, bạn nhất định phải leo lên sân ngắm mây của khu du lịch Núi Hàm Rồng ở độ cao khoảng 1.800m để phóng tầm mắt nhìn toàn cảnh thung lũng Sa Pa huyền ảo thoắt ẩn thoắt hiện trong những cụm mây trắng bồng bềnh theo gió. Để thi nhau đoán hình dạng những đám mây muôn hình vạn trạng thông dông bay trên bầu trời như thách thức trí tưởng tượng của du khách. Rồi thả mắt ngắm nhìn ngọn núi hùng vĩ mang dáng dấp rõ nét của một chiếc đầu rồng tạc bởi thiên nhiên.

Đêm ở Sa Pa lạnh khủng khiếp, sương phủ trắng khắp thị trấn. Người người qua lại, tay nắm tay giấu mình trong những chiếc áo bông dày cộm. Người áo vải phong phanh thì co cúm rúm người lại giữa cái lạnh 9 độ C. Tôi đi giữa dòng người đó, thích thú trước từng làn khói mỏng thoát ra từ cổ họng tựa như mấy bác hàng xóm đứng tuổi vẫn ngồi với nhau phê pha rít vài ngụm thuốc lào rồi phì phào thở khói tràn ra khỏi miệng. Tôi bước chân trên những con đường lát đá, cố nhìn nhân dạng của người bạn đi trước mình vài bước chân bị lớp sương dầy che mất.

Hai bên đường bày la liệt những manh vải chất đầy thổ cẩm dệt bằng đôi bàn tay khéo léo của những người phụ nữ dân tộc Dao và H'Mông. Các bà, các chị giọng ngọng nghịu như con nít mới tập nói rối rít mời khách mua hàng. Tất cả họ đều đã đi một quãng đường rất dài từ những bản làng ẩn sau những dãy núi để đến được trung tâm thị trấn. Những món thổ cẩm màu sắc sặc sỡ đặc trưng vùng cao mà giá lại rẻ như cho vì người dân tộc chẳng ai nói thách bao giờ chắc chắn sẽ lôi kéo sự chú ý của bạn. 

Sa Pa không chỉ lôi cuốn tôi bởi vẻ đẹp hệt một bức tranh vẽ chì hay những món hàng thổ cẩm và những lời mời gọi ngọng nghịu mà dễ thương của người dân tộc mà còn thu hút tôi bởi những món ngon của nơi này. Thật không gì bằng nếu vào những đêm lạnh đến có thể là âm độ, bạn ngồi cùng bạn bè quây quần bên bếp lửa đỏ than chờ người bán hàng nướng chín một quả bắp hay một củ khoai. Cầm chúng lên qua lớp bao tay dầy mà vẫn thấy nóng hôi hổi. 

Một người bạn của tôi khi từ Sa Pa trở về đã viết lên trang mạng xã hội của anh ấy dòng cảm xúc “Đến Sa Pa hãy ăn thịt nướng!” kèm theo tấm ảnh những xiên thịt ngon lành xì xèo trên bếp than hồng. Đúng vậy, món thịt nướng ăn kèm lá ô dây chua chấm tương là ngon nhất rồi. Lá ô dây giòn giòn, chua chua ăn thích ơi là thích. Một món nữa mà nếu đến Sa Pa chưa thưởng thức qua là một thiếu xót lớn, hãy ngồi cùng nhau bên nồi Thắng Cố nghi ngút khói vừa nhâm nhi vài ly rượu táo mèo vừa hàn thuyên cùng bằng hữu để thưởng thức trọn cả một Sa Pa vào lòng. Vì người ta chẳng vẫn thường hay bảo, để hiểu rõ một nơi nào đó, cách tốt nhất là thưởng thức nền ẩm thực của nơi đó hay sao?
Read More

1 thg 1, 2016

2015

1. Lẽ ra tôi đã viết những dòng này vào tối hôm qua nhưng đầu óc tôi bắt đầu mù mị vào những tháng gần đây. Tôi không thể làm chủ được hành vi, tôi không thể suy nghĩ được bất cứ thứ gì một cách sâu sắc và tôi cũng không viết ra một đoạn cho rành mạch được. Nói cho chính xác hơn, tôi đang bước vào giai đoạn hoàn tất tiến trình trở thành một thằng ngu.

Hôm qua là giao thừa, mọi người trên khắp thế giới đổ xô ra đường. Chen mình vào đám đông cố tìm cho ra một chỗ đứng đẹp để đếm ngược từ 10 đến 0 và căng mắt ngắm nhìn những chùm tia lửa chớp ngoáng nổ phập phồng trên bầu trời chưa đến vài giây. Những con người ngớ ngẩn làm những việc ngớ ngẩn nhằm tống khứ cái năm 2015 cũ kĩ cứ như thể nó khủng khiếp như một cái băng vệ sinh sử dụng rồi bị chó lôi ra khỏi thùng rác. Có phải có cũng đã đối xử tệ bạc với họ như nó đã làm với tôi?

2. Dạo này tôi buồn quá. Bà tôi vừa mất cách đây không lâu. Chẳng ai trong gia đình tôi nghĩ rằng bà sẽ qua đời dù chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận việc này từ rất lâu rồi. Với Ngoại, tôi không có quá nhiều kỉ niệm để nhớ về, thậm chí ngay cả một tấm ảnh chụp chung cũng không hề có. Những hôm về ngoại chơi, tôi cũng không dành nhiều thời gian để ngồi lại nói chuyện với bà. Cũng chưa từng có cử chỉ âu yếm nào đáng để nhớ đến. 

Kí ức về bà chỉ vỏn vẹn trong những buổi chiều tà chở mẹ về thăm ngoại, thấy bà chăm chú ngồi rà đài xổ số trên radio cũ. Hay những hôm mẹ dúi chiếc hộp đồ ăn hối thúc đem về cho ngoại kịp buổi cơm chiều. Nhiều lần đến nỗi chỉ cần thấy tiếng xe tôi dừng ở đầu ngõ, bà đã  hỏi vọng ra "hôm nay mẹ mày cho tao ăn cái gì đó?". Kí ức về bà mà tôi nhớ về là lúc còn bé thơ, những đêm có gánh hát diễn, mẹ dắt đi xem là dáo dát tìm gánh cháo lòng của ông bà ngoại. Tôi chỉ nhớ về bà có thế, chỉ có thế. Tôi là một thằng cháu tồi, rất tồi phải không?

Có những thứ trên cuộc đời này mà khi ta mất đi rồi mới cảm thấy nó quý giá vô cùng. Giờ đây có những hôm nhớ bà khủng khiếp, tôi cùng mẹ về thăm ngoại, chiếc giường ngoại tôi nằm vẫn đặt ở góc bên phải nhà, chiếc võng ngoại hay ngồi rà đài vẫn đặt bên cạnh chiếc giường. Mọi thứ cứ vẹn nguyên như chẳng hề có sự mất mác nào đã từng diễn ra trong căn nhà đó, như thể bà chỉ đang đi đâu đó chưa về. Duy nhất chiếc bàn đặt di ảnh ngoại tôi và chiếc lư hương nghi ngút khói là nhắc nhớ con cháu rằng bà chúng mày đã đi xa thật rồi và chẳng bao giờ chúng mày còn có thể gặp bà thêm một lần nào nữa.

3. Cái số 3 này tôi định sẽ viết về chuyện tình cảm. Về thằng bồ đáng ghét và con vợ sắp cưới của anh ta. Nhưng tôi không biết phải viết như thế nào để để mọi người đều tin rằng năm 2015 của tôi thật sự là một năm tệ  hại. Chỉ có thế chốt bằng một câu: tôi vẫn còn quan hệ tình cảm với anh ta, tôi đã và đang chia sẻ tình cảm của mình với một người khác.
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena