26 thg 2, 2017

...

"Ngoan trên đời, hư trên giường."
Read More

20 thg 2, 2017

...


Khoai đang tan vào công việc! Tan vào công việc! :)))
Read More

Bỏ facebook rồi


Đã khóa facebook được hai ngày rồi nhưng vì công việc liên quan nhiều đến nó nên vẫn không thể bỏ phần messenger của nó được. Vẫn phải dính liếu ít nhiều nhưng thật may là phần messenger gần như tách biệt khỏi facebook nên cũng không mấy rắc rối cho lắm. 

Nói thật lòng là bỏ facebook tôi làm được n thứ: đọc sách, nghe nhạc, xem phim thậm chí là tập thể dục nữa. Hai ngày qua, như thể sống trong một lỗ hỏng thời gian, dư giả đến mức còn làm bánh và viết kịch bản. Ngoài việc cứ nhớ bạn người dưng kia ra thì mọi thứ đều ổn cả. Mà hình như nhớ bạn trẻ đó là 90 phần trăm không ổn rồi nhỉ? Nhưng ổn hay không ổn thì đã sao, bố đây sống tốt là được! 

Hỏi lý do vì sao thất tình lại bỏ facebook ấy à? Vì sợ mất mặt đấy, vì không thấy cần thiết sử dụng nó nữa, vì ngày nào cũng vào trang chủ của người ta xem xem, lướt lướt đọc đủ loại comment nên sinh ra ấm ức nghĩ vẩn nghĩ vơ các thể loại. Vì sao nữa ấy à, vì buồn sẽ viết nhiều mà viết nhiều thành ra spam new feed của kẻ khác. Lắm kẻ ghét rất mấy đứa viết nhiều, vì ghét nên sẽ unfriend cho bỏ ghét. Đứa bị unfriend sẽ muối mặt lắm. Tôi là dạng người hễ ai unfriend tôi, tôi sẽ tích cự add friend cho đến khi nào nó accept thì thôi. Đến lúc đó, chính tay tôi sẽ nhấn nút unfriend nó. Làm vậy được cái ngầu nhưng hơi mất công.

P/S Cái nhà mạng VNPT ăn ngập mặt tiền cáp quang nhà tôi hàng mấy năm nay mà làm ăn như cứt. Dăm bữa nửa tháng lại có màn không nhận dạng được đường truyền wifi. Khỉ gió, nốt lần này thôi nhé, lần sau bố hứa sẽ cắt mạng của chúng mày đi xài của thằng khác.
Read More

18 thg 2, 2017

Bị từ chối rồi!

Meo meo, Khoai Tây nhà ta đã bị người ta từ chối rồi. Lần đầu tiên yêu mà người tỏ tình trước lại là cậu nhỏ này. Thế mà vẫn bị từ chối còn nhận được câu trả lời như kiểu "Mày điên à, mày điên thật rồi. Tao đếch quan tâm lời mấy thằng điên nói. Mày đi ngủ ngay cho tao!". Hiu hiu, buồn quá đi, hai ngày liên tiếp cậu bạn phải vừa uống bia vừa đọc sách để khỏi phải nghĩ ngợi nhiều và buồn nhiều. Nhưng mà vẫn buồn quá, aaaaa bị từ chối rồi :(
Read More

12 thg 2, 2017

Thẩn thở


tôi có một trái tim bằng hạt lệ
chảy muôn năm chưa cạn sạch nỗi niềm
tôi có một trái tim bằng gỗ tạp
đời đóng lên hoài vạn dấu đinh
Du Tủ Lê 
Read More

Seven tình

Tôi đã mất một buổi sáng thấy khá tệ dù chưa ra chiến trận đã thấy bản thân thua cuộc rồi. Không thể bước đi mà không thấy rầu rĩ cả người và không thể hít thở mà không buông mấy hơi dài thườn thượt. Tôi thậm chí đã có đoạn hội thoại thế này với Vinh sau khi đần mặt ra buông khối rubik khỏi tay (sách vở đương nhiên không nhìn đến rồi):
- Thất tình chán thật nhỉ.
- Sao, thất tình à?
- Ừ. Vinh thất tình bao giờ chưa?
- Chưa. Chia tay thì có rồi thôi, thất tình thì chưa.
- Thế hả, bỏ lỡ một trải nghiệm đáng có.

Còn Dương như thường lệ phải vừa đi vừa chống đỡ trọng lượng cánh tay tôi vịn vào phó mặc khi hai đứa đi ăn sáng: "Aaa, buồn". Điều ngu ngốc duy nhất tôi muốn làm nhưng đã kìm lại được là gửi tin nhắn cho chính nguyên nhân thất tình của mình: "..."

Buổi sáng qua đi, buổi chiều qua đi, buổi tối qua đi. Hôm nay vẫn chưa gặp được Van như dự kiến. Đi ngủ và đêm sẽ qua đi, ngày đang tới là ngày mới. À, mà thật ra nó cũng đếch có mới mẻ gì cho lắm...
Read More

Thích một người


Thích ai đó có nghĩa là lôi ảnh người yêu cũ của người đó ra và đem hỏi tất cả mọi người. Trông mình và cái đứa trong ảnh ai đẹp hơn ai. Và khi ta thua cuộc, một nỗi buồn tột độ như thể có ai đó đã lấy mất viên kẹo ngọt duy nhất còn lại trong lọ thủy tinh ta nín nhịn không dám ăn suốt bấy lâu. Điều đồ ngốc nghếch đó chưa hẳn nực cười, nực cười nhất vẫn là người ta thích đéo thích ta. :)))
Read More

5 thg 2, 2017

Anh- Ảnh

Tôi đang pha cho mình một ly trà để chuẩn bị thức suốt đêm cho cái kịch bản lẽ ra đã xong từ trước Tết. Trong lúc chờ cho chiếc túi lọc bắt đầu tiết ra một thứ tinh chất màu nâu sẫm đẹp đẽ cùng với mùi hương tỏa ra mát lành như cả một cánh đồng trà xanh ngút ngàn lộng gió. Tôi bỗng nhớ quá cái thanh âm ồn ã của những con sóng nhấp nhô vỗ bờ của buổi đi biển sáng nay. Rồi tâm trí như đang lênh đênh trôi dạt trên mặt biển kí ức, tôi bỗng nhớ về mình của những năm tháng trước, về anh tôi và về cả hai chúng tôi.

Tôi không có nhiều kỉ niềm để kể về anh mình. Chỉ là tôi chợt nhớ về một mùa hè của nhiều năm về trước, cũng là một buổi đi biển như thế này. Trong tấm hình ố màu cũ kỹ mẹ cất trong tủ, tôi béo nục nhỏ thó trong chiếc phao bơi đen ngồm mỉm cười trước ống kính. Một tấm hình đơn điệu như biết bao nhiêu tấm hình thuở bé thơ khác (Bị bắt diễn một gương mặt cười vô hồn, tạo kiểu theo tư thế mà mẹ muốn, ngồi yên như tượng trong n giây...) Ba mẹ thì đứng cạnh chú chụp ảnh, nín thở canh tôi trở chứng. Anh tôi ở phía sau tôi, nhìn tôi và cũng mỉm cười. Nụ cười ấy, nhiều năm về sau, tôi vẫn khó mà lý giải được. 

Nếu không có tôi trên đời thì anh tôi sẽ thế nào nhỉ? Trong lúc đổ vào tách trà nóng một chút sữa tươi, câu hỏi đó cứ ong ong trong đầu tôi. Nếu không có tôi, anh sẽ là duy nhất. Đứa con trai sẽ thừa hưởng tất cả mọi thứ từ ba mẹ. Không có bất kì một sự chia chát nào, không có một sự thiên vị vì ai nhỏ hơn. Không phải là nền cho một thằng nhóc con mà là trung tâm của toàn bức ảnh. Không là sự lựa chọn mà là ưu tiên, là tuyệt đối, phải không?

Điều này lý giải cho mọi sự tị nạnh anh dành cho tôi suốt nhiều năm qua, lý giải cho việc cả hai anh em tôi không có bất kì một sợi dây liên kết chặt chẽ nào như mỗi người chúng tôi đã có với chị hai mình. Chúng tôi cách xa nhau 10 năm tuổi đời, chúng tôi không thể nói chuyện với nhau quá lâu, thường xuyên cãi vả những chuyện nhỏ nhặt... Chúng tôi, nếu không cùng ba mẹ, chắc gì đã không đánh nhau...

Đôi khi tôi cảm thấy thật sự rất cô đơn. Tôi sắp khóc lên đến nơi nếu lại kể lể thêm điều gì đó để minh chứng rằng mình cô đơn. Tôi thèm có anh trai quá đỗi, một anh trai khác hơn thay cho cả phần ba mình. Nhưng dẫu sao tôi vẫn yêu quý anh mình. Một tình yêu lạ kì nhưng có thật. Và hẳn anh tôi cũng vậy?! Chúng tôi đã cùng làm nên một bức ảnh kia mà!
Read More

4 thg 2, 2017

Lên giường




Bạn có bao giờ thích một người mà không hề có bất kì ham muốn tình dục nào với họ chưa? Nhưng, sau đó, bạn phát hiện ra, gã ta cũng chẳng mấy hứng thú muốn ngủ với bạn. Và rồi bạn nghĩ, liệu mình có đủ hấp dẫn không đây? Chết tiệt, bạn lại muốn ngủ với hắn rồi. Không vì ham muốn tình dục mà vì muốn chứng minh, bản thân có thể lôi kéo crush của bạn lên giường. Lúc ấy sẽ vừa làm tình vừa mút kẹo cho đỡ chán phải không? Và sau đó là gì tiếp nhỉ? Sau khi ngủ xong ấy?! 

Chết tiệt!


Read More

2 thg 2, 2017

Dear...




Sai chính tả là đặc sản của cái blog này!

Vì chủ của nó lười đọc lại những gì hắn viết, ô kê? ><
Read More

1 thg 2, 2017

Trước đêm giao thừa


1. Vừa cúng thượng nêu xong thì ba mẹ đã đi ngủ cả rồi. Không quên giao nhiệm vụ thức canh đến gần giao thừa thì gọi ba mẹ dậy cúng. Năm nay nghe đâu không có pháo hoa chứ hễ mọi năm, đúng giao thừa ở nhà tôi đều nghe được tiếng pháo nổ đì đùng mà nôn nao. Còn năm nào, pháo hoa bắn tầm xa, xóm tôi ai cũng ra đường đứng ngắm. Trong cái lạnh sương đêm nhưng không khí nô nưc hồ hởi lại ấm áp vô cùng. Thời khắc giao thừa cũng vì thế mà thiêng liêng hơn bội phần. Tết nay, có còn không?

2. Tôi xin công ty cho nghỉ sớm hơn quy định một ngày, cốt là để phụ nhà dọn dẹp đón Tết. Nhớ Tết năm ngoái, tôi cũng đi làm đến hết hai tám tháng chạp, lại không có ngày ba mươi, tất cả vỏn vẹn trong một ngày hai chín làm bở hơi tai cũng không hết việc. Mẹ tôi lúc đó buộc miệng nói: Việc đâu làm hoài cũng không hết Út ha. Tự dưng thấy thương ba mẹ gì đâu rồi hứa với lòng sẽ không bao giờ đi làm cận Tết như vậy nữa. Nhưng nay nghỉ sớm thì việc nhà ba mẹ đã dọn dẹp đâu đó gần xong cả rồi.

3. Tôi không thích những ngày Tết cho lắm. Tết, nghe người ta nói chuyện phải lên gân như kiểu tạo sinh khí cho một năm mới mà thấy ngứa ngáy. Sao mệt thế, thư thả thôi, từ từ thôi nào.

4. Hôm bữa ngồi cùng mâm cơm với các chú trong cơ quan ba ngày trước, nói chuyện dăm ba câu lại thấy không hợp nhưng chả lẽ lại đi xuống giữa bữa cơm thì kì quá. Mấy ông cán bộ nhà nước người nào cũng vậy cả. Tôi cũng không nói chuyện hợp với ba. Hai ba con hục hặc nhau mãi lại thành quen. Nhất là về cái nghề. Tôi đi làm xa cũng là vì một lẽ muốn chứng minh tôi có thể tự đứng lên không cần nhờ ba giúp. Trong bữa ăn hôm đó, có một chú cũng đã ngà ngà say rồi hỏi sau Tết còn đi xa nhà nữa không, nghe tôi bảo định thuê nhà như hồi đại học, chú nghiêm mặt chỉ tay mắng dạy: "Bôn ba cho lắm, nhắm mắt cũng một đời!". Đến giờ còn nghĩ mãi...

5. Tôi bây giờ có 1 mơ ước, à không, mơ ước từ 1, 2 năm nay rồi, là Tết được ngủ trọn giấc, buổi sáng không bị làm phiền, không phải làm gì vào buổi sáng, được nằm im nghe trời đất gió mây đầu xuân vặn tôi, nghe tôi thở, mà không được. Ước mơ nhỏ nhoi ấy không chống lại được phe gia tiên cỗ bàn bếp núc dọn dẹp này kia. Haizz (:l

Nghĩ cũng thương ba mẹ nhiều, tôi cũng cố gắng nhớ càng nhiều càng tốt những lễ nghi phong tục ông bà tôi. Nhưng lòng vẫn thầm không chắc, liệu đến đời tôi, tôi có giữ trọn được những điều này không. Không, tôi tự trả lời thế...

6. Tết, ba mua 1 cây mai để trước hiêng nhà, nhìn ngắm mãi nhưng chẳng còn cái rạo rực của tuổi lên 10 nữa. Mẹ kho nồi thịt ngon nhưng nhai mãi, hít hà mãi cũng chẳng thấy cái mùi của tuổi 15, 16. Nhìn thấy bánh tét là dửng dưng, nghe thấy tiếng bánh mứt là ngán, nhìn thấy thịt gà là vái từ xa. Mấy anh em chỉ thích ăn rau, mẹ cười hề hề ''Chúng mày bị điên!'' Chợt nhớ mấy câu thơ của Trần Quốc Thực ''Mẹ ơi chắc mẹ tưởng con tìm được điều gì/ Mà bao ngày con vắng ngõ.''



Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena