Hiển thị các bài đăng có nhãn Vừa đi đường vừa chụp ảnh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Vừa đi đường vừa chụp ảnh. Hiển thị tất cả bài đăng

5 thg 2, 2017

Anh- Ảnh

Tôi đang pha cho mình một ly trà để chuẩn bị thức suốt đêm cho cái kịch bản lẽ ra đã xong từ trước Tết. Trong lúc chờ cho chiếc túi lọc bắt đầu tiết ra một thứ tinh chất màu nâu sẫm đẹp đẽ cùng với mùi hương tỏa ra mát lành như cả một cánh đồng trà xanh ngút ngàn lộng gió. Tôi bỗng nhớ quá cái thanh âm ồn ã của những con sóng nhấp nhô vỗ bờ của buổi đi biển sáng nay. Rồi tâm trí như đang lênh đênh trôi dạt trên mặt biển kí ức, tôi bỗng nhớ về mình của những năm tháng trước, về anh tôi và về cả hai chúng tôi.

Tôi không có nhiều kỉ niềm để kể về anh mình. Chỉ là tôi chợt nhớ về một mùa hè của nhiều năm về trước, cũng là một buổi đi biển như thế này. Trong tấm hình ố màu cũ kỹ mẹ cất trong tủ, tôi béo nục nhỏ thó trong chiếc phao bơi đen ngồm mỉm cười trước ống kính. Một tấm hình đơn điệu như biết bao nhiêu tấm hình thuở bé thơ khác (Bị bắt diễn một gương mặt cười vô hồn, tạo kiểu theo tư thế mà mẹ muốn, ngồi yên như tượng trong n giây...) Ba mẹ thì đứng cạnh chú chụp ảnh, nín thở canh tôi trở chứng. Anh tôi ở phía sau tôi, nhìn tôi và cũng mỉm cười. Nụ cười ấy, nhiều năm về sau, tôi vẫn khó mà lý giải được. 

Nếu không có tôi trên đời thì anh tôi sẽ thế nào nhỉ? Trong lúc đổ vào tách trà nóng một chút sữa tươi, câu hỏi đó cứ ong ong trong đầu tôi. Nếu không có tôi, anh sẽ là duy nhất. Đứa con trai sẽ thừa hưởng tất cả mọi thứ từ ba mẹ. Không có bất kì một sự chia chát nào, không có một sự thiên vị vì ai nhỏ hơn. Không phải là nền cho một thằng nhóc con mà là trung tâm của toàn bức ảnh. Không là sự lựa chọn mà là ưu tiên, là tuyệt đối, phải không?

Điều này lý giải cho mọi sự tị nạnh anh dành cho tôi suốt nhiều năm qua, lý giải cho việc cả hai anh em tôi không có bất kì một sợi dây liên kết chặt chẽ nào như mỗi người chúng tôi đã có với chị hai mình. Chúng tôi cách xa nhau 10 năm tuổi đời, chúng tôi không thể nói chuyện với nhau quá lâu, thường xuyên cãi vả những chuyện nhỏ nhặt... Chúng tôi, nếu không cùng ba mẹ, chắc gì đã không đánh nhau...

Đôi khi tôi cảm thấy thật sự rất cô đơn. Tôi sắp khóc lên đến nơi nếu lại kể lể thêm điều gì đó để minh chứng rằng mình cô đơn. Tôi thèm có anh trai quá đỗi, một anh trai khác hơn thay cho cả phần ba mình. Nhưng dẫu sao tôi vẫn yêu quý anh mình. Một tình yêu lạ kì nhưng có thật. Và hẳn anh tôi cũng vậy?! Chúng tôi đã cùng làm nên một bức ảnh kia mà!
Read More

24 thg 8, 2016

Khoai-sến-sẫm


Trên đường Chu Mạnh Trinh đoạn cắt với đường Lý Tự Trọng hướng chạy ra  Nguyễn Du có cái chỗ bán hàng bông đẹp ơi là đẹp. Cứ đến 6 giờ chiều ánh sáng từ bóng đèn dây tóc mắc trên thanh xà tre tạm bợ hắt sáng vào tấm tường ố vàng cũ kĩ và mớ rau củ quả sắp xếp đẹp đẽ trên chiếc sạp gỗ. Bà bán hàng ngồi trên chiếc ghế nhựa đặt cạnh đó đăm chiêu nhìn xuống nền gạch vỉa hè. Chốc chốc lại ngó lên vẻ mơ màng khó hiểu nhìn ra dòng xe tấp nập vội vã bấm còi tin tin.

Cảnh sắc đơn giản và nhẹ nhàng mà đẹp không tả đó cứ ám ảnh tôi suốt. Ngày nào đi học có dịp chạy ngang, tôi buộc mắt mình phải ngó sang thật lâu cái gian hàng rau đó. Tiếc là đường nhỏ, xe ô tô rất nhiều nên nếu dừng lại lâu để chụp một tấm ảnh thì bị quát ngay. Nên tôi chỉ nuối tiếc cố thu cho hết cảnh đẹp điện ảnh vào tầm mắt rồi lướt qua.

Lạ thật nhỉ, giữa phố thị xa hoa, giữa con đường tấp nập xe sang như thế lại có một góc nhỏ trên vỉa hè tầm thường lại mang cho mình một vẻ đẹp ma mị đến thế...
Read More

11 thg 8, 2014

Khoai Tây ở Khoai tây


 Đang? 
+ Tiến hành "cải thiện quan hệ" -.,- 
- Với? 
+ Người hay dỗi nhất thế giới :l 
- Ở? 
-
+ Mr. Potato
- Khác? 
+ Khoai tây chiên, ít nước sốt dở nhất mọi thời đại và những ly coca cỡ trung. 
Thực ra có cả bao thuốc nhưng giấu rồi :v
- Tóm tắt: 
+ Vui nổ trời. :))

         

Read More

6 thg 8, 2014

...


Mất bao lâu để nhận ra bầu trời hôm nay thật đẹp?

         
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena