18 thg 11, 2015

Bồi nại


Nhà tôi và nhà nội cách có một tấm tường. Bà cũng không phải nội tôi, là em của bà nội ruột. Nội tôi mất khi tôi chưa ra đời, ba dạy tôi kêu bà là nội. Bà nội thương tôi và tôi cũng thương nội.

Cả cuộc đời nội là một câu chuyện dài. Ông cố có tận 9 người con gái. Mỗi người trong số họ là một câu chuyện đời buồn. Nội là con gái út và người đẹp nhất trong số 9 chị em. Nghe các cô sau này kể lại, ngày trước nội đẹp nức tiếng một vùng. Ông bà ta có câu “hồng nhan bạc phận”. Biết bao nhiêu chàng trai trong vùng đến hỏi cưới nhưng cố lúc ấy muốn bắt rể và nội thì kén nên không nhận lời ai.

Cuối cùng các chàng cá độ với nhau xem ai có thể cưa đổ được nội, trong đó một ông lính người Miên chấp nhận thách đố. Các cô kể, ông ta có vẻ ngoài rất xấu, mặt đen đúa lồi lõm khó coi. Nhưng người Miên thì biết dùng ngãi... Chuyện tiếp theo rất dài nhưng cuối cùng thì ông lính kia sau khi đạt được mục đích thì bỏ đi. Cái thai trong bụng nội cũng hư luôn. Từ đó về sau, nội không lấy ai nữa.

Cả một tuổi thơ tôi gắn liền với hình ảnh của nội. Người phụ nữ nghị lực phi thường. Một mình có thể gánh chục thùng nước, gánh những vất vả và gánh cả nỗi đau âm ĩ chảy từ quá khứ xa xôi.

Tôi nhớ những ngày còn thơ bé theo nội đi trên con đường có những cánh đồ lúa xanh rì vào gò trồng rau. Nằm trên tàu lá chuối nội cẩn thận lót nhìn ngắm trời xanh. Chiều buông xuống còn ngây thơ hỏi nội:

- Nội ơi, con châu chấu sao giờ vẫn chưa về nhà hả nội? Nó không có mẹ nên không về nhà hả nội? Tội nó quá nội ha.

Tôi nhớ cũng hôm cuối ngày hay đứng ở cửa bên hông nhà kêu thất thanh “Nội ơi qua nhà con!”. Sau đó ngồi chiễm chệ trong lòng nội, kể cho nội nghe một danh sách thực đơn dài những món tôi đã ăn trong ngày. Đều đặn ngày nào cũng vậy…

Tôi nhớ những câu đố láy của nội. Mỗi đêm trước khi ngủ bao giờ cũng úp vào ngực nội giục nội đố thì mới chịu ngủ: Này thì "chái hu" là "chú hai", này thì "thái hiêm" là "thiếm hai", "bồi nại" là "bà nội", ... Hay những câu thơ nội dạy đến giờ tôi vẫn thuộc nằm lòng:

"Cây tre cầm cuộn đám ruộng bỏ hoang.
Ruộng bỏ hoang người ta còn cấy.
Bậu lỡ thời như giấy trôi sông.
Giấy trôi sông người ta còn vớt.
Bậu lỡ thời như ớt chín cây,
Ớt chín cây người ta còn hái.
Bậu lỡ thời như nhái lột da,
Nhái lột da người ta còn bắt.
Bậu lỡ thời như giặc Hà Tiên,
Giặc Hà Tiên người ta còn đánh.
Bậu lỡ thời như cánh chim bay,
Cánh chim bay người ta còn bắn.
Bậu lỡ thời như rắn cụt đuôi,
Rắn cụt đuôi người ta còn sợ.
Bậu lỡ thời như nợ kéo lưng,
Nợ kéo lưng người ta còn trả.
Bậu lỡ thời như lửa cháy lan,
Lửa cháy lan người ta còn tưới.
Bậu lỡ thời như lưới giăng ngang.
Lưới giăng ngang người ta còn cuốn.
Bậu lỡ thời ai muốn bậu đâu!”

Hay:

"Tập tầm vông
Chị lấy chồng, em ở goá
Chị ăn cá, em mút xương
Chị nằm giường, em nằm đất
Chị hút mật, em liếm ve
Chị ăn chè, em liếm bát
Chị coi hát, em vỗ tay
Chị ăn mày, em xách bị
Chị làm đĩ, em xỏ tiền
Chị đi thuyền, em đi bộ
Chị kéo gỗ, em lợp nhà
Chị trồng cà, em trồng bí
Chị tuổi tí, em tuổi thân
Chị tuổi dần em tuổi mẹo
Chị ăn kẹo, em mút cây..."

Tôi nhớ tiếng đập muỗi bình bịch bên ván cờ gánh của hai bà cháu mỗi tối. Vẽ ô cờ trên miếng gạch tàu đẹp nhất trong nhà, hai bà cháu ra đường nhặt đá xanh đá đỏ vào xếp thành quân. Bao giờ tôi cũng thắng. "Chẹt" được một quân hay "gánh" được hai quân của nội, nội lại cười lớn giòn tan. Tiếng cười đó và cả mùi nhan trầm từ chiếc bàn thờ gỗ phía sau lưng, tôi giờ tựa hồ vẫn còn nhớ rõ...

Tôi nhớ những ngày gần giáp Tết. Nội dắt tôi đến miếng ruộng phía trước nhà đã được nội lên giồng giậm nấm. Nội phủ rôm sẵn. Tưới nước rồi bắt tôi giậm lên trên. Nhớ cái lạnh của nước từ thùng tưới rót xuống chân. Nhớ cái nham nhám, êm êm của rôm rạ. Nhớ tới cái lúc mắc tè đái tại chỗ. Nhớ cái tết năm đó, nấm rôm nội tôi trồng thu hoạch nhiều vô kể.

Tôi nhớ vết xẹo dài trên trán phải là do hấp tấp đi tìm nội mà bị đập đầu xuống đá. Vết xẹo nội hay suýt xoa, vết xẹo theo tôi đến suốt cuộc đời. Vết xẹo tôi đã chỉ với chú công an lúc làm chứng minh thư.

Tôi nhớ những hôm mẹ vào mùa cấy, nội rước tôi về từ trường mẫu giáo. Bà nhát gan không dám chở, cứ để tôi ngồi phía yên sau xe dẫn bộ về. Đoạn đường thì xa tít mặc cho tôi có cố kèo nài thế nào đi nữa.

Tôi cũng nhớ mỗi tối hai bà cháu canh giờ cùng coi Trúc Xanh của cô Đỗ Thụy dẫn. Cùng đoán thành ngữ với nhau. Hay những trưa mẹ vắng nhà ở cùng nội nghe cải lương. Lúc chú Minh Vương hay cô Lệ Thủy lên câu vọng cổ là tôi bịt tai lại không nghe.

Tôi nhớ những lời hứa mà nội hứa khi cầm tiền trên tay mua tờ vé số. “Trúng số nội mua hết chợ Bình Chánh, hết chợ Sài Gòn cho con”... Lời hứa từ lúc tờ vé số còn bán giá 2 ngàn mà đến giờ vẫn chưa thành hiện thực.

Tôi nhớ lúc tôi đi học xa nhà. Mỗi lần nhớ nhà da diết là xách xe chạy về. Bao giờ cũng chạy qua nội trước tiên. Thằng nhỏ ngày nào giờ lớn xác quá chừng mà vẫn được nội hun chùn chụt lên má. Khẽ thì thầm: “Nội khấn ông nội bà nội mày cho mày nhớ nhà mà về không ở trên đó lâu...”

Tôi nhớ một lần đột xuất về nhà thấy nội ngồi giầm hộp sữa Anline đã bón cục mà pha uống. Lặng người rồi rồi tìm chỗ khóc hết nước mắt. Lòng tự hứa sau này đi làm kiếm tiền sẽ không cho nội sống khổ như vậy nữa.

Tôi nhớ cái lưng còng đi lại chậm chạp. Mỗi lần tôi hay trêu. Nhảy lên nhảy xuống bậc tam cấp nhiều lần rồi nói nội:

- Nội làm giống con vầy nè có được không?- Rồi cười kíp mắt nghe nội mắng
- Thằng cha mày, tao cỗng mày nhảy 800 cái còn được.

Giờ thì thì nội nằm đang một chỗ vì cột sống bị thoái hóa nặng do những năm tháng làm việc quá sức. Bác sĩ cũng bảo nội bị ung thư giai đoạn cuối. Hôm đi khám ở bệnh viện người ta khuyên nội sang bệnh viện Ung Bướu tiếp nhận hóa trị. Nội nhất quyết không đi bảo sống đến 70 tuổi là quá nhiều rồi. Một cuộc đời dài đi qua bao chông gai sao cuối đời vẫn không được thanh thản?

Tối nay con cháu gái nhỏ nắm tay tôi thủ thỉ hỏi:

- Sao bà cố ngủ sớm quá vậy Út?
- Bà cố ngủ sớm vì bà cố bị bệnh mà con.
- Chừng nào bà cố hết bệnh, bà cố thức khuya hả Út?
- Ừm
- Vậy chừng nào bà cố mới hết bệnh?

Con nhỏ hỏi có vậy thôi mà tôi buồn quá chừng. Tôi từ nhỏ đã không có bạn, lớn lên bên bà và mẹ. Có thể nói hai người phụ nữ đó là cả tuổi thơ tôi, là tình yêu thương lớn nhất mà tôi có được. Tôi đã quá vô tâm khi lớn lên mà không biết rằng họ sẽ già đi mất. Tự dung cảm thấy cả tuổi trẻ của mình là một tội ác. Nước mắt tự dưng rớt xuống.

Nôi ơi, nội ráng mau hết bệnh. Đợi con đi làm có tiền mua hết chợ Bình Chánh, hết chợ Sài Gòn cho nội, nội nghen...
Read More

11 thg 10, 2015

Happy Together




"Với tôi, hạnh phúc bên nhau có thể là giữa hai người, cũng có thể là giữa một người và quá khứ của anh ta. Tôi nghĩ, một lúc nào đó khi một người có thể yên bình với quá khứ của bản thân, đó là thời điểm cho sự bắt đầu của một mối quan hệ mới, có thể đem đến hạnh phúc trong tương lai..."

-Vương Gia Vệ-

Read More

7 thg 10, 2015

Wanna play me, huh? =))



P.S: Thằng bạn đè ra vẽ henna hay hentai qq gì đó. Tôi có cute hem? :))



Read More

3 thg 10, 2015

:))


Đưa tôi cái máy tính, tôi sẽ kệ mẹ cả thế giới :)))

Read More

30 thg 9, 2015

Chuyện!

1. Ai cũng hỏi tôi, mày còn quen thằng đó à. Tôi đều cười gượng mà gật đầu. Tôi quen lại người đó thật. Nghe cứ giống như một tên tội phạm bị án tử được giảm án xuống còn chung thân. Nghe thì có vẻ đã được giảm nhẹ tội nhưng rốt cuộc sống cũng chẳng bằng chết. Trường hợp của tôi là như vậy.

Một lần anh bảo với tôi, anh không yêu chị. Anh chỉ cảm mến cái tính tình hiền lành của chị. Anh còn bảo, nếu tôi là con gái và nếu như anh được chọn lựa thì "anh sẽ chọn em đó nhóc à". Tôi biết đó là một lời nói dối. Tôi cũng biết cả khi anh nói với tôi là anh không lấy chị nữa bởi chị không hiền như anh tưởng cũng là một lời nói dối. Tôi chỉ không hiểu là tại sao đến tận giờ phút này tôi vẫn còn tin một lời nói dối.

2. Chứng viêm họng kéo dài của tôi cuối cùng cũng thị oai mức độ nguy hểm của nó khi nó biến chứng thành viêm đa khớp dạng thấp khiến các khớp của tôi đau không sao chịu nổi. Tôi không biết bằng cách nào mà một cơn viêm họng thông thường có thể điều khiển các khớp của tôi biểu tình đến như vậy. Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn. Câu nói này đã lập lại bao nhiêu lần rồi nhỉ? Một câu nói lặp đi lặp lại bao nhiêu lần thì thành ra một slogan của bản thân ta? Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm sức khỏe của mình nhiều hơn. Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm sức khỏe của mình nhiều hơn. Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm sức khỏe của mình nhiều hơn. Lol =))

3. "Trăm năm cô đơn" thật ra thì rất dễ đọc. Tôi cứ nghĩ một tác phẩm hàn lâm như thế, đoạt giải Nobel như thế thì phải hack não lắm. Nhưng nếu chú tâm một tẹo thì sẽ nắm được ngay mạch truyện rồi từ đó đọc một mạch liền tù tì mà vỗ đùi đánh đét. Cơ mà duy chỉ có một vấn đề, tác phẩm này có quá nhiều nhân vật. Mỗi nhân vật tác giả lại vẽ nên một tính cách riêng, một số phận riêng. Đôi khi lại rất kì quặc, phi thường. Truyện như một chiếc tàu hỏa tốc lướt qua số phận từng nhân vật. Nắm được nội dung đã khó lại có trí nhớ lõm, tôi quên mất ai là ai và thế nào. Thành ra chốc chốc lại phải đọc lại cho hiểu hay giở trang giả phả đầu sách ra nghiệm. Vậy nên tôi phải đi gian hạn sách trên thư viện nhiều lần. Nhiều đến nỗi cô thủ thư đã trần tình với tôi là cô phải lôi quyển sách này ra đọc để xem nó có gì hấp dẫ đến như vậy. Nhưng cuối cùng thì cô bỏ cuộc, đành vàn nài tôi "khi nào em đọc xong thì kể lại chi chị nghe nhé". Haha, có mà mơ nhé. 

Nhưng tóm lại, nó hay và dù đọc đến đâu tôi vẫn cứ nhớ đến câu nói của Hôsê Accađiô Buênđya "Nếu mình đẻ ra kỳ đà thì chúng mình sẽ nuôi kỳ đà". Nghe đàn ông và vững trải thế nào đó. Chẳng phải bất kì ai cũng cần có một người vững vàng như vậy trong cuộc đời mình sao? 

4. Hiếm có con mèo nào mà cục mỡ treo trước mặt lại nhã nhặn khướt từ "Xin lỗi tôi có bồ rồi". Trừ khi cục mỡ kia quá xấu. 

5. Người ta tới Iphone 6S rồi mà tôi giờ còn không mua nổi chiếc Iphone 3G. Chắc phải đợi Iphone 7 hay Iphone Chủ Nhật ra mắt mới mua nổi đó =((

Read More

22 thg 9, 2015

...


Tôi vốn là một đứa rất xui xẻo. Chuyện gì đến với tôi không thành xấu thì cũng là cực kì xấu. Ví dụ như ngày hôm đó tôi chỉ còn ít tiền trong túi thì chắc chắn trên đường trở về nhà tôi sẽ bị cảnh sát giao thông bắt phạt. Còn nếu tôi vừa mới bị cảnh sát giao thông phạt hết cả tiền thì ngay sau đó xe tôi sẽ bị nổ bánh ngay chóc. Chẳng bao giờ sai. Tôi cũng chẳng bao giờ có thể xếp hạng ba trong đánh bài Tiến Lên ăn điểm. Và luôn là người phải mua trà sữa cho tất cả mọi người sau mỗi lần bị dụ dỗ cờ bạc. Có những việc với mọi người nó dường như là một điều hết sức bình thường thì đối với tôi nó là cả một thảm họa. Vì thế tôi rất thích mỗi khi về nhà bởi vì mẹ tôi chẳng bao giờ cho tôi làm gì cả. Tôi động vào thứ gì cũng hư hại, mẹ tôi nói thế. Đôi lúc tôi có cảm giác mình như một đứa tàn phế, bởi vì tôi có cố suy đi tính lại bao nhiêu lần thì cũng nghĩ ra bản thân làm việc gì tốt nhất.

Lắm lúc tôi đăm ra ganh tỵ với biết bao nhiêu người. Làm cách nào để có thể may mắn đến như thế nhỉ? Chẳng hạn như vào một ngày đi dạo trên bãi biển, bạn vô tình chạm mặt với một người không quen. Sau khi về nhà bật Zalo lên thì đã thấy người ấy add friend với bạn và từ đó giúp đỡ bạn không ngừng trong công việc. Hay ngay sau một ngày hãng Apple ra mắt sản phẩm mới, bạn đăng status chắc như bắp rằng sẽ có người mua tặng bạn con dế đắc đỏ kia trong ngày kỉ niệm yêu nhau. Hay khi bạn liên tục được 12 điểm liền cho 3 lần thắng trắng những ván bài Tiến Lên. Hay khi bạn đói kinh khủng khiếp, bụng vỗ như đánh trống trận mà túi rỗng tiền lại tự dưng có người đem thức ăn  ngon đến cho bạn. Những may mắn đại loại như thế, sao chẳng bao giờ đến lượt tôi được hưởng?

Là người gặp quá nhiều sự xui xẻo trong cuộc sống. Tôi trở thành người hay lo sợ và không dám mạo hiểm. Tôi bỏ trốn vô số những cơ hội dâng đến trước miệng mình chỉ bởi vì tôi không dám chắc sẽ lại có điều xui rủi nào lại đến với tôi hay không? Như kiểu cuộc sống đụ mình liên lục hàng ngày đến mức bản thân không còn chút khoái cảm nào cho một lần làm tình thật sự.

Read More

6 thg 9, 2015

Hừmmmm

(Viết vào 1 tháng trước)

1. Tôi đã trở lại với cuộc sống ẩn mình trong bốn bức tường. Tôi nghĩ tôi nên yên phận như một con chó hung hăng bị chủ nó nhốt lại trong chuồng. Quấn quanh cổ một sợi dậy xích to và sợ hãi nép mình vào trong chỉ bước ra ngoài khi đói phờ râu. Tôi không thấy thích cuộc sống như vậy nhưng tôi cũng không mấy thoải mái khi ở ngoài kia. Có lẽ tôi cần thời gian để ổn định lại mình. Có lẽ thế...

2. Có một buổi họp lớp vào cuối tuần này. Mọi người chắc chắn đều đến vì đây là buổi họp lớp đầu tiên sau ngần ấy năm ra trường. Tất thảy họ đều rất muốn tôi có thể tham dự bữa tiệc cùng vì tôi là lớp trưởng. Nhưng tôi không đi. Có một số chuyện trong quá khứ về những năm tháng học cấp 3 mà tôi không muốn nhớ lại. Có những người đã vố cho tôi một cú đau mà đến giờ trong sâu thẳm trong tôi khi nghĩ về vẫn dậy lên những cảm giác ran rát năm dấu tay trên mặt. Tôi không phải là một đứa dễ quên và càng không thích bản thân cố gắng thoải mái vì những người mà mình không thích trong khi không thấy thoải mái một chút nào.

(Viết vào 1 tháng tiếp theo)




3. Lần đầu tiên cầm cây lăn sơn tường hì hục sơn sơn phết phết. Lần đầu tiên mày mò cách sử dụng máy khoan đục đục đóng đóng. Lần đầu tiên đắn đo đi mua nồi niêu xoong chảo. Cũng là lần đầu tiên có cảm giác thân thuộc với một nơi không phải nhà mình...

Người ta bảo tôi ăn ở cẩu thả, có dăm ba bộ đồ với bộ gối mền không xếp gọn là xong. Người ta bảo tôi nhọc nhằn, khó khăn, tính toán so đo. Tôi ỏng eo làm màu. Ba năm học tôi chuyển trọ ngót nghét bốn lần. Chẳng chỗ nào tôi ở đủ ba hôm tròn vì cứ rảnh ra là tôi dắt xe chạy tót về nhà. Lắm lúc cũng bận tâm chút tẹo những gì người ta nói nhưng họ nói đúng thì tôi cãi làm gì? Lý do gì âu chỉ tôi biết là được rồi. 

Có một người tâm sự với tôi, anh ta thà chết đói cũng muốn ở một chỗ đẹp thay vì sống tạm bợ ở một nơi nào đó. Tôi vốn là đứa không có lập trường nên vô thức cũng học theo thói này. Vốn dĩ là những đứa học đòi nên phòng trọ "đẹp thật đẹp", "đầy đủ tiện nghi", "cửa sổ trên cao nhìn ra cả thành phố" tất nhiên là không thể tìm được với giá rẻ bèo sinh viên. Cuối cùng, mệt mỏi đành dõng dạc tuyên bố "Hạ thấp tất cả các chỉ tiêu. Chỉ cần tìm ra được phòng trọ là được. Nếu nó xấu thì tôi làm cho nó đẹp". Và căn phòng này đã xuất hiện trong cuộc đời tôi từ lúc đó.

Có nhiều điều vẫn còn chưa ưng ý về căn phòng này lắm. Nhưng kể từ lúc cầm cây lăn quét những lằn sơn đầu tiên thì mọi tiểu tiết với tôi đều biến mất. Vì nó là nơi tôi quyết định ở, là một tay tôi và bạn cùng chọn và trang trí. Vậy nên xấu với ai thì vẫn đẹp với tôi. Chật với ai thì vẫn thênh thang với tôi. Nóng với ai thì... vẫn đổ mồ hôi với tôi. Tôi nhỉ? =))

4. Nukan trước kia có một thời gian ở cùng một tháng quân sự với tôi. Thân thì cũng không thể nói là thân nhưng chúng tôi từng đi chơi chung với nhau, ở cùng một phòng, ngủ chung một chiếc chiếu (ngủ chứ không thức). Tôi đã từng nghĩ Nukan là một người tốt và tôi hoàn toàn không đề phòng gì cậu ta. Nhưng sau khi tháng quân sự kết thúc, Win bảo có người hay nhắn tin ong bướm với anh và tỏ ra nghi ngờ tôi. Chúng tôi nảy sinh mâu thuẫn từ lúc đó cho đến sau này. Riêng phần Nukan, vào khoảng thời gian đó, mỗi lúc gặp mặt tôi, cậu hay giễu cợt bằng những thông tin cá nhân của Win mà cậu có được từ những tin nhắn trả lời của anh. Từ lúc đó, tôi mới nhận ra mặc dù bản thân có cố tránh xa cái thế giới thứ ba phức tạp đó thì tôi cũng không thể thoát ra khỏi được những rắc rối từ nó được.

P là người yêu của Nukan. Hai người đó yêu nhau tất nhiên không nằm trong phạm trù quan tâm của tôi. Chuyện sẽ không có gì để nói nếu như P không add facebook và thường xuyên nói chuyện với tôi. Lắm lúc cậu chàng cũng bóng gió nọ kia. Tôi vốn là đứa thù dai và thích tính toán so đo. Ôi trời, tôi xấu tính cứ gọi là kinh khủng khiếp ý. Thế nên vào tối mai, P sẽ đến phòng của tôi "xem phòng", cậu ta đề nghị thế. Nhưng tôi chưa trả lời. Khoai ơi Khoai à, thù gì thì thù nhưng cái gì cúng thì cúng, ăn thì ăn nha Khoaiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Read More

19 thg 8, 2015

...



1. Những ngày này, do không tìm được nhà trọ tôi phải chạy xe đi về hàng ngày. Mỗi lần như vậy mất quãng đường hơn 28km, tôi trở thành một thằng bẩn tính và cáu kinh khủng. Thật sự mệt mỏi khi cả ngày lê lết ở ngoài đường, tóc đầy bụi và người dậy mùi hôi. Tôi thật sự rất thèm được tắm cho đã đời và nằm xoải ra trên chiếc đệm tự mua bọc drap thật đẹp. Phòng của tôi không cần có tủ lạnh, máy giặt, tivi,.. tôi chỉ cần có máy nướng bánh mỳ là tuyệt vời lắm rồi. Tôi muốn mình mỗi sáng thức dậy có thể lấy ra hai cái bánh sanwich đã nướng vàng và khuếch lên đó một lớp bơ đậu phộng béo ngậy thơm lừng. Rồi nhấm nháp một tách trà nóng hoi hỏi sau đó. Ước gì tôi tìm được phòng cho mình thật sớm dể chấm dứt tình trạng này.

2. Có nhiều thứ không nhất thiết là tôi phải biết. Ví dụ như mùi vị của ly kem Baskin Robbins, cảm giác khi mang một đôi giày Converse hay khi mặc chiếc áo Lacoste sẽ như thế nào. Ăn trong nhà hàng Nhật, ngủ ở khách sạn 5 sao để so sánh với nhà nghỉ 50 nghìn một tiếng hay quán cơm bình dân, vân vân... Tôi cũng không nhất thiết phải biết rõ hết những con đường ở Sài Gòn vì "mang tiếng" là dân thành phố trong khi đang sống ở ngoại ô. Vậy nên tôi cũng ĐÁCH có quan tâm là bạn nói cái chó gì về tôi. Nói gì tùy bạn nhưng nếu bạn để tôi nghe thấy thì bạn không yên với tôi đâu. Tôi biết Karatedo, Taekwindo, Kunfu, Vovinam, đấm bốc Thái và hàng trăm tên võ khác đó. :v

3. Tôi định sẽ vay tiền mẹ để mua một chiếc smartphone. Thật sự chiếc điện thoại của tôi đã rất cũ rồi. Bàn phím đã mất hết số và màn hình thì nứt đôi ra không nhìn thấy chữ. Cuối cùng bị bà mẹ Việt Nam anh hùng quát cho một trận khiến thằng con phải cụp đuôi chạy thẳng vào phòng đóng kín mít cửa. Sáng hôm sau thằng nhỏ liền xách đít te te đi mua một con heo đất. Heo ơi, heo biết thân hãy ăn ngoan trốn kĩ. Vì mỗi giây trôi qua tao phải đấu tranh với nỗi khát khao muốn móc nát đít mày ra lấy tiền mua áo mới.
Read More

8 thg 8, 2015

Chuyện dở hơi


"Thị trấn Buồn Tênh có gì?"- Một cô gái hỏi tôi một câu hỏi như thế. Để tôi xem tôi thế khơi gợi được một chút gì về nó không nào... Chẹp!

Cái thị trấn này không khác những nơi khác là bao. Có người và rất nhiều người. Nhưng nó lại nhộn nhịp theo một cách rất riêng của nó. Mọi người đến đây và đem theo nỗi buồn của riêng họ. Họ gửi lại nó cho những người khác hoặc cứ để đó không mang về. Đó là một mãnh nhỏ của thế giới này nhưng không ai công nhận nó cả. Giữa ánh đèn không đủ độ sáng để thấy rõ mặt người. Giữa những mờ ảo, ướt át và dậy mùi thảo dược tỏa ra từ những phòng xông hơi. Giữa tiếng rên rĩ, tiếng mút mát da thịt chùn chụt. Nó thành hình...

Ở đó, bạn dễ dàng nhìn thấy những cảnh bú mút trần tục nhan nhãn trước mặt và thậm chí chẳng cần điều kiện gì, bất cứ ai cũng dễ dàng úp mặt vào háng bạn. Mân mê cậu nhỏ của bạn một cách trân trọng và thèm khát. Bạn sẽ bắt đầu trơ ra với những ánh mắt rà soát cả cơ thể mình, nghe những lời nói khiếm nhã nhất. Bạn không thích nó đâu nếu bạn là một người đàng hoàng. Bởi vì nó đời quá. Nó như một cú bạt tay vào thẳng mặt bạn và quát: Đụ mẹ, thấy cái thế giời này không? Đừng bàng hoàng bởi vì mày là một phần của nó, thằng đĩ.

Ở đó, đầy loại người bạn ạ. Có người vừa hỏi tuổi của bạn xong liền phán ngay một câu: "con trai anh cũng bằng tuổi em" hay là "em đừng nói dối anh, anh đẻ ra em còn được mà". Hay một gã vừa ngồi nghỉ mệt sau một mây mưa với một gã trai trẻ bắt máy mở loa lớn và nói chuyện với vợ:

- Anh đang ở công ty. Chiều anh về sẽ dẫn cả nhà cùng đi ăn mừng sinh nhật vợ.
- Anh đã ăn trưa chưa? - Vợ anh ta lo lằng hỏi.
- Anh chưa ăn. Hôm nay ăn phở, anh chán ăn cơm rồi.
- Chán cơm thèm phở chứ gì?- Cô vợ đùa
- ...

Vừa gọi xong gã quay lại khoe, vợ anh đó tụi anh có đứa con 1 tuổi rồi.

Hay một người khác tiến sát gạ gẫm tôi. Khi tôi tỏ ý không thích như thế anh ta liền gằn giọng rất đểu:

- Đừng nghĩ sẽ tìm được tình yêu ở nơi này. Ai đến đây cũng mang trong lòng hình bóng của một người khác thì làm sao mình chen chân vào được. Chỉ có thể là bạn thôi. Em biết là bạn gì không? Bạn tình...
Read More

6 thg 8, 2015

...

Việc có một buổi sáng tồi tệ vào một ngày đẹp trời là rất bình thường. Hãy lạc quan bằng cách nghĩ rằng, chiều nay rồi có thể sẽ... tồi tệ hơn nữa. Cũng như khi mặc một bộ đồ thật đẹp để đi học, vừa bước ra khỏi cửa thì một chim bay qua, ỉa mẹ vào mặt bạn. Đừng càu nhàu, nhấm nhẳng làm gì. Hãy cảm thấy may mắn vì con bò không biết bay. :go:
Read More

26 thg 7, 2015

...

Sư phụ dạy, sự khác nhau giữa viết báo và viết blog: no fucking, no shit. 
Read More

25 thg 7, 2015

...

Nếu tôi bị lộ ảnh, videos sex, tôi sẽ tự tử. 
Read More

24 thg 7, 2015

Vợ, người tình và chốn hoang lạc...

Có một người trong thị trấn Buồn Tênh thẳng thừng nói với tôi thế này này:

- Thằng đàn ông nào cũng có một phần đàn bà trong người của nó em à. Em nghĩ đàn bà cần một thằng đàn ông như thế nào? Chẳng phải là ân cần, chu đáo, tháo vác, muốn chăm sóc cho nó, tinh tế một chút, biết chiều chuộng nó vân vân và vân vân hay sao? Những thứ đó có thể làm cho một con đàn bà cảm thấy hạnh phúc thì một thằng đàn ông thực thụ chẳng làm được đâu. Chỉ có những thằng như tụi anh thôi. 

- Anh không cảm thấy có lỗi với vợ anh sao?

- Không, không hề. Anh không cảm thấy có lỗi gì với vợ anh hết. Anh vẫn sinh hoạt với vợ anh bình thường có sao đâu. Thậm chí còn sung hơn. Chỉ cần anh không nghĩ tới thì anh sẽ không thấy ham muốn với đàn ông nữa. Em không biết đâu, khi làm tình với phụ nữ, cảm giác nó thiên liêng lắm em à...

- ...

- Em, em còn nhỏ nên em chưa hiểu chuyện. Khi nào lớn thì em sẽ hiểu thôi mà...

Đây là người đàn ông, khi ngồi trên chiếc ghế nghỉ đã gọi điện cho vợ mình. Bật loa ngoài và nói rất to. Hôm đó là sinh nhật của vợ anh ta và họ hẹn sẽ cùng nhau đi ăn tiệc vào buổi chiều. Họ có với nhau một đứa con tròn một tuổi. 

Anh là người liến thoắng, gương mặt sáng và rất điển trai. Một điểm chung của những người điển trai hình như là một gương mặt đểu. Anh có rất nhiều tiền, anh khoe như thế. Anh từng bị một người yêu đồng tính lừa:

- Ban đầu nó đến với anh vì tiền. Sau đó mới vì tình...

Và anh này cũng là người đã nói thẳng vào mặt tôi: Em ngại gì? Đến đây thì ai cũng như ai. Cùng chung một họ. Biết họ gì không? Là họ GAY...
Read More

@%^$#%^&*

Thưa anh, người đã đính hôn bỗng một ngày nhắn tin nói nhớ tình cũ. Theo em là không được!
Read More

T.i.m



Thật buồn cuời, trái tim này nếu không nằm trong lồng ngực thì chẳng phải chỉ có tác dụng là để nấu cháo thôi sao?
Thứ phản chủ đập nhịp lạc loài ...
Nằm trong ngực mình mà đập nhịp theo ai ....
Read More

23 thg 7, 2015

...

Bọn con người đã tìm ra một Trái Đất thứ hai. Ai đó làm ơn cứu nó đi! Nó lạ sắp bị hủy hoại rồi. :(
Read More

21 thg 7, 2015

Này Khoai

Này Khoai, bỏ ngay cái kiểu share link blog cho những ai mày muốn thân thiết với họ. Hành động đó ngu như thể, mày đưa thẻ tín dụng cho người lạ rồi nói thẻ em nè anh rút tiền ra mua quà tặng em đi. Thật sự ra thì họ đéo quan tâm mày viết cái chó gì trong này, cũng đéo quan tâm là mày gặp phải cái đách chó gì. Họ chỉ quan tâm, ô thì ra mày là một thằng bóng. Hay ho thật, mình phải đi kể cho mọi người nghe mới được.

Này Khoai, thôi cái kiểu lấy blog của mày ra để rêu rao khả năng viết lách của mày trong bất kì cái CV xin việc nào nữa. Nó không phải thứ để trao đổi một cái chỗ mày ngồi vật vờ hàng tháng với mớ chủ đề trên mây và nặn óc ra suy nghĩ xem mày phải viết cái gì cho phù hợp. Blog là con người mày, đừng đưa nó cho bất kì ai để họ lục lạo, dò xét, phân tích. Họ không có quyền và cả mày cũng không có quyền. Và, mày nghĩ mày viết hay lắm sao? 

Này Khoai, cái chó gì mà mày cứ suốt ngày viết về mấy thứ khốn nạn like shit hoài vậy. Ngoài kia còn quá nhiều thứ hay ho để mày chỉa mỏ vào hóng hớt. Buồn cũng là sống, vui cũng là sống thì sống trên niềm vui không thích hơn sao?

Này Khoai, đi đâu đi. Đừng có ở nhà, nhốt mình trong phòng rồi bật skype lên thủ dâm vớn n người. Phòng đầy mùi và mày thì càng ngày càng gầy.

Này Khoai, bao lâu rồi mày chưa đọc hết trọn một quyển sách nào? Bao lâu rồi mày không mua cho mình một tứ gì đó hay ho hay bước chân vào nhà sách. Bao lâu rồi? Và khoảng thời gian đó mày làm gì? Những status nham nhảm trên facebook, những bài báo khoe vú hở vùng kín của đám người mẫu xa lạ,.. Vô bổ như vậy mày thích sao?

Này Khoai, mày thật là một đống cứt bốc mùi!

Read More

16 thg 7, 2015

Kệ!


Read More

Vui Tour


Trước đọc Đường còn dài còn dài của Nguyễn Thiên Ngân giờ thì ngồi xem Vui Tour của Lê Cát Trọng Lý. Nghệ quá. Rồi tự hỏi, mai này mình làm như vậy có được không. Bỏ hết tất cả sau lưng rồi đi thôi. Chỉ đi thôi không cần đích đến vì nơi nào cũng là nhà

Read More

Tôi- mới có mấy ngày

1. Tôi đã dành ra hơn hai tiếng đồng hồ để đọc hết cả những tài liệu có liên quan đến hai cái hạch mọc lâu nay ở cổ. Có những thứ ở bên mình khá lâu mà không lên tiếng thì thành thử ra mình nhầm tưởng là nó không tồn tại. Tôi hoa cả mắt và thật sự khá hoang mang về những thông tin mình đọc được. Nhưng muốn biết chính xác nó là gì thì phải có một buổi đi kiểm tra mới chắc được. Tôi không tin mình không có thời gian cho những vấn đề này nhưng tôi cũng không muốn mạo hiểm rước thêm vài ba cái lo lắng kiểu dạng vậy về từ bệnh viện. Thôi thì để thủng thỉnh xem sao...

2. Tôi lại bắt đầu cuộc hành trình kiếm nhà ở mới. Bao giờ thì chuyện nhà cửa cũng khến cho con người ta lao đao khốn khổ. Khi mà tiền không đủ đáp ứng những nhu cầu thiết yếu về nhà cửa thì việc tìm kiếm một nơi ở đủ thỏa mãn mình với mớ chi phí chắt chiu ít ỏi là vô cùng khó khăn. Hai năm qua phải sống chung chạ với những người tôi không thích, chịu đựng những chuyện không phải tự mình làm ra và lắng nghe những điều không dành cho mình riết rồi khiến tôi phát nhàm chán với cuộc sống. Thứ duy nhất tôi cảm thấy gắn bó một chút với nơi đó là tiếng đàn organ non nớt của một cậu học trò luyện mỗi tối. Tiếng đàn đôi lúc đứt quãng vì chưa thạo, tiếng đàn đôi lúc thánh thót lạ lùng như qua tay của một nhạc công chuyên nghiệp. Những bản nhạc tôi không rõ ràng giai điệu hay cậu nhỏ không chơi đúng đó đôi lúc giúp át tiếng chửi bới nhau ồn ào thường xuyên của đôi vợ chồng chủ trọ. 

Tôi sống lãng quá, lãng mạn hay lãng xẹt thì không biết nhưng thật sự thứ âm nhạc phát ra nho nhỏ từ cái phòng trọ cuối dãy đó đã giúp tôi rất nhiều trong việc giam cầm mình sống một cuộc sống ổn định và chịu đựng lòng ham muốn dời đi nơi khác. Nhưng giờ đây, khi nỗi lòng bản thân và một vài tình huống không thể chấp nhận mà chịu đựng được nữa, tôi đành chọn giải pháp cuối cùng là bỏ đi. Đối mặt với chuyện sẽ lao đao một thời gian vì không có chỗ ở. Mà thôi kệ!

3. Có cái email tôi gửi cách đâu 3 tháng. Nội dung mail toàn những lời lẽ không hay dành cho người nhận. Nhưng đến bây giờ, khi mọi thứ nguôi ngoai và có phần chấp nhận được mọi chuyện, tôi lại muốn lấy lại cái email đó. Đặc biệt là khi biết người ấy từ đó đến nay vẫn chưa mở hộp thư ra bao giờ. Có những thứ khi sử dụng vào đúng thời điểm thì nó như một đòn knock-out vào đối phương  nhưng sai thời điểm thì chả khác một quả bom xịt là mấy. Không có tác dụng gì mà lại còn gây hại cho cả hai bên. 

4. "Người ta nói gì là chuyện của người ta. Mình nghe, tin, nhìn rồi để bụng, mới biến thành chuyện của mình"

         
Read More

13 thg 7, 2015

Call me yours...


Tôi và anh chạy xe trên đường cùng nhau rất lâu. Nhìn tấm lưng của người yêu dấu trước mặt mình, tôi thật chỉ ước được ngồi ở yên sau mà choàng tay lên ôm anh thật chặt. Khẽ thì thầm: Gọi em là của anh đi. Đừng bỏ đi đâu... Vào lúc đấy, tôi đã lấy làm khó chịu vì nhìn thấy anh phía trước đó mà không thể gần anh thêm được. Nhưng đến khi anh tạm biệt tôi để rẽ vào một đường khác, hai mắt tôi bỗng dưng ngấn nước. Cảm giác hụt hẫng vô cùng. Cuối cùng tôi mới nhận ra, đôi khi hạnh phúc chỉ đơn giản là cùng người ấy đi với nhau trên một con đường. Không cần một cái nắm tay, không cần một cái ôm hay lời lẽ thể hiện yêu thương chỉ nhìn thấy nhau và đi cùng một hướng là đủ. Về đến nhà, mỗi lúc nhớ đến cảnh chia tay đó, mắt tôi lại ngấn nước. Tôi lại nhõng nhẽo rồi...

Thật ra chúng tôi sẽ còn gặp lại nhau nhiều lần nữa cho đến khi anh cưới. Tôi đã ngầm quyết định theo ý mình như thế rồi. Tôi bất chấp hết đấy. Tôi mệt mỏi quá nhiều để phải sống theo một nguyên tắc đạo đức nào đó mà tôi làm chó gì có cái đạo đức đó. Tôi cũng quá mệt mỏi để đóng vai mình là một người có ăn học và biết nhường nhịn phụ nữ. Tôi chẳng cần biết gì nữa và tôi chỉ muốn ở với người tôi yêu thôi. Sở hữu anh đến khi nào thì hay khi ấy. Tôi khóc vào cái khoảnh khắc của ngày hôm ấy và đến tận những ngày sau này khi nhớ lại nó chỉ đơn giản vì nó giống như một thước phim ngắn tái hiện cả một quá trình dài mà mối tình này đã đi qua và tan vỡ. Tôi rơi nước mắt để khóc tang cho tình yêu đã chết yểu của mình.

Những gì tôi muốn thật sự rất đơn giản. Tôi chẳng cần gì nhiều hơn một người yêu mình và không muốn bỏ đi đâu. Tình yêu thật sự rất giống một sợ dây thừng vô hình. Nó bắt trói con người ta lại với nhau mà ngay cả khi không có một mối buột nào cũng chẳng ai trong số hai người rời bỏ nhau ra. Khi anh nói yêu tôi và khi anh anh nói anh sẽ lấy người khác thì tình yêu anh đang sử dụng đó là loại tình yêu nào đây? 

Có một người khuyên tôi rằng, người tôi yêu đã chọn rẽ sang một con đường khác không muốn cùng đi với tôi nữa. Tôi chỉ hai sự lựa chọn hoặc là dừng lại hoặc tiếp tục đi trên con đường đó và chờ một người đồng hành khác. Nhưng tôi không nghĩ mình đủ gan dạ để có thể bước một mình tiến tới phái trước. Tôi có thể đi theo anh không? Đi ở phía sau anh cũng được miễn là có anh...

         
Read More

8 thg 7, 2015

Chọn


Khi anh bảo rằng anh không có sự chọn lựa nào khác thì thật ra anh đã có hơn một sự lựa chọn cho riêng mình. Và anh đã chọn lấy phần có lợi nhất cho bản thân. Bỏ mặc mọi thứ khác xung quanh. Em nói thế có đúng không hả kẻ- phản- bội?
Read More

7 thg 7, 2015

Chuyện của tôi


1. Hôm qua tôi đã lững thững rất lâu trên những con đường. Một mình và một xe. Miệng ngậm que nhựa chúp ba chúp như chàng cao bồi Lucky Luke. Chẳng hiểu tôi bắt đầu thích lại cái thói quen ngậm kẹo mút khi nào nữa mà trên miệng lúc nào cũng có kẹo. Môi luôn bong bóng chất đường. Kiểu một thằng nghiện bắt buộc phải cai thuốc bằng cách ngậm kẹo cho đỡ nhạt miệng. Nhìn vào gương tôi thấy mình chảy ra như một cây kẹo mút để lâu ngày. Ai dó làm ơn đến hôn cái miệng đầy đường này của tôi đi.

2. Hết thuốc là đầu lại đau. Tối qua tôi dường như phát điên lên vì không tìm ra vĩ thuốc nào trong tất cả các ngăn tủ. Đầu tôi như một quả boom sắp phát nổ. Cuối cùng tôi đành phải chườm ít đá lên đầu để để giảm đau. May thay là nó có hiệu quả. Sáng nay tôi liền chạy đi mua hẳn hai hộp thuốc để dành. Mẹ tôi thấy vậy thì lắc đầu hỏi: Định uống thuốc vầy hoài sao con? Biết làm sao được, đi khám thì lồi ra bệnh mất...

3. Tôi đã đứng rất lâu trước ngăn tủ đựng rượu của cửa hàng tiện ích, chai vodka ở ngăn cuối cùng giá rẻ như phong thư nhuận bút tôi mới nhận vậy. Tôi chưa uống vodka bao giờ, cũng chưa từng hít thử một hơi cần sa. Tôi muốn nếm thử chúng quá. Nhưng cuối cùng tôi lại chọn mua cho mình một lon bia và ít đồ nhấm rồi về căn phòng trọ tối om của mình. Nhấm nháp chờ cơn đau đầu đến hành hạ. Rượu uống một mình thì chẳng say được đâu. Phải uống cùng nỗi buồn của người bạn nhậu đối diện. Say, bảo đảm say.

4. Tôi thích thị trấn Buồn Tênh lắm. Bởi vì chỉ một khoảng không gian nhỏ mà nó đời hơn 21 năm trời sống của tôi. Ở đó có người sẵn sàng úp mặt vào háng bạn, thật chân tình với khúc thịt bé nhỏ của bạn. Một cái cái miệng ấm áp xa lạ mút chặt lấy thứ thừa thải nhất trên người bạn một cách âu yếm. Tuyệt vời! Và ở đó có người chực bất ngờ tuột hẳn cái khăn tắm mỏng manh che thân của bạn mà thì thào: Em ngại gì? Vào đây thì cùng một họ cả. Họ GAY đó...

5. Dạo này tôi rất thích ngủ. Bởi vì tôi chặn mọi liên lạc với người tôi yêu cả rồi. Chỉ có thể gặp người đó trong những giấc mơ mà thôi...

6. Tôi đang kiếm việc làm thêm. Ở nhà suốt thì tôi điên mất. Nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được việc...

7. Nhiều người thậm chí còn chưa biết rõ quyền lợi của chính họ mà cứ suốt ngày đi cản trở quyền lợi của người khác. Bản thân còn lo chưa xong mà lại đi lo cho dân số thế giới. Đồng tính nếu là bệnh thì ai đó làm ơn viết đơn cho tôi được nghỉ học vì vẫn còn đang bệnh đồng tính chưa khỏi đi.

À, quái gì mà phải tự hào vì là người đồng tính nhỉ? Có ai tự hào vì mình là nam hay là nữ không?

8. [Tám] Để tôi kể chuyện này cho nghe nhé. Có một anh tán tỉnh tôi. Anh đi làm rồi. Cũng bận mà vẫn cố gắng bỏ công sức ra làm đủ trò cũng hơn một tháng. Tôi cảm động lắm. Đến khi tôi gần đổ thì anh mất tích suốt một tuần. Sau đó, tôi mới phát hiện ra là anh đi Đà Nẵng du lịch với vợ. 

9. Một đứa suốt 6 tháng qua chưa động đến một điếu thuốc nào. Ngay khi đang viết entry này lại thèm rít một hơi thuốc căng buồng phổi. Lúc 23h và không ở gần trung tâm thành phố, tôi tìm mua thuốc lá ở đâu đây?

10. Tôi đang chán đời lắm. Chị Sonata vẽ tranh cho tôi đi *rưng rưng*

Read More

1 thg 7, 2015

Cầu


Cầu Thượng đế, nếu Ngài thấy một mai con trở nên quá ư rắc rối và Ngài ngán ngẫm trông chừng con đến chỉ muốn cho con cút đi. Xin Ngài hãy làm điểu đó trong trong lúc con đang ngủ. Để sáng tinh mơ con tỉnh dậy thấy mình ở một nơi khác hẳn, tách biệt khỏi những người thân yêu. Để con chẳng phải thấy họ khóc, không còn nghe họ than thở quở trách cho số mệnh mình.
Xin Ngài làm ơn đừng bắt con chịu cảnh đọa đày với thân xác cằn khô. 
Xin Ngài đừng bắt con nằm liệt một nơi và là gánh nặng cho tất cả mọi người. 
Xin Ngài đừng bắt con nằm rên rĩ thống thiết và nhìn thấy những giọt nước mắt của người thân yêu mà vô dụng đến chẳng thể nhấc tay lau chúng đi.
Xin Ngài hãy thương xót, rũ lòng thương và bỏ qua mọi lỗi lầm của con như ngài đã từng như khi Ngài tạo ra hình hài toàn diện của con bây giờ...
Read More

23 thg 6, 2015

Đêm cuối thứ n


Anh không dám hôn em vì anh cảm thấy có lỗi vợ anh. Vậy có bao giờ anh cảm thấy có lỗi với em chưa?
Read More

8 thg 6, 2015

Lời trần tình số 33


THƯ GỬI VỢ CỦA NGƯỜI TÔI YÊU


Gửi chị- vợ của người yêu em.

Em đã đánh dấu link blog này trên trình duyệt web của anh ấy. Hy vọng rằng chị- với một chút ít sự tò mò phụ nữ của chị. Vào một ngày đẹp trời nào đó, chị sẽ có nhã hứng muốn kiểm tra xem chồng mình đang làm gì và nhấn vào biểu tượng chữ B nhạt nhòa trên nền cam và đọc được lá thư mà em đang viết. Chị hứa nhé, hãy là một người phụ nữ ghen tuông để có thế đọc được bài viết này. Trong trường hợp chị không biết mật khẩu máy tính của anh ấy thì nó là "th". Ghép từ hai chữ cái tên của em và anh ấy.

Chị này, vào đêm cuối cùng em và anh ấy ở bên nhau. Đó là một đêm đau đớn nhất em có thể cảm nhận được cho đến giờ phút này. Như thể đang có trăm nghìn mũi kim nhọn châm chít vào khắp vùng thịt da em. Và trong cái đêm đó, hình ảnh của chị nhạt nhòa hiện trong giấc mơ em. Giữa nụ hôn đắng đót dịu ngọt, giữa những thổ lộ tâm tình, giữa vòng tay ôm ghì chặt của người đàn ông mà em yêu và sau này (chắc chắn) sẽ là chồng của chị. Hình ảnh chị mặc chiếc áo màu vàng chanh cười hiền lành trong tấm ảnh chụp tập thể các giáo viên của trường nhân dịp du lịch cuối năm. Ai đó đã chỉ ra cho em biết trong hàng chục khuôn mặt xa lạ hình ảnh chị và gọi lên tên chị với chức danh "vợ của anh". Và hình ảnh đó đã ám ảnh em đến tận bây giờ. Buộc lòng em phải viết vài dòng cho chị.

Em đã từng rất ghét chị, thưa chị. Dù là chúng ta chưa một lần gặp nhau nhưng em ghét chị. Rất ghét chị. Ghét đến nỗi em đã dễ dàng tìm ra facebook chị trong hàng nghìn những tài khoản facebook khác nhau chỉ dựa vào một trí nhớ dởm đời về nửa khuôn mặt hiền lành đã ghi dấu trong đầu ngày hôm ấy. Và suýt một chút nữa là em đã làm tổn thương đến chị với những lời lẽ không hay nếu như lý trí em không kịp thức tỉnh. Chị có lỗi gì cơ chứ...

Gay chẳng bao giờ ghét phụ nữ cả. Phụ nữ là để thương yêu và che chở chứ không dùng để ghét. Hơn nữa, chị hiền lành đến là như thế thì ai lại đi nỡ ghét chị. Nhưng anh ấy đã dùng chị để đánh thức một phần đàn bà trong em. Và một sai lầm khác, em đã ghét nhầm chị. Tại sao chứ khi thất bại duy nhất của chị là chọn lầm chồng và thất bại duy nhất của em là yêu nhầm người. Hai chúng ta giống nhau như thế tại sao em lại ghét chị?

Nhưng em vẫn cứ cố chấp ghét bỏ chị. Em cần một người để trút bỏ nỗi hận thù lớn lao trong lòng mình mà thương thay ngoài chị ra em không tìm được ai khác. Anh ấy ư? Em không thể! Em xem anh ấy hơn cả một người yêu, đó là ruột thịt. Cho dù anh ấy có làm tổn thương đến em, cho dù anh ấy bỏ rơi em để đến với chị. Cho dù em trong cơn đau khổ và tuyệt vọng vì bị phản bội, em cũng chẳng thể nào bỏ anh ấy được. Chỉ có chị, chị đã xen vào cuộc sống của em. Chị đã khiến anh ấy chọn lựa giữa em và chị. Chị giành chiến thắng chỉ với một phần lợi thế duy nhất. Rằng, chị là đàn bà...

... và em ghét chị.

Em sinh động hơn chị. Em như một con tắc kè hoa giữa lòng thành phố. Giấu mình trong những bộ quần áo sạch sẽ tinh tơm. Biến hóa đa dạng với đủ thành phần. Ẩn nấp bản thân mình trốn những ánh mắt diều hâu. Em trẻ hơn chị, một người phụ nữ đã đến tuổi băm mà chưa có chồng và ngây thơ yêu một gã đàn ông lưỡng tính  thì biết chị thất bại đến mức nào rồi phải không? Em làm tình chắc chắn là giỏi hơn chị. Ngoài giáo án, chị có những gì? Em nấu ăn giỏi, chị muốn thử không? Em thua chị gì ngoài việc chị là phụ nữ? Chó chết!

Vậy nên em xin chị, nếu khôn ngoan hãy là một người đàn bà biết cam chịu. Em đã gần như chịu phần thiệt thòi nhất của cả ba chúng ta. Rồi đây em sẽ tránh né mọi liên lạc với chồng chị. Không phải vì chị mà vì chính bản thân em. Nhưng em không chắc chồng chị sẽ dễ dàng buông tha cho em. Nên nếu vào một sớm mai nào đó chị thấy một vết bầm trên cổ, ngực hay khắp người anh ấy xin chị đừng ngạc nhiên hay ghen tức. Cũng đừng tìm hiểu sự thật làm gì. Em không muốn giấu nên chị đừng tìm. Mọi sự thật đều dẫn đến tột cùng nỗi đau khổ cho cuộc đời của chị. Và em không muốn như thế.

Chị ơi, em thương chị ngay cả khi chúng ta chưa từng chạm mặt. Anh ấy đã chọn chị thì chắc chắn rằng chị là một người tốt. Người em yêu rất kĩ tính kia mà. Chị làm cho anh ấy hạnh phúc giúp em đi. Chỉ có chị và bản tính đàn bà trong chị mới có thể để anh ấy hạnh phúc hoàn toàn. Hãy chăm sóc anh ấy thật chu đáo, nấu cho anh ấy ăn những món ngon nhất, đừng bỏ đi đâu khi anh ấy đang bệnh và cho anh ấy những đứa con đẹp tuyệt vời. Hãy nói chuyện thật nhiều với anh ấy mà không phải nói khẻ khĩ khầm, hãy mạnh dạng nắm tay anh ấy giữa phố đông mà không phải sợ bất kì một ánh mắt nghi ngại, đàm tếu nào. Nếu chị để anh ấy phải sầu lo, phiền não, em thề rằng sẽ giành lại anh ấy và khiến cả cuộc đời còn lại của chị phải trá giá. Em thề!

Em, bằng lời hứa của một thằng đàn ông, sẽ bảo vệ chị tránh khỏi tối đa sự tổn thương. Nhưng nếu chị biết sự thật này. Em mong chị đừng buồn. Em thương chị nhưng em cũng thương cả em nữa. Nên nếu một phút yếu lòng nào đó em có mượn chồng chị một chút thì rồi cũng sẽ trả cho chị ngay. Chồng chị vẫn mãi là chồng của chị.


Người yêu của chồng chị.


         

Read More

7 thg 6, 2015

Thích

Tôi rất thích Zu Ác. Tôi nhận thức được mình thích anh còn trước hơn cả tôi nhận ra rằng mình yêu Win. Lần đầu tiên tôi bước vào lớp là ngồi trước mặt anh. Tôi vẫn nhớ rõ cái cảm giác nhột nhạt khi anh dùng bút chì khều vào lưng tôi mượn đồ chuốt. Tôi thích anh mà không dám nói, chỉ ngậm ngùi ngồi like hình anh chụp cùng bạn gái trên facebook.

Lần đầu tiên bước vào Thị trấn Buồn Tênh, tôi đã rất ngạc nhiên khi bắt gặp hình bóng của Zu Ác ngồi trên bệ rửa mặt nhìn mình. Kiểu tóc đó, gương mặt đó, cả cái giọng nói dịu nhẹ của B thật sự rất giống Zu Ác. Cảm giác như mình đã sở hữu được một phiên bản gay của người đàn ông mà mình thích vậy. Cảm giác tuyệt vời đến mức bạn chỉ muốn sở hữu nó mãi mãi. 

Trước lúc B rời thị trấn Buồn Tênh, đã nhấc bổng tôi lên ngồi trên đùi anh. Khẽ đặt một nụ hôn và thì thào, Cho anh số điện thoại của em đi. Đó là cách truyền thống nhất cho một mối quan hệ bắt đầu hình thành. Em không tin lắm nhưng cho mà, em cho anh số điện thoại của em. Hứa là anh sẽ gọi lại và chúng ta sẽ lại gặp nhau nữa nhé.

         
Read More

30 thg 5, 2015

...










Sau mấy ngày chẳng ăn uống gì được do đau bao tử, giờ bệnh có phần thuyên giảm. Thật vi diệu quá! Chả cần quái gì đến thuốc mà nó vẫn khỏi. Tôi quả quyết rằng bản thân mình bây giờ có thể ăn cả một bò. Hoặc ít nhất cũng nửa con hoặc 1/4 con hoặc một cái đùi,... %^$#@$%^&*()

Tôi thèm ăn đám cưới quá đỗi. Nghĩ thế nào nếu như tôi đi dự một đám cưới xinh đẹp dẫu không được mời. Đám cưới thì toàn món ngon và tôi sẽ ăn cho ói ra mới thôi. Rồi sau rốt, tôi sẽ gửi cho cô dâu một mảnh giấy nhỏ ướp chất khử mùi cơ thể nhãn hiệu chú rễ hay dùng. Trên đó sẽ ghi: Khi chị ngậm lấy con cu anh ấy, xin nhớ cho rằng nó từng nằm trong đít em. Toàn cứt là cứt thôi. Chúc chị ngon miệng!









Read More

28 thg 5, 2015

Thị trấn Buồn Tênh










Tôi tìm thấy một chỗ xông hơi dành cho người đồng tính. Tôi gọi nó là Thị trấn Buồn Tênh. Bởi đến nơi này, rất nhiều người đã mang theo những nỗi cô đơn của riêng họ như một hành lý. Có người kể nó ra và gửi lại cho những người khác, có người giấu nó trên nét mặt mơ hồ. Còn tôi, tôi giấu cô đơn trong chiếc miệng khô khốc, giữa một nụ hôn sâu...
... với nhiều người.






Read More

22 thg 5, 2015

Cô ấy (11)




"Anh có yêu em không?"
"Câu trả lời dài lắm, anh sẽ phải chuẩn bị cả đời để nói cho em nghe, em đã chuẩn bị tốt để nghe chưa?"
Read More

21 thg 5, 2015

...






- Anh thấy em rất lạ... Em rất khác. Nói thật anh nghe em đã làm tình với... người khác phải không?
- Không, chỉ mỗi anh thôi. Em- không- giống- anh.
- ...
- Em muốn anh phải nhớ tới em. Em muốn anh không bao giờ có thể quên em. (Em muốn để lại dấu vết trên cơ thể mà em đã từng sở hữu. Em muốn anh nhớ đến ngày hôm nay và dù có làm tình với chị ta anh cũng phải nghĩ đến em)
- Anh xin lỗi. Anh rất nhớ em nhóc à.
- Anh- phản- bội- em!
Read More

...


- Hôn và ôm anh ngủ. Mình đừng đi quá giới hạn được không em?
- Giới hạn của mình là ở đâu hả anh?

Read More

...


Hứa với anh, đừng bỏ anh. Làm em trai của anh. Hứa với anh đi!
Read More

29 thg 4, 2015

Ngày mai


Tôi vẫn nhớ những buổi tối ngồi dưới hiên một cửa hàng bán đồ gỗ trên đường Ngô Gia Tự, Quận 5 đọc từng trang chữ trong quyển Rừng Na Uy chờ Win tan buổi dạy đến đón. Gần một tiếng đồng hồ chờ anh chứ ít ỏi gì vậy mà cứ điều đặn mỗi đêm như thế. Tôi vẫn cứ nhớ hình ảnh của anh mỉm cười mỗi lần anh nhìn thấy tôi ngước mắt lên từ trang sách nhìn anh giận dỗi.

- Lên nhanh anh chở về nhóc- Vẫn luôn là câu nói ấy.

Tôi vẫn nhớ những ngày trốn nhà đêm hôm chạy thẳng lên nhà anh. Bị anh bỏ rơi lăn lóc ở nhà một mình. Trước đó còn hù dọa, Lúc sáng có người rước thầy cúng về niệm phòng trọ mình đó nhóc. Rồi lên xe bỏ đi. Báo hại tôi hai ba tiếng đồng hồ niệm chuỗi Phật mếu máo chờ anh về.

Tôi vẫn còn nhớ đến vị béo ngậy mát lành từ ly trà sữa anh mua chuộc lỗi mỗi khi bỏ tôi ở lại có việc phải đi. Ly trà sữa ngon nhất trần đời mà tôi từng uống. Bây giờ, cứ mỗi lần đi học về ngang qua ngõ vào nhà anh, tôi lại ghé vào quán trà sữa đó mua cho được một ly trà sữa bánh flan đem về. Lúc chờ mua vẫn hay ngó lang mang ra đường, biết đâu có thể nhìn thấy được bóng hình quen thuộc lướt qua tầm mắt. Nhưng chẳng bao giờ thấy được...

Tôi nhớ căn nhà trọ của anh, nhớ cái lưng trần trắng ngần mát rượi, nhớ khuôn mặt đáng ghét và nhớ cả giọng ca cải lương trầm trầm của anh. Nhớ mỗi lúc hẹn mà anh về trễ, ngồi trước mái hiên đen ngòm chờ anh về. Tiếng xe anh, tôi còn đinh ninh trong đầu rất rõ.

Tôi nhớ có hôm cãi mẹ rồi nói dối là lên nhà bạn ngủ mà thực chất là đến ngủ với anh. Mẹ buồn tỏ rõ ra mặt nhưng tôi vẫn đi. Lúc lên nhà anh, mai lại về nhà mình mà tôi khóc một trận sướt mướt không hiểu tại sao. Anh bối rối lau nước mắt cho tôi, khẽ bảo, Thôi thay đồ rồi anh đưa về nhà trả mẹ em, mặt thoáng chút buồn. Nghe anh nói vậy tôi nín khóc mếu máo, Em ở lại với anh, em thương anh ở một mình. Tôi nhớ hôm đó là mùng 4 Tết.

Tôi nhớ lắm cách anh gọt xoài cho tôi cái má thật to. Nhớ cách quét dọn nhà cửa, nhớ cách anh thở phì phò hay giật mình mỗi lúc ngủ gần tôi. Tôi nhớ cái ôm anh ghì chặt những lần tôi dỗi quay lưng lại người yêu dấu. Nhớ cái thân to đùng nén chặt lên lưng tôi thì thầm:

- Anh thích như vầy. Em yên nào. Anh thích nằm lên lưng em lắm.

Tôi nhớ anh hay nắm lấy mớ mỡ thừa của tôi ở bụng thì thào ghẹo, Mập như con heo. Nhớ cả giọng đọc sách như thầy tụng, nhớ tiếng cười, nhớ cả mùi đàn ông của anh.

...

Ngày mai, anh sẽ chính thức đi nối vợ. Ngày mai, anh chính thức trở thành một người đàn ông của gia đình. Chính thức thoát khỏi cái nắm tay của tôi. Chính thức bước chân ra khỏi ước mơ của cả hai. Để lại mình tôi với nỗi nhớ anh da diết. Nhớ những buổi tối chỉ có hai đứa. Tôi chợt nhận ra tôi yêu anh rất nhiều. Chợt nhận ra từ trước đến giờ, tôi đòi hỏi ở anh quá nhiều mà không nhận ra tôi là một người yêu tồi tệ đến như thế nào. Chợt nhận ra, tôi đã đánh mất người mình yêu mãi mãi...

Anh nhắn, với lời xin lỗi và mong tôi tha thứ. Anh bảo anh còn trách nhiệm với gia đình. Anh bảo anh đã lớn tuổi lắm rồi. Thế có nghĩa là anh hy sinh tình yêu tôi, bỏ mặc nỗi buồn đau của tôi để chấp nhận sống một cuộc đời mà nhiều người muốn anh như thế. Người phụ nữ đó hơn một lần được anh nhắc tên. Hơn một lần anh tâm sự về tình cảm chị ấy dành cho anh. Tôi nhận ra sự đắn đo trong giọng nói của anh. Anh cần gia đình của riêng mình và tôi không cho anh được điều đó. Chị ấy là sự lựa chọn đúng nhất anh đã làm. Tôi chắc chắn thế...

Dẫu biết điều anh làm là đúng đắn. Dẫu biết vào cái tuổi 31 của cuộc đời, người đàn ông cần biết bao một gia đình của riêng mình. Một gia đình thật sự kia với một người phụ nữ đảm đang ân cần và những đứa con khấu khỉnh đáng yêu. Không phải một gia đình đặc biệt, không phải cùng một người đàn ông khác và những đứa con nuôi hay chỉ là con của một trong hai người. Đứa con là một sự kết nối và ràng buộc hai nửa cuộc đời lại với nhau. Lập gia đình là tiếng nói khẳng định sự trưởng thành và đứng đắn. Là thước đo quan trọng đánh giá sự thành công của một người đàn ông.

Tôi thương anh sống đơn chiết một mình. Một tuần bảy ngày, tôi chỉ có thể gặp anh một đêm. Tôi thương anh ăn uống tạm bợ, tôi lo anh bệnh vì ngủ võng suốt thôi. Tôi sót mỗi khi thấy vết muỗi chít chằng chịt trên vùng da trần của anh. Thương cái dáng đàn ông mình trần ngồi tự giặt quần áo của mình hay những lúc mở mắt thức dậy, thấy anh gáp rút là quần áo cho kịp giờ lên lớp. Tôi ước có thể ở cạnh mỗi lúc anh nhắn tin bảo bệnh hay sốt mà chỉ có một mình ở nhà. Tôi chẳng thể làm gì tốt cho người tôi yêu. Chỉ có một người phụ nữ, với danh phận rõ ràng với thiên chức làm vợ bẩm sinh mới có thể chăm chút cho anh tốt nhất.

Anh cưới vợ tốt mà. Biết thế sao lòng tôi vẫn đau?

Chắc bây giờ Win đang tất bật với quà cáp các thứ. Lễ vật dành cho đám hỏi đã chuẩn bị xong hết chưa nhỉ? Mẹ từ Đồng Tháp đã lên chưa? Bà có khỏe không? Anh chọn mặc đồ gì cho buổi sáng ngày mai. Giá mà anh mặc chiếc áo tôi mua cho anh. Ôi trời, giá mà tôi có thể nhìn thấy gương mặt anh bừng lên hạnh phúc, khoanh tay đứng sau người lớn hỏi chuyện cưới sinh. Tôi ước được nhìn thấy anh trao nhẫn cho người phụ nữ anh chọn. Trong hình chị thật đẹp và hiền. Tôi cũng ước được chia vui vào ngày đó. Anh bận rộn lo lắng đủ điều vậy mà giờ tôi ngôi đây với buồn thương giăng kín. Tôi chẳng giúp được gì cho người tôi yêu. Thật vô dụng.

Ngày mai hãy qua mau đi hoặc xin đừng đến nữa...

         

Read More

27 thg 4, 2015

.

Tôi chẳng biết phải viết gì cả. Tôi đang tuyệt vọng. Ngay cả việc phá đám cưới người khác mà tôi cũng nghĩ ra cho được. Thật là một thằng tồi. Một thằng gay tồi tệ, xấu xa. Coi kìa, nó khóc kìa! Nước mắt cá sấu của nó đang chảy ra ướt cả khuôn mặt. Thật bẩn thiểu! Mẹ kiếp, một thằng bóng bẩn thiểu. Một thằng bóng nhơ nhướp, ghê tởm. Viết gì đó hay chửi nó đi có được không? Có được không?
Read More

12 thg 4, 2015

A.n.h



Anh tới đầy trống trải 
Đúng như một con người 
Chạy bạt tử trên gò hoang thoai thoải 
Và reo vang 
Đúng như một con người 
Anh thành đốm nắng không nguồn cội
Read More

...





- Điện thoại em bị rớt xuống bồn cầu rồi. Mua cho em điện thoại mới nhé!
- Thế cứt đang nhắn tin với anh à?


Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena