22 thg 5, 2014

Let it be


Cách đây vài tháng, tôi nhớ Đô Ti trong một buổi chiều ngồi trên bục giảng đã nói với tôi:

- Nếu như mày cảm thấy không có chỗ nào để về thì cứ vào Circle K. Circle K được xây lên để dùng cho những chuyện như vầy mà.

Tôi là một gã trai ngốc ngếch. Thế nên vào buổi tối hôm qua, khi nỗi chán chường phủ kín toàn bộ suy nghĩ, tôi đã vào Circle K và dật dựa ở đấy đến sáng thay vì tìm một chỗ trọ giá rẻ hoặc ngủ với ai đó cho qua đêm. Tôi mua cho mình một lon Coca Coca light và chọn chỗ ngồi khuất góc. Nước Coca nhạt toẹt, chẳng có chút mùi vị. Chỉ có hơi gas là mạnh bạo xộc thẳng lên mũi. Một lúc sau lại thấy có vị ngọt dần dần chạy trong miệng như thể nước bọt đã bị nhiễm đường rồi ấy. Một thứ nước kì quặc! Một đêm cũng kì quặc và rõ ràng sẽ rất dài nếu không ngủ...

Tôi đã ngồi một mình ở đó rất lâu, lặng im nghĩ về mọi thứ và ngắm thời gian khẽ khàng trôi qua cuộc đời mình. Cái gì giết người đáng sợ nhất? Chả phải là thời gian sao. Khi mà từng tế bào cứ lần lượt chết đi mỗi giây mà ta chẳng hề hay biết...

Tôi ngồi đó đến giữa đêm thì có một gã Tây bước vào, nôm vội vã, gã mua một hộp bao cao su và bước ra khỏi quán sau đó.  Gần 2 giờ sau  thì có một chàng trai tóc vàng màu bạch kim bước vào, anh ta mua một lon bia và chọn chỗ ngồi cách xa tôi. Trông cái điệu anh ta nốc bia và khĩ khầm hát đi hát lại bài Le it be của The Beatles mới cô đơn làm sao. Bất giác, tôi tự hỏi  liệu đem hai nỗi cô đơn ra đong đo thì ai sẽ là người buồn nhiều hơn đây. Nhưng sau đó tôi lại thấy mình thật vớ vẩn và trở lại đấu chiến với những suy tư khác của riêng mình.

Những lúc buồn tôi muốn được ở một mình nhưng lại sợ nếu chỉ có một mình, tôi sẽ làm hại bản thân mất. Thế nên tôi tìm đến chốn đông người để nếu lỡ muốn chết cũng sẽ có người cản ngăn. Nhưng chỗ đông người lại quá nhộn nhịp, tôi lại càng lọt giữa hố sâu của cô đơn. Tôi muốn mình được giải thoát nhưng không phải dùng đến cách tự sát. Chết trẻ như thế thì chẳng ai thương. Tôi ước mình không còn phải đau nữa. Giá mà có một chiếc xe tải đến tông tôi ngay trên đường đi về. Cán qua lại nhiều lần cho chết hẳn như bọn trẻ con chơi trò nhảy dây. Tôi đã sẵn sàng cả rồi cho một cuộc chết, chỉ thiếu mỗi nước là chui vào quan tài nằm chờ. Thế mà lâu quá thần Chết vẫn chưa chịu mang tôi đi.

...

Tôi có rất nhiều câu hỏi tại sao, rất nhiều điều không hiểu được, rất nhiều thứ muốn làm ra rõ ràng cho thỏa xuể nỗi lòng. Nữ văn sĩ Banana Yoshimoto trong quyển Hồ chả phải đã nói rằng "thừa nhận không hiểu những điều mình thật sự không hiểu chính là tôn trọng người khác" hay sao? Có gì sai khi tôi muốn làm rõ ra câu trả lời, tôi muốn tìm hiểu những điều tôi không hiểu về người tôi yêu? Tôi đã sai sao khi tôi đổ cơn giận lên với kẻ phản bội mình? Rốt cuộc, tôi đã không đúng chỗ nào khi chất đầy tình yêu vào một trái tim thủng đáy cơ chứ?

Tôi đau như thể ruột gan chẳng còn tại vị ở đúng chỗ của nó nữa, như có ai đó đổ đầy bê tông vào lồng ngực. Tôi tìm ra rất nhiều lý do để hận và thôi thúc mình nhớ nhung kẻ phản bôi nhưng chỉ một hình ảnh nhắc nhớ đế kỷ niệm của hay người, trái tim nhỏ bé lại run rẫy đau đớn. Quá nhiều sự chịu đựng rồi. Có quá nhiều vấn đề đè nặng lên bản thân tôi. Chẳng phải lúc nào tôi cũng gồng mình lên hứng chịu đó sao? Vậy thì một chút hạnh phúc mỏng manh cũng không thể bố thí cho kẻ khốn nạn này được à? Có được một người yêu và song hành cùng mình suốt cả cuộc đời là khó khăn như thế?

...

Dạo này tôi lại phải dùng thuốc. Đầu tôi đau mỗi khi tôi bắt đầu suy nghĩ và càng lúc càng đau nặng hơn. Phía sau ót hình như có người nói chuyện. Không phải một người mà là nhiều người. Họ cứ nói chuyện như thế, những câu chuyện chẳng liên quan gì đến tôi. Có những lúc tôi phớt lờ được họ nhưng có những lúc tôi tham gia cả vào câu chuyện. Tôi sợ. Tôi đau đầu hơn và không còn ngủ ngon mỗi tối nữa. Không uống thuốc thì chỉ là một cục thịt thối chực chờ phát điên thôi.

Có khi nào tôi điên thật không? Kiểu tôi chẳng ngó ngàng gì tới mọi thứ xung quanh. Luôn miệng hỏi tại sao, uống bia, đái trong quần, quăng sạch bách quần áo hay chỉ ngồi vu vơ hát Let it be ấy. Sợ thật!

Nhưng thôi, KỆ MẸ CHÚNG ĐI! 

         

Read More

2 thg 5, 2014

Rượu

"Về mặt tinh thần, bình rượu có thể chia thành các nấc thang như sau:

Ngay dưới cổ chai thứ nhất, đối thoại nghiêm túc và tập trung. Xuống thêm năm phân, ký ức buồn dịu ngọt. Tám phân nữa, suy nghĩ về những mối tình đã qua và có hậu. Thêm hai phân nữa, suy nghĩ về những mối tình đã qua và cay đắng. Đáy bình thứ nhất, buồn bã vẩn vơ không định hướng.

Đáy bình thứ hai, chán chường, đen tối, bán bổ. Xuống hai ngón tay nữa, bài ca chết chóc hoặc sự hoài vọng. Thêm một ngón tay cái, bất cứ một bài ca nào mà hai người thuộc. Cầu thang dừng ở đây vì lúc này con đường sẽ rẽ đôi và không ai biết chắc cái gì sẽ xảy ra. Kể từ điểm này, bất cứ chuyện gì cũng có thể."- for 3 beer days and more

         
Read More

1 thg 5, 2014

Phụ nữ


- Phụ nữ họ quá mạnh, anh à. Cái gì họ cũng có. Họ có nhan sắc. Họ sở hữu người em yêu. Họ có con của anh ta. Họ được công nhận. Cái gì họ cũng hơn. Họ có đến hai lỗ tha hồ thay đổi. Thật là vừa vặn...

- Phụ nữ là phái yếu mà. Họ đẻ ra chúng sanh. Họ mất máu mỗi tháng. Họ đáng được hạnh phúc em trai à.

- Vì thế mà đàn ông và phụ nữ hút lấy nhau thật tự nhiên. Em mất người em yêu vĩnh viễn...



Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena