30 thg 9, 2015

Chuyện!

1. Ai cũng hỏi tôi, mày còn quen thằng đó à. Tôi đều cười gượng mà gật đầu. Tôi quen lại người đó thật. Nghe cứ giống như một tên tội phạm bị án tử được giảm án xuống còn chung thân. Nghe thì có vẻ đã được giảm nhẹ tội nhưng rốt cuộc sống cũng chẳng bằng chết. Trường hợp của tôi là như vậy.

Một lần anh bảo với tôi, anh không yêu chị. Anh chỉ cảm mến cái tính tình hiền lành của chị. Anh còn bảo, nếu tôi là con gái và nếu như anh được chọn lựa thì "anh sẽ chọn em đó nhóc à". Tôi biết đó là một lời nói dối. Tôi cũng biết cả khi anh nói với tôi là anh không lấy chị nữa bởi chị không hiền như anh tưởng cũng là một lời nói dối. Tôi chỉ không hiểu là tại sao đến tận giờ phút này tôi vẫn còn tin một lời nói dối.

2. Chứng viêm họng kéo dài của tôi cuối cùng cũng thị oai mức độ nguy hểm của nó khi nó biến chứng thành viêm đa khớp dạng thấp khiến các khớp của tôi đau không sao chịu nổi. Tôi không biết bằng cách nào mà một cơn viêm họng thông thường có thể điều khiển các khớp của tôi biểu tình đến như vậy. Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm đến sức khỏe của mình nhiều hơn. Câu nói này đã lập lại bao nhiêu lần rồi nhỉ? Một câu nói lặp đi lặp lại bao nhiêu lần thì thành ra một slogan của bản thân ta? Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm sức khỏe của mình nhiều hơn. Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm sức khỏe của mình nhiều hơn. Tôi nghĩ là tôi nên quan tâm sức khỏe của mình nhiều hơn. Lol =))

3. "Trăm năm cô đơn" thật ra thì rất dễ đọc. Tôi cứ nghĩ một tác phẩm hàn lâm như thế, đoạt giải Nobel như thế thì phải hack não lắm. Nhưng nếu chú tâm một tẹo thì sẽ nắm được ngay mạch truyện rồi từ đó đọc một mạch liền tù tì mà vỗ đùi đánh đét. Cơ mà duy chỉ có một vấn đề, tác phẩm này có quá nhiều nhân vật. Mỗi nhân vật tác giả lại vẽ nên một tính cách riêng, một số phận riêng. Đôi khi lại rất kì quặc, phi thường. Truyện như một chiếc tàu hỏa tốc lướt qua số phận từng nhân vật. Nắm được nội dung đã khó lại có trí nhớ lõm, tôi quên mất ai là ai và thế nào. Thành ra chốc chốc lại phải đọc lại cho hiểu hay giở trang giả phả đầu sách ra nghiệm. Vậy nên tôi phải đi gian hạn sách trên thư viện nhiều lần. Nhiều đến nỗi cô thủ thư đã trần tình với tôi là cô phải lôi quyển sách này ra đọc để xem nó có gì hấp dẫ đến như vậy. Nhưng cuối cùng thì cô bỏ cuộc, đành vàn nài tôi "khi nào em đọc xong thì kể lại chi chị nghe nhé". Haha, có mà mơ nhé. 

Nhưng tóm lại, nó hay và dù đọc đến đâu tôi vẫn cứ nhớ đến câu nói của Hôsê Accađiô Buênđya "Nếu mình đẻ ra kỳ đà thì chúng mình sẽ nuôi kỳ đà". Nghe đàn ông và vững trải thế nào đó. Chẳng phải bất kì ai cũng cần có một người vững vàng như vậy trong cuộc đời mình sao? 

4. Hiếm có con mèo nào mà cục mỡ treo trước mặt lại nhã nhặn khướt từ "Xin lỗi tôi có bồ rồi". Trừ khi cục mỡ kia quá xấu. 

5. Người ta tới Iphone 6S rồi mà tôi giờ còn không mua nổi chiếc Iphone 3G. Chắc phải đợi Iphone 7 hay Iphone Chủ Nhật ra mắt mới mua nổi đó =((

Read More

22 thg 9, 2015

...


Tôi vốn là một đứa rất xui xẻo. Chuyện gì đến với tôi không thành xấu thì cũng là cực kì xấu. Ví dụ như ngày hôm đó tôi chỉ còn ít tiền trong túi thì chắc chắn trên đường trở về nhà tôi sẽ bị cảnh sát giao thông bắt phạt. Còn nếu tôi vừa mới bị cảnh sát giao thông phạt hết cả tiền thì ngay sau đó xe tôi sẽ bị nổ bánh ngay chóc. Chẳng bao giờ sai. Tôi cũng chẳng bao giờ có thể xếp hạng ba trong đánh bài Tiến Lên ăn điểm. Và luôn là người phải mua trà sữa cho tất cả mọi người sau mỗi lần bị dụ dỗ cờ bạc. Có những việc với mọi người nó dường như là một điều hết sức bình thường thì đối với tôi nó là cả một thảm họa. Vì thế tôi rất thích mỗi khi về nhà bởi vì mẹ tôi chẳng bao giờ cho tôi làm gì cả. Tôi động vào thứ gì cũng hư hại, mẹ tôi nói thế. Đôi lúc tôi có cảm giác mình như một đứa tàn phế, bởi vì tôi có cố suy đi tính lại bao nhiêu lần thì cũng nghĩ ra bản thân làm việc gì tốt nhất.

Lắm lúc tôi đăm ra ganh tỵ với biết bao nhiêu người. Làm cách nào để có thể may mắn đến như thế nhỉ? Chẳng hạn như vào một ngày đi dạo trên bãi biển, bạn vô tình chạm mặt với một người không quen. Sau khi về nhà bật Zalo lên thì đã thấy người ấy add friend với bạn và từ đó giúp đỡ bạn không ngừng trong công việc. Hay ngay sau một ngày hãng Apple ra mắt sản phẩm mới, bạn đăng status chắc như bắp rằng sẽ có người mua tặng bạn con dế đắc đỏ kia trong ngày kỉ niệm yêu nhau. Hay khi bạn liên tục được 12 điểm liền cho 3 lần thắng trắng những ván bài Tiến Lên. Hay khi bạn đói kinh khủng khiếp, bụng vỗ như đánh trống trận mà túi rỗng tiền lại tự dưng có người đem thức ăn  ngon đến cho bạn. Những may mắn đại loại như thế, sao chẳng bao giờ đến lượt tôi được hưởng?

Là người gặp quá nhiều sự xui xẻo trong cuộc sống. Tôi trở thành người hay lo sợ và không dám mạo hiểm. Tôi bỏ trốn vô số những cơ hội dâng đến trước miệng mình chỉ bởi vì tôi không dám chắc sẽ lại có điều xui rủi nào lại đến với tôi hay không? Như kiểu cuộc sống đụ mình liên lục hàng ngày đến mức bản thân không còn chút khoái cảm nào cho một lần làm tình thật sự.

Read More

6 thg 9, 2015

Hừmmmm

(Viết vào 1 tháng trước)

1. Tôi đã trở lại với cuộc sống ẩn mình trong bốn bức tường. Tôi nghĩ tôi nên yên phận như một con chó hung hăng bị chủ nó nhốt lại trong chuồng. Quấn quanh cổ một sợi dậy xích to và sợ hãi nép mình vào trong chỉ bước ra ngoài khi đói phờ râu. Tôi không thấy thích cuộc sống như vậy nhưng tôi cũng không mấy thoải mái khi ở ngoài kia. Có lẽ tôi cần thời gian để ổn định lại mình. Có lẽ thế...

2. Có một buổi họp lớp vào cuối tuần này. Mọi người chắc chắn đều đến vì đây là buổi họp lớp đầu tiên sau ngần ấy năm ra trường. Tất thảy họ đều rất muốn tôi có thể tham dự bữa tiệc cùng vì tôi là lớp trưởng. Nhưng tôi không đi. Có một số chuyện trong quá khứ về những năm tháng học cấp 3 mà tôi không muốn nhớ lại. Có những người đã vố cho tôi một cú đau mà đến giờ trong sâu thẳm trong tôi khi nghĩ về vẫn dậy lên những cảm giác ran rát năm dấu tay trên mặt. Tôi không phải là một đứa dễ quên và càng không thích bản thân cố gắng thoải mái vì những người mà mình không thích trong khi không thấy thoải mái một chút nào.

(Viết vào 1 tháng tiếp theo)




3. Lần đầu tiên cầm cây lăn sơn tường hì hục sơn sơn phết phết. Lần đầu tiên mày mò cách sử dụng máy khoan đục đục đóng đóng. Lần đầu tiên đắn đo đi mua nồi niêu xoong chảo. Cũng là lần đầu tiên có cảm giác thân thuộc với một nơi không phải nhà mình...

Người ta bảo tôi ăn ở cẩu thả, có dăm ba bộ đồ với bộ gối mền không xếp gọn là xong. Người ta bảo tôi nhọc nhằn, khó khăn, tính toán so đo. Tôi ỏng eo làm màu. Ba năm học tôi chuyển trọ ngót nghét bốn lần. Chẳng chỗ nào tôi ở đủ ba hôm tròn vì cứ rảnh ra là tôi dắt xe chạy tót về nhà. Lắm lúc cũng bận tâm chút tẹo những gì người ta nói nhưng họ nói đúng thì tôi cãi làm gì? Lý do gì âu chỉ tôi biết là được rồi. 

Có một người tâm sự với tôi, anh ta thà chết đói cũng muốn ở một chỗ đẹp thay vì sống tạm bợ ở một nơi nào đó. Tôi vốn là đứa không có lập trường nên vô thức cũng học theo thói này. Vốn dĩ là những đứa học đòi nên phòng trọ "đẹp thật đẹp", "đầy đủ tiện nghi", "cửa sổ trên cao nhìn ra cả thành phố" tất nhiên là không thể tìm được với giá rẻ bèo sinh viên. Cuối cùng, mệt mỏi đành dõng dạc tuyên bố "Hạ thấp tất cả các chỉ tiêu. Chỉ cần tìm ra được phòng trọ là được. Nếu nó xấu thì tôi làm cho nó đẹp". Và căn phòng này đã xuất hiện trong cuộc đời tôi từ lúc đó.

Có nhiều điều vẫn còn chưa ưng ý về căn phòng này lắm. Nhưng kể từ lúc cầm cây lăn quét những lằn sơn đầu tiên thì mọi tiểu tiết với tôi đều biến mất. Vì nó là nơi tôi quyết định ở, là một tay tôi và bạn cùng chọn và trang trí. Vậy nên xấu với ai thì vẫn đẹp với tôi. Chật với ai thì vẫn thênh thang với tôi. Nóng với ai thì... vẫn đổ mồ hôi với tôi. Tôi nhỉ? =))

4. Nukan trước kia có một thời gian ở cùng một tháng quân sự với tôi. Thân thì cũng không thể nói là thân nhưng chúng tôi từng đi chơi chung với nhau, ở cùng một phòng, ngủ chung một chiếc chiếu (ngủ chứ không thức). Tôi đã từng nghĩ Nukan là một người tốt và tôi hoàn toàn không đề phòng gì cậu ta. Nhưng sau khi tháng quân sự kết thúc, Win bảo có người hay nhắn tin ong bướm với anh và tỏ ra nghi ngờ tôi. Chúng tôi nảy sinh mâu thuẫn từ lúc đó cho đến sau này. Riêng phần Nukan, vào khoảng thời gian đó, mỗi lúc gặp mặt tôi, cậu hay giễu cợt bằng những thông tin cá nhân của Win mà cậu có được từ những tin nhắn trả lời của anh. Từ lúc đó, tôi mới nhận ra mặc dù bản thân có cố tránh xa cái thế giới thứ ba phức tạp đó thì tôi cũng không thể thoát ra khỏi được những rắc rối từ nó được.

P là người yêu của Nukan. Hai người đó yêu nhau tất nhiên không nằm trong phạm trù quan tâm của tôi. Chuyện sẽ không có gì để nói nếu như P không add facebook và thường xuyên nói chuyện với tôi. Lắm lúc cậu chàng cũng bóng gió nọ kia. Tôi vốn là đứa thù dai và thích tính toán so đo. Ôi trời, tôi xấu tính cứ gọi là kinh khủng khiếp ý. Thế nên vào tối mai, P sẽ đến phòng của tôi "xem phòng", cậu ta đề nghị thế. Nhưng tôi chưa trả lời. Khoai ơi Khoai à, thù gì thì thù nhưng cái gì cúng thì cúng, ăn thì ăn nha Khoaiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii
Read More

© 2011 Welcome to my funeral, AllRightsReserved.

Designed by ScreenWritersArena